Chương 33
Tình yêu là một thứ cảm xúc rất mơ hồ, và vô cùng khó nắm bắt.
Càng nắm giữ thật chặt càng dễ mất, buông lỏng cũng mất, và níu kéo cũng vẫn mất.
Vậy thôi hãy để tất cả mọi thứ tự nhiên được đến đâu thì tính đến đó có được không…
Yêu một người không nhất định là phải có bằng được người ấy mới được gọi là hạnh phúc.
Và đâu phải cứ ở bên cạnh người ấy sớm chiều có nhau mới thấy hạnh phúc…
Yêu thật lòng một người là dám bất chấp tất cả… chỉ cần
Người ấy luôn mỉm cười vui vẻ và sống thật hạnh phúc…
Dẫu biết rằng yêu đơn phương là khổ,
Nhưng vẫn chẳng thể nào bắt bản thân ngừng yêu người ấy…
Vẫn cứ yêu và cố chờ đợi dù biết tất cả chỉ là vô vọng…
Luôn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ, chở che cho người ấy.
Không cần để người ấy phải biết, bởi không muốn người ấy lo lắng.
Chấp nhận nén đau thương, nỗi niềm chua xót chôn sâu vào tận cùng trái tim…
Thứ tình yêu đó thật cao thượng, thật đẹp, nhưng cũng thật tội nghiệp…
-Mi ơi, mấy hôm nay bị ốm hả sao không thấy Mi đi học vậy?
Nhân lúc vừa được ra chơi giữa giờ, Thành Trung liền chạy vội xuống chỗ Hoạ Mi, cười ngọt ngào hỏi han.
-Cảm ơn Trung nha, chỉ là bị ốm tí xíu thui, vừa khoẻ lại là Mi có thể ăn hết luôn con bò mộng to đùng ấy chứ. – Hoạ Mi cười tinh nghịch trả lời.
-Vậy thì tốt, ăn sáng chưa Trung vừa mua cho Mi một suất ăn sáng dưới căng tin nè. – Trung cười cười, vừa đưa ra trước mặt Hoạ Mi một cái bánh mỳ trứng nóng hổi kèm một hộp sữa tươi.
-Ngại quá, Hi hi – Hoạ Mi đỏ mặt cúi đầu, tự nhiên được một cậu bạn mua giúp cho một suất ăn sáng miễn phí thế này không ngại sao được
-Uay, ngại cái gì, bạn bè với nhau thỉnh thoảng mời nhau ăn một bữa đơn giản có gì mà phải lăn tăn chứ. Mày mau ăn nhanh đê, không tao nẫng tay trên luôn bây giờ. – Thấy vẻ mặt khó xử của Hoạ Mi, Thuỷ Tiên tinh ý vội lên tiếng giải vây.
-Oh, đã vậy Mi cũng kính không bằng tuân mệnh, hi hi. Để hôm nào Mi mời Trung ăn một bữa ra trò nha. – Hoạ Mi vừa cười nói, vừa đưa tay với lấy cái bánh mỳ trứng đưa lên miệng ăn. Từ tối hôm qua đến tận bây giờ sau khi bị Nhật Duy nổi điên cầm dao găm cắt cổ tay cô nàng thực sự chẳng có tâm trạng ăn uống tý nào, nên vừa nhắc đến ăn đã thấy bụng đói réo rắt biểu tình đòi ăn rồi. Nên nhỏ cũng chẳng buồn từ chối làm kiêu nữa.
-Ơ mà cổ tay của Mi bị làm sao thế? – Nhìn thấy cổ tay đang bị băng trắng, ánh mắt Trung thoáng lo lắng vội hỏi.
-À, bị ngã xe ý mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu. Hi hi – Hoạ Mi cười khổ.
-Lần sau Mi nhớ cẩn thận nha, bị thương thế này Trung lo lắng lắm – Trung bối rối, đưa mắt nhìn đi nơi khác.
-Ack – Hoạ Mi đang gặm miếng bánh mỳ to bự, nghe câu nói mờ ám đó của Trung liền sặc nghẹn, mặt đỏ bừng…
-Ha ha, làm gì mà đỏ mặt ghê thế, chắc trong đầu đang nghĩ linh tinh gì phải hok? – Trung thấy Hoạ Mi bị mắc nghẹn, họ sặc sụa không nhịn được liền trêu lại.
-Hơ, đâu có...
-Lại còn chối? định dối gạt ai chứ - Thuỷ Tiên nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của Hoạ Mi lập tức pha trò, cười gian.
-Hai người đừng trêu chọc Mi mãi thế được không? – Hoạ Mi giận dỗi
-Thực ra Trung chỉ lo lắng cho Mi như một người bạn bình thường thôi, tại thấy biểu cảm trên mặt Mi phong phú quá, thấy thú vị nên trêu tý cho vui thôi. Mi đừng giận Trung nha, hi hi
-Hi hi, không có chi, cảm ơn sự quan tâm của Trung. Yên tâm lần sau nhất định Mi sẽ chú ý cẩn thận hơn. – Mi cười tươi mắt sáng lấp lánh, Hoạ Mi vốn là một cô gái khá vô tư, ngây thơ lắm, nghĩ gì nói nấy ngay cả vẻ mặt những lúc vui buồn, giận dỗi…đều biểu hiện rõ ràng ra bên ngoài. Nhờ đó càng tiếp xúc lâu ngày, ai cũng càng yêu quý Mi hơn…
Đang mải nói chuyện vui vẻ, như chợt nhớ ra điều gì Trung vội đứng dậy nói to trước lớp, ép sự tập trung của tất cả mọi người đang có mặt vào mình.
