Chương 97
Tình hình ngày càng trở lên căng thẳng, kể từ lúc bị biến thành người nổi tiếng trên báo chí. Mọi nhất cử nhất động của Hoạ Mi đều bị người ta dò xét, đánh giá, xì xào, bàn tán. Cuộc sống dường như hoàn toàn bị đảo lộn, không còn yên bình như trước nữa. Bạn bè xung quanh nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt hết sức e dè, ngại tiếp xúc, nói chuyện. Không chỉ đơn giản như vậy Hoạ Mi sẽ càng dễ dàng trở thành mục tiêu của những bọn bắt cóc đòi tiền chuộc, hay có ý định xấu, tính mạng sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.
Nửa đêm đọc tin tức trên mạng, những tin đồn thổi nhảm nhí về chuyện tình cảm giữa mình với Tuấn Anh mà Hoạ Mi cảm thấy hết sức bực bội. Nhưng đấy chưa đáng sợ bằng việc bà Hương cùng ông Cường ba mẹ của Hoạ Mi hiện đang công tác ở nước ngoài chưa hề thấy gọi điện về nói gì cả, đó chính là một điều nguy hiểm và đáng sợ nhất. Hoạ Mi nhìn chiếc iphone để trên mặt bàn mà lòng vô cùng lo lắng không biết lần này ba mẹ nhỏ nhất là bà Hương sẽ xử lý chuyện này như thế nào, chuyện này hoàn toàn không thể đùa được đâu.
Đúng lúc này màn hình iphone sáng nhấp nháy, rung nhẹ để chế độ im lặng nhưng vẫn khiến Hoạ Mi cảm thấy giật mình, lo sợ đến toát mồ hôi lạnh. Màn hình hiện số di động của bà Hương gọi về từ Anh quốc, thôi xong nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện. Tay run run cầm điện thoại mà lòng bàn tay toát mồ hôi trơn suýt đánh rơi cả iphone , hít một ngụm khí lạnh tự nhủ “Là phúc thì không phải là hoạ, mà đã là hoạ thì có muốn tránh cũng chịu”. Nhấn phím bắt máy xong liền nhắm chặt mắt lại, chưa bao giờ Hoạ Mi cảm thấy hoảng sợ như bây giờ.
-Mẹ ạ, nửa đêm mẹ gọi điện cho con có chuyện gì thế? – Hoạ Mi giọng yếu ớt.
-Chuyện con bị phơi bày thân phận thật trên báo chí, còn dính dáng chuyện tình cảm với Tuấn Anh đại thiếu gia tập đoàn Ánh Dương là sao? Chẳng phải tình cảm của con với Nhật Duy rất tốt sao? Rốt cuộc con có biết mình đang làm gì không? Định bắt cá hai tay sao? – Bà Hương đầu dây bên kia giọng lạnh lẽo, hỏi dồn dập.
-Mẹ đừng tức giận, tất cả cái này chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi – Hoạ Mi chưa bao giờ thấy giọng mẹ mình lạnh lẽo như thế cả, bất giác rùng mình vội vàng giải thích.
-Hiểu nhầm cái gì mà hiểu nhầm, sự thật được đăng lên mạng từ sáng hôm 2/11 đến hôm nay là 5/11 rồi còn có biết ảnh hưởng như thế nào đến giá cổ phiếu của tập đoàn Phan thị không? Con ngây thơ tưởng chỉ đăng lên báo thì chỉ khiến thân phận thật của con bị lộ sẽ bị mọi người chú ý hay sao? Không đơn giản vậy đâu con ơi, bây giờ nó còn ảnh hưởng đến cả tình hình chính trị, tài chính, giá cổ phiếu của tập đoàn Phan thị nữa đó. – Bà Hương thở nặng nề, mệt mỏi nói.
-Con không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy? Con xin lỗi – Hoạ Mi bật khóc khi nghe thấy hơi thở nặng nề của bà Hương qua điện thoại.
-Hiện nay mấy lão già cổ đông ở tập đoàn Phan thị đã biết con hiện đang sống và học tập tại Việt Nam, trước đây ba mẹ nói dối cùng phong toả mọi tin tức về con nói hiện con đang học tại một trường cấp 3 ở Anh quốc. Bây giờ thì hay rồi, mấy lão già đó nói “Nữ chủ nhân tương lai và người thừa kế sáng giá của tập đoàn Phan thị sao có thể học tại Việt Nam nơi kiến thức giáo dục còn nghèo nàn, lạc hậu. Học chỉ toàn lý thuyết suông đến khi cho va vấp thực tế ngoài đời thì lại phải đào tạo lại từ đầu. Thử hỏi một người thừa kế tương lai mà như vậy thì làm sao có thể quản lý, phát triển sự nghiệp của tập đoàn Phan thị chứ?”. – Bà Hương chán nản.
