Chương 47

Áng mây thứ 47 : Cuộc sống mới
"Khi bạn nhận ra bạn đã saiVà lỗi đó không thể làm lạiBạn sẽ làm như thế nào?Sống tốt để khắc phục lỗi saiHay là mặc kệ để rồi bạn cứ sai hoài?"


Rướn người dậy sau mấy ngày liền mê man trong cơn sốt triền miên, gương mặt trở nên hồng hào hẳn, đôi môi cũng đã bớt màu nhạt. Vĩnh Khoa đẩy tấm chăn sang một bên, duỗi thẳng chân ra sau mấy ngày liền không hoạt động.


Bước xuống giường, ánh mắt lạnh dõi theo từng tia nắng lung linh, bầu không khí trong xanh xông thẳng vào mũi.
Những gì mấy ngày qua hệt như một giấc mơ đối với Vĩnh Khoa, một giấc mơ hoàn toàn có thật.


Dứt bỏ mọi thứ vào góc tối, Vĩnh Khoa lẳng lặng khoác lên mình bộ vest rồi đến tổ chức. Có lẽ vùi đầu vào công việc là điều nên làm ngay lúc này. Có lẽ nhờ thế mới xóa sạch đóng kí ức đang song hành cùng thời gian u tối.
Một con người hoàn toàn mới.


Nét mặt trở nên lạnh hơn, tính cánh trầm tĩnh hơn, ít nói hơn, hành xử tàn bạo hơn.
_ Vĩnh Khoa, con định đến tổ chức à?
Giọng nói ồn ồn phát lên dưới chân lầu, ông Tề nhìn Vĩnh Khoa với nét cười trên môi. Con người cậu giờ đây chẳng phải là điều ông đang mong muốn sao!


Sớm nhận ra sự đổi đó, Trương Tề chậm rãi nói với niềm vui đang dâng trào :
_ Ta đi cùng con.
Vẫn thản nhiên không trả lời, Vĩnh Khoa bước điều đặn xuống từng bậc thang với gương mặt không chút sắc thái biểu cảm.


available on google playdownload on app store


Lướt ngang qua ông mình, Vĩnh Khoa vẫn điềm nhiên hướng mắt ra cửa, chất giọng lạnh toát chầm chầm vang lên, mang theo dư âm lạnh rít vào từng cơn gió ngoài cửa :
_ Thăm Vĩnh Kỳ trước.
Ngạc nhiên nhìn Vĩnh Khoa, Trương Tề khẽ hếch môi hiểm, thì ra hôm đó cậu vẫn nghe thấy tiếng đạn.


Với tài suy sắc sảo, nhạy bén, Vĩnh Khoa mau chóng biết được người trúng đạn là Vĩnh Kỳ. Vì hôm nay, ông cậu không hề bị thương.
Trương Tề lại cười, tia cười mang nét ma quái.
_ Được, nếu con muốn thì đành vậy.


Không để tâm tới lời nói ấy, Vĩnh Khoa vẫn bước đi, cái dáng cao cao trong thật đơn độc giữa nắng trời.
Tiếng giày và cỏ chạm vào nhau, rũ mọi hạt sương còn động quanh những chiếc lá non đang ẩm ướt.
-----
Ngồi vào xe, Trương Tề lẳng lặng quan sát gương mặt cháu mình.


Chiếc xe được khởi động và phóng như bay dưới làn nắng ban mai. Dòng xe tấp nập ngoài xa lộ vẫn ngược xuôi không ngừng nghỉ. Cảm giác giống như vừa bước ra ngoài sau nhiều ngày bị chôn vùi trong hố đen.
_ Vĩnh Khoa, ta muốn hỏi con một chuyện.
Vẫn nhìn chăm chăm phía trước và giữ vững tay lái, Vĩnh Khoa hỏi nhanh :


_ Chuyện gì?
Mái tóc điểm bạc khẽ nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, môi khẽ hếch lên đầy ma quái :
_ Con biết gì về Chính An?
-----
Bệnh viên lớn dần hiện ra giữa xa lộ, từng tốp người với chiếc blue trắng khoác trên mình thật trang nhã bước vào cổng bệnh viện.


Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, nồng nặc.
Tiếng giày phá tan sự yên tĩnh trong bệnh viện, khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Chính An ngồi ngoài dãy hành lang, mắt hướng nhìn xa xăm, hệt như muốn bay lên bầu trời rộng lớn kia để vi vu khắp nơi cùng mây gió.
Khẽ đặt tay lên vai Chính An, Vĩnh Khoa lạnh lùng cất giọng :


_ An, anh ta khỏe chứ?
Giật mình khi luồng khí lạnh vút qua. Chất giọng quen đến lạ. Cứ ngỡ là mơ.
Quay ngoắt sang nơi phát ra luồng khí lạnh toát ấy, Chính An trố mắt ngạc nhiên nhìn thân người cao lớn trước mặt.
Niềm vui lấn át mọi thứ.


