Chương 8
Giờ ra chơi :
_ Thật bất ngờ khi anh chủ động hẹn em đấy .
_ Tôi còn bất ngờ hơn khi biết bộ mặt thật của cô.
Câu nói lưng chừng ấy khiến người nghe chột dạ . Nhìn thẳng mặt đối phương , người ấy tỏ vẻ không hiểu :
_ Anh muốn nói gì ?
_ Chính cô làm đúng không ? Chuyện Thiên Di bị ướt và căm phẫn nhìn bọn tôi.
_....
_ Cô không cần phủ nhận . Thông tin trong trường tôi nắm bắt rất nhanh, Nói cho cô biết , là bọn tôi chủ động nói chuyện với cô ấy trước. Đừng có mà làm những chuyện không đâu . Và đừng bao giờ làm hại cô ta vì cô ta là “thư ký” của bọn tôi nên bọn tôi có trách nhiệm bảo vệ “thư ký” của mình .
Bỏ đi sau những lời nói ấy , Bách Nhật mau chóng trở về phòng học . Tiểu Na nhìn theo Bách Nhật mà lòng đang quặng đau . Nhỏ ta cười chua xót , ánh mắt hằng lên tia thù hận , nhỏ nghiến răng :
_ Mày được lắm . Lữ Thiên Di .
----
Thiên Di lang thang trong sân trường , dạo quanh phòng hội họa , tâm trạng có phần tốt hơn . Quần áo nó cũng đã khô hẳn nhờ “gió trời” . Bước xuống cầu thang , nó gặp ngay một người . Người ấy trì mến nhìn nó rồi cất giọng :
_ Sắp vào học rồi , con mau về lớp đi .
_ Dạ , chào Hiệu trưởng .
Cuối đầu chào Hiệu trưởng , nó bước đi . Nhìn theo đứa con gái thân yêu mà ông vui buồn lẫn lộn . Ông rất muốn trò chuyện với Thiên Di , được ôm nó vào lòng như những người cha khác , nhưng …ông không thể làm điều đó trong thời gian này .
Tiếng chuông vào học reo liên hồi , học sinh trong trường nhanh chóng vào lớp . Sân trường bây giờ yên lặng , không một tiếng cười nói , chỉ còn lại tiếng giảng bài của các giáo viên vang vọng …
_ Hơ …..hắc xì …
Thiên Di khịt khịt mũi , nãy giờ nó đã hắc xì mấy lần liên tiếp . Chắc là tại để quần áo ướt rồi còn đi “hóng mát” đây mà .
_ Hắc xì ….
_ Không sao chứ ?
Cả 2 tên bên cạnh điều quay sang và cùng thốt ra một câu đầy lo lắng . Thiên Di đưa tay quẹt mũi kèm theo câu trả lời :
_ Khôn…..hơ …hắc …xì …
_ Nè . – Triết Minh đưa túi khăn giấy cho Thiên Di rồi nói tiếp – Vậy mà nói không sao . Lỡ lây bệnh cho bọn tôi thì sao ?
Ngồi bên cạnh , Bách Nhật cũng gật gù đồng tình . Nhận lấy túi khăn giấy từ Triết Minh , nó cố cười dù thấy trong người hơi khó chịu .
Đến giờ về , Thiên Di uể oải bước đi . Nó cố tình thu dẹp đồ chậm như rùa để chờ cho mọi người về hết . Còn lại một mình , nó đưa tay xoa xoa mũi :
_ Hic , cảm thật hả trời ….hơ …..hắc .xì . Á , khó chịu quá …
Bước ra khỏi lớp học , Thiên Di vừa đi vừa nhăn như khỉ ăn ớt . “Cuốc bộ” về nhà , vừa bước vào cổng nó đã thấy ngay chiếc xe BMW màu đen đậu trong sân . Hít một hơi thật sâu , nó khoan khoái bước vào nhà .
_ Hơ ….hắc xì ….
_ Em sao thế vợ ?
