Chương 58: Thích

*Editor:* Yang Hy.
Con đường đối diện còn rất nhiều cửa hàng chưa đóng cửa, đèn đường chiếu ánh sáng lên thân xe, có một đôi mẹ con đi qua bên cạnh, cô bé với đôi mắt long lanh nhìn hai người bọn họ, người mẹ trẻ đỏ mặt, che mắt cô bé lại.


Cô bé mềm giọng hỏi: “Mẹ ơi, anh trai kia đang làm gì vậy?”
Người mẹ vội vàng kéo cô bé đi: “Ngoan, đừng hỏi.”
Khương Tuệ thấy hơi đau mũi chân, duỗi tay đẩy Trì Yếm ra, cô cảm thấy đầu ngón chân của mình nhất định đã sưng đỏ rồi.


Người đàn ông hôn cô mạnh như vậy, nhưng cô chỉ đẩy nhẹ một cái, anh tựa như cũng tỉnh táo lại, cơ thể nâng lên một chút, rũ mắt nhìn cô.


Đây nhất định là đêm nóng nhất của đầu mùa đông, Khương Tuệ nghe thấy đoạn đối thoại của hai mẹ con, cảm thấy trường hợp như vậy, hành động vừa rồi của bọn họ quả thực là không chỗ dung thân.
Miệng nhỏ thở hổn hển, sắc mặt cô đỏ bừng.


Thậm chí Khương Tuệ cảm thấy mình bởi vì thiếu Oxy mà đại não bắt đầu không thể suy nghĩ, dũng khí của cô đã lập tức biến mất khi anh biến thành chủ động, sự ngượng ngùng thuộc về thiếu nữ lại trở về.


Cánh tay của người đàn ông còn chống ở hai bên eo cô, Khương Tuệ cúi người xuống, chui qua khuỷu tay anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Về, về nhà trước đi.”
Trì Yếm mím chặt môi, mở cửa xe cho cô.


available on google playdownload on app store


Khương Tuệ ngồi vào trong, vừa rồi cô nhất định là điên rồi, dũng khí cả đời này chắc là đều dùng hết ở tối nay.
Trì Yếm lấy di động ra, vừa rồi điện thoại ở trong túi quần rung lên hai lần, anh cũng không có quan tâm.
Là Thủy Dương, Trì Yếm gọi lại: “Có chuyện gì?”


Giọng nói của anh trầm trầm, vang vọng ở trong xe, Trì Yếm nghiêng đầu liền thấy một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
Cô trộm liếc anh một cái, rồi lại mau chóng quay mặt qua chỗ khác, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, hành động lén lút như vậy, Trì Yếm khổng thể hiểu nổi.


Ở đầu kia Thủy Dương sầu lo mà nói: “Ông chủ, hình như bên Tam gia có gì đó không đúng, Đái Hữu Vi bị chuyển viện, Lương Thiên Nhi cũng vậy. Tôi nghĩ chúng ta phải về đảo Hoành Hà sớm.”


Trì Yếm như bỗng nhiên bị một chậu nước lạnh tạt vào người, tưới tỉnh ý loạn tình mê trong anh hiện giờ.
Anh nhàn nhạt hồi: “Biết rồi, tiếp tục quan sát bên kia.” Kết thúc cuộc gọi, Trì Yếm khởi động xe lái về nhà. 


Tất cả những chuyện này Khương Tuệ hoàn toàn không biết gì cả, mãi cho đến lúc sắp về đến nhà, người đàn ông vẫn không nói một lời. Khương Tuệ túm chặt đai an toàn, nhịn không được lên án anh: “Trì Yếm, anh còn chưa trả lời em.”
Cô gái cố chấp lại phiền toái.


Trì Yếm nhíu mày: “Em uống rượu, không tỉnh táo.”
Khương Tuệ nghiêm túc nói: “Chỉ có ba ly, em uống bia, không có say.”


Tim Trì Yếm như bị dao cắt, anh một mặt nhớ tới nụ hôn anh hoá bị động thành chủ động vừa rồi, một mặt nghĩ đến cuộc gọi của Thủy Dương, anh nói: “Vừa rồi là tôi không đúng, hiện tại em an tĩnh một chút, ngủ một giấc, ngày mai em sẽ quên chuyện này.”


Khương Tuệ ngơ ngác nhìn anh, hốc mắt nhịn không được đỏ lên. Cuộc đời này lần đầu tiên cô thích một người, lần đầu tiên chủ động hôn anh, còn bởi vì quá thấp nên vô cùng mất mặt, bây giờ anh còn cô quên đi chuyện này.