-Vậy ba mẹ xử lý như thế nào? – Hoạ Mi lo lắng đến thắt tim lại, run rẩy hỏi.
-Ba con hiện nay đang đau đầu tìm cách xử lý kia, từ lúc lộ tin tức con đang sống và học tập tại Việt Nam mà không phải Anh quốc như lời cha mẹ nói. Giá cổ phiếu của Phan thị giảm đi tận 4 điểm hiện đang ở mức giá 91USD theo tình hình này có thể vẫn sẽ tiếp tục giảm nữa, ba con giờ đang tìm mọi cách để phong toả tin tức và bịp miệng bọn phóng viên đến phỏng vấn dồn dập. Trên đời này ba mẹ sợ nhất chính là miệng lưỡi thiên hạ, những tin tức nhảm nhí trên mặt báo chí. Bởi nó ảnh hưởng rất lớn đến tình hình kinh doanh của một tập đoàn nào đó – Nói đến đây bà Hương hít ngụm khí lạnh, dừng một lúc rồi nói tiếp.
-Ta và ba con đã dặn con phải luôn giữ thật kín thân phận của mình, đừng có khiến bọn phóng viên, những tạp chí lá cải săn tin chú ý. Nếu không nhất định con sẽ gặp rắc rối, phiền phức vô cùng lớn. Coi như đây là bài học đầu đời để con rút kinh nghiệm, sau này đứng lên lãnh đạo Phan thị con đừng bao giờ để xảy ra những sự việc đáng tiếc tương tự. – Bà Hương nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm khắc.
-Oi, thế là xong phải không mẹ? – Hoạ Mi vui mừng, chỉ cần mẹ không đưa ra biện pháp xử lý mình là tốt rồi.
-Vẫn chưa đâu, ta đã quyết định hết học kỳ năm học này con phải lập tức làm thủ tục sang Anh quốc học ngay lập tức. Còn chuyện giữa con với Nhật Duy cùng Tuấn Anh hãy tự thu xếp ổn thoả đi, từ giờ đến trước tháng 2 năm sau nếu con không tự mình sang Anh thì ta sẽ đích thân về Việt Nam đón con. Ở bên đó, ông bà nội con cũng đã không mất từ lâu, chẳng còn ai thân thích nữa tốt nhất con sớm tự lo liệu mọi chuyện cho chu đáo đi. – Nói xong bà Hương liền cúp máy luôn.
Hoạ Mi nghe xong liền ngơ ngác như người mất hồn, nhỏ thật sự không ngờ mọi chuyện lại trở lên nghiêm trọng như vậy. Nếu phải sang Anh quốc học vậy sau này nhỏ với Nhật Duy sẽ phải làm sao đây? Còn Tuấn Anh, Ngọc Huyền, … nhỏ thật sự không muốn rời xa bọn họ tý nào? Biết phải làm gì bây giờ?
Không suy nghĩ nhiều liền cầm điện thoại gọi cho ông Cường, ba của mình hỏi thăm tình hình.
-Ba à, mẹ nói muốn bắt con sang Anh quốc học. Con phải làm sao bây giờ? – Hoạ Mi nói mà như khóc.
-Cái này tất cả là do con tự làm tự chịu, bà ấy còn đang trách ta đã nuông chiều con nên mới để xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế làm ảnh hưởng đến cả Phan thị. Giờ bà ấy không quan tâm việc con cùng với Nhật Duy tương lai sẽ ra sao? Hiện tại bà ấy chỉ muốn con sớm rời xa Việt Nam sang Anh quốc học thôi, hơn nữa nếu còn còn cứ cố ở lại Việt Nam con sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm đấy. Ta chỉ nói vậy thôi, giờ ta còn có rất nhiều việc phải làm cúp máy đây. – Ông Cường nói xong cúp máy ngay lập tức.
Hoạ Mi lúc này thì đã hoàn toàn tuyệt vọng thật sự rồi, mẹ kiên quyết, ba thì chán nản không ai còn lòng tin vào nhỏ nữa. Chẳng lẽ phải rời xa Việt Nam thật sao?
Tại sân thượng của trường Thục Khuê, Nhật Duy thân sắc mặt rất khó coi, nhìn Tuấn Anh bằng ánh mắt lạnh lùng, không kìm nén được tức giận liền vung nắm đấm vào mặt Tuấn Anh khiến khoé môi anh ta bị rỉ máu nhưng không dám kêu than một tiếng.
