Chương 132: Trả lại
- My mày định đi như vậy ak.
- Giúp tao một việc.
Nó dừng lại nhìn cô ánh mắt như cầu xin. Cô còn không biết nó muốn cô giúp gì sau, cho dù để cô ch.ết vì nó cô cũng cam lòng.
..........
" Chát" một bạt tay rơi trên mặt nó vừa lúc cô ta Nam và Kiệt cũng đi ra.
- Duyên mày đang làm cái giống quái gì vậy.
Nhỏ xô mạnh cô ra làm cô rơi tự do xuống đất nếu không phải đã có anh nhanh tay đỡ lấy thì cô đã tiếp đất rồi.
- Cô đủ rồi đó.
Nhìn cảnh tượng trước mắt anh không khỏi nổi cáu ngước nhìn nhỏ.
- Kiều ak chính cô ta đã hại ch.ết Minh nếu như Minh không vì cô ấy thì Minh không ch.ết, nó là thủ phạm vậy mà mày lại.
- Mày điên rồi tao thật sự rất thất vọng.
Từ khi nào cô trở thành con người như vậy phản rồi tất cả phản hết rồi.
- Cô không sau chứ.
Thuý Diểm lại tỏ vẻ rất lo lắng.
Kiều em về với anh đi cho dù cô ta có tốt đi chăng nửa thì em cũng cần phải có một hạnh phúc.
- Đi thôi.
Nhỏ không trả lời cậu cất vali xong ngồi vào ghế lái nếu yêu nhau phải tin tưởng nhau còn bây giờ nhỏ cảm giác cậu không hiểu nhỏ nữa, nó nhìn cô.
Nó định rời đi thì Sura từ trong nhà chạy thẳng ra bổ nhào phía nó cắn lấy ống quần nó không buông ra. Người ngoài nhìn vào cứ như Sura đang tấn công nó nhưng không hề Sura là đang muốn giữ nó lại.
- Sura buông ra tao dù gì không phải là chủ của mày, ngoan để tao đi.
Nghe nó nói mọi người mới hoàn hồn thì ra Sura biết nó rời đi nên muốn cản nó lại tại sau. Sura phải làm như vậy.
- Gâu....gâu.....- Sura tỏ vẻ không đồng tình cho mấy không phải nó rất tốt sau.
Nó ngồi xuống vuốt đầu Sura.
- Mày có vợ chưa lần sau có duyên tao giới thiệu cho mày cô vợ rất dễ thương còn bây giờ tạm biệt nha.
Nhìn mặt Sura buồn thiu như mới bị ai cho ăn roi xong vậy lấy vợ tôi là chó độc thân đó tụi chó gái rất phiền phức, chó cũng có suy nghĩ nha đối với một con chó thông minh như thế này thì đó là chuyện rất bình thường.
Một ánh mắt lước qua Thuý Diểm một con người đầy mưu mô, trong những ngày gần đây nó luôn tìm mọi thông tin về cô ta nhưng tất cả vẫn rất bình thường. Nếu đó là đúng với những gì nó nhìn thấy thì cô ta là một người rất lương thiện nhưng ngược lại thì thật khó có thể tưởng tượng cô ta sẽ làm gì.
Ngồi lên xe khởi động xe băng ra ngoài tốc độ khá nhanh, tiến thẳng về trung tâm thành phố.
- Gâu...gâu...gâu....
Không cản được rồi cậu chủ cô chủ đi mất rồi.
Ai nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi ngạc nhiên là một con chó không ai có thể đến gần ngoài hắn thì hôm nay lại có biểu hiện rất lạ thật khó có thể lí giải được.
Cậu chán nản về phòng đóng sầm cửa lại cứ như vậy mà rời bỏ cậu sau.
- Em ổn chứ.
Anh nắm chặt tay cô anh sợ cô có chuyện gì xãy ra. Nhưng cô im lặng không trả lời càng làm anh lo lắng hơn.
- Anh cứ vào trong đi để em nói chuyện với Duyên.
Anh không nỡ đi nhưng nghỉ là nữ sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn nên tránh mặt đi vào trong.
- Cô hận My sau.
- Đúng....từ lúc anh Minh mất không ngày nào tôi ngủ yên được trong khi đó nó vui vẻ như bình thường không chút gì gọi là hối hận.