Anh nói đúng, có lẽ là cô thật sự uống say, chút cồn như vậy khiến cảm xúc của cô trở nên đặc biệt yếu ớt.
Nhưng dũng khí kia còn chưa tan hết, cô nghĩ, cả đời thật vất vả mới chủ động được một lần như vậy, dù thế nào cô cũng phải biết được kết quả.


Khương Tuệ cố chấp nói: “Nhưng vừa rồi anh cũng hôn em.” Bởi vì sắp khóc nên giọng nói của cô mềm đến nghẹn ngào.
Tựa như không rõ sao anh lại có thể xấu xa đến như vậy.
Lúc lạnh lúc nóng, như gần như xa.


Bên ngoài căn nhà Tây, gió đêm thổi những cành trúc vang lên tiếng xào xạc. Độ ấm tong xe làm người ta gần như quên mất mùa đông đã sắp tới, mà mùa đông ở thành phố R luôn cực kỳ lạnh lẽo.
Trì Yếm dẫm phanh lại.
Anh áp lực, nhắm mắt, dùng giọng lạnh nhạt mà nói: “Xin lỗi.”


Sau đó anh thấy, những giọt nước mắt nghẹn ngào lăn từ trong hốc mắt ra, đôi mắt cô đỏ bừng.
Trì Yếm đấm một quyền vào trên vô lăng.
Anh giữ mặt cô: “Đừng khóc.”


Anh không an ủi còn đỡ, vừa an ủi Khương Tuệ liền cảm thấy mình đặc biệt mất mặt. Lúc này đầu óc cô tỉnh táo mới biết được mình vốn dĩ không nên rối rắm chuyện yêu đương này, đối với cô mà nói, thân phận quan trọng hơn của Trì Yếm là giúp cô cứu ba. Anh có thích cô hay không cũng không có quan trọng như vậy.


Cô nhịn lại nước mắt, nói chuyện còn mang theo giọng mũi, nghe có vẻ đặc biệt yếu đuối: “Em biết, em không có khóc. Anh nói đúng, em liên hoan uống bia, ngày mai tỉnh lại sẽ quên hết, Trì tiên sinh, anh đừng để ý, vừa rồi em chỉ nói giỡn với anh thôi.”


Đôi mắt ngấn nước như bầu trời sau cơn mưa, hàng lông mi như cánh bướm run rẩy, đáng thương nói không nên lời.
Cô nhỏ giọng nói tiếp: “Em cũng không…” Sẽ không thích anh.
Những lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng.


Anh cúi đầu, giữ chặt bả vai cô. Khoảng cách rất gần, Khương Tuệ nghe thấy tiếng hít thở đứt quãng của anh. Nụ hôn này còn mạnh mã hơn vừa rồi, tựa như không cần bất luận kỹ xảo gì, loại cảm xúc kịch liệt này vượt qua hết thảy ngôn ngữ.
Khương Tuệ thừa nhận, cô bị Trì Yếm dọa sợ.


Anh giữ đầu cô, mãi cho đến khi cô gái nghẹn đến đỏ mặt, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, Trì Yếm mới buông lỏng cô ra.
Anh đặt cằm lên vai, thở dốc ngay bên cổ cô. Ngôn ngữ và hành động của anh làm cô cảm thấy mình bị khi dễ, cô nói: “Cái này, cái này ngày mai em cũng sẽ quên.”


“Cái này đừng quên, cả đời cũng đừng quên.” Anh nói, “Tôi rất thích em.”
Trì Yếm sờ mái tóc mềm mại của cô.


Khương Tuệ không thể tưởng tượng mà trừng lớn đôi mắt, tròng mắt của người đàn ông cách gần đến nỗi cô có thể thấy rõ màu xám đậm bên trong, thì ra cũng không phải là một màu đen nhánh dày đặc. Trì Yếm thấy thần sắc ngẩn ngơ bị dọa sợ của cô, anh tháo dây an toàn ra giúp cô: “Xuống xe.”


Trì Yếm biết, có một số việc đã nói ra thì không còn đường lui nữa, tiếp tục lừa mình dối người cũng không làm được.
Anh cầm tay cô.
Tay của người đàn ông khô ráo lại ấm áp, anh nắm tay cô, lấy chìa khóa ra mở cửa, lại lấy dép lê ra cho cô, giúp cô đổi giày.


Trì Yếm giúp cô thay giày xong, thấy cô vẫn chưa phục hồi tinh thần, anh mím môi: “Nếu em hối hận, tốt nhất là nói với tôi ngay bây giờ.”