Với cặp mắt tinh tường của Vĩnh Khoa , không điều gì có thể giấu được cậu . Dù cho Thiên Di có làm bộ mặt bình thường thì cậu cũng phát hiện hôm nay có chuyện gì đó đã xảy ra với nó . Và cái hắc xì trên làm cậu tin chắc điều mình nghĩ là đúng .
Thiên Di nghĩ thầm : Vợ cái đầu nhà ngươi , rồi trả lời :
_ Không …..có ….hắc xì …
Vĩnh Khoa rảo chân bước đến trươc mặt Thiên Di , cậu đưa tay sờ trán nó rồi chau mày :
_ Sao trán em nóng vậy ? Ở trường xảy ra chuyện gì sao ?
_ Không có …
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nó , Vĩnh Khoa đã biết được chắc chắn là có chuyện đã xảy ra ở trường . Cậu không tr.a hỏi nó nữa mà quay sang cô người hầu.
_ Đưa cô chủ lên phòng nghĩ ngơi đi .
Cô người hầu nhanh chóng làm theo lời Vĩnh Khoa vừa nói , dìu Thiên Di lên phòng . Cậu ngồi xuống ghế , móc điện thoại ra , bấm một số điện thoại quen thuộc :
_ Hôm nay đã xảy ra chuyện gì ?
_ Là con gái của ông Du – Du Tiểu Na và một tốp người trong trường , chỉ đứng nói chuyện , cô ấy bị bọn kia “chơi xấu” – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm trầm .
_ Tôi biết rồi !
Cúp máy . Vĩnh Khoa nhếch môi :
_ Lần này coi như bỏ qua vậy . Dù gì cũng không sao !
Bỏ điện thoại vào túi , Vĩnh Khoa bước lên lầu . Từ khi biết Thiên Di là vợ mình , tuy có tiếng là người lạnh lùng nhưng Vĩnh Khoa đã cho người điều tr.a mọi thứ về Thiên Di, cậu còn cho người bảo vệ phía sau Thiên Di . Vì cậu muốn có trách nhiệm với cô vợ bé nhỏ này .
-----
Cạch !
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra , không phải do Vĩnh Khoa mở . Cậu chỉ vừa đưa tay ra . Là do Thiên Di mở cửa . Nó ngơ ngác nhìn Vĩnh Khoa :
_ Anh đứng đây làm gì ?
Không trả lời , Vĩnh Khoa bước đến , đưa tay sờ trán Thiên Di rồi nói :
_ Bớt sốt rồi . Mà em định đi đâu vậy ?
_ Đi chơi – Thiên Di nhanh miệng đáp .
_ Gì ? Đi đâu ?
_ Đi chơi , ở trong phòng chán lắm . Lúc tôi còn ở nhà mình , ngày nào tôi cũng ra ngoài sân ngồi chơi . Mát lắm .
_ Tối rồi ra ngoài đó cho muỗi chít à ? Vào phòng ngủ đi .
_ Tôi ngủ từ chiều tới giờ rồi . Tôi muốn xuống dưới nhà xem tivi – Thiên Di bĩu môi rồi đưa mắt năn nỉ Vĩnh Khoa .
_ Không được . Ngủ đi ! – Vĩnh Khoa kiên quyết nói
_ Nè , tên vô duyên . Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi mà ….Á , làm gì vậy , thả tôi xuống , đồ biến thái ….
Mặc cho Thiên Di nổi cáu , Vĩnh Khoa nhấc bỏng nó lên và đưa nó vào phòng . Đặt nó xuống giường , với bộ mặt “hình sự” , Vĩnh Khoa gắt :
_ Ngủ mau . Em còn làm ồn thì đừng trách anh “độc ác”.
Bước ra và đóng cửa lại . Vĩnh Khoa nhẹ nhàng ép tai mình vào cửa phòng để “nghe ngóng” . Sắc mặt cậu bỗng nhiên tối sầm lại khi nghe những gì người trong phòng đang nói .
_ Hừ , đồ đáng ghét , đồ con heo , đồ vô duyên chúa , đồ dê xòm , biến thái , biến chứng . Có ngon đi vào đây . Tưởng tôi không dám làm gì anh à . ĐỒ CON HEO .
