Chương 34
Type: Linhh Linhh
Hôm sau, Cố Anh Kiệt đã thấy khỏe hơn, anh gọi điện cho Tần Vũ Phi, hy vọng cô có thể đến bệnh viện thăm mình.
“Chúng ta lâu lắm không gặp nhau rồi, anh nhớ em. Qua đây thăm anh một chút đi.” Cố Anh Kiệt vừa ho vừa nói, tỏ ra mình rất đáng thương.
Tần Vũ Phi cũng rất nhớ anh, nhưng tối qua mới bị chị anh dọa một trận, bền hỏi: “Chị anh còn ở đó không?”
“Chị ấy về từ tối qua rồi.”
“Vậy ai chăm sóc cho anh?”
“Tối qua quản gia có đến thay ca, trong bệnh viện còn có y tá điều dưỡng, sợ gì không có ai chăm sóc chứ.”
“Ờ.”
“Vậy khi nào em đến? Hôm nay có bận không? Có thể trốn việc không?”
“Vậy quản gia lúc nào cũng ở chỗ anh sao?”
Cố Anh Kiệt liền cảm thấy không vui: “Thế nào đây? Quản gia ở đây thì em không đến à? Vậy đâu chỉ có quản gia, anh nằm viện, rất nhiều bạn bè đồng nghiệp đến thăm, lúc nào cũng có người cả, vậy thì có phải em sẽ không đến hay không?”
Anh hung dữ như thế, Tần Vũ Phi không dám đáp lời.
Cô không lên tiếng Cố Anh Kiệt càng tức giận. “Cả bạn bè bình thường hay tin cũng mang chút quà đến thăm anh, anh với em là quan hệ gì, không những không đến, cả trong điện thoại cũng không chịu hỏi thăm cho đoàng hoàng một chút sao? Lương tâm của em để đâu hả?” Anh truyền nước suốt hai ngày, sốt lên sốt xuống, cả người đều thấy khó chịu, tính khí cũng không được tốt, anh nói xong một hơi, không nghe thấy cô trả lời, tức giận ném lại một câu: “Không đến thì thôi, dù sao ah cũng không thiếu người đến thăm”. Dứt lời anh liền cúp điện thoại.
Tần Vũ Phi nghe tiếng tút tút truyền ra, cảm thấy rất ấm ức, cô đâu có nói là không đi, anh nổi nóng cái gì chứ. Anh ở bên ngoài trêu ghẹo con gái cô còn chưa nói gì, một bụng tức giận của cô còn chưa phát ra kìa. Bây giờ nể tình anh đang bệnh, không thèm so đo với anh, anh thì hay rồi, có chút chuyện liền mượn cớ mà bắt nạt cô.
Tần Vũ Phi ném điện thoại qua một bên, càng nghĩ đến lời của Cố Anh Kiệt càng thấy không thoải mái, anh nói anh không thiếu người đến thăm, hừ, đương nhiên là không thiếu rồi. Bạn gái cũ cộng thêm bạn gái tin đồn lại thêm người theo đuổi xếp hàng từ phòng bệnh ra đến đường lớn, bên ngoài bệnh viện cũng không chừng.
Tần Vũ Phi vừa giận vừa ức, chống đỡ được đến chiều, nhưng dốt cuộc vẫn không xua đi được nỗi nhớ trong lòng, nghe giọng anh dường như bệnh không nhẹ, bây giờ chuyện bị sốt nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cô thật sự rất muốn đến thăm anh. Hay là cứ đi đi, nếu gặp người khác thì lấy cớ như tối qua, nói là đại diện Vĩnh Khải đến thăm, trên danh nghĩa đối tác, hẳn là sẽ không bị lộ đâu nhỉ?
Tần Vũ Phi nghĩ thế, liền thu dọn túi xách, hiên ngang ra về sớm.
Tần Vũ Phi suôn sẻ lái xe đến bệnh viện, không tắc đường, cả đèn đỏ cũng rất ít gặp phải, thấy vậy tâm trạng cô cũng khá hơn một chút. Dọc đường đi cô đã nghĩ, chuyện của cô em Tuyết kia khoan hãy hỏi Cố Anh Kiệt, bây giờ anh đang bị bệnh, tâm trạng chắc chắn không tốt lắm, còn cô một khi đã nổi nóng rồi thì rất khó kiềm chế được, nếu lúc này mà cãi nhau vì chuyện như thế thì thật không đáng. Mọi chuyện đợi anh khỏi bệnh rồi nói vậy.
