Chương 138: Rời đi

- Không sợ ch.ết còn lớn miệng tao cho mày một cơ hội lấy thứ đó ra tao để mày an toàn ra ngoài nếu không....mày hiểu chứ.
- Lũ chó săn tụi mày tha cho ai nhưng nếu tao ch.ết cả đời mày không lấy được.


Nó nói vẫn thản nhiên nhìn bọn chúng...thầm quan sát trên người không gì đặt biệt mặt thì bịt kín không thấy được nhưng chiếc nhẫn đeo trên tay biểu tượng bang Dask Hero nó không thể lẫn vào đâu được.
- Nếu tôi không lấy được mày cũng đừng hòng lấy....vậy thì chúng ta thử đi...tụi bây lên cho tao.


Tên cầm đầu nhìn nó chỉ là một đứa con gái dám vênh váo như vậy ông chủ còn cân nhắc để họ ra tay khinh thường họ quá dù gì cũng là một đội quân chuyên dụng đặc cách vậy mà lại làm việc vặc vãnh này.


Nó không kiên nể gì rút dao ra tấn công ba bên bốn phía...bọn chúng không thể đụng tới nó phải nói phản ứng của nó rất nhanh chỉ cần người nào sấn tới thì tao của nó cũng xẹt ngang.....nó vẫn cố chịu dùng lực với bọn chúng nhưng tay nó hiện tay rất tê gần như không còn cảm giác nữa vì cử động mạnh nên vết thương không ngừng rách ra mặt tái dần. Chống cự cũng được một lúc nó biết nếu cứ tiếp tục nó sẽ gụt ngã mất...không dùng sức được thì dùng mưu nó dừng lại lùi về sau. Xung quanh người nó cũng có vết thương nhỏ vô tình bị họ cứa trúng nhưng bọn chúng cũng bị nó rạch nhiều đường rất sâu máu cũng chảy ra nhưng đối với chúng chẵn hề hấn gì còn riêng nó thì lại khác sắp không chống cự nổi nhưng vẫn giữ bình tĩnh nếu không sẽ bị bọn chúng nắm tẩy thì mạng nó coi như xong phải thật sự bình tĩnh phải cố chống cự đến cùng không thể ch.ết ở đây được khi còn chuyện rất quan trọng phải làm.


- Thế nào cô nhóc mệt rồi ak.
- Tao chỉ lo cho mạng sống của tụi mày lửa cháy gần tới đây rồi...bây giờ như thế này tôi mở khoá đưa nó cho mày ngược lại mày đảm bảo an toàn cho tao.


Bọn chúng suy nghĩ một lúc đồng ý lời nó nói ở đây có sau người sợ gì cô nhóc như nó...tuy họ chưa biết ông chủ muốn lấy thứ gì nhưng họ biết chắt chắn thứ này rất quan trọng.
- Được vậy thì nhanh lên xem ra con nhóc như mày làm được gì nên biết sớm như vậy tao đỡ mất công ra tay.


available on google playdownload on app store


- Nhưng trước tiên tao muốn hỏi tụi mày một câu quán của tao là tụi mày đốt.
- Đúng....thế nào lửa cháy lớn chứ.


Bọn chúng chỉ nhân cơ hội người tập trung ở đây vui chơi không quan tâm nên hắn nhanh chống dùng một chai rượu vờ như sai nên đổ khắp nơi....nhanh chống toàn bộ toàn là xăng đợi tới họ phát hiện ra mùi xăng thì chỉ cần một ngồi lửa....phừng phừng mọi người chạy tán loạn tranh thủ thời cơ đột nhập vào trong nhưng để phá được mật khẩu cũng toát cả mồ hôi...nếu họ không chuẩn bị trước thì có tới mai cũng chưa chắt gỡ được.


Ánh mắt nó đầy tia lửa ông ta thật thâm độc rốt cục ba nó đắc tội gì chứ không nhịn được nữa ông chờ ch.ết đi. Đành nhẫn nhịn bọn chúng đi đến bên bức tranh lớn lấy nó xuống bên trong nhìn như bức tường nhưng không khi nó vừa chạm tay vào một bảng kí tự hiện lên nó quay lại nhìn bọn chúng đang chăm chú nhìn nó.


