Chương 3
Trên bàn ăn là năm món ăn và một bát canh, tuy rằng chỉ là chút đồ ăn , nhưng lại tốn rất nhiều tâm tư thu xếp, độ tinh xảo ngon miệng một chút cũng không thua bất kì khách sạn năm sao cao cấp nào, chỉ cần nhìn qua, sẽ làm cho người ta nhất định không thèm không được.
Hai chiếc ghế dựa đặt đối diện nhau giữa chiếc bàn bày đồ ăn, ánh nến vàng nhạt cũng được thắp lên trên bàn cơm, không khí của một gia đình nhỏ ấm cúng lập tức hiện lên ngay trước mắt.
Uông Mộ Di vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, trong lòng nhịn không được tự khen ngợi!
Nhìn đồng hồ đã sắp đến lúc rồi, cô chạy nhanh trở về phòng tắm rửa, tẩy đi mùi vị khói dầu trên người, tâm tình vui vẻ chờ ông xã trở về dùng bữa tối.
Sau khi kết hôn, Uông Mộ Di mới biết làm vợ của phi công có bao nhiêu khổ cực, bởi vì ông xã của cô căn bản như là bán cho trời vậy.
Nếu là chuyến bay vào buổi sáng, thì anh ngay từ khi sáng sớm tinh mơ đã phải sửa soạn rời khỏi nhà, nếu là chuyến bay trễ thì nửa đêm mới có thể trở về nhà, nhiều khi đều là cô ngủ rồi thì anh mới trở về, khi cô tỉnh dậy thì anh còn đang ngủ, có chuyện gì cũng không thể cùng nhau nói rõ, đành chỉ biết nhắn lại cho đối phương, có đôi khi lấy giấy viết tay, có đôi khi còn truyền tin ngắn, về phần đối phương có thấy hay không, kỳ thật chính mình cũng không chắc lắm.
Kết hôn đến thời điểm này đã hơn nửa năm, nhiều khi cô đều chính là một mình… một mình ăn cơm, một mình xem tivi, một mình vượt qua cuối tuần, còn có các ngày lễ, ngày hội…. người khác vui vẻ thoải mái bên gia đình, còn cô lại cô đơn chiếc bóng, nếu không phải có phần thông cảm cùng yêu thương kia làm sức mạnh hậu thuẫn, kì thực trong lòng thực cô đơn.
Khi vừa kết hôn, anh nói sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, nếu cô không muốn công việc hiện tại, liền có thể từ chức, an tâm ở nhà làm “tiểu quai quai” của anh, cô không phải là không động tâm khi nghe anh nói vậy, nhưng sau khi xem xét lại, cô phát hiện làm như vậy thật không được….
Anh bận rộn như vậy, thường xuyên không ở nhà, cô lại một mình ở trong phòng, chẳng lẽ lại muốn mỗi ngày giống như đứa ngốc, lầm bầm lầu bầu với không khí hay sao?”
Nói cho cùng, cuộc sống thiếu anh đã đủ chán nản, nếu cô lại nghỉ không đi làm nữa, không dùng bận rộn để quên đi nỗi buồn khi thiếu anh, cô tin tưởng không cần bao lâu, cô sẽ bị cô đơn ăn mòn a.
Cô chán ghét cảm giác cô độc.
Xem ra hôn nhân thật sự không phải dễ dàng như vậy, phải nhẫn nại, phải bao dung, còn phải học bình tĩnh chờ đợi. Công việc của anh cô không giúp được gì, việc cô có thể làm, chính là mỗi ngày cầu nguyện cho anh sau mỗi chuyến bay có thể bình an trở về, cầu nguyện anh ngẫu nhiên rảnh rỗi có thể cùng cô.
Cố gắng làm ông trời có thể nghe được ước nguyện của cô, rốt cục cho cô một cơ hội hai người không hề có việc bận, hảo hảo nấu một bữa tốt, cô liền vọt tới siêu thị mua đồ, chuẩn bị cho cơ hội khó được này.
Cô lo mọi việc chu đáo, rốt cục làm ra được bàn tiệc này, kế tiếp chỉ cần Khắc Khiêm trở về, là có thể thúc đẩy a!
Sau khi tắm rửa, cô ra phòng khách mở nhạc, nghe tiết mục trên radio, cũng không ngừng chú ý đến động tĩnh phía cửa, ngẫu nhiên ăn vụng mấy quả nho, để cho thời gian chờ đợi rút ngắn lại.