-Đồ khốn, rõ ràng đã thoả thuận nếu Hoạ Mi yêu ai và chọn ai thì người còn lại sẽ tự động rút lui và cầu chúc cho cô ấy hạnh phúc. Thế mà cậu lại nhờ Hoạ Mi giả làm bạn gái đến dự sinh nhật ba cậu, để giờ thì mọi chuyện thành ra thế này đây – Nhật Duy ánh mắt tức giận, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
-Tôi xin lỗi, lúc đó tôi cứ nghĩ chỉ là bữa tiệc sinh nhật bình thường. Có ai ngờ ông già ch.ết tiệt đó lại mời cả đám phóng viên tới để đăng tin, lúc đó tôi đã lôi Hoạ Mi đi ngay rồi nhưng sợ ông ta giở trò với Hoạ Mi nên mới lỡ miệng để lộ thân phận thật của cô ấy. Tôi biết tôi đáng ch.ết mà, cậu cứ đánh mắng tôi đi – Tuấn Anh buồn bã, đau khổ nói.
-Hừ…Đánh cậu thì được ích lợi gì, lần này chắc chắn Hoạ Mi sẽ gặp rắc rối với ba mẹ cô ấy. Cậu có biết nếu thân phận cô ấy bị lộ sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tình hình kinh doanh của Phan thị không? Có biết là cô ấy sẽ rất dễ gặp nguy hiểm không? Cứ có vấn đề gì là sẽ lại bị lôi lên báo chí cậu nghĩ cô ấy liệu có vui nổi không? – Nhật Duy nhìn xa xăm về nơi chân trời nói.
-Ba mẹ cô ấy sẽ xử lý vụ này như thế nào? – Tuấn Anh nhíu mày lo lắng.
-Sẽ ép cô ấy phải rời khỏi Việt Nam vĩnh viễn – Nhật Duy nhấn mạnh từng chữ nói lạnh như băng.
-Cái gì? – Tuấn Anh kinh ngạc.
-Chỉ là sớm hay muộn thôi, vốn mẹ Hoạ Mi muốn cô ấy đủ 18 tuổi sẽ sang Anh quốc du học. Nhưng với tình hình này ở Việt Nam sẽ không an toàn nhất định bà ấy sẽ không để yên chuyện này đâu – Nhật Duy trầm mặc, hít ngụm khí lạnh
-Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? – Tuấn Anh hoảng sợ
-Chúng ta phải lo ứng phó với bọn phóng viên săn tin còn chưa xong? Rõ ràng tôi đã sai người uy hϊế͙p͙ mấy tờ báo lá cải không được đăng tin và cử người phỏng vẫn làm phiền Hoạ Mi vậy mà vẫn không thể kiểm soát nổi tình hình. Tôi nghi ngờ có người đứng sau giở trò nếu không sao bọn họ dám lộng hành thế chứ? – Nhật Duy ánh mắt sâu thẳm, mím môi chặt
-Tôi nghĩ do Hồng Nhung đứng sau giở trò, tập đoàn Minh Phương của ba cô ta cũng mạnh ngang với Phan thị còn có sự bảo trợ của Ngô bang của Thanh Tùng nữa. Ngoài hai bọn họ ra thì còn ai dám chứ? – Tuấn Anh nói như khẳng định.
-Bọn họ bắt đầu ra tay rồi, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi. Chúng ta phải cử người bảo vệ Hoạ Mi 24/24 tôi có linh cảm Hoạ Mi còn chưa kịp làm thủ tục sang Anh quốc du học đã bị bọn họ hại ch.ết rồi. Hai người này không đơn giản tý nào đâu, chúng ta phải hết sức cẩn thận. – Nhật Duy đăm chiêu, từ hôm nay hắn sẽ phải liên tục ở bên cạnh Hoạ Mi mới được.
Nửa đêm đang ngủ say Hoạ Mi giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, cứ ngỡ là có trộm đột nhập Hoạ Mi liền nhẹ nhàng mở cửa cầm cái lọ hoa trong phòng đi ra xem sao hoá ra là con mèo bắt chuột trong phòng bếp làm rơi nắp vung xuống nền nhà. Vừa từ phòng bếp định đi ra thì nhìn thấy bóng Nhật Duy đang sắp bước vào, Hoạ Mi hoảng hốt vội lấp dưới bàn ăn cũng may hắn không bật điện. Quan sát một hồi dưới ánh đèn ngủ vàng leo lét, ánh sáng yếu ớt, Nhật Duy mới yên tâm đi ra ngoài nhưng không phải là đi lên phòng mình đi ngủ tiếp mà là mở cửa ra vào sau đó dong cái xe máy SH yêu quý của mình đi theo.