Cạch !
_ Nói lại lần nữa xem .
Vĩnh Khoa mở cửa ra làm Thiên Di giật mình . Nó cứ ngỡ “người kia” đã về phòng rồi …..Cố “nhẫn nhịn” . Vĩnh Khoa ra lệnh :
_ Em mà còn làm ồn thêm giây phút nào nữa thì anh không tha đâu . NGỦ ĐI.
Thấy Vĩnh Khoa chuẩn bị đóng cửa , Thiên Di “nhắm” ngay cánh cửa rồi cầm cái gối lên và ..
Bộp !
Cái gối êm ái “hạ cánh” ngay trên …..mặt Vĩnh Khoa . Sở dĩ cậu quay lại là vì định cảnh cáo nó lần sau không được nói cậu là biến thái nữa . Ai ngờ đâu nó lại cầm nguyên cái gối mà “quăng” thẳng tay .
_ Xin lỗi , xin lỗi , tôi định ném vào cái cửa , ai ngờ anh quay lại ….
_ Em …
Vĩnh Khoa nén giận , đây là lần đầu cậu bị “ăn gối” . Đối với Thiên Di , cứng không được mà mềm cũng không xong . Cậu đã có cách trị nó .
Áng mây thứ 10 : The first ….kiss
Với bộ mặt “hết sức nham nhỡ” , Vĩnh Khoa tiến lại sát giường , ngồi xuống cạnh Thiên Di làm nó hơi sợ …. nhích xích ra xa . Vĩnh Khoa đưa tay kéo tay nó lại rồi nói :
_ Dám ném gối vào gương mặt điển trai được bao cô gái “thèm thuồn” của anh . Em “tiêu” rồi vợ à !
Những lời nói “nổi da gà , da vịt” của Vĩnh Khoa làm Thiên Di toát mồ hôi hột , nó lắp bắp nói :
_ Anh …..anh ….điên ….à ….?
_ Còn dám nói anh điên ? – Vĩnh Khoa trợn mắt nhìn nó
Với tình thế “bị động” , Thiên Di buộc phải “cứng rắn” , nó lấy can đảm rồi gắt lên :
_ Anh mà dám “làm gì” tôi là tôi la lên đó . Tôi sẽ kêu cảnh sát bắt anh .
Ngớ người . Vĩnh Khoa nheo mắt nhìn Thiên Di rồi phì cười :
_ Em ngốc vừa thôi . Em nghĩ cảnh sát sẽ tới đây vì lý do “chồng làm gì vợ mình” à ? Còn nữa , em đang ở trong “lãnh địa” của anh . Không ai dám cứu em đâu .
Từng lời nói của Vĩnh Khoa được truyền tải vào các nơron thần kinh , được phân tích kỹ lưởng trong hệ thống não bộ , làm Thiên Di bừng tỉnh , nó quên béng là mình đang ở trong “địa phận” của “tên biến thái” – chồng mình .
Ta sẽ trả thù sau vậy . Quân tử báo thù , ngày mai chưa muộn . Nghĩ thầm , Thiên Di nở một nụ cười “giảng hòa” nhìn Vĩnh Khoa :
_ Hi hi , tôi nói đùa cho vui ý mà . Tối rồi , anh về phòng ngủ sớm đi há.
_ Hi hi , anh không quen ngủ sớm . – Vĩnh Khoa cười “nhái” lại nó
_ Hỳ , anh phải ngủ mai mới đi làm được chứ ? ( Cái tên này , cà chớn quá )
_ Hi , anh không thích ngủ đêm .
_ ( Ta điên lên rồi đó ) . Không ngủ không được đâu .
_ Anh thuộc dạng “làm đêm , ngủ ngày” .
_ Vậy thì anh về phòng đi , tôi muốn ngủ . Mai tôi phải đi học nữa .( Ta nhịn hết nổi rồi đó )
_ Không thích . Anh muốn ngủ chung với em hà. Anh sợ …..ma lắm .
