Chương 7: Kết cục của kẻ chia rẻ uyên ương (2)
Khánh My nghe tiếng gọi đó quay lại thấy Trọng Thể quỳ xuống trước mặt cô.
- Xin cô, đừng làm như vậy. Chúng tôi yêu nhau thật lòng nhưng mọi người không hiểu, họ luôn kì thị chúng tôi là gay. Minh Duy vì việc này đã từng thời gian tìm đến bác sĩ tâm thần vì áp lực gia đình và mọi người. Trải qua vô số khó khăn, chúng tôi mới có thể được bên nhau, mong cô hãy thành toàn cho chúng tôi._ Trọng Thể dập đầu cầu xin Khánh My.
Khánh My nhìn Trọng Thể bằng ánh mắt lạnh lẽo, cô dời mắt sang Duật Thiên, người mà cả pháp luật và thế giới công nhận là chồng cô. Tới tận bây giờ anh ta cũng không nhìn cô dù chỉ một lần mà đau lòng nhìn về Trọng Thể đang cầu xin dưới lang can sân thượng.
Khánh My nhớ lại ngày hôm đó, cô chắn trước Duật Thiên cầu xin Duật Luân tha thứ và chúc phúc cho cô giờ cô đã hiểu ánh mắt ngày đó của Duật Luân là cảm xúc gì, hoá ra là tuyệt vọng, đau lòng và bi thương. Nếu ngày đó Duật Luân thành toàn cho cô và Duật Thiên thì có lẽ bây giờ cô cũng thế. Cô sẽ trả lại sự yên bình cho họ và sẽ nghỉ ngơi một giấc thật sâu sau mọi chuyện
- Được, tôi thành toàn cho hai người._ Khánh My cất giọng bi thương.
Trọng Thể kinh ngạc ngước nhìn Khánh My, cùng với Duật Thiên.
Ngay lúc này Khánh My thật sự đã quá mệt mỏi rồi, Khánh My muốn kết thúc và nghỉ ngơi. Mọi chuyện là do cô bắt đầu và cũng sẽ do cô kết thúc. Nhưng trước khi cô kết thúc có cô muốn biết đáp án.
- Duật Thiên, nếu như quay ngược thời trở lại. Em đến trước hơn anh ta, anh sẽ yêu em chứ?
Khi hỏi xong Khánh My chợt cười nhạo bản thân. Rốt cuộc bản thân cô yêu người đàn ông này nhiều đến mấy mà tới tận phút cuối cùng vẫn còn không chịu buông bỏ hy vọng sắp bị dập tắt kia.
- Xin lỗi._ Duật Thiên khẽ nói.
Khi ta yêu ai đó thật lòng tự tận tâm can, thì người đó sẽ biết hai từ "xin lỗi" kia đến cùng gây cho họ bao nhiêu đau đớn. Bởi vì hai chữ kia là dùng tổn thương của họ để đổi lấy.
Khánh My khẽ cười bi thương, cười đến nổi nước mắt lăng dài trên mặt.
Duật Luân, Duật Minh, Duật Vĩ ngay lúc này cô muốn gặp ba người, cô muốn gặp ba người lần cuối rồi cô sẽ nhắm mắt ngủ. Giấc ngủ này có lẽ cô vĩnh viễn sẽ không thấy ba người nữa. Duật Luân anh có biết người lúc này cô muốn nói nhiều điều nhất là anh hay không? Kiếp này cô phạm sai lầm quá nhiều phạm những điều không thể tha thứ vậy mà anh vẫn bên cô đến khi thấy cô nở nụ cười hạnh phúc trong đám cưới anh mới yên lòng bỏ đi.
Cửa sân thượng đột nhiên mở ra, bên trong 3 người đàn ông chạy vào.
- Khánh My._ Duật Luân mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc có hơi rối bời, gương mặt hao hao giống với đầu khi họ gặp nhau. Anh vẫn trong quần tay đen, áo sơ mi trắng soái khí ngút trời. Còn Khánh My lại mỏng manh, nhỏ bé như thế. Bây giờ Khánh My mới để ý anh thật sự rất đẹp, đẹp hơn cả chồng cô nhưng giờ nhận ra cũng đã muộn rồi.
- Duật Luân, cảm ơn... xin lỗi.
Duật Minh, Duật Vĩ cảm ơn hai cậu nhiều lắm và xin lỗi hai cậu rất nhiều.
Cảm ơn vì thời gian qua mọi người đã lo lắng cho cô, cảm ơn mọi người đến phút cuối đã trở về để cô được gặp lần cuối. Xin lỗi, xin lỗi vì bao năm qua không nghe lời mọi người can ngăn, khiến mọi người đau lòng vì cô. Xin lỗi, vì cô không thể làm lại được nữa cô phải ra đi rồi. Xin lỗi kiếp này cô nợ ba người món nợ ân tình.
Khánh My xoay người nhảy xuống khi cả người cô vừa rơi thì một cánh tay giữ tay Khánh My lại.
- Đừng ngốc nghếch như thế. Em mà bị gì anh tuyệt đối sẽ tuyệt giao với anh cả, hận anh ấy cả đời. Nên em nhất định phải sống nghe không._ Duật Luân cố gắng kéo Khánh My lên.
Duật Minh, Duật Vĩ chạy tới.