- Tiếp tục đi nào.
- Chỉ xem những con chó có chịu có giữ lời hứa không mà.
- Mày....
Dám chửi tụi tao chỉ chờ tụi tao lấy được thứ đó mày ch.ết chắt.


Đợi đến khi chiếc hộp xanh lục hiện ra trước mắt bọn chúng nó mở hộp cầm cây súng lên thì bọn chúng mới kịp nhìn kỉ đó là súng Biti thì ra ông chủ muốn bảo vật có giá trị như vậy người giữ nó lại là con nhóc rất non tại sau đến bây giờ ông chủ mới lấy không phải chỉ là đứa ranh con thôi sau. Bọn chúng thấy khẩu súng liền tiến lên chỉa súng về phía nó.


- Nhanh đưa nó cho tụi anh đi nào.
- Lũ chó tụi bây nghĩ có thể biết sử dụng nó sau để tao chỉ cho tụi mày mở rộng tầm mắt.


Nó không nhanh không chậm lên còi súng chỉa thẳng lên trời mặt cho bọn chúng cứ ngơ ngát nhìn cô ta bị điên ak phía trên là trần nhà bắn kiểu gì còn không nói là cô gái bình thường để xem cô ta giở trò gì. Nó bắn phát súng lên trần nhà lúc đầu bọn chúng còn sợ điều kì bí gì nhưng sau một lúc chả có chuyện gì xãy ra làm họ tin chắc con nhóc này chẳng có bản lĩnh gì cả.


- Định hù bọn anh ak cô em đừng quên cô em chỉ có một mình...anh đây cũng nói cho cô em biết dù cô có đưa súng....cho tụi anh hay không thì cô em cũng ch.ết hay là phục vụ tụi anh đi có thể tụi này sẽ suy nghĩ lại.


Nhìn kỉ nó cũng ngon lắm nếu được như vậy có phải là rất sung sướng sau. Hoàn thành nhiệm vụ lại còn được ăn ngon thì còn gì bằng.
- Ba mươi chưa phải là tết đợi mà xem ai phải ch.ết vẫn chưa biết được.
- Con ranh này mày còn mạnh miệng...khá lắm.


Rất tiếc con ranh này không biết thức thời vậy thì ch.ết đi.


Bọn chúng bắn vài phát về phía nó nhanh mắt né tránh nhưng cũng xẹt qua người vết thương chồng chất nhau nó ngã khuỵ xuống đất cơ thể nó không chịu được nữa dù nó cố gắng hết sức nhưng trước giờ nó chưa sợ bất cứ điều gì nhất là khi đứng trước kẻ thù lại khiến nó càng phải mạnh mẽ.


- Chỉ vậy thôi sau....tao khinh.
- Để tôi tiễn cô em đoạn cuối đi vui vẻ chỉ tại cô em quá ngu ngốc.
Tên cầm đầu bắn phát súng về phía nó nhanh chống nó bắn viên đạn chống lại viên đạn đó hai viên đạn cham nhau làm lệng hướng đạn theo hướng khác.


- Đúng là không thể xem thường cô em nhưng cô cây súng thì có thể chống lại hết súng đây sau tất cả bắn cho tao.
Hàng loạt viên đạn bay thẳng về phía nó có thể nói là cướp đi mạng sống của nó bất kì lúc nào.


Ở ngoài khi tia lửa phát ra nhiều người cứ tưởng đó chỉ là của ngọn lửa đang phừng phừng cháy sáng tụi nó đứng bật dậy khi nhìn thấy tia sáng đó. Tụi hắn cũng không khác tụi nó đó là ánh sáng của súng....đã bị thất lạc lâu rồi sau không ngờ nằm ở đây là ai đã bắn nó.


- Tia lửa đỏ em phải vào trong My gặp chuyện lớn rồi.
Nhỏ nhìn thấy tia đỏ đó lòng như lửa đốt.
- Không được bình tĩnh...ở trong rất nguy hiểm.


