Chương 3-1: Tiếp cận
Nó ngồi trong một quán cà phê mèo, tất nhiên Hải Vương cũng có mặt ở đó, nhấm nháp ly sữa nóng mới gọi, nó mặt một chiếc đầm màu đỏ trễ vai quyến rũ, tóc buộc cao làm tôn lên đôi vai trắng ngần mảnh mai ấy, thật là làm cho người ta khó kiềm chế, anh vẫn luôn theo dõi nó, dù sao Hải Vương cũng là một con người nham hiểm, sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra với nó nên anh luôn theo sau. Bỗng “ hắt….xì…”, một lũ mèo vậy quanh còn nó thì lại không thích mèo tí nào, những sợi lông bé tí càng làm cho chứng viêm mũi dị ứng của nó phát tác mạnh hơn, chẳng qua là hắn thường xuyên lui tới cái quán này nên nó bất đắc dĩ mới vào đây chứ không thì….. Nhưng cũng vì chứng dị ứng ấy mà Hải Vương phát hiện ra một cô bé không thích mèo lại ngồi trong quán cà phê mèo, hắn đứng lên đi về phía nó, nó đưa mắt ngạc nhiên, nãy giờ làm bao nhiêu chuyện mà hắn không mảy may để ý, bây giờ lại như vậy là sao, nó suy nghĩ mông lung và chợt nhận thấy hắn đã đứng ngày trước mặt mình, nó chớp chớp mắt nhìn hắn:
-Tôi có thể ngồi cạnh em được chứ?
Nó lấy lại bình tĩnh và trả lời nhỏ nhẹ, kiểu mà trước đây nó chỉ làm với Quốc Dũng:
-Dạ được, dù sao đây cũng không phải quán của tôi, anh cứ ngồi thoải mái!
-Hình như em không thích mèo thì phải, thế sao em lại vào đây, thông thường những người làm trái theo sở thích của mình đều co lý do cả!
Nó sững người, không ngờ anh ta lại tinh ý như vậy:
-Đúng, tôi dị ứng với mèo, nhưng tôi thích nhưng cuốn sách được trưng bày ở đây, tôi chưa từng đọc qua nó nên tôi tới đây vì lý do đó.
-Vậy à, vậy mà tôi cứ tưởng……
-Tưởng gì…..:nó chợt thấy run, Khánh Minh đã từng cảnh báo, hắn rất thông mình và nhạy cảm với những người muốn tiếp cận mình, nhưng nó lại không nghĩ đến mức này….
-À không, tôi chỉ nghĩ bậy bạ thôi mà, hình như đây là lần đầu tới quán, em đến một mình à?
-Vâng, bạn bè tôi giới thiệu cho tôi, những lúc đọc sách tôi thường thích ngồi một mình hơn.
-À, là thế, tôi là khách quen của quán, mong sẽ có cơ hội gặp em lần nữa, tôi đi trước nhé!
Nói rồi hắn ra về cùng người vệ sĩ, bỏ lại nó với nhịp tim đáng cảnh báo, nó nhận ra rằng đây không phải con người dễ đối phó như Khánh Minh đã nói. Nó khẽ rùng mình rồi bước vội ra quán, thoát khỏi lũ mèo kia, đối với nó lũ mèo kia còn đáng sợ hơn nữa….
Tại nhà nó…..
Nó bước vào nhà nghĩ rằng sẽ ngủ một giấc tới chiều nhưng hình như trong nhà có khách, là Khánh Minh và một người đàn ông trung niên, nó nhận ra ngay người đó vì đây là một giảng viên của trường nó, “lẽ nào….lẽ nào phải học ở nhà thật sao?”, nó nghĩ vậy và chầm chậm bước vào nhà:
-Em chào thầy ạ!
-Đây sẽ là giảng viên của cô trong những ngày cô ở đây, những lúc cô không đi làm thì sẽ phải học, ngoài ra không được làm gì khác nữa!
-Ý anh là sao?
-Nghĩa là những lúc cần cô mới được ra ngoài, còn không thì cô phải ở nhà và học, hiểu chưa ngốc?
-Ai là ngốc chứ, IQ của tôi hơn anh đấy!
-Ồ vậy sao, vậy thì ráng mà học đi nhé! Tôi đi đây! Chào thầy!
-Vâng chào cậu!
-Nhưng sao thầy lại dạy ở nhà cho em được ạ!
-Gia đình cậu ta là một nhà tài trợ lớn cho trường mình đấy em ạ, học bổng vừa rồi em nhận được cũng từ gia đình ấy đầu tư đấy, em hiểu được thế lực của đồng tiền chưa?
-Dạ hiểu, em học kinh tế mà thầy, hì hì!
-Vậy ta bắt đầu học nhé!
-Dạ!