Cô ta đúng là đã hỏi đúng chỗ rồi.
- Vậy cô định làm gì.
- Nếu nó dám làm điều gì tổn hại đến người thân tôi nữa tôi sẽ huỷ tất cả những thứ nó đang có.
- Cô nghĩ mình có thể làm được sau.
Với sức của ông chủ còn chưa dám nói tới một mình cô đùa với tôi ak.
- Tất nhiên dù nó có lợi hại tới mức nào thì cũng có kẻ hở.
- Tôi giúp cô.
Một âm mưu được hình thành một kế hoạch sắp bắt đầu tất cả thành công hơn những điều cô ta nghĩ.
- Mày để cô ở lại tao sợ.
Nếu như bị phát hiện cô sẽ gặp nguy hiểm.
- Không Duyên tự có cách tạo sự tin tưởng để thăm dò cô ta tao cần một người đủ thông minh bản lĩnh hơn cô ta ở cạnh cô ta, bây giờ chỉ có Duyên là chưa sung đột với cô ấy với lại có Kiệt cậu ta sẽ bảo vệ Duyên mày yên tâm đi.
Nhỏ im lặng tuy nhỏ cũng muốn cậu hiểu nhỏ một phần như nó thì mọi chuyện không đi tới kết cục này.
- Còn mày với Nam tao nghĩ nên xa nhau một thời gian nếu như cậu ta có kiên nhẫn sẽ mãi chờ đợi mày tao tin tình cảm của Nam dành cho mày là thật lòng.
- Tao tin anh ấy.
Nhỏ không muốn rời đi nhưng để tìm hiểu mọi chuyện đành phải làm vậy, không yên tâm khi nó phải tự gánh một mình dù chỉ một chút chia sẽ từ nhỏ cũng giúp nó gánh bớt phần nào.
Chiếc xe chạy thẳng vào trong khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt nó.
Nhỏ với cô đi vào trong mọi thứ vẫn rất bình thường sạch sẽ nhờ có người luôn dọn dẹp dù không có ai ở nhà.
Nhỏ lấy ra cho nó ly sữa
- Cuối cùng cũng về rồi.
- Đây mới là nơi chúng ta thuộc về.
Nó nói cho qua loa vậy thôi bây giờ đầu nó nhức vô cùng không thể chịu được.
Về tới phòng thật tuyệt cuối cùng vẫn phải trở về nhà hazz.....
Hắn trở về nhà trong cơn say chưa hết men rượu trong người thì nghe tin nó rời đi từ tối qua khiến hắn một phen chấn động nhưng vẻ ngoài của hắn vẫn giữ được bình tĩnh.
- Cũng tốt rời đi rồi sẽ không phải đau lòng vì những cảnh chướng mắt nữa.
- Anh ăn gì không em làm, hay anh uống chút nước chanh nha để giải rượu.
Nó đi rời tâm trạng cô cũng không tốt lắm vì không làm cho nó bấn loạn vì hắn được nữa cũng không thể ra tay với nó được. Nhưng ngược lại nó không thể cứ để mắt đến hắn được nữa như vậy cũng tốt đối phó với nó còn rất nhiều cách.
- Anh muốn nghỉ ngơi đừng làm phiền anh.
Hắn nói đi thẳng lên lầu khiến cô ta giận tím mặt rõ ràng không xem ra gì tại sau cố gắng thể hiện.
Bước vào trong phòng nó mặt hắn đăm chiêu hẵn ra, yêu cô ấy nhưng chỉ biết im lặng và nhìn cô ấy càng ngày càng rời xa mình....đến một khoảng cách mà cả hai người không thể xa hơn được nữa.
Nhìn xung quanh căn phòng ánh mắt tập trung vào thứ gì đó nó đã đặt trên bàn.