Súng Biti là bảo vật thế giới ngầm ai giữ được nó thì đó chính là chủ nhân của thế giới ngầm nếu ai gặp được nó thì phải cúi đầu trước nó vì sự lợi hại của cây súng. Súng Biti có hai chức năng một là giết người thần tốc vì tốc độ bắn rất chuẩn rất chính xác mà có chính xác hay không còn tuỳ vào khả năng sử dụng của chủ nhân nó, trong viên đạn là thứ kịch độc dù bắn trúng vị trí nào trên người cũng khẳng định người đó chỉ có con đường ch.ết. Còn khả năng thứ hai là khả năng khiến người khác khiếp sợ là có thể biến ra người. Nói biến thì cũng không đúng vì có ba chế độ màu xanh còn cứu vãng chế độ trung bình lực lượng cũng bình thường nhưng chưa chắt bình thường xuất hiện ngay để tiếp sức cho nó trong trường hợp bất khả kháng, màu vàng thì tốc độ xuất hiện của số người này nhanh hơn một chút còn có thể cứu vãng, còn màu đỏ là đỉnh điểm tốc độ cực nhanh vì người bắn phát súng này đang cận kề nguy hiểm. Những người phục tùng theo màu sắc của súng là đội quân tinh nhuệ nhất của thế giới ngầm được tuyển chọn xác sau nên khi súng bắn ra tuỳ theo màu sắc họ sẽ xuất hiện cứu chủ nhân của họ. Người giữ súng này có thể tuỳ ý sử dụng đội quân tinh nhuệ nhất và những người này phải phục tùng chủ nhân mình vô điều kiện bán mạng vì chủ nhân.


- Phong cô ấy không phải dạng vừa đâu.
Cậu thằm khâm phục đây là thứ ai cũng muốn có ngay cả tụi hắn cũng nhiều lần tranh đấu vì món đồ này nhưng lần nào cũng thất bại trở về nhưng không ngờ nó lại.


Nhỏ có ý định xong vào không phải ở trong chỉ có lửa thôi sau nhưng nó lại sử dụng Biti chắt chắn đã xãy ra chuyện rồi.
- Không sau có bọn họ My sẽ an toàn đi ra.


My sử dụng bảo vật thì khẳng định một điều nó sẽ sống sót vì họ tinh tưỡng đội quân tinh nhuệ sẽ bảo vệ an toàn cho nó nếu nó ch.ết thì họ cũng không tồn tại.
- Xem ra đây chính là thứ ông mầy muốn lấy.


Cậu ngẫm nghĩ nếu chuyện này cũng là ông ta ra tay thì chắt chắn là vậy nhưng tại sau ông ta lại biết nó là người giữ chứ.
- My không sau đâu cô ta mạng lớn lắm.
Anh vỗ vai hắn vì thấy hắn đang rất lo lắng cho nó yêu mà không thể ở cạnh bảo vệ người mình yêu đó chính là một cực hình.


"Em nhất định phải an toàn trở ra anh sẽ không để bọn họ được yên"


Nhưng không ngờ phát súng của nó vừa thoát ra có thể xuyên tường bay thẳng lên không trung bắn ra tia lửa đỏ bọn chúng trừng mắt nhìn không hiểu điều gì xãy ra thì ngay lập tức đột đám người từ đâu nhảy vào rất nhanh khống chế được bọn chúng trên tay còn trang bị vũ khí rất tâng tiến một phen khiếp sợ. Nhanh chân dùng áo gáp sắt bén che đi phát đạn bắn về phía nó đến một viên cũng không lọt qua được.


- Chị hai.
Đây là cách gọi thân thiết mọi người dành cho nó.
- Các người.... mầy.....sau có thể làm được vậy.


Bọn chúng đứng hình vì thoát chút đã bị khống chế người bọn chúng lại không bằng số lẽ của số người này. Trang bị thì vô cùng hoàng hảo sự kinh hãi sợ ch.ết đều ở khắp nơi trong bọn chúng.
- Tao đâu dễ ch.ết như vậy....tao đã nói là ba mươi chưa phải là tết mà.


Nó nhìn họ ra lệnh dám đụng đến Bar của nó nhất định không có kết cục tốt. Đi vui vẻ!
- Chị để tụi em đưa chị ra ngoài lửa vẫn còn cháy rất lớn.
- Cẩn thận.
- Chị yên tâm tụi em còn mạnh hơn chị mà.


