Chương 30
Đợi đến khi Lục Thiết Âm cả người ướt nhẹp lóp ngóp bò lên, Tống Ngọc Thanh đã đâu còn ở đó? Hắn giơ tay lên lau lau bọt nước trên mặt, chẳng buồn thay y phục đã lại lên đường tìm người.
Cũng may mặt nạ Tống Ngọc Thanh đeo vô cùng nổi bật, chỉ cần nghe ngóng một thoáng, hắn đã biết nơi y trọ là một khách điếm vùng phụ cận. Lục Thiết Âm nhanh chóng đuổi theo, tuy đã thuê một gian phòng cách vách nhưng lại không chịu vào nghỉ, cứ lưỡng lự đi tới đi lui trước cửa phòng Tống Ngọc Thanh.
Đến lúc sắc trời tối sẫm, Tống Ngọc Thanh mới bước ra khỏi phòng. Y giương mắt nhìn Lục Thiết Âm đang đứng ở cửa, hoảng sợ thốt lên, “Sao ngươi lại đứng đây?”
Lục Thiết Âm ngơ ngác mở to hai mắt nhìn y, thấp giọng trả lời, “… Chờ ngươi.”
Tống Ngọc Thanh nhíu nhíu mày nhìn xiêm y hắn có chút ẩm ướt, vô thức mềm giọng, “Ngươi sẽ bị lạnh đấy.”
“Ừm.” Lục Thiết Âm thuận miệng trả lời, dáng vẻ vẫn ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Thanh như vậy.
Tống Ngọc Thanh thầm giật mình nghĩ có gì đó không đúng, liền mở miệng hỏi, “Nhìn cái gì?”
“Tống giáo chủ.” Lục Thiết Âm đỏ cả mặt, cúi thấp đầu nhỏ giọng, “Ngươi không đeo mặt nạ.”
Gương mặt tuấn mỹ kia hắn đã nhìn cả trăm nghìn lần, nhưng hồi đó tâm không vướng bận, có nhìn mấy cũng không để trong lòng; hôm nay động tình, hắn tất nhiên càng nhìn càng thấy người trước mắt mi mục như họa, vừa liếc mắt một cái đã ngây dại cả người.
Tống Ngọc Thanh nghe thấy câu này, lại nghĩ mình vì Lục Thiết Âm mà tinh thần rối loạn, ngay cả mặt nạ cũng quên đeo, chuyện mất mặt như vậy, y đương nhiên sẽ không thừa nhận. Y quay đầu sang hướng khác, hừ lạnh một cái, “Có gì kì lạ? Ta chỉ không muốn giữ lại vật kẻ nào đó tặng thôi.”
Lục Thiết Âm nghe thế ngực liền nghẹn lại. Hiểu được ý của người kia, hắn không khỏi nhếch mép cười khổ, “Mặt nạ ta làm qua quýt, chẳng trách ngươi không thích.”
Thanh âm khàn khàn, đầy vẻ mất mát.
Tống Ngọc Thanh thấy dáng vẻ này của hắn thì có chút hối hận, thế nhưng chuyện đã đến nước này, làm sao mà đổi giọng? Cắn răng một cái, y lướt qua người hắn định đi xuống lầu dùng bữa.
Lục Thiết Âm ngẩn ngơ tại chỗ, cụp mắt, thở dài, nắm bàn tay lại. Đợi đến khi cơn đau đớn dưới đáy lòng nguôi ngoai, hắn mới tiếp tục trưng vẻ tươi cười, đuổi theo Tống Ngọc Thanh.
Lúc đó, Tống Ngọc Thanh vừa mới gọi vài thức nhắm, đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ uống rượu.
Lục Thiết Âm vội vàng ngồi xuống một chỗ gần đó nhưng không dùng bữa, chỉ quan sát y. Không ngờ, hắn cứ thế trầm mê đến quên cả giờ giấc, chỉ vì một nụ cười một cái nhíu mày của người kia mà thần hồn điên đảo.
Không biết bao lâu sau, Lục Thiết Âm thoáng thấy hai tên công tử còn trẻ tuổi ở bàn bên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tống Ngọc Thanh, sau lại châu đầu vào nhau thầm thì, thần thái đầy vẻ khinh bạc.
Tống Ngọc Thanh không hề hay biết.
Lục Thiết Âm cảm thấy như có cây gai đâm vào lòng, mí mắt giật giật vài cái. Hắn trước kia đã biết Tống Ngọc Thanh cực kì xinh đẹp, hôm nay càng nhìn kĩ càng cảm thấy y mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, ở cái khách điếm nhỏ bé này vô cùng nổi bật.