Thấy hắn đi ra khỏi cửa với vẻ lén lút Hoạ Mi có linh cảm không lành vội vàng bám theo, nhưng thật xi xẻo đường phố buổi tối lúc 12h đêm làm gì có ai. Gọi taxi thì chắc gì đã kịp thời bám đuôi được Nhật Duy, trong lúc Hoạ Mi đang thất vọng không biết Nhật Duy làm cái trò gì mà đi lén lúc lúc nửa đêm như thế? Chẳng nhẽ đến hộp đêm à, nhưng tầm giờ này nơi đó sắp đóng cửa rồi. Nghĩ đến vết thương do bị đạn bắn trúng vai lần trước Hoạ Mi không khỏi thấy ớn lạnh, lòng hoảng sợ, trái tim thắt lại. Hoạ Mi biết hắn đi đâu và làm gì rồi …
Đang suy nghĩ không biết làm cách nào để đi theo được Nhật Duy vào dịp lần sau, mặc bộ áo ngủ mỏng manh thêm áo khoác ngoài đi chân trần chạy ra đứng giữa đường lúc nửa đêm thế này đúng lúc có một cơn gió lạnh thổi thoáng qua khiến Hoạ Mi co người vì lạnh. Đang định đi vào thì có tiếng ai đó quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ gọi tên mình.
-Này người đẹp, nửa đêm không ngủ sao lại ra đây đứng ở đường làm gì? – Thanh Tùng từ trong ô tô bước xuống nhìn Hoạ Mi cười tươi, dưới ánh đèn đường trông hắn thật yêu mị, nụ cười như muốn hút hồn người ta.
-Liên quan gì đến anh, đừng nói với tôi anh chỉ tình cờ đi ngang qua nhà tôi và có duyên gặp tôi đấy nhá. Nói vậy khiến tôi muốn nổi da gà da vịt lắm, ghê ch.ết đi được – Hoạ Mi cười khinh bỉ.
-Oh, em thông minh hơn tôi tưởng đó. Có phải em muốn đi theo Nhật Duy xem cậu ta nửa đêm nửa hôm đi đâu và làm gì không? – Thanh Tùng nói nhẹ như gió, cười rạng rỡ hơn.
-Sao anh biết? – Hoạ Mi nhìn Thanh Tùng nghi ngờ
-Những gì liên quan đến em tôi đều biết hết, em chỉ cần hiểu thế là được. – Thanh Tùng mỉm cười ẩn ý, ánh mắt loé tia thú vị.
-Vậy anh muốn gì? – Hoạ Mi hỏi thẳng luôn
-Tôi sẽ chở em đến chỗ cậu ta đang có mặt, nhất định em sẽ nhìn thấy một con người Nhật Duy hoàn toàn khác. Tôi chỉ muốn giúp em thôi hoàn toàn không có ý gì khác đâu – Thanh Tung nghiêm túc nói, khoanh tay nhìn Hoạ Mi cười ấm áp.
-Vậy cảm ơn nhiều, nhưng giờ thì tôi hoàn toàn không muốn đi nữa. Chỉ muốn đi ngủ thôi – Hoạ Mi đưa tay lên miệng che miệng ngáp.
-Tuỳ em thôi, nhưng nếu em không muốn nhìn thấy cái xác không hồn của Nhật Duy thì cứ tự nhiên vào ngủ tiếp đi – Thanh Tùng nhún vai, quay lưng chui vào ô tô định đi.
-Chờ đã, anh nói thế là sao? – Hoạ Mi hoảng sợ, lo lắng vô cùng
-Nếu muốn biết thì hãy đi theo tôi, tôi sẽ đưa em đến tận nơi để mắt thấy tai nghe không lại bảo tôi nói điêu – Thanh Tùng cười nhạt
-Được – Mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng Hoạ Mi vẫn muốn tới nơi Nhật Duy đang có mặt chỉ vì quá lo lắng, nếu nhỡ lại trở về nhà với bộ dạng bị thương nặng, đau đớn như trước thì phải làm sao? Rốt cuộc thì anh đang có chuyện gì giấu em thế hả Nhật Duy?
-Mau lái xe tới thung lũng tử thần càng nhanh càng tốt. – Thanh Tùng lãnh đạm ra lệnh cho tài xế
-Thung lũng tử thần là nơi nào? – Hoạ Mi không hiểu.
-Cứ tới em sẽ biết thôi
Thanh Tùng liếc nhìn Hoạ Mi cười thú vị, lần này có kịch hay để xem rồi thêm khoảng hai, ba lần giống như thế này tôi rất muốn thử xem khả năng chịu đựng của Nhật Duy đến đâu? Tôi tin chắc chắn chưa đến tháng 2 năm sau nhất định cậu sẽ phải đính hôn với Hồng Nhung thôi, chính tại cậu mà em gái tôi mới phải ch.ết một cách oan uổng khi tuổi đời còn quá trẻ. Nợ máu này tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá bằng máu của mình, còn Hoạ Mi tôi sẽ từ từ theo đuổi cũng được...