Nó cười đúng là người của nó có khác trong lúc này còn thời gian bỡn cợt nó nữa mà họ nói đúng nó rất yếu thật ngay cả đi còn không nổi.


Mọi người đỡ nó vậy nhìn vết thương trên người nó thầm thán phục chủ nhân rất cừ bị thương nông nổi này vẫn tỏ vẻ không có gì xãy ra. Nhưng ai biết được bây giờ kêu nó đứng lên còn đứng không nổi nói chi là đi ra thà đi ra để nó ch.ết ở đây cho xong không còn chút sức lực.


Mở cửa ra một ngọn lửa rất lớn vẫn đang cháy căn bản không đi ra được nhưng họ nhất định không để chủ nhân ch.ết ở đây....mọi người nhìn nhau rồi nhìn nó nữa tỉnh nữa mê cuối cùng họ quyết định để một người bế nó ở giữa mọi người bao quanh nó tránh sức nóng tránh lửa và cản những vật đang rơi tự do ở trên xuống.


Một hình tròn người mạnh mẽ trong ngọn lửa tìm kiếm sự sinh tồn ít nhất chủ nhân vẫn được sống.


Ở ngoài đội cứu hộ đang chuẩn bị đi vào cứu nó nhưng xác suất họ nghỉ nó sống sót chỉ 5% vì lửa cháy rất lớn có thể nói thiêu rụi tất cả dù tích cực chửa cháy nhưng không nói được điều gì lửa vẫn cứ cháy mãnh liệt nhưng vì nhiệm vụ họ nhất định phải vào dù không biết chính mình có ra được không.


- Ra rồi...ra rồi....


Họ đang lo lắng thì vô vàn tiếng hét khi nhìn thấy bóng dáng ai nó...chỉ một mình nó thôi sau tại sau nó có thể ra được. Nó một mình hiên ngang bước ra cảm giác đầu tiên nó nhận ra là nó đã được sống lại một lần nữa. Quay đầu nhìn lại mọi người nhanh chống rút khi đã đưa được nó rời khỏi biển lửa...họ luôn ẩn mình nên không ai biết đến sự tồn tại này và hôm nay cũng vậy chỉ cần bước khỏi cánh cửa này chủ nhân của họ đã được an toàn nên họ rời khỏi trước khi bị bắt gặp.


- Em không sau chứ.
Mon chạy ngay lại khi thấy bóng dáng nó đi ra. Phóng viên chụp không ngưng tay vì đây là một chuyện kì tích hẵn sẽ được đưa lên trang nhất đây...còn tại sau nó có thể bước ra thì đối với mọi người đây là một dấu chấm hỏi.
- Vẫn còn sống.


Nó trả lời làm mọi người phải bó tay ai mà không biết nó còn sống chứ. Nó mà cứ như vậy không biết nên ch.ết bao nhiêu lần khi quá xem thường mạng sống của mình.
- Mầy làm tao sợ ch.ết khiếp được.


Nhỏ bay vô ôm chặt nó khiến nó nhăn mặt trên người nó bây giờ hàng trăm vết thương lớn nhỏ bất giác lên tiếng khó chịu.
- Đau....buông...ra.
Nhỏ nghe giọng nói yếu ớt của nó buông nhanh nó ra quên mấy người nó toàn là máu.
- Xin lỗi tao sơ ý không sau chứ.


- Mầy định tự tay giết nó sau... Mon anh đưa My về nhanh đi.
- Đi thôi.
Nó phải được băng bó ngay nếu nhiểm trùng phải làm sau với lại nhìn nó biết không ổn như những gì nó biểu hiện ra ngoài ý trấn an mọi người.
- Em tự đi được.
Nó không cho Mon bế mình vì nó nghĩ mình có thể đi được.


- Như trẻ con.
Mon mặc kệ cứ ôm nó vào lòng bước đi...đã như thế này còn sức lực dư thừa nào nữa đành im lặng mặc kệ anh ấy nhưng như vậy cũng tốt hôm nay quá sức của nó rồi....lúc nãy nó còn nghĩ mình ch.ết trong
Mon bế nó bước đi vô tình ánh mắt nó nhìn sang hắn...