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, cô chợt nhớ ra mình không mang quà cho anh. Nghĩ lại thì khỏi đi, cô đến thăm là đi nể mặt anh lắm rồi, cần gì quà cáp. Khi anh nhìn thấy cô chắc se rất vui mừng nhỉ? Lúc bước vào thang máy lên tầng, cô lại nghĩ, nếu gặp phải người khác, trên tay cô không mang theo gì nhưng lại nói đại diện cho công ty đến thăm, vậy quá khó tin rồi không?
Bỏ đi. Cô bước ra khỏi thang máy, đi tìm phòng bệnh, tin thì tin, không tin thì kệ. Tần Vũ Phi cô không rảnh rỗi tới mức suy nghĩ cho cảm nhận của người khác, người khác cũng đâu phải Cố Anh Kiệt, cô nghĩ nhiều làm gì.
Rốt cuộc Tần Vũ Phi cũng tìm được phòng bệnh. Cửa đang khép hờ, hé ra một khe nhỏ, Tần Vũ Phi đang định mở cửa, chợt nghe trong phòng có tiếng con gái. “Em gọt táo cho anh ăn nhé, đây đều là táo tươi được chuyển từ Mỹ về đấy, ngon lắm.”
Bàn tay đang định gõ cửa của Tần Vũ Phi khựng lại. Giọng điệu dịu dàng như thế, chắc không phải chính là cô em Tuyết đó chứ?
Cô nghe Cố Anh Kiệt đáp: “Cảm ơn, nhưng cổ họng anh đang đau, không ăn được đồ cứng”.
Cô gái kia cũng không giận, nói: “Vậy em để đây, khi nào anh khỏe hơn thì ăn nhé”.
“Được.”
Anh loại đáp “được”, Tần Vũ Phi ghen muốn điên lên, được cái đầu anh á! Đáng ra phải nói mang táo cô cút ra đi, được chuyển từ nước ngoài về còn tươi thì ghê gớm lắm chắc? Có người chưa từng được ăn sao? Táo trong nước vừa ngọt vừa giòn cô không biết à? Đạo lý ủng hộ hàng trong nước cô có biết hay không vậy?
Nhưng người trong phòng không hề nói như thế, Tần Vũ Phi vẫn đứng yên bất động, cô không biết mình nên làm gì, chỉ đứng đó đợi.
Một lúc sau, cô gái kia rốt cuộc lại lên tiếng: “James, em... em không biết nói sao nữa. Gần đây em sống không tốt chút nào, em muốn chia tay với bạn trai hiện tại của em, nhưng anh ấy không đồng ý, còn đáng em nữa. Bây giờ em mới biết, lúc đó anh đối với em tốt biết bao nhiêu, em thật sự hối hận vì đã chia tay anh. Sao em lại ngốc thế chứ, bây giờ nghĩ lại, thật không biết lúc đó em nghĩ gì, sao lại nói chia tay với anh được chứ?”
Khốn nạn! Tần Vũ Phi thầm chửi thề, mẹ kiếp chứ cô bị bạn trai đánh thì tìm bạn trai cũ kể khổ làm gì, báo cảnh sát đi! Bạn trai cũ có ích khỉ gì! Hối hận đã chia tay thì sao, hối hận rồi nên muốn về nối lại tình xưa chắc? Cô có nghĩ tới cảm giác của bạn gái hiện tại không hả?
Tần Vũ Phi vểnh tai lên nghe, không thấy Cố Anh Kiệt trả lời. Cô gái kia nói tiếp: “Em nghĩ lúc đó nói chia tay cũng là có chút giận dỗi, muốn để anh xem trọng em hơn, muốn anh giữ em lại, không ngờ anh lại sảng khoái như thế mà đồng ý”. Trong giọng nói của cô ta còn mang theo chút oán trách, Tầm Vũ Phi nghe mà một bụng tức.