-À mà có một tin Hot muốn thông báo với tất cả mọi người đây, mọi người mau tập trung chú ý lắng nghe nào?
-Ủa tin gì thế? Mau nói đi lớp trưởng…
-Có phải anh chàng vô cùng đẹp trai và quyến rũ, học cực cực đỉnh từ trường Galaxy chuyển sang đã chọn trúng lớp mình không đấy…
-Thật hả? trời ạ nếu đúng thế mình sợ mình sẽ đau tim mà ch.ết mất thôi…hu hu
-Phải công nhận anh ấy đẹp trai dã man con ngan luôn, đẹp đến mức ánh trăng kia cũng phải ghen tỵ cúi mình…
-Nghe nói anh ấy là hoa chưa có chủ đó nha, nếu lần này chuyển sang lớp mình thật thì nhất định mình phải làm một món quà thật đặc biệt để tỏ tình với anh ấy mới được.
-Nhưng mà biết bao cô gái xinh đẹp như tiên nữ bên trường Galaxy còn không khiến anh ấy rung rinh, cậu tốt nhất đừng hoang tưởng bay cao bay xa quá làm chi tới lúc ngã đau lại khóc lóc nước mắt chảy lụt thành suối thì sợ lém…
-Cậu đang nói xỏ xiên gì tôi thế?
Bên dưới lớp bắt đầu xôn xao, ầm ĩ. Nhất là đám con gái nhiều chuyện trong lớp khi nghe Trung thông báo có tin Hot một phát liền nghĩ ngay tới anh chàng đẹp trai bên trường Galaxy sắp chuyển sang, phải công nhận trai đẹp lại có tài được coi là Hotboy đúng là có sức hút ghê gớm thật...Bây giờ chưa nhìn thấy mặt, cũng chưa biết tên đã vậy, tương lai mà gặp rồi không biết sẽ ra sao nữa…
-Mọi người yên lặng chút nghe mình nói đã nào. – Trung gào to hết cỡ
-…
Sau khi thấy mọi người đã im lặng chăm chú nhìn mình, Trung mới bắt đầu nói tiếp.
-Để chuẩn bị cho lễ kỷ niệm 20/10 thường niên hằng năm để nhằm tôn vinh phụ nữ Việt Nam nói chung, và các nữ sinh đáng yêu, tài năng của trường mình nói riêng. Nhà trường quyết định tổ chức cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch” với ý nghĩa vui là chính, đồng thời cũng là sân chơi để các nữ sinh có thể cạnh tranh thể hiện tài năng của mình một cách công bằng. Rất mong nhận được sự quan tâm ủng hộ của các bạn, những ai là nữ sinh của trường đều có quyền đăng ký tham gia…
-Và nếu ai giành chiến thắng sẽ nhận được một phần thưởng bí mật cực kỳ hấp dẫn từ ban tổ chức, sẽ được chụp ảnh kỷ niệm treo ở phòng truyền thống, được làm “đại sứ thân thiện” đại diện cho trường tham dự các cuộc thi sắc đẹp tầm cỡ khác …
Sau khi Trung vừa nói xong, cả lớp bắt đầu lại xôn xao, con gái thì tỏ vẻ thích thú, con trai thì cảm thấy rất hứng thú mỗi người một câu, chẳng mấy chốc đã biến cái lớp học thành cái chợ vỡ. Người bên ngoài đứng cách xa trăm mét có khi vẫn nghe thấy không biết tưởng nhầm là cái chợ thật luôn ấy chứ @[email protected]
-Mi có đăng ký tham gia không? – Trung nhìn Mi mỉm cười hỏi.
-Oài, Mi cũng không biết nữa. – Mi nhăn nhó
-Sao lại không biết chứ, Mi cứ mạnh dạn đăng ký tham gia cho vui đi. – Trung động viên
-Hơ, mà Trung này cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch” này có mấy phần thế… - Thuỷ Tiên nhìn Trung tò mò hỏi
-Trung cũng không rõ, nghe nói có phần thi phụ trước khi được chọn lựa để tham gia đêm chung kết cuộc thi đấy như thi: Nấu ăn, cắm hoa, thi năng khiếu, …
-Trời, tưởng thi gì chứ nếu mà thi nấu ăn thì có lẽ Mi sẽ bị loại từ vòng gửi xe là cái chắc. – Mi đau khổ khóc không ra nước mắt nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng nấu nướng hãi hùng trong bếp ở nhà mình ngày hôm qua.
-Không biết thì học, biết đâu Mi cho ra lò một món ngon tuyệt cú mèo có một không hai khiến mọi người phải thầm ghen tỵ ấy chứ. – Trung cười tinh nghịch nửa đùa nửa thật.
-Xin người, làm ơn để cho tớ hai chữ “Bình yên” đi. – Hoạ Mi lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ chưa bị điên nếu cho ra lò món cá cháy đen xì, cơm thì nửa sống nửa chín…chắc sẽ bị mọi người cười chế giễu đến độn thổ luôn qua @@
-Sợ quái gì, tao cũng có biết nấu nướng gì đâu. Nhưng đã thích thì nhích nhé, chả có cái quái gì phải sợ hết. – Thuỷ Tiên khí thế bừng bừng
-Thế nên mày không được thấy khó mà rút lui, bỏ rơi bạn bè biết chưa? – Thuỷ Tiên lườm Hoạ Mi một cái sắc lạnh khiến cô nàng không khỏi rùng mình
-Hơ, nếu vậy để tao từ từ suy nghĩ cái đã…Hic. – Hoạ Mi đau khổ cười trừ…