Hắn vẫn đứng đó nhìn nó trái tim bảo hắn chạy về phía nó còn lí trí bắt hắn đứng yên đành im lặng nhìn nó cùng người khác rời đi. Còn nó phớt lờ hình bóng đó đối với nó chính gia đình hắn hại nó ra nông nổi như hôm nay tại sau còn cố nếu giữ làm gì. Nó nhắm mắt giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi trong sự im lặng trong nỗi đau dằn xé hơn cả vết thương hiện hủ trên người nó thoáng nghẹt thở không thoát ra được.


- Phong mầy làm gì vậy.
Cậu rất tức giận khi hắn đứng yên không nhúc nhích nhìn nó rời đi trong khi lòng đang hướng về nó.
- Mầy điên rồi.
Anh mắng hắn khi xe nó rời đi ngoài phóng viên chen lấn chụp ảnh đưa bản tin một sự việc hổn độn chỉ có hắn đứng đó nhìn nó nhìn nó dần đi xa.


- Đúng tao điên rồi.....tao điên rồi...tao rất muốn điên đây...
Hắn lên xe láy xe đi vận tốc xé gió bất chấp ngoài đường xe đông hay không.
- Biết làm gì cho cậu ấy bây giờ.
- Chuyện tao còn lo chưa xong lại thêm nhiều chuyện khác phải tự mình giải quyết từng chuyện một.


Cậu rất nhớ nhỏ biết làm gì cho nhỏ hết giận bây giờ nếu cứ tiếp tục như vậy như hắn với nó thì càng khó gỡ, phải tìm cách mới được.
....


Nó được đưa về nhà trong tình trạng hôn mê. Nhỏ sơ cứu sơ vết thương cho nó gọi ngay bác sĩ riêng về nhà. Trên người nó rất nhiều vết thương chồng lên nhau nhưng nặng nhất là trên vai của nó khá sâu nên việc hồi phục chắt rất lâu đây. Bác sĩ nói mạng nó rất lớn như vây mà không ch.ết, bây giờ thì tốt rồi nghỉ ngơi vài tháng sẽ hết nhưng kiên trì điều trị nếu không muốn để lại sẹo.


Do nó bị thương báo đài đưa tin khá nhiều kết quả điều tr.a vụ cháy ở EKO đã tìm ra thủ phạm xử lí đúng theo quy định của pháp luật chỉ có điều tội phạm đứng sau vụ việc này vẫn ung dung.


Nó dời việc kí hợp đồng sang một tuần sau để dưỡng thương và hôm nay cũng bước xuống dường được. Trời hôm nay khá đẹp nhưng mọi thứ thật ảm đạm, cảnh vật đẹp hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của một người riêng đối với nó việc này quá vô vị.


- Mầy định chuyển nhượng công ty thật ak.
Nhỏ đem đồ ăn sáng ra cho nó kèm theo ly sữa.
Nó nhìn ly sữa trong tay mình chợt nhớ hình bóng ai đó sáng nào cũng lấy sữa cho nó uống như một thói quen hằng ngày nhưng bây giờ thì.
- My...
- Hả.
Cô hét làm nó giật bắn mình xém rơi ly sữa rồi.


- Mầy nghe tao nói gì không.
- À...ừ... cái gì đi thì cho đi đi nếu kéo chỉ cực thân mình hơn thôi...không tốt.
- Công sức mầy mấy năm nay bỏ ak.
Nhỏ cũng hơi tiếc nuối về phần này.
- Ông ta muốn thì không nên dập tắt hi vọng đó tao chưa thua đâu.


Nó uống cạn ly sữa xách áo đi bên ngoài Mon chờ sẵn nó ở đó...quần áo tươm tất như đi ăn cưới không bằng...nhưng không khí lãnh đạm hẵn nó có rất nhiều thứ phải nghỉ về lần này phải nắm chắt phần thắng...nó như một con cờ mặt người ta điều khiển đã đến lúc phản kháng lại rồi chỉ hôm nay thôi nó sẽ kết thúc.