Lúc này cuối cùng Cố Anh Kiệt cũng lên tiếng: “Chuyện đi qua lâu lắm rồi, em cần gì giữ mãi trong lòng. Chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, em cũng đã có bạn trai mới, nếu anh ta không tốt với em, sớm chia tay cũng đúng. Nếu anh ta có hành vi bạo lực, em vẫn nên báo cảnh sát thì hơn. Nhớ phải đi kiểm tr.a thương tích, phải đi tìm người làm chứng, như thế thì cảnh sát mới giúp được. Phải học cách bảo vệ bản thân, có thể ở chung với người nhà, tìm bạn bè đến bầu bạn với em, tốt nhất đừng đi lại một mình. Nếu có thể chia tay trong hòa bình thì tốt, nếu không được thì ngoài việc báo cảnh sát, em cũng nên tìm chút nhược điểm của anh ta, anh ta đã chẳng phải loại người thiện lương gì, em cũng không cần khách sáo. Vẫn là câu nói đó, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt bản thân”.
Giọng nói Cố Anh Kiệt rất dịu dàng, cô gái kia bắt đầu bật khóc: “James, em vẫn yêu anh, em phát hiện ra người em yêu nhất vẫn là anh”.
“Bảo cô ta cút đi! Cố Anh Kiệt, bảo cô ta cút!” Tần Vũ Phi gào thét trong lòng.
Nhưng Cố Anh Kiệt buông một tiếng thở dài, lại nói: “Đừng khóc”.
Giọng nói của anh rất dịu dàng.
Tần Vũ Phi quay đầu bỏ đi.
Cô không cách nào nghe tiếp được nữa, cũng không có dũng khí xông vào, cô không còn là Tần Vũ Phi của trước đây nữa. Tần Vũ Phi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện ngay khoảng khắc vừa ngồi lên xe, nước mắt cô liền trào ra.
“Đồ thần kinh. Tần Vũ Phi, mày là đồ thần kinh, có gì đâu, mày khóc cái quái gì chứ!” Cô vừa tự mắng mình, vừa gục đầu lên vô lăng xe khóc lớn. Cô không muốn khóc, cô không khóc, là nước mắt tự rơi thôi.
Cô gái kia không phải em gái Tuyết, không phải cô ta, vậy càng tệ hơn. Có biết bao nhiêu oanh oanh yến yến vây quanh anh, anh nhẹ giọng dịu dàng, phong độ ngời ngời. Nhưng cô không phải công chúa Bạch Tuyết mặc giáp đeo gươm, có lẽ trước kia cô phải, nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi. Thậm chí cô còn chẳng phải cô Lọ Lem cầm cây chổi nhảy múa mà vẫn có thể kiên cường lạc quan, cả Lọ Lem cô cũng không bằng.
Cô chỉ là một cô tiểu thư nhà giàu nông cạn bình thường mà thôi.
Cô không muốn tranh giành, đến chính mình cô còn không thể đánh thắng được mà.
Trong phòng bệnh, Cố Anh Kiệt nói với cô bạn gái cũ: “Abby, đừng khóc nữa, cho dù là vì anh hay người bạn trai hiện tại. Khăn giấy ở bên kia, em tự đi lấy đi, lau mặt cho sạch đã. Con gái vẫn nên xinh đẹp mới tốt, khóc xấu ch.ết được”.
Cô gái kia liền ngưng khóc bật cười, đi lấy khăn giấy lau mặt.
Cố Anh Kiệt nói tiếp: “Thật ra, không phải em vẫn còn yêu anh, chỉ là bây giờ cuộc sống của em, không được như ý, đem ra so sánh với trước đây, tự nhiên ngộ nhận mà thôi. Trước đây nếu chúng ta yêu nhau như thế thì cũng không đến bước chia tay rồi”.
Cô gái kia vội vàng nói: “Không phải đâu, em thật sự yêu anh mà, lúc đó là em hồ đồ, bây giờ em hiểu ra rồi, em thật sự rất yêu anh”.
“Abby.” Cố Anh Kiệt ngăn cô ta lại: “Nếu em thật sự vẫn còn tình cảm với anh thì anh cũng chỉ có thể nói xin lỗi em thôi. Chúng ta không thể quay lại với nhau được, anh đối với em đã không còn cảm giác của trước đây rồi, hơn nữa giờ anh cũng đã có người mình thích”.
“Là ai?”
“Bây giờ chưa thể cho em biết.”