Cô xem đồng hồ, 6 giờ rưỡi, liếc mắt nhìn ra cửa một cái; Cô nhịn không được lại xem đồng hồ, 7 giờ rưỡi, lại nhìn ra cửa một cái, tiếp theo 8 giờ rưỡi, 9 giờ rưỡi, mắt cô cơ hồ cứ cách năm phút lại nhìn ra cửa bồi hồi một lần.
Cô đương nhiên cũng có gọi điện thoại cho Khắc Khiêm, nhưng là anh tắt máy, điện thoại đến đều được chuyển qua hộp thư thoại, cô cũng không muốn đối với cái microphone lầm bầm lầu bầu, cho nên trực tiếc cắt đứt.
Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi qua, nguyên bản thân mình đang ngồi thằng tắp càng ngày càng co lại, tâm tình hứng phấn chờ mong cũng càng ngày càng sa sút, cuối cùng cô đơn giản cả người ghé vào bên bàn cơm, giống như thất bại nản lòng.
Cô từ chờ mong thành bất đắc dĩ, từ hy vọng thành thất vọng.
Đồ ăn đều đã nguội lạnh, gà hầm rượu cô tốn bao nhiêu thời gian làm cũng trở thành gà đông lạnh, mì thì đầy váng dầu, mà thời gian đã vượt quá 10 giờ rưỡi.
“Anh rốt cuộc đang đi đâu? Không phải nói phải về nhà ăn bữa tối sao?” Cô ngồi trước bàn ăn, thì thào tự nói.
Đợi hồi lâu, ngay cả câu đáp lại cũng không có (Min: chị nói 1 mình sao lại đòi đáp lại nhỉ), cô không muốn bị uể oải đánh bại, hấp hấp cái mũi, “Không đợi nữa, ta muốn ăn cơm, thật đói a.” Đáng thương hề hề mở miệng.
Uông Mộ Di gắp một miếng thức ăn, lại ăn một ngụm thịt, nhưng lại tìm không thấy cảm giác đói khát nữa, hơn nữa anh không có ở đây, cả bàn đồ ăn ngon cũng chỉ còn lại chua sót, không bao lâu sau, cô liền cảm thấy không muốn ăn gì nữa.
Một chuỗi nước mắt không báo động trước rơi xuống……
Cô biết chính mình không phải tiểu hài tử, hẳn là nên độc lập một chút, dũng cảm một chút, nhưng là, vì sao ngay cả muốn cũng ông xã ăn hảo hảo ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng khó đến vậy?
Nếu anh không nói sẽ về, sẽ không cho cô hy vọng, ít nhất cũng sẽ không có chờ mong, sẽ không có thất vọng, khổ sở làm cho cô không thể thừa nhận.
Đột nhiên có một cỗ xúc động ở cổ, hận không thể đem toàn bộ đồ ăn đã tốn biết bao tâm tư thu xếp này đổ đi hết, đang giơ tay định thu dọn, cô lại do dự, cảm thấy không nên lãng phí đồ ăn…..
Cô thở dài khe khẽ, mở hộp tiện lợi ra, sửa lại một ít đồ ăn để làm cơm trưa ngày mai, cầm lấy màng giữ tươi*, đem đồ ăn còn lại gói cẩn tận, chuẩn bị bỏ vào trong tủ lạnh, trở thành món ăn cho vài ngày tới.
(*: là cái màng ni-lon mỏng mỏng mua ở siu thị để giữ đồ ăn cho tươi khi để vào tủ lạnh đoá…)
Đứng ở trước tủ lạnh, cô chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn cho thức ăn vào, mặt khác lấy một cái đĩa sạch, đem mỗi phần thức ăn để lại một ít, biến thành một phần ăn khuya. Như vậy Khắc Khiêm trở về nếu đói bụng, có thể tự hâm nóng lên ăn.
“Cho thức ăn vào lò vi ba hai phút, trong nồi cơm điện có cơm.”
Cô viết vào mặt giấy nhớ màu vàng một dòng ngắn ngủi, rồi dán lại bên cạnh phần ăn khuya.
Đột nhiên, điện thoại ngoài phòng khách vang lên, cô chạy nhanh lại, cầm microphone lên, hô: “Khắc Khiêm….”