Hai thầy trò học đến 3 giờ chiều, mắt nó không thể mở nỗi nữa, tâm trí cũng không tập trung một chỗ được, năn nỉ mãi thầy mới cho nghỉ sớm vài tiếng, tiễn thầy về nó nhảy tót lên phòng ôm con cá sấu vào lòng rồi ngủ luôn, chẳng thèm suy nghĩ gì nữa cả. đang ngủ bỗng nghe một mùi thơm nồng làm nó không thể cưỡng lại được, nó mở mắt và đi theo mùi hương ấy, xuống dưới bếp, người giúp việc đang nấu bữa tối, nó thấy đói, vì trưa nay nó vẫn chưa ăn gì, nó không thể ăn khi chứng viêm mũi vẫn chưa dứt, nó tiến xuống gần bếp hơn, bà ấy đang nấu món mà nó thích nhất, canh rau củ, cái bụng cồn cào làm nó không thể nhịn được nữa, nó cười thật tươi khi bà nhìn thấy nó. Ăn tối xong nó nằm dài trên ghế sô pha coi TV, ở kí túc xá làm gì có TV mà xem, muốn xem thì phải có mạng nên nó thích lắm, nó có thể xem được nhưng chương trình mà nó thích, thậm chí là coi cả ngày.
Tại trung tâm thương mại của gia đình Hải Vương…..
Nó mải mê xem đồ và vô tình va phải một người đàn ông (là vô tình thật đấy nhé), ngước lên, là hắn, Hải Vương…..-lại gặp em nữa rồi, chúng ta có duyên nhỉ?-anh ta cười hiểm khi gặp nó nhưng nó thất nụ cười đó có thể làm ch.ết hàng triệu người con gái, nó cũng vậy.
Giả vờ hỏi( vì nó biết đây là trung tâm của Lâm gia, gia đình Hải Vương):
-Anh làm gì ở đây vậy?:nó đáp lại bằng một nụ cười duyên không kém.
-Tôi đang giám sát thị trường thôi!
-Vậy ra anh làm việc ở đây à?
-Đúng vậy, nếu……. em không bận tôi mời cà phê được chứ?
-À vâng, tôi cũng đang định uống thứ gì đó, vậy……
-À được, mời em!
Hai người dừng chân tại một quán cà phê trong trung tâm:
-Em uống gì?
-Cho tôi nước ép cà chua nhé!
-Cho tôi một cà phê đen và một cà chua!
-Vâng ạ!
Gọi xong nước hắn quay lại nhìn nó, bây giờ hắn mới thực sự chú ý tới nó, bởi nó mang một nét đẹp hồn nhiên và trong sáng, ngay cái cách nó trả lời hắn trong quán cà phê mèo hôm trước vậy, rất thành thật. hắn nhìn nó một lúc làm nó đỏ cả mặt:
-Mặt tôi có gì sao?
-À không, tôi chỉ thấy thích khi ngắm em thôi!
-Chắc với những cô gái khác anh cũng dùng những lời lẽ như vậy nhỉ?
-Chỉ đôi khi gặp người mình thật sự thích thôi!
-Anh vui tính thật!
-Tôi chưa biết tên em!
-Tôi là LYLY, còn anh?
-Tôi là Hải Vương, rất vui khi được gặp em!
-À vâng…..
Mục tiêu đầu tiên của nó đã hoàn thành, hắn đã xin số điện thoại nó và hẹn sẽ liên lạc, bây giờ nó phải ngồi chờ lệnh tiếp theo của Khánh Minh, nó nhớ anh, tuần nay đã không gặp anh rồi, “không biết anh ta có nhớ gì đến mình không nhỉ” nó nghĩ mông lung, nó muốn chạy tới công ty để gặp anh nhưng Khánh Minh đã ra lệnh không được tự tìm đến anh, khi nào cần anh sẽ đến gặp nó. Rời trung tâm, nó về nhà và tiếp tục học với thầy giáo để theo kịp chương trình.
Đang ngồi xem phim, nghe tiếng chuông cửa, nó chạy tưng ra mở cửa vì nó biết chỉ có anh mới đến vào giờ này thôi, nó nghĩ đúng, là anh….hai người vào nhà, anh ngồi xem TV với nó mà chẳng nói gì, chính anh cũng đang nhớ nó đến phát điên lên nhưng anh không thể để lộ ra ngoài, bởi anh sợ, sợ sẽ thêm một lần nữa anh lại mất đi người mình yêu thương, vết thương lần trước vẫn chưa thực sự lành lặn, nó vẫn âm ỉ trong anh, níu chân anh, anh không thể hoàn toàn chạy đến và ôm nó vào lòng mà tỏ tình như người ta được, chính anh cũng không biết được rằng liệu nó có có tình cảm gì với mình hay không nên lần này anh không thể vội vã………
đang ngôi xem phim một hứng thì nó bất ngờ quay sang làm anh cũng phải giật mình:
- anh đến đây làm gì?
- nhà tôi tôi thích thì đến không được sao?
chợt nó ôm lấy ta anh, mắt chớp chớp rưng rưng:
- anh cho tôi ra ngoài chơi đi! tôi cứ như vậy hoài buồn lắm, chẳng tiếp xúc được với ai cả!
- chẳng phải cô có thể gọi Hải Vương tới dẫn đi chơi sao?
- ờ há, vậy mà tôi quên mất-mắt nó ánh lên vui sướng còn Khánh Minh thì lại khó chịu khi thấy nó cầm điện thoại và bấm số Hải Vương.