“Anh gạt em thôi đúng không? Em hiểu anh mà, anh không muốn chen ngang vào chuyện tình cảm của người khác, anh thấy em đã có bạn trai nên bây giờ anh không thể tiếp nhận em. Nhưng em sẽ chia tay với anh ta mà. Huống hồ trước đây chúng ta bên nhau rất vui vẻ, nhất định anh sẽ không quên đâu. Nếu anh đã có người mình thích, có bạn gái, sao người khác không ai biết? Em nghe ngóng rồi, bạn bè đều nói anh vẫn chưa có người yêu, độc thân đã rất lâu rồi”.
“Anh không gạt em. Anh không cần làm thế. Anh thật sự đã có người mình thích, không phải thích kiểu yêu thầm đơn phương, bọn anh đang yêu nhau. Chỉ là cô ấy hơi ngượng ngùng, nên tụi anh vẫn chưa công khai thôi. Tính cách của cô ấy khá nhạy cảm, lại hay ghen, nhưng thật sự anh rất thích cô ấy. Em cũng hiểu anh mà, một khi đã yêu thì anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý. Cho nên, bất luận em vẫn còn cảm giác gì với anh, tốt nhất là từ bỏ đi. Chúng ta thật sự không thể. Chuyện trước đây anh vẫn nhớ, anh đâu có mất trí, tất nhiên sẽ không quên rồi. Nhưng chuyện qua đi rồi thì chính là quá khứ, con người ai cũng có quá khứ. Nhưng trải qua quá khứ mới có thể hiểu hiện tại hơn, càng thêm trông chờ tương lai, không phải sao?”
Abby không lên tiếng.
“Bạn trai hiện tại của em rồi sẽ thành quá khứ, sau này em sẽ tìm được người thích hợp hơn, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc hơn. Em nên nghĩ thế mới phải chứ. Em tìm kiếm sự an ủi từ quá khứ, không phải cách làm khôn ngoan đâu.”
“Anh nói chuyện kiểu này thật đáng ghét.” Abby nói, “Còn dùng giọng điệu dịu dàng thế mà nói, càng đáng ghét hơn. Tuy nhiên, anh nói rất có lý”.
Cố Anh Kiệt bật cười, “Nghe ra đạo lý là được rồi. Abby, anh nói nghiêm túc đó, chúng ta không thể đâu, em đừng có giữ ý nghĩ này trong đầu. Anh rất yêu bạn gái bây giờ của mình”.
“Em rất muốn mang táo trở về.”
Cố Anh Kiệt cười lớn.
Abby đi rồi, táo vẫn ở đó. Đến tối Từ Ngôn Sướng đến thăm bệnh, hai tay trống không nói, còn một hơi ăn hết hai trái táo. Anh ấy đến để than vãn với Cố Anh Kiệt là chính. Gần đây anh ta đang theo đuổi một cô gái, nhưng cô gái kia cứ ậm ậm ừ ừ, không đồng ý cũng không từ chối, cứ như đang thả câu với anh ta vậy. Từ Ngôn Sướng rất giận, anh ấy ghét nhất chính là không dứt khoát kiểu này.
Cố Anh Kiệt thở dài, sao khó khăn lắm anh mới ngã bệnh một bữa, thế mà ai ai cũng xem anh thành cái thùng rác để kể khổ thế này. Anh cũng có một bụng buồn bực chưa có chỗ trút đây này, thân thể không khỏe đã đành, cái người hung dữ kia còn không chịu đến thăm anh, thật chẳng có lấy một chút lương tâm mà.
Vừa nghĩ xong thì Từ Ngôn Sướng liền hỏi: “Cái người hung dữ nhà cậu đâu? Sao không thấy cô ấy? Có đến không vậy? Nhà cậu đã biết chưa?”
Cố Anh Kiệt lập tức bắt lấy cơ hội, cuối cùng cũng đến lượt anh kể khổ rồi. “Cô ấy không muốn công khai, mình ở đây nhiều người ra ra vào vào, người trong nhà cũng ở đây suốt, thế là cô ấy không muốn đến.”
“Mình khinh.” Từ Ngôn Sướng vốn đang bị đàn bà chọc giận, nghe được lại càng thấy không vừa mắt. “Cô ta cũng thật là, làm giá cũng làm cao quá đó. Không muốn công khai, xem cậu là gì chứ, nam sủng hả? Cậu cũng đã nhập viện rồi, cô ta còn không thèm đến thăm một chút, vậy mà cũng không thấy ngại à? Hai người yêu nhau kiểu gì vậy, chơi trò chơi chắc, chia cũng rạch ròi nhỉ.”
“Đừng có nói bậy.”