“Khắc Khiêm? Ông xã cậu không có nhà sao?” Hồng Đình Đình trời sinh tính mẫn cảm lập tức phát hiện điểm không thích hợp
Cảm xúc mừng như điên vụt tắt….. Nguyên lai không phải Khắc Khiêm, là một người chị em tốt của cô, vẫn là cái tính cách khôn khéo như vậy. Uông Mộ Di vội vàng khôi phục lại tinh thần, giương giọng nói: “Đình Đình, là cậu a, mình vừa nhờ Khắc Khiêm xuống lầu mua giúp vài thứ, còn tưởng anh ấy gọi về hỏi đông hỏi tây.”
Hồng Đình Đình thở dài một hơi, dỡ xuống khí thế bức người, “Mình còn nghĩ cậu hy sinh buổi họp mặt của chị em chúng ta, kết quả là vì đợi cửa cho hắn.”
Uông Mộ Di ra vẻ thoải mái cười,“Đương nhiên không phải! Nha, các cậu thế nào, Tiểu Diệu cùng Ý Như đều đến đầy đủ chứ?”
“Bọn họ vừa rồi huyên náo gần ch.ết. Đúng rồi, thiệp mời ngày mai mình sẽ mưa tới công ty cho cậu, còn nữa, mình cảnh cáo cậu nha, hôm đó phải ngoan ngoãn tham dự.”
“Mình biết……. Đình Đình, thật ngại quá, hôm nay không đến được….. Còn có, chức mừng cậu!”
Đình Đình muốn kết hôn, đối tượng là đồng sự cùng sở vụ của cô ấy, kết giao sáu năm, hôm nay cô mượn danh nghĩa muốn gửi thiệp mời mà lôi kéo vài chị em tốt đi liên hoan, nhưng cô là vì ông xã mà vứt bỏ mọi người, châm chọc là, Khắc Khiêm căn bản không trở về, cô cảm thấy chính mình thật sự nực cười…..
“Nha, Tiểu Diệu muốn nói chuyện với cậu.”
Uông Mộ Di còn chưa kịp phản ứng, đầu kia của điện thoại đã truyền đến thanh âm của một người chị em tốt khác,“Uông Mộ Di, mình thăng quan, nhanh chút chúc mừng đi a.”
“Được được được, cảnh quan tiểu thư thật vĩ đại a, tiểu nhân thành tâm chúc mừng ngươi thăng quan tiến chức.”
“Hắc hắc, này còn kém không nhiều lắm.”
Thanh âm của Tiểu Diệu nghe qua thực vui vẻ, còn nghe thấy Ý Như ở bên cạnh hô lớn, cảm xúc hình như cũng rất high (cao hứng^^), ba người này thế nào cũng phải truyền điện thoại cho nhau đúng một vòng mới cam tâm gác điện thoại.
Uông Mộ Di thật thấy vui vẻ cho các cô, nhưng trái lại chính mình, cô đột nhiên cảm thấy một trận chua sót cao hơn dâng lên trong lòng, một lát sau, nước mắt lại trào ra, chật vật che kín hết khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô trở về phòng thay áo ngủ, vừa khóc vừa đánh răng, sau đó lại một mình bò lên chiếc giường đôi, giống như một đứa nhỏ trốn trong chăn khóc lớn một hồi, không biết qua bao lâu, cửa vang lên tiếng mở ra, cô vội vàng ngừng khóc, giây lát sau, cô lại nghe thấy tiếng bước chân đi lại, còn cố ý thật nhẹ nhàng bước đến.
“…… Mộ Di?” Anh đi đến bên giường nhẹ giọng gọi.
Cô kỳ thật vẫn đang tỉnh, nhưng lại bởi vì không muốn đối mặt với anh nên cố ý không lên tiếng, làm bộ chính mình đang ngủ.
Không có tiếng đáp lại, nghĩ rằng cô ắt hẳn đã ngủ say, Thường Khắc Khiêm xoay người đi đến tủ quần áo, đem đồng phục trên người thay ra, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Sau khi tắm rửa, anh đến phòng bếp muốn uống nước, thấy trên bàn là vợ yêu đã giúp anh chuẩn bị đồ ăn khuya. Đau lòng cũng cảm động thoáng chốc nảy lên trong lòng, anh y theo lời ghi trong giấy nhớ, đem thức ăn khuya bỏ vào lò vi ba hâm nóng, tiếp theo thu xếp đồ ăn, mở nồi cơm điện ra…..
Nồi cơm tràn đây nghiêm chỉnh, lại bằng phẳng như khi vừa nấu xong vậy.
Trường Khắc Khiêm tâm tình lập tức trầm xuống, anh vội vàng mở tủ lạnh ra, liếc mắt đảo qua mỗi món ăn một chút, lập tức hiểu được, cho dù cô có ăn, chỉ sợ cũng chỉ là lướt qua mấy cái, bởi vì đồ ăn còn lại rất nhiều.