Là sợi dây chuyền mà hắn đac tặng cho nó trong buổi cầu hôn nó rất vui vẻ bây giờ lại bên dưới còn một bức thư
" Nhật phong....! Lúc anh đọc bức thư này thì em đã rời khỏi nơi này rồi. Em biết anh yêu cô ấy nhưng em thì lại yêu anh, những chuyện xãy ra em đều cam tâm chấp nhận hết và chưa từng hối với quyết định ngày hôm nay. Em xin lỗi vì không từ mà biệt vì nếu gặp anh thì em sẽ không can đảm rời xa anh. Có thể chúng ta sẽ gặp nhau nhưng với tư cách là hai người xa lạ. Em không biết cảm giác của anh như thế nào nhưng những lời anh nói em không thể quên được những kỉ niệm và cả nổi đau khi ở bên anh. Em sẽ hận anh đúng rất hận vì anh không nói với em sớm hơn có thể chúng ta tìm ra cách giải quyết chứ không phải như bây giờ. Cô ấy tốt với anh anh lại yêu cô ấy em sợ em là người thứ ba, em thật sự quá mệt mỏi rồi những lúc anh bên cô ấy chăm sóc cô ấy là những lúc em rơi xuống vực thẳm không cách nào thoát được, nếu anh muốn như vậy em sẽ chấp nhận buông tay để anh được hạnh phúc. Sợi dây chuyền này nó quá quan trọng với em nhưng bây giờ em gửi trả lại cho anh dù nó không đáng giá nhưng em không thể giữ nó được. Sự lựa chọn của em ngày hôm nay có lẽ sẽ khiến em hối hận nhưng em vẫn chấp nhận vì anh. Em đã buông tay rồi.... Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu!!!!!
Ánh My"
- Anh sẽ bảo vệ em.
Gần 8 giờ nó vẫn chưa xuống nhỏ nấu ăn xong rồi vẫn chưa thấy nó đi lên lầu vào phòng gọi nó dậy, nó chùm chăn kín hết mình dù nhỏ gọi thế nào cũng không nhúc nhích. Nhỏ sờ trán nó thì rất nóng có thể là sốt rồi, gọi điện ngay cho bác sĩ đến gấp mà lòng nhỏ lo lăng vô cùng. Nếu như nó rời khỏi một mình thì ai là người lo cho nó đây.
- My tỉnh lại My đừng làm tao sợ mà.
Nhỏ lay người nó.
- Phong....phong....
Trong cơn mê nó chỉ gọi tên hắn mồ hôi không ngừng chảy làm nhỏ quýnh cả lên không biết làm gì bây giờ.
- Đúng rồi bác sĩ.
.......
Khám cho nó xong nhỏ đắp chăn lại cho nó rồi xuống bếp nấu ít cháu, ít ra chỉ bị sốt thôi do suy nghĩ quá nhiều tin thầm không ổn định dẫn đến nhức đầu rồi sốt lúc nào không hay.
Nhỏ lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Alo em nghe chị.
- Hai đứa chuyển qua nhà chị My ở đi, chị ấy bị sốt rồi tinh thần không ổn định cho lắm hai đứa qua giúp chị với.
- Dạ em với Min qua liền.
Mun nói nhanh chị My không được khoẻ không phải mấy hôm trước khoẻ lắm sau.
...........
Hắn ngồi trong công ty vẻ mặt thơ thẩn nhìn đi đâu đó, My đã rời được một ngày rồi không được thấy cô ấy thật khó chịu.
- Cậu chủ.
- Có tin gì không.
- Dạ theo vệ sĩ thì sáng sớm có một vị bác sĩ đi vào không biết là ai ngã bệnh, tôi cho người dò hỏi thì biết là cô My.
Đối diện với hắn thật sự rất mất bình tĩnh chỉ sợ cậu ta nổi nóng thì như toi mạng, nên mọi từ ngữ khi phát ta thì phải thật cẩn thận.
- Bệnh gì.
- Dạ bác sĩ nói cô ấy suy nghĩ quá nhiều, tinh thần không ổn định dẫn đến nhức đầu và bị sốt cao, trong cơn sốt còn nói sản nửa hình như là nhắc đến tên cậu.
Hắn đứng thẳng dậy là tại anh sau tại sau em cứ khiến anh đứng ngồi không yên vậy.
- Bây giờ thì sau.
- Dạ cô ấy đã hạ sốt rồi tình trạng bình thường nhưng vẫn chưa tỉnh.
- Ra ngoài.
Nghe vậy ông ta đi ra ngay sợ ở đây nữa sẽ bị yếu tim mà ngất mất.
- Nếu bây giờ anh muốn gặp em thì phải làm sau.
Cậu với anh từ ngoài đi vào nhìn thấy biểu cảm mặt hắn không tốt cho lắm.
- Muốn gặp rồi chứ gì tại sau tự làm khổ mình như vậy
~~~~~~~~~~~~~~