“Mắc mớ gì cậu phải chịu đựng cô ta?”
“Mình không có, cô ấy đối với mình rất tốt mà.”
“Nhìn không ra.”
“Không cần cậu nhìn, cũng đâu phải cậu yêu. Mình biết cô ấy tốt là được.”
“Ớn quá.” Từ Ngôn Sướng xem thường Cố Anh Kiệt ra mặt. “Chẳng trách cậu bị ức hϊế͙p͙, xem tình hình của cậu kìa. Dù sao thì mình cũng cho cậu biết, đàn bà không thể chiều được đâu, chiều cái này không biết mình là ai ngay, nhất là những người hung dữ, chưa chiều đã đủ ghê gớm rồi, cậu chiều chuộng thêm chút nữa há chẳng phải lên tận trời rồi sao. Tốt xấu gì cũng tỏ chút thái độ đi, cô ta không đủ quan tâm chu đáo với cậu, không tốt với cậu, cậu phải nói với cô ta, chia tay miễn bàn.”
Cố Anh Kiệt hoàn toàn không muốn đáp lời, anh bạn thân này của anh chắc chắn chịu đả kích lớn rồi. “Cậu về nhà để bình tĩnh lại đi, cô gái mà cậu đang theo đuổi, cậu cứ xem như cô ta chưa đồng ý đi, vậy thì trong lòng không có mong đợi gì, tâm trạng cũng tốt hơn chút.”
“Sao lại phải xem như chưa đồng ý, mắc mớ gì phải xem như chưa đồng ý hả?” Từ Ngôn Sướng nổi nóng. “Tâm trạng của mình tốt vô cùng.”
“Người ta thật sự chưa đồng ý mà, còn không phải sao.”
“Đó là cô ấy đang thả dây dài câu cá lớn.”
“Được. Vậy cậu mau về nhà mà đợi tin từ cô ấy đi, đừng để đến lúc cô ấy muốn câu cậu lên thì cậu đã bơi quá xa rồi.” Cố Anh Kiệt không khách khí mà đuổi khách.
Từ Ngôn Sướng đi rồi, nhưng anh càng nghĩ lại càng tức. Nhưng sinh vật được gọi là “đàn bà” kia sao lại chẳng biết điều thế chứ? Trong lúc tức giận, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tần Vũ Phi.
Tần Vũ Phi đang ngồi ngẩn người trong phòng, hôm nay sau khi khóc một trận thì cô có chút suy sụp, dẫu sao thì cùng lắm thất tình thêm lần nữa thôi. Nếu bây giờ xem như mình đã thất tình, vậy tâm trạng cô có tốt hơn chút không nhỉ?
Sự thật chứng minh, không có.
Nhưng cảm giác khủng hoảng ngày càng tăng. Tình huống cô từng nghĩ đến trước đây giờ đã ứng nghiệm nghĩ theo chiều hướng xấu, còn anh thì dịu dàng đa tình, khắp nới đều có con gái ngưỡng mộ, cho dù anh không có suy nghĩ đó, lại thêm điều kiện của bản thân, nhưng cô gái kia còn không nườm nượp kéo tới sao. Nếu là Tần Vũ Phi của trước đây, cô sẽ không sợ, nhưng cô là Tần Vũ Phi của hiện đại. Cô không có sức chiến đấu như thế, vừa nghĩ đến thôi là đã thấy bức bối trong lòng. Cô thật sự lo lắng, cô sẽ trở thành mụ phù thủy biến thái trước mặt anh mất.
Vậy cô và Cố Anh Kiệt còn có thể chịu được bao lâu nữa? Hôm nay cô không nên bỏ về, cô nên xông vào, nên đem mặt xấu xí nhất của mình thể hiện ra, cô nên đuổi cô gái kia đi rồi mắng cho Cố Anh Kiệt một trận tơi bời. Nếu Cố Anh Kiệt chịu không nổi cô, chia tay thì chia tay, dứt khoát một chút, cô cũng không cần khó chịu như bây giờ nữa.
Tần Vũ Phi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định vẫn nên tìm cơ hội nói rõ với Cố Anh Kiệt mới được. Phải thẳng thắn nói cho anh biết cô chịu không nổi tình trạng này, cô theo dõi anh, cô nghe thấy bạn gái cũ của anh nói muốn quay lại liền muốn đánh người. Tóm lại, anh không thể thay đổi tình trạng được yêu thích của mình, còn cô lại không cách nào yên tâm được. Thực tế chính mà mâu thuẫn khó giải quyết như thế, vậy đó.