..........
Bước vào phòng hắn chờ sẵm nó trong phòng hợp...Mon đi theo sau quan sát nó không biết nó sẽ mềm lòng.
- Cô đến rồi xem ra vẫn khoẻ chứ.
- Nhờ phúc ông anh tôi vẫn khoẻ.
Hắn nghe xong đứng hình vài giây đúng nó nói không sai chính ông hắn đã làm.
- Tốt....


Hắn chỉ tay hai bản hợp đồng đã để trước mặt nó Mon nhanh tay cầm lên đọc mọi thứ không gì bất thường.
- Tôi muốn thêm hai điều khoản vào hợp đồng.
- Được tôi đồng ý.


Đồng ý nhanh vậy sau như vậy là có ý gì là tội nghiệp hai là thương hại nó nhưng như vậy cũng tốt đỡ phải nhiều lời.
- Thứ khoản thứ nhất tôi muốn các anh không đuổi nhân viên công ty. Điều khoản thứ hai tôi muốn các anh tăng lương cho họ...nếu như anh đồng ý hợp đồng sẽ lập tức được kí.


Tại sau em không nghĩ cho chính mình dù gì trong chuyện này người thiệt thòi chính là em, nếu em muốn anh không kí anh cũng sẽ không kí thật sự không còn cách khác sau.
.........
- Tại sau ông không giữ lời.


Hắn rất tức giận ngay hôm được Mon đưa đi hắn láy xe tới chỗ ông ta đập phá la hét mặc hắn làm gì ông ta ngồi đó thanh thản uống trà.
- Con quậy đủ chưa.


Sau một lúc phá nát hắn bình tĩnh được một chúc nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn không ngừng cháy, cứ nghỉ cảnh Mon ôm chặt nó bước đi hắn lạy không thể kìm chế mình được tại sau chứ tại sau hết lần này đến lần khác hắn lại để nó cho người khác đưa đi chứ. Tại sauuuuu......?


- Ông muốn giết ch.ết cô ấy....ông ch.ết tôi đi.
Hắn quăng cây súng trước mắt ông ta chỉ cần hắn ch.ết hắn sẽ không đau nữa không hết lần này đến lần khác nhìn nó quay mặt đi sẽ được giải thoát.
- Được nếu con nghỉ là ta làm thì cứ cho là vậy nhưng ta muốn con làm cho ta một chuyện.


- Khi nào ông mới chịu buông tha cho cô ấy.....cô ấy không đánh phải chịu hết tất cả.
Khi mục đích ông ta chưa thành ông ta không dừng lại nhưng bây giờ chỉ còn mình nó thôi ông ta muốn giết ch.ết nó hắn sẽ không nương tay nhường nhịn đâu.


- Nếu con chịu đến kí hợp đồng với Lâm gia ta sẽ tha cho con nhóc đó từ nay về sau không đụng chạm đến cô ta đó nữa.
- Ông muốn cô ấy hận tôi như vậy ông mới vừa lòng sau.


Hắn không muốn nghe nhưng nhất định phải nghe không phải hắn không đấu lại ông ta nhưng dù gì ông ấy cũng họ Trịnh đây là chuyện không thể thay đổi với lại ông ta có thể ra tay bất cứ lúc nào với thế lực ông ta hắn đang tìm cách.


- Đúng ta muốn con từ bỏ con có thể cưới bất cứ ai trừ con nhóc đó ra ta thà ch.ết cũng không đồng ý.
- Chỉ vì chuyện của cậu sau.
- Con không hiểu được những gì ông làm muốn tốt cho con và con bé đó.


- Ông đọc ác hơn tôi tưởng đây là lần cuối cùng nếu còn lần sau tôi sẽ phá hoại tất cả là do ông ép tôi.


" Anh không biết anh làm em tổn thương bao nhiêu lần nhưng anh không còn cách nào khác....tại sau anh phải nhìn em như vậy rời đi....nhưng nếu thời gian có quay trở lại anh cũng sẽ làm như vậy cho em cuộc sống bình yên.
.....
- Được cứ như ý cô.
- Sếp tổng như vậy....