Nghĩ đến chính mình làm cho cô thất vọng rồi, anh cảm thấy thật buồn, thật khó chịu.
Lấy ra phần thức ăn khuya, anh ngồi xuống ghế dựa, tâm tình phức tạp đem đồ ăn cô làm ăn hết, một ngụm lại một ngụm đưa vào miệng, anh đây không phải là ăn khuya, mà là đang cảm nhận tình yêu tràn đầy của cô đối với anh.
Sau khi ăn xong, anh đem bát đi rửa, rồi đem nước còn lưu trên bàn lau khô, sau khi dọn dẹp xong, mới cẩn thận lên giường nằm.
Anh không ngủ được, chỉ cần nhớ tới thân ảnh cô cô đơn một mình ngồi đối mặt với một bàn đầy đồ ăn, anh lại đau lòng không thôi, nghiêng người nhìn về phía dung nhan đang ngủ điềm tĩnh của cô, anh hận không thể ôm chặt cô vào trong ngực, cùng chung một đêm vợ chồng thân mật, nhưng phân vân một lúc lâu, anh vẫn là nhịn xuống khát vọng muốn cô, tắt đèn ngủ, lẳng lặng nằm lại vị trí của mình.
Khi bốn phía chìm trong bóng tối, người giả bộ ngủ rốt cục mở mắt……
Không có, ngay cả một cái ôm cũng không có, anh rốt cuộc đối với cô có còn một chút điểm để ý nào không?
Thời điểm vừa kết hôn, anh luôn nói, chỉ có gắt gao ôm cô, anh mới có thể có một đêm ngủ thật yên giấc, nhưng là dần dần, số lần anh ôm lấy cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ càng ngày càng ít, cô cơ hồ đã quên đi cảm giác được anh gắt gao ôm vào lòng là gì.
Uông Mộ Di thật thất vọng, cô cảm thấy tối đi không phải là căn phòng này, mà là lòng của mình……
***
Theo thường lệ, thời điểm Uông Mộ Di rời giường chuẩn bị đi làm, Thường Khắc Khiêm còn đang ngủ.
Sợ đánh thức anh, cho nên từ sau khi kết hôn cô không dùng đồng hồ báo thức, những nói cũng thật kỳ quái, cô cư nhiên chưa một lần ngủ quên, mỗi ngày đều đúng giờ rời giường, cố thể thấy con người thật sự có tiềm năng vô hạn.
Tối hôm qua khóc lớn một hồi, hai mắt quả nhiên sưng lên…… Cô soi gương, nhẹ nhàng vỗ lên hai mắt sưng phù, không có biện pháp, đành phải lấy một ít kem chiết xuất từ dưa chuột thoa lên, hy vọng sẽ không bị đồng nghiệp nhìn ra.
Rửa mặt chải đầu xong, cô đi đến tủ quần áo, khi mở cửa tủ ra trong nháy mắt ngửi được một mùi nước hoa xa lạ hư hư thực thực xông vào mũi…….
Mùi hương kia thực nhạt, hẳn là đã phiêu tán ở không khí nhiều thời gian, cho nên không hại cô hắt xì, nhưng là cho dù mùi hương có nhạt, đối với người thể chất mẫn cảm như cô mà nói, rất khó để không chú ý đến.
Cô buồn bực nhăn mi. Không đúng, nhà bọn họ không có khả năng có người dùng nước hoa, Khắc Khiêm thậm chí vì nhân nhượng sự mẫn cảm của cô, ngay cả thuốc cạo râu cũng đều sửa lại dùng loại không có thành phần hương liệu hoá học, hơn nữa, mùi hương này ngửi qua giống như mùi hoa, không có lý gì một người đàn ông lại dùng loại nước hoa của phụ nữ như vậy….
Cô khẳng định là trước khi mở tủ quân áo, mùi hương này không hề tồn tại, vì thế cô hoang mang tiêu sái đi vào, ngửi một chút tìm kiếm, cuối cùng, cô bị hương khí dẫn dắt, đi đến tủ treo áo khoác tối màu của chồng mình.
Cô bán tín bán nghi tiến lên, dùng sức hít một hơi……. Hương son phấn hỗn loạn cùng hương nước hoa hoa hồng thoáng chốc tràn ngập xoang mũi, cô biểu tình ngẩn ra, như là bị cái gì doạ đến, vội vàng thối lui từng bước, bản năng nhu nhu cái mũi, như là muốn lau sạch đi sự bất an đó.