Đang nghĩ, điện thoại chợt đổ chuông, Tần Vũ Phi nhìn, không ngờ người gọi lại là Từ Ngôn Sướng.
Từ Ngôn Sướng vừa mở miệng liền không chút khách khí, anh ấy chất vấn Tần Vũ Phi sao không đến thăm Cố Anh Kiệt, sau một tràng những lời trách móc lại nói: “Cô nên tự kiểm điểm lại đi, làm bạn gái như cô đúng là điển hình cho sự thất bại”.
Tần Vũ Phi nổi giận, cô thất bại thì liên quan gì đến anh ấy! Cô tự biết mình không tốt là một chuyện, bị người khác đuổi theo mà mắng lại là chuyện khác. Cô nhỏ nhen lắm, không có ý định nghe người ta phê bình mình đâu. “Anh Từ đây cũng bớt chút đi, anh lấy tư cách gì mà gọi điện cho tôi nói những lời này hả, ăn ni rửng mỡ à? Tôi với Cố Anh Kiệt ra sao thì mắc mớ gì đến anh?’
“Điển hình của bạn gái thất bại”, đây chính là câu đâm trúng chỗ đau của cô.
“Đúng là không liên quan đến tôi. Tôi chỉ muốn cho cô biết, đừng kiêu căng quá, đừng tự cho mình là đúng, tính tình của James có kiên nhẫn đến mấy thì cậu ấy vẫn là đàn ông. Là đàn ông thì không chịu nổi đàn bà như thế đâu, cô đừng có dùng sạch sự bao dung của cậu ấy.”
Lại thêm một đấm thật mạnh vào chỗ đau của cô, Tần Vũ Phi thẹn quá hóa giận: “Anh mới là đồ tự cho mình là đúng, đàn ông thì ghê gớ bao nhiêu, mang mấy thứ bao dung nhẫn nại gì đó của anh cút đi! Tôi không đi thăm anh ta đấy, rồi sao!”. Dứt lời cô liền ngắt máy.
Đêm hôm đó Tần Vũ Phi không tài nào chợp mắt, không chỉ tức giận, mà còn khó chịu, tâm trạng rối bời. Từ Ngôn Sướng là bạn thân của Cố Anh Kiệt, anh ấy sẽ không tự dưng mà chạy đến nói những lời này, có phải Cố Anh Kiệt than vãn gì với anh ấy rồi không?
Tần Vũ Phi lăn qua trở lại, hôm sau mặt mày bơ phờ, bất đắc dĩ đành phải trang điểm thật đậm.
Hôm đó đi làm liền không có chút hiệu suất nào rồi, cả ngày hôm đó cô suy nghĩ xem lúc nào thì thích hợp đi thăm Cố Anh Kiệt. Bây giờ anh đang bệnh, nói những chuyện không vui kia thì không hay lắm. Nhưng người ta đã tìm đến cửa chửi thẳng mặt rồi, cô cũng không muốn tiếp tục kéo dài nữa.
Đợi đến gần sát giờ tan sở, cô vẫn chưa đưa ra được quyết định. Không ngờ Doãn Đình lại chạy đến.
Tần Vũ Phi rất ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây?”.
“Mình đến tìm Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút.”
Tần Vũ Phi càng ngạc nhiên hơn: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, lần trước gặp trên đường, xe của mình bị hỏng, anh ấy giúp mình đem đi sửa. Mình đến trả lại tiền sửa xe cho anh ấy. Mình mới đưa tiền cho anh ấy xong, sẵn đường tạt qua thăm cậu luôn.”
Tần Vũ Phi cực kỳ ngạc nhiên: “Cậu biết lái xe rồi à?”.
“Xe đạp.” Doãn Đình cười hì hì.
Tần Vũ Phi đen mặt. Đợi đã, tiền sửa chiếc xe đạp có bao nhiêu, cô ấy không trả nổi à?
“Hôm đó mình quên mang điện thoại và tiền, xe còn bị hỏng nữa. May mà gặp được Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút. Đúng là phúc tinh mà.” Tâm trạng của Doãn Đình dường như rất tốt, còn buôn chuyện với cô nữa; “Mình nói cậu nghe nha, Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút có bạn gái rồi đó, lúc anh ấy giúp mình đem xe đi sửa, trên xe còn có một cô gái nữa, mình còn đi theo làm bóng đèn một lúc đó”.
