Chương 18: Tôi phải tìm được em!
- Là mơ.-cô hỏi.
- Không, không phải mơ.-nhỏ tự nhéo má mình thấy đau vô cùng.
- Hai cô nói gì vậy?.-cậu hỏi.
- Nó thay đổi thật rồi.-cô nói,
Vì trước giờ nó chưa từng nhảy với ai, nhớ lần nó đi dự Even có người rất nổi tiếng trong giới điện ảnh mời nó nhảy, nó không nói gì bỏ đi làm tên đó tức muốn điên.
- Các cô nói gì tôi không hiểu. Thôi đi ra nhảy.-không đợi nhỏ với cô trả lời, hai chàng đã kéo hai nàng ra nhảy cùng với nó và hắn.
*23 giờ tụi nó cũng được tụi hắn đưa về tới nhà. Vào nhà nó ngồi trên ghế, nhỏ với cô cùng ngồi xuống.
- Không ngờ chính là tụi hắn, cứ tưởng là đối thủ.-nhỏ nghiêm túc lại.
- Nè nha, không nhờ chị là lúc nãy bị lộ rồi cưng ak.-cô cười.
- Vậy rất dễ thương lượng, nhưng chưa tới lúc. Nói chuyện phải cẩn thận, tốt nhất giả ngu hoặc im lặng là vàng.-nó cười lạnh đi ngay lên phòng.
Nhỏ thấy vậy thì cũng đi ngay lên phòng, cô cũng vậy. Mọi người cũng đã mệt nên đi ngay vào giấc ngủ, không suy nghĩ được bất cứ chuyện gì.
Sáng sớm ai cũng mệt vì tối về trễ ngủ trễ nhưng nó và cô vẫn cố gắng ngồi dậy VSCN. Xong hai nó chạy qua phòng nhỏ.
- Kiều dậy đi học.-cô gọi.
- Chút thôi, tao mệt.-nhỏ cố lên tiếng.
- Dậy ngay.-nó hét.
Ngồi bậc dậy VSCN chưa được một phút ba mươi giây nhỏ đã nhanh chóng xuống phòng khách ăn sáng, lúc nhỏ xuống thì nó đã ăn sáng xong và đi trước vì nó đi bộ, tránh sự bàn tán. Nhỏ và cô lấy đứa con hạng sang chạy ngay đến trường.
Lúc vào trường, do vào sớm nên trường vẫn còn vắng. Bước vào chỗ ngồi nó thấy trên bàn có một mãnh giấy "Ra sân sau trường ngay" nó mở ra đọc xong nhếch môi cười, cuối cùng cũng tới. Nó đi ngay ra sân sau, lúc này nhỏ và cô cũng vào lớp, không thấy nó tưởng nó đi đâu đó nên đành vào chỗ ngồi. Tụi hắn bước vào đi vào chỗ, hắn nhìn kế bên thấy không có nó, tưởng là nó mệt nghỉ ở nhà nên im lặng.
•••••••••••••••••Sân sau••••••••••••••••••
Nó đi ngay ra sân sau không thấy ai nên đành lên tiếng.
- Ra đi, sau trốn như rùa rút đầu vậy.-nó nói lớn, nó biết chính là tụi nhỏ Thư vì trong trường này nó không có gây thù với ai hết.
- Mầy gan lắm, không sợ ch.ết mà còn dám ra đây.-nhỏ Thư bước ra bên cạnh là nhỏ Hân với nhỏ Vy, còn hơn 20 thằng con trai to con lực lưỡng đi ở đằng sau tụi Thư.
- Có chuyện gì nói thẳng đi.-nó mất kiên nhẫn.
- Tao muốn mầy tránh xa anh Phong ra. Anh Phong yêu tao, tao cũng vậy, tao nghĩ mầy hiểu, loại nghèo mạc như mầy không xứng với anh Phong.-nhỏ thư mạnh miệng.
- Vậy chắc mầy xứng đáng.- nó cười lạnh.
- Mây...-nhỏ Thư tức lắm.
•••••••••••••••Trong lớp•••••••••••••••
Đã vào tiết học mười lăm phút mà nó chưa vào. Nhỏ và cô bắt đầu lo lắng.
- Trời ơi...! Đi đâu không biết vào học nãy giờ rồi chứ ít gì.-nhỏ nói với vẻ mặt đầy nổi lo.
- Không biết nó đi đâu nữa, chắc ch.ết mất.-cô bây giờ rất rối, nắm tay bức tóc đủ thứ.
Tụi hắn nhìn tụi nó khó hiểu.
- Các cô bị gì nữa.-cậu hỏi.
- My... nó đi trước tụi tui mà bây giờ nó chưa vào lớp.-nhỏ nói rõ.
- Vậy mà các cô còn bình tĩnh như vậy ak!.-hắn quát xong chạy ra khỏi lớp, nhỏ, cô, cậu và anh cũng chạy nhanh ra. Nãy giờ tim hắn cứ nhói nhói mà không biết chuyện gì.
•••••••••••••••••Sau trường•••••••••••••••
- Còn hai nhỏ kia đâu, nhưng không sau hôm nay sử mày trước, về nhớ nói hai con nhỏ kia đừng có bám lấy anh Nam và anh Kiệt của tụi tao nữa, nếu không biết tay tao.-nhỏ Hân đe doạ.
Thì ra mục tiêu cả nhóm tụi nó nhưng nó vô sớm nên chỉ có nó.
- Tự tin ghê ra, bây giờ tụi báy muốn gì.-nó trầm mặt.
- Tụi bây lên.-nhỏ Thư lên tiếng mấy tên đó tiến lên đánh nó.
•••••••••••••••Chỗ tụi hắn•••••••••••••
Tụi hắn và hai nhỏ đã tìm gần một giờ vẫn không thấy bóng nó. Tìm trên sân thượng, can-tin, sân thể thao, cả phòng y tế...hình như gần tất cả nhưng không thấy.
- Ở đâu, tìm đâu bây giờ.-nhỏ rung lên cậu ôm lấy nhỏ.
- Bây giờ làm sau.-cô nói xong ngã quỵ xuống anh chạy lại đỡ cô.
- Mẹ nó!.-hắn lại quát.
"Tôi phải tìm được em" nghĩ ngay hắn tức tốc chạy đi tìm lại kĩ hơn, người hắn rất nóng vì mệt. Hai nhỏ, anh và cậu cũng đi tìm lại ngay, lần này nó và nhỏ có cảm giác rất bất an.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Cũng xong. Tối ấm!!! Ngủ ngon cả nhà!!!