Vì sao…… Vì sao trên áo khoác của Khắc Khiêm lại có mùi nước hoa của phụ nữ?
Uông Mộ Di không thể tin được, hoài nghi có thể là chính mình sai lầm, vì thế lại tiến đến ngửi, bên trái áo khoác không có, sau lưng cũng không có, mùi nước hoa cũng chỉ ngưng tụ ở trước ngực bên phải.
Thường Khắc Khiêm bởi vì quan hệ công việc, bên người nhiều khi cũng có những tiếp viên hàng không xinh đẹp, lây dính nước hoa cũng không phải là không có khả năng, nhưng nếu chỉ vì ở trong cùng một không gian mà lây dính sang, thì tuyệt đối không có khả năng mùi nước hoa lại chỉ có tại một chỗ, trừ phi, người kia là thực thân mật dựa vào trước ngực anh….
Kết luận này làm cho đầu Uông Mộ Di nhất thời trống rỗng, tư duy hoàn toàn ch.ết.
Cô nhanh chóng xem xét lại chiếc áo khoác kia, tưởng tượng một người phụ nữ xa lạ vô cùng thân thiệt dựa vào trong lòng chồng mình, lòng của cô, trong nháy mắt kia, giống như bị người nào đó bắt được, không thể xoay sở, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Ngay sau đó, cô còn phát hiện trên áo khoác kia không chỉ có hương nước hoa, còn có một sợ tóc rất dài, cô cẩn thận dùng hai ngón tay cầm sợi tóc lên, đưa đến gần nhìn nhìn, rất nhanh liền xác định không phải của cô…. bởi vì cô không có nhuộm tóc.
Chẳng lẽ, tối hôm qua anh nửa đêm mới về đến nhà, là vì chủ nhân của sợi tóc này?
Uông Mộ Di kinh ngạc che miệng mình, toàn thân không thể khống chế được run run, một cỗ chua sót dâng lên ở cổ họng, làm yết hầu cô phát đau, hoảng sợ không biết nên phản ứng thế nào.
Một cỗ xúc động xông đến ót, cô xoay người muốn đẩy cửa mà đi ra, nhưng ngay tại khi đầu ngón tay chạm vào cửa, cô đột nhiên dừng lại……
Đúng vậy, Khắc Khiêm đang nằm ngay trong phòng, nhưng cô phát hiện chính mình căn bản không có dũng khí đi chất vấn anh, bởi vì cô sợ….. Sợ lời khi nói ra, vật mà cô nguyên bản muốn bảo hộ, sẽ bị phá thành từng mảnh nhỏ!
Huống chi, cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, ầm ỹ chất vấn? Cô sẽ không làm như vậy……….
Trốn tránh ý niệm đang nảy lên trong đầu, Uông Mộ Di như là đang cầm khoai lang nóng bỏng tay, chạy nhanh đi thay quần áo, muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trạng này, đột nhiên, áo khoác của Thường Khắc Khiêm truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.
Tuy rằng bọn họ đã kết hôn nửa năm, nhưng là vì tôn trọng lẫn nhau, cô chưa bao giờ tuỳ ý lộn xộn đồ dùng cá nhân của anh, càng không nói là kiểm tr.a điện thoại của anh, liền ngay cả nghe hộ điện thoại cũng chưa bao giờ.
Nhưng là….. Anh đã giẫm đạp lên sự tín nghiệm của cô, không phải sao?
Cũng biết là không nên không có dũng khí, cô vốn định để tinh thần thảnh thơi, thân thủ lấy di dộng trong túi áo khoác của anh ra, trên màn hình hiện ra tên tiếng Anh là May.
Quả nhiên là phụ nữ! Nếu có người nào nam nhân tên May, Uông Mộ Di nàng liền đem đầu cho anh làm ghế ngồi. (Min:* rầm*…)
Nàng ấn vào nút trò chuyện, vừa đưa điện thoại lên đến tai, chợt nghe được giọng nữ nhân mềm mại…..
“Khắc Khiêm ca, thật ngại quá, ngày hôm qua hoa tai của em bị mất, có thể nhờ anh giúp em tìm xem hay không, nhìn xem có bị rơi ở trên xe của anh hay không.”
Oanh! Chính là người phụ nữ tên May này, nguyên lai đêm qua anh đúng là ở cùng một chỗ với cô tay, cho nên anh mới có thể quên lời hứa ăn tối của bọn họ.