Gương mặt ngạc nhiên thoáng nét cười, khẽ cuối chào ông Tề đang đứng phía sau rồi nói với giọng trầm trầm :
_ Chào mừng trở lại, Vĩnh Khoa.
Giang phòng trắng ảm đạm bao phủ tất cả, nuốt chửng mọi thứ.
Tiếng tít tít vẫn không ngừng vang lên sau bức điện tâm đồ.


Vĩnh Kỳ nằm đó, mắt nhắm nghiền, hơi thở vẫn đều đặn.
Trương Tề nhìn gương mặt xanh xao của Vĩnh Kỳ, không biết ông có cảm thấy xót hay không. Chợt, chiếc điện thoại vang lên.
Nghe máy xong, ông quay sang Vĩnh Khoa, nói ngắn gọn :
_ Con cứ ở lại đây. Ta bận chút chuyện.


Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng, tiếng giày vọng lại từ tứ phía.
Khẽ nhún vai, Chính An từ tốn nói, mắt nhìn vào khoảng không :
_ Anh ta vừa ngủ lại. Cũng ổn rồi.


Đưa mắt nhìn Chính An, Vĩnh Khoa khẽ nhếch môi rồi dời mắt sang hướng khác. Trong đầu cậu đang bị thuyết phục bởi một số câu hỏi lạ lẫm, khó khăn lắm từng câu chữ mới bật ra khỏi đôi môi đỏ mộng :
_ An, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?


Khựng lại vài giây, Chính An quay sang Vĩnh Khoa, đôi mày chau lại khó hiểu :
_ Cậu nói gì?
_ Không, ý tôi là… thân phận thật của cậu. Có thật cậu chỉ là một người bình thường và là một người bạn của tôi không, Chính An?


Dường như hiểu ra được điều đó trong câu nói ám chỉ ấy, Chính An khẽ cuối đầu. Rất lâu sau, cậu mới mấp máy môi, chất giọng nhẹ tênh :
_ Cậu biết rồi sao?
*Gật*


Vĩnh Khoa biết được chuyện về Chính An cũng là do cuộc nói chuyện với ông mình lúc lái xe. Cậu vẫn không tin vào những gì ông mình nói. Cậu muốn chính miệng Chính An thừa nhận.
Cặp mắt buồn bã tối sầm lại, Chính An vẫn giữ nguyên tư thế ấy, chất giọng trầm trầm lại phát ra, phá tan cái tĩnh lặng nơi phòng bệnh :


_ Phải. Tôi… là hậu duệ của cậu.
_ ….
_ Nhưng đồng thời cũng là một người bạn thân của cậu, Vĩnh Khoa.
_ ….


_ Hậu duệ? Của tôi? – Bật cười lạnh, Vĩnh Khoa dửng dưng nhìn dáng người đối diện – Sao lại gạt tôi? Sao lúc đầu không khai thật danh tính? Đó là lý do vì sao cậu đỡ giúp tôi phát đạn lúc trước sao?
_ …


_ Làm tôi tin tưởng. Tôi xem cậu là bạn. Tôi luôn nghĩ mình đủ mạnh để bảo vệ những người cạnh mình. Nhưng… thì ra tôi đang được bảo vệ, bời người bạn thân nhất!
_ …
_ Phát súng lúc trước có thể giết cậu, nếu tên đó là tay chuyên nghiệp.
_ …


_ Muốn ch.ết vì tôi lắm hả! Vậy thì ra ngoài kia, lao đầu vào xe tự sát đi.
_ …
_ Tôi không cần ai bảo vệ.
Rầm!
Tiếng đóng cửa chói tai vang lên. Mọi ánh mắt trong bệnh viện đều đổ dồn về phía phát ra tiếng động lớn.


Sát khí toát ra từ gương mặt anh tú khiến ai ai cũng phải nhườn đường mà né sang chỗ khác. Mùi lạnh của bệnh viện vẫn không lấn át được làn sát khí băng giá ấy,
Bước thật nhanh và cố kiềm chế tức giận, Vĩnh Khoa vào xe và lao như điên.


Thật không ngờ người cậu tin tưởng nhất cũng lừa dối cậu.
Hậu duệ ư? Nực cười.
Tốc độ của chiếc BMW đen loáng ngày càng nhanh hơn, len lỏi qua từng chiếc xe trên đường như chạy trốn tử thần. Làn khói mờ ảo phía sau cũng bị bỏ lại một quãng khá xa.
-----


Sóng biển ngút ngàn vỗ bờ, chạm vào từng lớp cát mịn màng dưới chân.
Mặt trời như lòng đỏ quả trứng gà, đang chín dần trên tấm thảm chói mắt.
Con nước xanh rì, dạt vào bờ rồi lại rút xuống, để lại ngàn sự ẩm ướt trên cát.


Biển khơi vô tận thấu hiểu mọi nỗi buồn chất chứa trong lòng ai đó, cũng muốn chia sớt nên khiến sóng xô bờ nhiều hơn. Cuốn những ngổn ngang ra xa mù đại dương, lắng sâu xuống đáy biển.
Tia buồn đầy rẫy giác mạc mắt.