Lúc này , cơn giận đã “đạt tới đỉnh điểm cao” , Thiên Di leo xuống giường , chóng hai tay lên eo rồi quát :
_ Tên khùng kia , rảnh quá thì ra đường chơi với ma đi , có biết khuya lắm rồi không . Không muốn ngủ thì đi đâu đi đi , để cho người khác ngủ . Tôi còn phải dạy sớm để mai đi học nữa , không ai rảnh mà thức đâu . Anh có điên thì chui về phòng mà nói chuyện một mình đi . Bực bội quá .
Một loạt các “chuyện bực bội” đã được Thiên Di “phun” ra hết . Nó không ngờ …..mình oai đến vậy . Cuối cùng , Vĩnh Khoa đã thành công với “kế hoạch một” , cậu nhoẻn miệng cười rồi đứng lên . Bước đến trước mặt Thiên Di – đang nghĩ là mình chiến thắng , ngạo nghễ cười – Vĩnh Khoa cuối người , hôn nhẹ lên đôi môi nó rồi thì thầm :
_ Đó là sự trừng phạt cho kẻ không nghe lời .
Đóng cửa lại , Vĩnh Khoa khẽ cười rồi bước về phòng mình . Tim cậu đã “ổn định trở lại” . “Kế hoạch hai” thành công mĩ mãng , đối phương đã im lặng.
Thiên Di bất động trước việc làm của Vĩnh Khoa , nó ngơ ngác đưa tay sờ lên môi mình :
_ Nụ hôn đầu của mình …..Á …á…..á…TÊN TRỜI ĐÁNH …….
Suốt buổi tối , Thiên Di không tài nào chợp mắt được . Cứ nghĩ tới “cái cảnh tượng” ấy là nó tức điên người . Nụ hôn đầu của nó…..
----
Sáng hôm sau , không khí bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu thì tâm trạng Thiên Di bức xúc bấy nhiêu . Thay đầm phục xong , nó rón rén ….như trộm – bước xuống nhà . Không nhìn thấy “đối tượng nguy hiểm” , nó cười thầm rồi chạy vọt ra cửa …..
Bộp !
_ Ui …
Không biết “bức tượng” nào đứng chặn ngang cửa ra làm Thiên Di va phải , nó xoa xoa cái đầu rồi nhăn nhó ngước lên . “Bức tượng” chính là chồng nó – Vĩnh Khoa .
_ Đi vội thế vợ ! – Vĩnh Khoa châm chọc nhìn Thiên Di
_ Liên quan gì đến anh ! – Đáp trả mà nó không thèm nhìn mặt đối phương lấy một cái
_ Có tin anh “phạt” …
_ A , CHÀO CHỊ EM ĐI HỌC .
Vừa nghe đến đoạn “phạt” nó lập tức “đánh trống lảng” sang cô người hầu rồi phóng đi mất hút . Vĩnh Khoa nhìn theo mà nhoẻn miệng cười . Dạo gần đây , cậu cười hơi nhiều thì phải .
Hứ , đúng là biến thái . Định “xài” chiêu cũ nữa à ? Mơ đi . Ta đâu dễ dụ đến vậy chứ . Ya , bực quá . Hay là …đúng rồi , chiều nay mình sẽ ghé nhà thăm mẹ . Vừa nghĩ miên man Thiên Di vừa chạy ( bộ ) thục mạng đến trường .
_ Hey !
Đặt chân đến cổng trường , Thiên Di bất ngờ khi nhìn thấy một người đang đứng ….đợi nó . Bước đến gần người đó , Thiên Di dè dặt hỏi :
_ Có chuyện gì à ?
_ Có . Theo mình .
Cảm thấy có gì đó không được ….ổn cho lắm , Thiên Di liền từ chối “khéo” :
_ Sắp đến giờ vào tiết Thể dục rồi , mình đi không được .
_ Lo gì . Mình cũng học chung lớp với bạn mà . Trễ thì cùng trễ .
_ Nhưng …
_ Đi thôi !
Không đợi Thiên Di từ chối , người đó vội kéo tay Thiên Di đi . Cuộc “đối thoại” ấy đã được một người để tâm lắng nghe , rút headphone ra , người đó nhếch môi cười rồi bước đi .