Tần Vũ Phi thấy Doãn Đình quả thật là “đại sứ của sự kinh ngạc” mà, mới có vài phút mà mỗi một câu nói ra đều khiến người ta bất ngờ. Doãn Đình bắt đầu chăm chú kể lại chuyện về bạn gái của Cừu Chính Khanh, nào là khí chất rất giống với Cừu Chính Khanh, rất có tướng vợ chồng, trong lúc đợi xe sửa xong, cô ấy còn làm bóng đèn mà ngồi ăn cơm chung với họ. Những chuyện họ nói cô ấy hoàn toàn không hiểu gì hết, thế nên cô ấy đành liều mạng mà ăn, tiếc là nhà hàng đó chỉ được cái đắt mà không ngon, thật lòng mà nói nếu không phải theo không nổi chuyện họ nói thì cô ấy đã giới thiệu cho họ một nhà hàng tốt rồi, hẹn hò phải đến những nơi thế kia mới đúng. Cô ấy từng theo đuổi biết bao nhiêu chàng trai, đã nghiên cứu rất kỹ càng rồi. Nhưng cô ấy nghĩ hai người kia sẽ không có hứng thú với thành quả nghiên cứu của cô ấy đâu, nên rất biết điều không nói gì cả.
“Tiều Đình này.” Tần Vũ Phi ngắt lời cô ấy, “Cậu thất tình nhiều lần như vậy, làm sao mà vượt qua được thế?”
Nếu là người khác nói những lời này chắc chắn là mang theo ý châm chọc, nhưng Doãn Đình biết Tần Vũ Phi không như thế, thế nên cô ấy thành thật đáp: “Thhif mình nghĩ, trên đời nơi đâu không có cỏ thơm, không gốc này thì có gốc khác. Thế nào rồi cũng gặp được một người thích hợp thôi. Nếu như xui xẻo không gặp được thì mình cũng đã có một cuộc sống rất phong phú, không uổng phí một kiếp này. So với việc trốn một góc chơi trò yêu thầm người ta, không chịu làm gì thì cũng tốt hơn nhiều”.
Trong lòng Tần Vũ Phi khẽ động, khóe mắt liếc thấy có người đang đứng trước cửa phòng làm việc. Quay đầu lại xem, là Cừu Chính Khanh, trên tay anh ta còn cầm một chiếc ly, xem ra đang muốn đi rót nước. Tần Vũ Phi nhướng mày, Cừu phó tổng đại nhân đã lâu rồi không mượn cớ rót nước để dò thám tình hình rồi, hôm nay lại làm trò gì đây?
Doãn Đình cũng nhìn theo cô, giật nảy mình. Cừu Chính Khanh thấy họ đã phát hiện ra mình, hắng giọng nói: “Trước tiên tôi muốn đính chính một chút, cô gái đó là bạn đại học của tôi, chưa phải bạn gái”.
“Ồ.” Doãn Đình gật đầu, “Vẫn chưa phải, tức là ý nói sau này sẽ phải?”
Cừu Chính Khanh trầm ngâm như đang nghĩ xem nên trả lời thế nào. Doãn Đình vội nói với Tần Vũ Phi: “Tình báo của mình không tính là sai, chỉ là sai thời điểm thôi”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, muốn nói lại thôi, không cần giải thích với họ chuyện này. Nhưng anh ta vẫn còn một vấn đề muốn biết: “Xin hãy nghiêm chỉnh chút là ý gì?”.
Tần Vũ Phi không lên tiếng, Doãn Đình chớp chớp mắt nói: “Thì là, ừm... cái đó... chính là biệt danh của anh”.
“...” Vẻ mặt Cừu Chính Khanh khá đặc sắc, Tần Vũ Phi lại không có tâm trạng mà thưởng thức, cô quyết định rồi, cô phải đi gặp Cố Anh Kiệt, đi ngay bây giờ. Cho dù có cãi nhau đến mức phải chia tay thì vẫn hơn trốn một góc mà suy nghĩ lung tung, không làm được gì. Hơn nữa cô rất nhớ anh, thật sự rất nhớ.