Lẽ nào cô ta cố tình lưu lại dấu vết để ta phát hiện?
“Là hoa tai như thế nào? Khắc Khiêm còn đang ngủ, tôi có thể giúp cô tìm.”
Uông Mộ Di nghĩ mình sẽ đau lòng nói không ra lời, nhưng là khi nghe thấy ngữ khí trấn định đáp lại của mình, đừng nói là đối phương bị hoảng sợ, ngay cả cô cũng bị doạ đến.
Đối phương trầm ngâm giây lát, mới chậm rãi mở miệng, “Hoa tai trân châu màu trắng, trang trí cũng thực bình thường, làm phiền cô.”
Tốt thật, thời nay kẻ thứ ba vẫn đâu kiêu ngạo như vậy sao? Gặp vợ của đối phương tiếp điện thoại cũng không có hiểu ý, cư nhiên còn quang minh chính đại muốn cô hỗ trợ tìm hoa tai, lại đem kẻ là vợ như cô trở thành kẻ ngu ngốc?
Uông Mộ Di vừa tức lại khổ sở, nắm chặt bàn tay, run giọng nói:“Nếu tìm được rồi, tôi sẽ nhờ Khắc Khiêm đưa cho cô.”
“Cám ơn.”
Ngắt điện thoại, Uông Mộ Di ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng dùng tay day day trán. Khinh người quá đáng, thật sự khinh người quá đáng, làm sao có thế phá hoại hôn nhân của người khác, còn làm ra vẻ hợp tình hợp lí như vậy ?
Giây lát, cô bỗng nhiên đứng lên, đem điện thoại thả lại vào trong túi áo khoác của anh, nhanh chóng vào phòng thay quần áo, vọt tới phòng khách, cầm lấy chìa khoá xe của anh, hoả tốc đáp thanh máy xuống bãi đỗ xe.
Cô cho tới bây giờ không có dùng qua ô tô, không biết dùng tới điều khiển ở khoá, không ngừng điên cuồng ấn loạn, kết quả khiến cho bộ phận chống trộm của xe kêu lên mãnh liệt, làm cô choáng váng, luống cuống tay chân lại ấn được thông suốt, thật vất vả mới giải trừ được tiếng kêu, chính mình lại bị doạ cho chật vật.
Mở cửa xe ra, cô biết cạnh ghế lái phụ có đèn pin , cô lấy đèn pin ra, giống như một thám tử bắt đầu ở trên xem tìm kiếm “chứng cớ”, không đến vài phút, cô tìm ra nó tại một khe hở của ghế……
Là hoa tai được làm bằng những viên trân châu lớn nhỏ khác nhau to bằng móng tay, ngay cả thường dân như cô nhìn cũng có thể thấy trân châu sáng bóng mà nhìn ra giá trị của nó, khó trách đối phường muốn tìm.
Cô không biết chính mình như thế nào có thể rời khỏi bãi đỗ xe về nhà, cô giống một du hồn cước bộ lướt nhẹ, trong lòng bàn tay nắm chặt hoa tai trân châu, thần trí đã sớm bay thật xa.
Cô đem chìa khoá trả lại chỗ cũ, sắc mặt đờ đẫn ngồi yên lặng trên ghế.
“Mộ Di, em làm sao vậy?”
Nghe tiếng, cô hốt hoảng ngẩng đầu, đôi mắt đang mờ mịt dần trở lại như cũ, cô mới phát hiện lão công đang đứng ở trước mặt.
Anh mặc áo ngủ, mái tóc hơi rối, không hề trưng ra khí suất ở trước mắt người khác,bộc lộ vẻ mặt không chút nào che dấu khi ở nhà, nhưng đó là bộ dáng mà cô thích nhất, nhưng mà chữ “Thích” này, lại làm cô mẫn cảm xúc động trong lòng.
Đúng vậy, cô rất thích anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã thích anh, nhưng là, anh lại…… Mộ Di theo bản năng cắn môi dưới, đem đau lòng cùng khổ sở nuốt xuống bụng.
“Đã phát sinh chuyện gì ? Sắc mặt của em rất khó coi.” Vừa nói, Thường Khắc Khiêm vừa chậm rãi đi đến cạnh cô, phát hiện tóc mai của cô ẩm ướt,“Em làm sao lại mồ hôi đầy mình vậy?” Anh nhíu mày ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dùng tay áo ngủ giúp cô lau đi mồ hôi trên mặt.
“Đi ra ngoài mua bữa sáng.” Uông Mộ Di thuận miệng trả lời qua loa.