Rốt cục có bao nhiêu người đang nhìn y?
Có bao nhiêu người cũng giống ta thích y?
Suy nghĩ này thật hoang đường, thế nhưng Lục Thiết Âm không kìm được cứ nghĩ như vậy, lòng dạ vì thế mà rối bời, sốt ruột đến khó chịu.
Rõ ràng chưa hề ăn cái gì, miệng lại bỗng nổi vị chua.
Hắn cắn răng, không kìm chế nổi nữa đứng lên, từ từ đến bên cạnh Tống Ngọc Thanh rồi ngồi xuống, cố gắng ngăn cản tầm mắt của kẻ khác.
Tống Ngọc Thanh ngạc nhiên vì hành động bất ngờ của hắn. Y nhíu mày hỏi, “Ngươi làm gì thế?”
Lục Thiết Âm chỉ dần dần tiến lại gần, thành thành thật thật nói rằng, “Tống giáo chủ, ngươi về phòng đeo mặt nạ đi.”
“Hả?”
“Mặt nạ tuy là do ta làm bừa, ngươi không thích, nhưng mà… đeo vào vẫn tốt hơn.”
“Sao? Ngươi ghét gương mặt ta đến vậy cơ à?” Tống Ngọc Thanh quay quay đôi đũa trong tay, nhẹ nhàng cười, “Hừ, dựa vào cái gì mà ta phải theo ý ngươi?”
“Không phải! Chỉ là ta…”
“Là cái gì?”
Lục Thiết Âm hơi cứng người lại, trừng mắt với đám khách hai bên trái phải một cái, sau đó mới quay đầu lại liếc trộm Tống Ngọc Thanh, mặt đỏ tới tận mang tai thì thầm, “Ta không thích kẻ khác nhìn ngươi chằm chằm như vậy!”
Vừa nói xong, hắn liền cảm thấy trái tim ‘thịch thịch thịch thịch’ đập loạn cả lên, mặt càng ngày càng đỏ.
Tống Ngọc Thanh cũng ngẩn người, mặt bỗng nóng bừng, nhất thời rơi vào cảnh luống cuống tay chân, mắt không biết phải dừng ở chỗ nào mới đúng.
Lục Thiết Âm thấy thế ngạc nhiên nói, “Tống giáo chủ, ngươi đỏ mặt.”
“Sai!” Tống Ngọc Thanh nổi cáu tung một chưởng, tiện tay lật đổ cả bàn, hung tợn mắng, “Ngươi hoa mắt rồi!”
Dứt lời, y liền phất tay áo, cúi đầu đi lên lầu.
Lục Thiết Âm dù ngạc nhiên, tay chân lại tự nhiên cử động. Hắn không rời Tống Ngọc Thanh lấy một bước, quả thật chỉ hận không thể trực tiếp dính vào y.
Tống Ngọc Thanh thấy hắn như vậy vừa bực mình vừa buồn cười. Y cố ý nghiêm mặt hỏi, “Ngươi định theo ta đến khi nào?”
Lục Thiết Âm nháy mắt một cái, lời nói cũng học theo y, “Thành Lâm An rộng lớn như vậy, ta thích tới chỗ nào thì tới chỗ đó.”
Hắn một mặt nói, một mặt lại dựa sát vào Tống Ngọc Thanh, hai tay đã giơ lên lại buông xuống, chỉ kém một bước không ôm người kia vào lòng.
“Tùy ngươi.” Tống Ngọc Thanh chỉ còn cách dùng sức đẩy hắn ra, xoay người trở về phòng của mình.
Lục Thiết Âm vội vàng đuổi theo vài bước, kéo dài giọng với theo, “Tống giáo chủ, ngày mai ngươi nhất định không được quên đeo mặt nạ!”
Tống Ngọc Thanh không trả lời, chỉ sập cửa đánh ‘rầm’ một cái thật mạnh.
Lục Thiết Âm nhìn cánh cửa lạnh lùng mà ngẩn người một hồi lâu, sau đó mới thở dài khẽ khẽ, cả người trượt xuống ngã ngồi trên nền đất.
Trước đây khi Tống Ngọc Thanh vẫn còn thâm tình, hắn chẳng chút nào để ý, hôm nay mới biết ghen tuông nóng vội, quả thật đã quá muộn rồi sao?
Hắn suy nghĩ một lúc, tay vô thức vẽ ra nền đất.
Đợi đến khi tinh thần hồi phục, hắn không ngờ lại viết ra ba chữ— Tống, Ngọc, Thanh.