Dưới ánh đèn, Trì Yếm bình tĩnh nói với cô: “Tuệ Tuệ, hiện tại tình huống của tôi không tốt lắm, em cũng biết tình trạng trước kia của tôi như thế nào, ăn không đủ no, sống phải dựa vào sắc mặt của người khác, có lẽ không bao lâu nữa tôi sẽ biến thành bộ dáng trước kia, thậm chí còn tệ hơn nữa. Đến lúc ấy tôi không còn đủ năng lực nuôi em, cũng không thể bảo vệ em, thẳng thắn mà nói, tôi cũng không phải lựa chọn tốt nhất của em.”


Lần đầu tiên anh thẳng thắn mở lòng mình cho cô xem.


“Cho nên, nếu em cảm thấy sợ hãi, hối hận với hành động vừa rồi, hiện tại hãy nói với tôi. Hợp đồng mà chúng ta đã từng ký kết vẫn còn hiệu lực, tôi sẽ giúp em chữa khỏi bệnh cho ba, không bao lâu nữa em có thể về trường đi học, sống cuộc sống của chính mình. Sau đó đời này cách tôi xa một chút, tôi cũng sẽ không đến quấy rầy em nữa.”


Nhưng mà tốt nhất là hãy nói ngay bây giờ, cho người ta hy vọng, một đêm sau lại thành tuyệt vọng là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.
Trì Yếm biết, sự yêu thích của các cô bé đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, có lẽ hôm nay còn mới mẻ, ngày mai liền cảm thấy hối hận.


Mà cô vĩnh viễn không biết, những lời mà hôm nay anh nói, rốt cuộc đã phải trả cái giá đắt cỡ nào.
Ánh mắt Trì Yếm nhàn nhạt chờ cô trả lời.
Câu trả lời cho anh là một thân thể mềm mại thơm tho nhào vào lòng.


Cô ôm chặt cổ, gần như muốn treo trên người anh. Cô gái nói ở bên tai anh: “Em biết mình đang làm gì, em xác định, không hối hận.”
Trong mắt cô mang theo ý cười, ngữ khí ấm áp lại vui sướng
Người đàn ông trầm mặc, ôm cô lên.
“Được.”


Sự vui thích ngắn ngủi cũng tốt hơn cuối cùng không được gì, vô vọng mà ch.ết đi.
Dù đắt thế nào, anh cũng chịu được.
... 
Tháng mười một đầu mùa đông, thành phố R lại có trận tuyết đầu mùa.


Tối hôm qua đã nói rõ, Trì Yếm cũng không kêu tài xế tới đón Khương Tuệ, anh tự đi đón cô.
Trước khi anh rời khỏi công ty sau giờ tan tầm, Thủy Dương không thể tin tưởng mà trừng lớn mắt: “Anh điên rồi!”
Trì Yếm nói: “Cậu quan tâm nhiều quá.”


Thủy Dương nghẹn đỏ mặt: “Ông chủ, không phải tôi lắm miệng, nhưng hiện tại tình huống như thế nào, trong lòng anh không rõ sao? Trễ nhất là qua năm nay, chúng ta phải về đảo Hoành Hà một chuyến, thời gian ban đầu được ghi trong kế hoạch là ba tháng, nhưng mà số tiền của đống ngọc trai kia, đến giờ vẫn chưa gửi về cho Tam gia, ông ta nhất định đã nghi ngờ.”


Trì Yếm trầm mặc một chút: “Tôi biết, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, tôi sẽ sắp xếp đường lui cho cậu và Đái Hữu Vi. Nhạc Tam không biết cậu là người của tôi, chỉ cần cậu không bị bại lộ, cậu cùng người nhà đều không có gì nguy hiểm.”


Đây cũng là sự bảo đảm của Trì Yếm với Thủy Dương để củng cố lòng tin.


Thủy Dương quay đầu đi, cắn răng không nói. Hắn vẫn không tán đồng chuyện ngay lúc này Trì Yếm thật sự ở bên Khương Tuệ, việc này hoàn toàn làm tăng sự rủi ro vốn có, khiến những tính toán ban đầu của Trì Yếm hoàn toàn bị rối loạn.


Lúc trước hắn cổ vũ Trì Yếm giữ Khương Tuệ ở bên người là vì tin tưởng với tính cách của Trì Yếm, không có gì trên đời có thể phá hủy sự bình tĩnh của anh, lạnh nhạt mà nói, lúc cần thiết, hy sinh một Khương Tuệ để kéo dài chút thời gian cũng không tính là gì.