Trợ lí của hắn có phần không đồng tình như vậy không phải quá bất lợi cho sếp tổng sau nhưng lời chưa nói hết đã bị ánh mắt hắn nhìn thấu từng lớp da thịt đành cuối đầu im lặng.
Sau khi hai điều khoản được đưa vào nó kí nhanh rồi rời đi ngay một câu từ biệt cũng không có.


- Khoan đã tôi muốn nói chuyện với cô một chút được không.....một chút thôi.....
- Xin lỗi tôi không có gì để nói.
Dứt khoát bước đi mà tim nhứt nhói nếu biết mọi chuyện xãy ra như vậy thà nó không tồn tại trên thế giới này có thể sẽ bớt đau hơn được một chút.


Nó vừa bước xuống mọi người đã đứng ở đây rất đông đủ khiến nó chả hiểu gì hết.
- Lâm tổng.


Mọi người cuối đầu nhìn nó như sắp khóc vậy đây đều là tất cả nhân viên ưu tú ở đây do chính nó tuyển chọn, và nhờ nó mà gia đình họ mới được như ngày hôm nay trước giờ nó luôn quan tâm đến nhân viên nên mọi người ai nấy đều rất kính nể nó. Hôm nay biết đượv chuyện này mọi người không nỡ.


- Tôi không còn là lâm tổng của mọi người nữa rồi nhưng mọi người từ nay về sau ai trong công ty bị bắt nạt thì cứ tìm tôi tôi sẽ giúp hết mình yên tâm làm việc thật tốt.
- Mọi người đừng quên Lâm tổng là cô ấy đã vui lắm rồi.


Mon biết nó rất trọng tình nghĩa nó sợ khi nó ra đi mọi người sẽ chịu cực khổ vì nó. Trước giờ điều nó quan tâm chính là không để người khác phải thay mình gánh chịu hậu quả như vậy quá mất công.


- Chúng tôi sẽ rất nhớ chị hay là chúng tôi đi theo chị đời này chúng tôi chỉ muốn làm cho chị thôi.


- Tôi rất biết lòng tốt của mọi người nhưng tôi không còn công ty nữa đi theo tôi không thoả đáng như vậy đi khi nào thấy bất tiện hãy điện cho tôi bây giờ tôi đi trước đây mọi người làm việc cho tốt đó.
- Vâng Lâm tổng tụi tôi sẽ cố gắng hết sức không phụ lòng chị.


Nó rời đi trong tiếc nuối cũng chẳng nhìn lại nó sợ những gì ở đây sẽ giữ chặt chân nó không cho nó đi nữa.


Hắn bước xuống đã nhìn thấy cảnh tượng này phải nói nó rất được lòng mọi người nhưng chỉ tại hắn là hắn không bảo vệ được cho nó. Nhìn thấy hắn mọi người nhanh chống tản ra nếu không sếp mới trách phạt không biết làm sau.
- Khoan đi tôi có chuyện muốn nói mọi người tập trung lại.


- Dạ Trịnh tổng có gì muốn nói.
Vừa nghe hắn nói vậy mọi người nhanh chống tập trung lại nhìn cử chỉ của hắn.
- Tuy cô Lâm không còn ở đây nữa nhưng cô ấy vẫn là chủ nơi này tôi chỉ thay cô ấy một thời gian mọi người cố gắng làm việc chờ cô ấy về.
- Như vậy tốt quá.
- Tốt quá rồi.


- Nhưng sau Lâm tổng không nói với chúng tôi.
Mọi người cũng rất thắc mắc họ cứ tưởng nó sẽ không trở về nữa chứ.
- Cô ấy có lí do riêng nên không nói.....khi cô ấy trở về điều cô ấy muốn thấy là thành tích mọi người nên làm việc thật tốt.


- Chúng tôi hiểu rồi cậu Trịnh bây giờ chúng tôi đi tạo thành tích đây.
Anh sẽ không huỷ những thứ của em vì chỉ có em mới xứng với nó anh sẽ giúp em bảo vệ tập đoàn này đến khi anh có cơ hội sẽ nhất định đưa em trở về nơi thuộc về em.






Truyện liên quan