Thường Khắc Khiêm liếc mắt nhìn cô, nhíu mày,“Vậy bữa sáng đâu? Sẽ không là nửa đường làm rớt đi?” Khoé môi cười khẽ, trêu chọc nói.
“…… Đi ra ngoài, đi ra ngoài mới phát hiện đã quên mang tiền theo.” Cô càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì chột dạ.
Thường Khắc Khiêm bật cười,“Bảo bối ngốc.” Anh vỗ nhẹ mặt của cô, tiếp theo dùng hai tay ôm lấy cô, ôn nhu nói:“Thực xin lỗi, ngày hôm qua có việc gấp không thể trì hoãn, em nấu nhiều món ăn ngon như vậy, anh lại không trở về cùng em ăn bữa tối, thực xin lỗi…… Nhưng là em giúp anh chuẩn bị đồ ăn khuya, anh đều đã ăn sạch, bảo bối, cám ơn em.”
Lại gọi cô là bảo bối, mỗi lần Khắc Khiêm gọi cô như vậy, chính là muốn dỗ cô, muốn cô ngoan ngoãn không ầm ỹ không làm nháo!
Uông Mộ Di đột nhiên cảm thấy trong lòng thực bi ai.
“Không, không quan hệ, em biết anh có việc.” Dù sao so với việc kinh ngạc vừa rồi, tối hôm qua phải chờ đợi cũng không tính là gì, về phần cô luôn tự cho là chính mình luôn chu đáo về bữa sáng, chuyện lại càng bé nhỏ không đáng kể, không phải sao?
“Em không tức giận?”
“Anh hy vọng em tức giận?” Cô hỏi lại.
“Đương nhiên không hy vọng, anh làm sao có thể hy vọng em tức giận được? Em là tiểu bảo bối của anh mà.” Thường Khắc Khiêm gian xảo ôm lấy thắt lưng Uông Mộ Di, giống như coi cô như một đứa trẻ phải dỗ dành.
Nếu là trước kia, cô sẽ cảm thấy thực vui vẻ, cảm thấy anh ở cùng chính mình làm nũng, thực đáng yêu, nhưng là hiện tại, cô lại một chút cũng không vui vẻ đứng dậy, cũng biết anh đương nhiên không hy vọng cô tức giận, cô càng ngoan ngoãn, anh lại càng bớt việc, có thể cùng lúc qua lại với hai nữ nhân, không phải sao?
Cô rất muốn hỏi anh, bởi vì cô quá ngoan ngoãn, anh mới có thể như vậy lừa dối cô sao?
“Đứng lên, đi thay quần áo, anh đưa em đi ăn sáng, sau đó sẽ đua em đi làm.”
“Không cần, em, em có thể tự mình đón xe điện ngầm “
Đang muốn tìm cớ trốn tránh anh, Thường Khắc Khiêm lại một phen giữ chặt cô lại, nói cái gì cũng không để cho cô đi, hại cô đành phải trở về phòng thay quần áo, lại bị anh lôi kéo vào thang máy, cùng nhau đi đến bãi đỗ xe.
Bởi vì lo lắng sẽ muộn, bữa sáng liền mua ở bên ngoài rồi ăn luôn trên xe, Uông Mộ Di lại bởi vì không có khẩu vị, tùy tiện ăn qua loa, sau đó chăm chú vào bản báo cáo kết quả công tác, toàn thân cơ hồ không nhúc nhích.
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Thường Khắc Khiêm cảm thấy sắc mặt Uông Mộ Di tái nhợt lại dị thường trầm mặc, cả người không quá thích hợp.
Uông Mộ Di lắc đầu, lười đáp lời, tự đem mặt hướng ra ngoài kính cửa sổ.
Nguyên lai đây là tư vị bị phản bội, thê lương lại đau lòng, muốn khóc, lại còn phải liều mạng nhịn xuống……
Đến công ty, trước khi xuống xe, Thường Khắc Khiêm muốn tiến lại gần hôn lên môi cô,“Không cần!” Uông Mộ Di giống điện giật dường như hô to một tiếng, lưng kề sát trên cửa xe.
Cô không cần Khắc Khiêm dùng đôi môi đã hôn nữ nhân khác hôn môi cô, cũng không cần anh dùng đôi tay ôm qua nữ nhân khác hai tay đến ôm cô, không cần….. không cần!
“…… Sẽ bị đồng sự nhìn thấy.” Uông Mộ Di tùy tiện tìm một lý do, cũng nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn, cũng không thèm liếc mắt một cái, nhanh chóng đứng lên, cũng không quay đầu lại xuống xe rời đi.