Nhưng mà hiện tại Trì Yếm vì Khương Tuệ, hiển nhiên là hoàn toàn thay đổi kế hoạch, đi con đường nguy hiểm nhất.
Trì Yếm lái xe đến hướng trường đại học.


Trận tuyết đầu mùa năm 2005 làm rất nhiều nữ sinh ở đại học đều hết sức hưng phấn, dù sao rất nhiều người cũng không phải dân bản địa ở thành phố R, đây là lần đầu tiên mà một số sinh viên ở miền nam nhìn thấy trận tuyết lớn như vậy.


Nói là nga mao đại tuyết[1] cũng không khoa trương chút nào, trận tuyết bắt đầu từ đêm qua, sáng nay mặt đất đã phủ lên một lớp trắng xoá. 
*[1] Nga mao đại tuyết* (): Tuyết lông ngỗng, là một thành ngữ Hán ngữ, ý chỉ tuyết rơi vừa dày vừa dữ dội.


Trần Thục Quân không thích tuyết, chính xác hơn mà nói chính là không thích mùa đông, cô nàng sợ lạnh, vừa đến mùa đông liền hận không thể bọc cả đống chăn bông rồi mới ra ngoài.
Hơn nữa bởi vì đột nhiên hạ nhiệt độ, lớp học có rất nhiều người bị cảm.


Lớp bọn họ có một cô gái tính cách đặc biệt ôn nhu, trời lạnh như vậy, cô ấy còn mua riêng trà nóng cho bạn trai. Cậu trai kia cảm động đến không biết nói gì, thật sự hận không thể ở bên cô ấy cả đời.


Hành động ấm lòng này đã dẫn dắt rất nhiều cô gái, bọn họ sôi nổi chạy ra bên ngoài mua trà sữa mua thức uống nóng cho bạn trai.
Trần Thục Quân cực kỳ hâm mộ: “Trời ạ, con gái mà ôn nhu thì ai mà chịu nổi.”
Khương Tuệ như đang suy tư cái gì đó rồi cười gật đầu.


Trần Thục Quân nói: “Có người biết ấm lạnh, thật là một chuyện không thể tốt hơn, cái bộ dáng khăng khăng một mực của cậu bạn trai kia, thật là hận không thể đưa tim cho cô ấy.”
Lúc Khương Tuệ đến cổng trường đã thấy Trì Yếm ở xa xa.


Anh dừng ở con đường đối diện cổng trường, đứng ở chỗ gió tuyết chờ Khương Tuệ. Trên vai người đàn ông phủ một lớp tuyết thật dày, thời tiết lạnh như vậy, tài xế tới đón cô trước nay đều ngồi ở trong xe, còn Trì Yếm vĩnh viễn đều đứng ở bên ngoài.
Anh đang gọi điện thoại.


Nhíu mày nghe đầu kia báo cáo công việc, tuổi còn trẻ mà giữa mày đã có chữ “Xuyên - ” nhàn nhạt, như vậy thật sự không tốt.
Khương Tuệ giấu hai tay ở sau người, Trì Yếm vừa cúp máy liền thấy cô.


Dưới bầu trời tuyết của tháng mười một, khuôn mặt nhỏ của cô tươi đẹp, ánh mắt sáng rực.
“Trì Yếm, anh vươn tay ra đi, em có quà muốn tặng anh.”
Trì Yếm rũ mắt nhìn cô, khí lạnh trong mắt tản ra, anh vươn tay.


Anh không rõ cô bé này muốn chơi trò gì, nhưng anh không ngại phối hợp với cô. Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ biến thành đã từng của cô.
Lòng bàn tay ấm áp, anh cầm một ly trà.
“Đây là cái gì?”


“Trà nóng.” Khương Tuệ cảm thấy, lần trước uống sữa bò có lẽ là anh bị dị ứng, trà nóng nhấy định là không có vấn đề.
Độ ấm nóng bỏng từ đầu ngón tay một đường truyền đến trong lòng.
Anh mím môi: “Vì sao lại đột nhiên tặng cái này?”


Cô mím môi lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, thanh âm ngọt ngào: “Bạn trai nhà người khác đều có, Trì Yếm nhà em cũng phải có.”
Trì Yếm rũ mắt, đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô.


Khương Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, có chút lo lắng, sao Trì Yếm lại không có chút cảm động nào vậy! Vẫn là khuôn mặt lãnh đạm cấm dục kia.
Trì Yếm xoay người, ý cười hiện lên trong mắt.
Anh nói: “Ngốc.”






Truyện liên quan