- này, cô định gọi anh ta thật đấy à?
- ừ, anh bảo tôi làm vậy mà!
- tôi có nói là không dẫn cô đi chơi không, tắt máy lên thay đồ đi!
anh nói có vẻ như ra lệnh còn nó thì ra vẻ thích thú vì đã khiêu khích được anh. nó chạy tót lên phòng diện bộ đầm yêu thích nhất, làm tóc, mang dày, đủ mọi thứ mà nó có thể điệu được, cứ như nó sắp đi hội vậy. cứ nghĩ được đi chơi cùng anh thì nó lại cười tít mắt.
anh chở nó đến một quán kem nhỏ xinh xắn, quán có tông màu hồng chủ đạo, màu mà nó thích nhất, cái màu mang lại sự diệu nhẹ cho những ai có tâm hồn thơ mộng. nó gọi một ly kem dâu, bình thường nó chẳng thích dâu tây tí nào nhưng những sản phẩm làm từ dâu thì nó lại cực kì thích.anh chỉ kêu một ly rượu nho và ngồi nhấm nháp nhìn nó thưởng thức ly kem và gọi. một hồi nó đòi anh dẫn đi xem phim, a từ chối, nó lại ra vẻ nũng nịu làm anh hết cách, bực bội anh nắm lấy cổ tay nó:- nếu bây giờ không về thì sẽ không có lần sau đâu!
- được rồi, về thì về chứ, có cần phải như vậy không!- nó làm vẻ trách móc rồi bước đi....
anh thực sự đã làm nó sợ, trên suốt đường về nó không nói với anh tí nào, cũng chẳng giám nhìn anh, nó nghĩ từ sau trở về sẽ chẳng giám đùa giỡn và nuôi nấng tình cảm gì với anh nữa cả, đơn giản nó sẽ hoàn thành nhiệm vụ và sau khi ra trường nhận được công việc ổn định, thế là xong, nó quyết định sẽ chẳng nghĩ gì ngoài công việc và học hành cả. anh lúc này cũng đang bối rối, "không biết lúc nay có làm cổ sợ không", trong lòng anh đang rất buồn vì đã đối xử với nó như vậy nhưng anh và nó không thể xuất hiện cùng nhau ở chốn đông người nhiều như vậy được, nó đã làm quen được với Hải Vương, nếu anh ta biết được nó làm việc cho anh nó sẽ gặp nguy hiểm, anh không muốn điều đó xảy ra. về tới nhà nó không thèm chào Khánh Minh mà lầm lì lên thẳng phòng mình đóng cảu lại, anh cũng chẳng buồn gọi, cứ để nó như vậy có lẽ sẽ tốt hơn tối đó nó khóc rất nhiều, tiếng nấc trong phòng làm Khánh Minh đứng ngoài cửa cũng phải chạnh lòng, cả đêm anh đứng canh nó ngoài cửa nhưng nó không hề hay biết, nó cũng không biết tình cảm anh dành cho nó nhiều đến cỡ nào.
sáng hôm sau thức dậy nó chẳng giám ra khỏi phòng vì đôi mắt sưng vù của mình, nó sợ xấu, sợ hơn khi người khác nhìn thấy nó như vậy, bà giúp việc mang cho nó hai qảu trứng và bảo nó xoa lên vùng sưng. lí nhí cảm ơn và làm theo lời bà, khoảng một tiếng đồng hồ mắt đã bớt sưng nhưng nó nhất quyết không ra khỏi phòng, bà ấy phải đưa cơm lên tận phòng cho nó. ăn xong nó lôi cuốn tiểu thuyết ra đọc cho đỡ buồn, bỗng chuông điện thoại reo:
- alo ai vậy?
- là tôi, Hải Vương đây, em còn nhớ tôi chứ?
- à vâng....chào anh-nó hơi ngạc nhiên khi hắn lại gọi cho mình sớm như vậy.
- bây giờ em rãnh không, tôi muốn mời em đến một chỗ!
- đi đâu ạ!
- chẳng là tôi có hai vé xem hòa nhạc nhưng lại không thích đi một mình, chợt tôi lại nghĩ đến em! em đồng ý chứ!
- sao....anh lại mời tôi! tôi nghĩ anh có nhiều bạn lắm chứ!
- đúng, nhưng nhiều bạn chưa chắc đã hay, tôi chỉ thích xem cùng người có sở thích với tôi thôi, tôi nghĩ em thích nó, đúng không?
nó suy nghĩ một hồi rồi trả lời:- được rồi, anh đang ở đâu tôi sẽ tới!
- không cần đâu, em nói địa chỉ tôi sẽ tới đón!
hai mươi phút sau hắn có mặt trước cửa đợi nó, nó bước ra xinh xắn như một con búp bê càng làm anh ta mê mẩn, hai người đến nhà hát và thưởng thức buổi hòa nhạc cùng nhau, nó thì vậy nhưng hắn cả buổi chỉ ngồi chú ý tới nó, nó biết nhưng vẫn làm mặt ngây, coi như không có chuyện gì.