Đến cuối cùng vẫn chỉ là anh quan tâm cô nhất, sau bao nhiêu tổn thương anh vẫn không buông tay cô.
Duật Luân anh rất tốt, anh xứng đáng với người con gái tốt hơn em, em không xứng để anh phải đau lòng. Nếu kiếp này em đã phũ đi tình cảm của anh rồi thì xin lỗi, hãy để em tàn nhẫn với anh tới cùng.
Khánh My khẽ cười, nụ cười xinh đẹp nhất rồi gỡ tay Duật Luân ra cả người rơi xuống.
...
Khánh My ngồi bật dậy, cả người đầy mồ hôi. Cô đưa tay chạm mặt thì giống như bốn năm qua, cô lại khóc sau khi mơ thấy những cảnh ở kiếp trước.
Khánh My cuộn tròn người ngồi trên giường, cả người gục đầu vào đầu gối, tóc dài xoã xuống cực kì đáng thương. Thời gian mới đây đã qua bốn năm, bao năm qua mỗi khi chìm vào giấc mơ là cô lấy thấy cảnh ở kiếp trước. Thấy Khánh My độc ác ngu ngốc làm mọi việc ở kiếp trước. Thấy Khánh My tàn nhẫn gỡ tay Duật Luân ra, ít kỷ một mình rời khỏi cõi đời sau mọi muộn phiền. Cứ mỗi khi tỉnh giấc sau giấc mơ đó là nước mắt lại làm ướt mặt thậm chí cô không biết bản thân đã khóc thê lương đến mức nào khi nằm mơ thấy lại cảnh ở kiếp trước.
Cộc... Cộc...
- My, em dậy chưa?
Tiếng gõ cửa vang hồi nhưng do chìm đắm trong suy nghĩ Khánh My không nghe thấy. Đến khi câu nói của Duật Luân vang lên đưa Khánh My trở về thực tại. Khánh My mới ngẩng đầu lên chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã bị Duật Luân mở ra.
Bốn năm trước, Khánh My dọn qua nhà Duật Luân ở một thời gian thấy không hợp lí nên dọn về. Không lâu sau xin cha mẹ mua ngôi nhà riêng ra ngoài sống, mới đầu cha mẹ không cho nhưng do Khánh My năn nỉ riết cha mẹ cô cũng đồng ý.
Căn nhà này giống như ở kiếp trước, bày trí như thế. Cũng vì giống như kiếp trước nên Khánh My cho Duật Luân biết mật khẩu nhà cô, nhiều lúc nghĩ lại cô không biết cô cho anh biết mật khẩu nhà cô để làm gì.
Khánh My ở bên trong không biết, Duật Luân ở ngoài gõ cửa không thấy cô hồi âm anh lo đến mức nào. Bởi vì hôm nay là ngày ở kiếp trước chính mắt Duật Luân thấy Khánh My trên giường nằm trong lòng Duật Thiên. Dù kiếp này anh biết Khánh My không còn theo đuổi Duật Thiên điên cuồng nhưng bóng ma tâm lí ngày đó khắc quá sâu vào người Duật Luân, cứ thấy Khánh My chưa dậy, im ắng anh lại sợ đến mức nào. Nghĩ đến chữ sợ Duật Luân cảm thấy buồn cười vì bản thân, bản thân vốn không sợ điều gì, dù thủ đoạn thương trường của đối thủ giỏi đến mấy thậm chí ép anh vào đường cùng anh vẫn bình tĩnh phá tường để thoát ra khỏi đường cùng nhưng những việc liên quan đến Khánh My khiến lòng anh không yên.
Mở cửa bước vào, sàn nhà bóng loáng, không có quần áo rơi loạn xạ trên sàn Duật Luân khẽ thở phào. Đi tới giường ngủ không thấy Khánh My đâu, Duật Luân chuyển hướng gõ cửa phòng tắm.
- Tiền bối hôm nay em không gặp anh được._ Khánh My không biết lúc ngủ cô lại khóc nhiều đến vậy để bây giờ hậu quả là mắt cô bụp hết rồi. Lúc đánh răng xong, rửa mặt nhìn vào gương Khánh My còn giựt mình. Duật Luân mà thấy cô nghĩ cô sẽ hù anh sợ mất hồn mất.
Nhưng Khánh My càng nói vậy Duật Luân càng lo lắng. Anh mở cửa bước vào thấy Khánh My che mặt ngồi gục xuống.
- Em không sao. Tiền bối anh về đi được không?_ Khánh My nhất quyết không buông.
Duật Luân biết tính khí Khánh My cố chấp nên anh im lặng đi về. Nghe tiếng bước chân không còn và tiếng cửa phòng tắm đóng lại Khánh My mới mở mặt ra đứng dậy nhìn.
- Em khóc sao?
--- ------ ------ ------ ----
4 chương này tăm tối quá trời qua chương sau chúng ta sẽ gặp lại cặp song sinh cute kia.
Chương sau:
Duật Minh: Sao vậy chẳng lẽ no rồi sao? Hôm nay cậu no sớm thế bình thường cậu ăn 5 phần combo vẫn chưa thấy đủ mà.
Duật Vĩ: Đúng thế. Nếu cậu sợ no đi không nổi. Không sao! mình sẽ vì đại nghĩa diệt thân, lăng cậu về tới tận nhà.
Duật Luân: Không sao, mau ăn chóng lớn.