Chương 1: Quấy rối trong khoang thuyền (thượng)
Ngươi mà cũng có khả năng đi câu dẫn nữ nhân sao?
Thật không thể chấp nhận được! Đối với người như ngươi thì không có gì đáng để tha thứ!
. . . . . .
“Không. . . . . . Không, đừng!” Nam nhân đột nhiên bật người dậy, mồ hôi trên trán từng giọt theo sống mũi mà chảy xuống, vài giọt đọng lại trên đôi môi trắng bệch đang run nhè nhẹ.
Như thế nào mà đột nhiên lại mơ thấy việc ấy, ba năm, vẫn là không thể nào quên, cơn ác mộng vẫn dai dẳng bám lấy.
“A. . . . . .” Hít một hơi thật sâu, Chu Mặc đem mặt vùi vào giữa hai lòng bàn tay, không có cách nào tiếp tục nằm xuống ngủ, hắn căn bản là không có đủ dũng khí để đối mặt với cơn ác mộng đang tồn tại trong lòng mình.
Thở ra một tiếng, y đem cái thân thể mềm mại không che đậy của mình bước xuống giường, khoác lên mình cái áo ngủ màu trắng để giấu đi cơ thể trần trụi đầy hấp dẫn của mình, tuy rằng đã ba mươi hai tuổi nhưng mỗi vòng trên cơ thể lại chuẩn xác đến mức làm cho hắn đôi khi cũng không có đủ nghị lực ứng phó mỗi khi nhìn vào, cũng chỉ là nếu so với những nam nhân cùng tuổi thì hắn không có cái bụng bia đáng hâm mộ mà thôi.
Ngủ không được, hay là không dám ngủ.
Chu Mặc lê chân đi đến phòng khách lấy chai rượu, một ly Martin, cái hương vị cay cay khiến các dây thần kinh đều tê dại.
Ngày mai phải sang Mỹ theo chỉ định của công ty, tại sao đột nhiên chỉ vì một giấc mơ mà chuyện cũ lại ồ ạt trở lại. Chỉ là vì hiểu lầm mà cơ thể và tinh thần đều bị tổn thương. Đã ba năm rồi mà vẫn không thể quên, ngay cả một lần cũng không dám cùng nữ nhân ngủ và cũng bắt đầu chán ghét khi nam nhân đụng vào. Cho dù là những đồng nghiệp xung quanh hay bằng hữu vỗ vai hắn, Chu Mặc cũng không thể nhịn được sự chán ghét cùng phản cảm.
Ba năm trước đây, hắn thật sự không biết nữ nhân kia đã có vị hôn phu, càng không biết hắn ta là một người có quyền thế và sĩ diện cao.
Nghĩ đến ngày đó thật sự đã làm gì đâu?
“A. . . . . .” Chu Mặc cười khẽ một tiếng, tự rót thêm một ly Martin. Hắn bây giờ có thể làm gì được đây? Loại chuyện thế này chỉ có thể cả đời che giấu, chứ làm sao mà lại đi khai báo với cảnh sát rằng hắn bị một nam nhân cường bạo? Điều đó sẽ khiến cho tiền đồ của hắn đều bị thiêu hủy.
Từ khi rời khỏi nông thôn, sau đó thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, ra trường lại xin được việc tại một công ty, từng bước kiên định liều mạng bò tới vị trí này. Hôm nay cuối cùng được điều tới làm tại trụ sở chính của công ty, giờ thứ hắn muốn chỉ là làm sao quên được sự kiện ba năm trước đây mà bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống hạnh phúc thuộc về chính hắn.
Trước khi đi Mỹ, Chu Mặc phải trải qua không ít khó khăn, làm hộ chiếu thật sự là rất phiền toái, lần đầu tiên đi làm thì không được thông qua, nguyên nhân là do tiếng Anh của hắn quá tệ. Phía bên Mỹ sợ hắn sẽ chạy tới các nhà hàng làm và kiếm tiền boa, đợi đủ tiền thì sẽ đưa gia đình qua sinh sống, làm tăng thêm gánh nặng cho nước Mỹ.
Về vấn đề này, vô luận Chu Mặc nói như thế nào đối phương cũng không để ý tới, không cần biết là trong tay ngươi cầm giấy mời gì, học vị như thế nào, tiền lương như thế nào, không cho ngươi qua là không cho ngươi qua.
Chu Mặc thật sự không có biệt pháp giải quyết vấn đề này, cuối cùng phải gửi một điện báo đến tổng công ty ở Mỹ, không ngờ ngày hôm sau xếp hàng đi phỏng vấn thì lại được thông qua. Lúc sau Chu Mặc mới biết được rằng mình được thủ trưởng ở tổng công ty nước Mỹ chiếu cố.
Làm hộ chiếu đi Mỹ quả thực khó, nhưng nếu có mối quan hệ tốt với bên kia thì lại trở nên phi thường dễ dàng.