Ngồi một mình trên cát, Vĩnh Khoa cảm thấy rất… cô đơn. Mọi hạnh phúc từng có hệt làn gió lạ. Dể đến cũng rất dễ đi. Và để lại vô vàn nỗi đau.
Nơi này từng mang đến cho cậu nụ cười thực thụ với những người bạn, với người con cậu trót yêu.


Nhưng cũng chính nơi này mang đến nỗi buồn bất tận với muôn vàn cơn đau nhói lòng.
Không hiểu sao mình lại lái xe đến đây. Vĩnh Khoa nằm dài trên cát, mặc cho dòng nước mặn xô vào chân làm ướt ống quần cậu.


Gối tay lên đầu, ánh mắt dịu lại, bên ngực trái, có gì đó khẽ nhói lên. Đau buốt.
Bỗng, một bóng người đổ dài trên cát, che đi cái ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt Vĩnh Khoa khiến cậu hơi bực mình.


Thầm nghĩ là một người nào đó chỉ đi thoáng qua và muốn ngắm nghía nét đẹp của mình (^^ tự tin ớn) nên Vĩnh Khoa chẳng buồn hé mắt. Cậu cứ thế, nhắm nghiền mắt mặc cho bóng người ấy đứng bao lâu thì đứng.
Nhưng…. mãi sao chẳng thấy bóng người ấy động đậy.


Đôi mày chau lại, Vĩnh Khoa dần mở mắt.
Ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mặt. Không phải một người muốn ngắm nghía vẻ đẹp của cậu, cũng chẳng phải người xa lạ.
Thời gian như ngưng động.
Vĩnh Khoa khẽ ngồi dậy, mắt chuyển sang đại dương bao la.
Sao người đó lại biết cậu ở đây mà đến tìm?


-----
Gục đầu xuống ghế, Chính An buồn bã nắm chặt tay mình lại. Cậu biết rất rõ mọi chuyện sẽ thế này.
Vĩnh Khoa là thế. Đâu muốn được ai bảo vệ.
Biết Chính An là hậu duệ của cậu chắc hẳn rất khó xử.
_ ch.ết tiệt.
Nắm đấm giáng thẳng vào tường, mắt ánh lên tia buồn bã.


Ngồi phịch xuống đất, Chính An lặng người khi nghe làn âm thanh yếu ớt thả ra không trung :
_ Cậu tính phá bệnh viện sao?
Chóng tay ngồi dậy, Vĩnh Kỳ nhăn nhó nhìn người làm ồn và phá giấc ngủ của mình, gắt lên trong giọng yếu ớt :


_ Nó sẽ hiểu mà. Hai người cần thời gian làm lành. Đừng có đấm vào tường như thế.
_ …
Đưa tay xoa xoa mái đầu rối rắm, Vĩnh Kỳ khẽ nói tiếp, chất giọng mang đầy tính hù dọa :


_ Cậu mà còn phá giấc ngủ của tôi thì… - Gương mặt Vĩnh Kỳ khẽ sáng lên, cậu ma mãnh nói tiếp – tôi sẽ kêu Minh xử cậu.
Minh.. Minh á? Chẳng phải mình sao?


Ngoài cửa, Triết Minh và Bách Nhật đang đứng đó. Vì nghe tin ai đó bị thương và vì ai đó là người có công hôm sinh nhật Thiên Di nên cả hai mới đến thăm. Ai ngờ lại được nghe câu nói ấy.
Bách nhật ôm miệng cười, chọc ngoáy Triết Minh :
_ Ê, anh ta yêu mày hả, Minh.


Lườm ai kia để cảnh cáo, Triết Minh mím môi, cậu quyết định nghe thêm xíu nữa rồi mới “đạp” cửa xông vào “xử” sau.
Chính An hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Vĩnh Kỳ như muốn nói : Anh vừa nói gì cơ?


Khẽ nhếch môi, Vĩnh Kỳ thừa biết ai đó đang đứng tần ngoài cửa nên mới đùa thế. Qua máy camera mà cậu nằng nặc đòi gắn trên cửa vì lý do : Sợ con gái chạy vào đây vì nhan sắc mĩ mìu của cậu.


Thấy gương mặt bực bội của ai kia qua chiếc camera, Vĩnh Kỳ phì cười, cậu dùng chất giọng còn yếu của mình nói tiếp, mắt vẫn không ngừng quan sát :
Đúng vậy, Minh CỦA TÔI sẽ xử cậu vì tội phá rối giấc ngủ của tôi. Mà Chính An này, cậu thấy Minh CỦA TÔI thế nào, đẹp trai chứ?


Hai từ CỦA TÔI đột nhiên được nhấn mạnh bằng giọng yếu ớt làm người ngoài cửa giận bừng bừng, muốn “đạp” cánh cửa ngay tức khắc. Còn Bách Nhật thì ôm bụng cười thầm tuy vẫn nhận được lời đe dọa từ ánh nhìn ai đó.
_ Minh… của anh? Vĩnh Kỳ, anh…anh… với Triết Minh… hai người…


Chính An lắp bắp, lúng túng, đưa mắt nhìn Vĩnh Kỳ chờ đợi câu trả lời, tay chân quơ loạn xạ như múa rối.
_ Ý cậu là… YÊU NHAU!






Truyện liên quan