“Cừu phó tổng, Tiểu Đình tìm tôi có việc, tôi tan ca trước, về sớm một chút.” Tần Vũ Phi nháy mắt với Doãn Đình, cô ấy liền hiểu ý: “Đúng, đúng”.
Sắc mặt Cừu Chính Khanh lại càng khó coi hơn: “Cho nên cô Doãn đây tự mình trốn việc chạy đến chỗ chúng tôi không nói, còn muốn lôi kéo nhân viên của tôi về sớm với cô?”.
Doãn Đình ngẩn người, mấp máy môi, hình như đúng là vậy.
Tần Vũ Phi không thèm để ý, thu dọn túi xách xong kéo Doãn Đình đi. Doãn Đình đi được vài bước thì quay đầu lại, làm mặt quỷ với Cừu Chính Khanh: “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút, may mà anh không phải ông chủ của e”. Đúng là phúc tinh cao chiếu mà.
Tầ Vũ Phi chia tay Doãn Đình ở dưới tầng, sau đó lái xe đến bệnh viện. Dọc đường đi lần này cô không suy nghĩ gì cả, chỉ một lòng đánh thẳng đến phòng bệnh của Cố Anh Kiệt.
Cửa phòng bệnh đang mở, Tần Vũ Phi vừa đến trước cánh cửa thì nghe giọng Từ Ngôn Sướng từ trong vọng ra: “Xin llooix nhé, hôm qua tâm trạng không tốt, đã gọi điện dạy dỗ cái người hung dữ nhà cậu một trận, hình như chọc giận cô ấy rồi, cô ấy nói sẽ không đến thăm cậu đâu.”
Vừa dứt lời, ngẩng đầu lên liền thấy Tần Vũ Phi đang đứng trước cửa.
Từ Ngôn Sướng liền nổi giận: “Tôi có thù với cô hả?”. Cứ phải làm ngược với anh ấy à? Còn xuất hiện đúng ngay lúc anh ấy vừa nhận lỗi xong, mặt mũi biết giấu đi đâu đây?
“Phải đó.” Đúng là có thù, những lời anh ấy nói hôm qua cô vẫn đang ghi thù đây này.
Cố Anh Kiệt vừa thấy Tần Vũ Phi liền tươi cười, hoàn toàn không thèm để ý đến Từ Ngôn Sướng. Anh đưa tay ra, Tần Vũ Phi vô thức bước qua nắm lấy tay anh. Hình như anh gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng xanh xao. Trên mui bàn tay còn đang cắm kim truyền nước, Tần Vũ Phi liền thấy đau lòng, hoàn toàn quên mất mình đến để là gì rồi.
Cố Anh Kiệt muốn nói chuyện nhưng lại ho một trận. Tần Vũ Phi đến gần, giúp anh vỗ lưng. Anh ho xong, cười rất vui vẻ. “Em ngồi đây đi.” Anh chỉ chiếc ghế bên cạnh giường, nói tiếp: “Jason sắp phải đi rồi”.
“Ai nói, mình không đi.” Từ Ngôn Sướng cố ý nói.
Cố Anh Kiệt nắm tay Tần Vũ Phi, nói với Từ Ngôn Sướng: “Đừng có phá, cutts nhanh”.
Tần Vũ Phi bĩu môi, thầm mắng sao hôm qua không nói vậy với cô bạn gái cũ của anh đi.Cố Anh Kiệt thấy vẻ mặt của cô, dùng ngón trỏ khẽ cào lên mặt cô một cách thân mật: “Không vui sao? Cậu ta chọc giận em có phải không? Mai mốt anh sẽ mắng cậu ta cho”.
Tần Vũ Phi trừng anh, rõ ràng là anh chọc giận cô mà, mắc mớ gì đến người khác. Cố Anh Kiệt bị trừng, cười đến không khép được miệng, cứ nhìn cô mãi, thật muốn kéo cô qua để hôn mà.
Từ Ngôn Sướng đứng một bên trợn tròn mắt, nhấc chân bước ra ngoài: “Được rồi, được rồi, đừng có buồn nôn kiểu đó nữa, mình đi. Đúng là yêu đến mù cả mắt mà”. Đi đến cửa anh ấy quay đầu lại nhìn, hai người vẫn đang anh nhìn em, em nhìn anh, vốn không ai để ý tiến anh ấy. Từ Ngôn Sướng thầm “hừ” một tiếng, cố ý không giúp họ đóng cửa, bỏ đi mất.