Dù làm tốt đến mấy cũng không bằng có mối quan hệ tốt, đây là bài học mà Chu Mặc nhớ rất kỹ, hắn không quen biết ai quyền thế, cho nên tất cả thành quả ngày hôm nay đều là dựa vào năng lực của bản thân hắn, mỗi bước đi cũng từ mồ hôi xương máu của hắn mà tạo thành.
Bất quá là chuyến đi Mỹ lần này, ngay từ đầu đã không mấy thuận lợi, hộ chiếu bị từ chối, vốn nghĩ sẽ mua một cái vé máy bay hạng Vip nhưng thời gian lại không cho phép, Chu Mặc đành phải cắn răng mua cái vé bay tốc hành chỉ có một vạn, cũng chẳng có khác là bao vì vẫn phải ngồi trong khoang thuyền.
Khoa học kỹ thuật phát triển từng ngày giúp cho đời sống của con người ngày một dễ dàng hơn, nhưng thật ra lại tạo thêm cho con người nhiều áp lực. Giống như một cuộc chiến vậy, thời cổ đại khi ra trận đánh giặc, lương thực phải được chuẩn bị kĩ lưỡng trong một năm, lại còn phải vận chuyển qua hàng ngàn dặm đường mà phương tiện chỉ là ngựa, cũng phải mất vài tháng để huy động được việc đó. Vậy mà giờ đây, khi tiếng súng đầu tiên vang lên cho đến khi quân địch đầu hàng, cùng lắm chỉ cách có mấy tiếng.
Giống như chiến tranh ở Iraq.
Mà thương giới nhân sĩ chuẩn bị cho việc này quả thực có chút giống với cổ đại, chỉ khác là những việc trước kia mà các quốc gia cổ đại phải mất đến mấy tháng để chuẩn bị nay chỉ giải quyết trong một ngày.
Mỗi một ngày, đều là chiến đấu.
Ngồi một lúc lâu trên máy bay Chu Mặc mới phát hiện ra chỗ gần cửa sổ cạnh hắn không có người ngồi; nhìn đồng hồ, chỉ một chút nữa thôi thì máy bay sẽ cất cánh. Ngó bốn phía, hành khách hầu như đều đã ngồi đầy đủ, Chu Mặc nghĩ thầm phải chăng là người này đang trên đường mà đến trễ.
Đang ở thời điểm tiếc thay cho con người đó, thì một âm thanh bằng tiếng Anh lưu loát có chút gấp gáp vang lên bên tai, có lẽ vì đây là chuyến bay đi đến Mỹ nên sẽ có người nói tiếng Anh. Theo tiếng của âm thanh xinh đẹp đó, Chu Mặc khẽ ngước đầu lên nhìn thì thấy mái tóc vàng dài buông xõa trên âu phục màu trắng, khuôn mặt này dường như đã từng xuất hiện trên tạp chí, đẹp như một bước tượng điêu khắc thời Trung cổ.
“Xin chào!” Người vừa tới rất lịch sự mà chào hỏi, rồi sau đó bước dài chân tiến vào vị trí ngay cạnh Chu Mặc mà ngồi xuống rồi ngả người ra sau khẽ thở ra một tiếng.
Cả người của vị khách này tỏa ra khí chất của một nhà quý tộc, giống như những công tước của thời Trung cổ, trong thế giới hiện đại này thì đây có thể coi là một mẫu đàn ông mạnh mẽ, Chu Mặc có một chút ngạc nhiên nhỏ.
Người như vậy, thì không thể nào là một người có một công việc tầm thường, vì bộ trang phục kia đã nói lên một vài phần, nhưng tại sao lại đi trong máy bay như thế này? Nhưng Chu Mặc lại không có ý định đi tìm hiểu quá sâu vào chuyện của người khác nên cho qua tất cả.
Huống chi, hắn bây giờ thực sự mệt, hơn mười mấy giờ bay hắn thầm nghĩ nên nhắm mắt lại mà ngủ một giấc, tĩnh dưỡng tinh thần thật tốt để còn làm việc, và phải gây dựng được một hình ảnh tốt với ông chủ mới nữa.
Máy bay cất cánh được không lâu, Chu Mặc chìm vào giấc ngủ, nhưng cơn ác mộng đêm qua lại ập đến.
Dồn sức thoát ra khỏi giấc mơ, mở mắt ra thì nhìn thấy đôi mắt màu lục trong suốt đang nhìn chằm chằm về phía mình, xuyên qua ánh mắt trong như hồ nước đó Chu Mặc thấy được hình ảnh yếu ớt lo âu, người đầy mồ hôi của chính mình.
Một lúc sau, Chu Mặc cảm giác được nam nhân kia đang ngày một gần với mình hơn, gần tới mức mà hắn có thể ngửi được mùi nước hoa trên cổ của người đó.
Không. . . . . . Không được tới gần ta!
“Ba” một tiếng, Chu Mặc giống như phản xạ có điều kiện mà đẩy tên đàn ông tóc vàng đó ra. . . . . .