Đối với hành động khác thường của Uông Mộ Di, Thường Khắc Khiêm nhướn nhướn đôi mi, anh không cho rằng cô kháng cự là vì thẹn thùng, cô rõ ràng là ở trốn anh, bài xích anh tới gần.
Vì sao? Chẳng lẽ cô không thích anh, cho nên mới chán ghét anh thân cận? Giả thiết này làm cho Thường Khắc Khiêm thực không vui.
Sau khi về nhà, Thường Khắc Khiêm không có thời gian nghĩ nhiều; Thay đổi âu phục, liền chuẩn bị đi làm. Hôm nay là ngày thực hành những chương trình đã học, còn có làm giống như cabin huấn luyện, cơ trưởng cho dù không bay, vẫn là bề bộn nhiều việc !
Vừa đi vào cửa, Thường Khắc Khiêm phát hiện điện thoại của Uông Mộ Di ở trên tủ giấy, tự hỏi thời gian không cho phép, anh phải mang đến công ty cho cô, lại nhìn trên màn hình thông báo có hai tin nhắn đã hấp dẫn sự chú ý của anh.
“Sẽ là có chuyện gì quan trọng sao?” Cân nhắc giây lát, anh quyết định nhấn phím, mở tin nhắn….
‘Nhiều năm không gặp, em vẫn thực xinh đẹp động lòng người, ngày đó lại nhìn đến em, em nhất định không hiểu được tâm tư của anh lúc đó thực muốn làm thế nào cho em rung động……’
Đây là tin nhắn thứ nhất, không nhìn toàn bộ, nội dung văn tình đã muốn làm cho Thường Khắc Khiêm tức thời nhíu chặt đôi mày rậm, anh biểu tình ác liệt mở ra tin nhắn thứ hai…
‘Chính là ba chữ anh yêu em, cũng là lời trong lòng anh muốn nói với em cả đời……’
Không cần xem hết, Thường Khắc Khiêm đã phát ra nộ khí đằng đằng, hai ánh mắt dường như muốn phun hỏa, anh nhếch môi,toàn thân cơ bắp muốn nổi lên, bên ngạch sườn gân xanh cơ hồ lộ rõ, anh muốn ngay lập tức xoá bỏ này hai đoạn tin nhắn này, quyết định không cho vợ yêu nhìn thấy.
Phát nhiều khí lực, anh cuối cùng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, cũng làm cho tư duy một lần nữa khôi phục, tin nhắn này làm cho anh canh cánh trong lòng…..
“Ngày đó gặp lại em”…cho nên mới nói, Mộ Di cùng người nhắn tin này khả năng đã gặp mặt ? Sẽ là vì cái kẻ xuất hiện, làm cho lòng của cô có phân vân, cho nên buổi sáng mới như vậy kháng cự anh thân cận? (Min: ta đạp… ta đạp… ta đạp… tác giả a… đạp chít tác giả nè!!!)
Giả thiết này làm cho Thường Khắc Khiêm phi thường bất mãn, anh nắm chặt hai tay thành quyền, cũng bởi vì tức giận quá độ, khuôn mặt dần trắng bệch, lửa cháy cơ hồ lan rộng quanh chán, tràn ngập trong ngực, khiến cho anh tim đập nhanh dị thường. (Min: đừng shock anh ơi…^^~)
Không, không có khả năng, dù cho bất luận kẻ nào đều có khả năng phản bội anh, chỉ có tiểu bảo bối của anh nhất định sẽ không, cô yêu anh sâu sắc như vậy, tâm ý của cô với anh, anh so với ai khác đều rất rõ ràng, nhất định là người nào đó muốn phá hoại mối quan hệ của hai người. (Min: riêng ý nghĩ này anh đã hơn hỏi Di tỷ oài… bik tin tưởng a…)
Mộ Di là cô gái ngọt ngào khả ái, tính tình lại tốt, có rất nhiều nam nhân thầm yêu mến, anh tuyệt nhiên không nằm ngoài số đó, anh còn nhớ rõ mỗi lần bọn họ đi cùng nhau trên đường, chỉ là có một vài tên ruồi bọ nhìn theo bảo bối của anh, làm cho anh rất tức giận nhưng cũng thực kiêu ngạo, bởi vì, anh mới là người may mắn chân chính được ở bên cạnh cô,về phần mấy tên này, liền cho lăn sang một bên, ghen tị đến ch.ết đi!