Chương 2

*Edit: Kaori Kawa*
*Beta: Mai Kari*
Sau khi Dung Tịch tỉnh lại, thân thể khôi phục rất mau. Y tự mình cảm thấy bệnh viện dùng thuốc rất tốt, bởi vậy hiệu quả cực nhanh. Trần Tam sau khi đi rồi không trở lại nữa, nhưng phái hai người nữ y tá tuổi trẻ thay phiên chăm sóc y.


Dung Tịch đối với hai cô gái rất khách khí, ngoại trừ để hai người hỗ trợ đem cơm nước, thu chén đũa ra, cái khác đều tự gánh vác. Y vẫn rất ôn hòa, nhưng hai cô gái kia cũng không dám làm càn, y nói gì nghe nấy. Bởi vì rất nhàn, Dung Tịch cũng không muốn hai cô ở mãi trong phòng, vì vậy hai cô liền chạy đi nói chuyện phiếm với y tá trực ban bên ngoài, rất dễ dàng tự tại.


Nằm ở trên giường bệnh, phần lớn thời gian Dung Tịch đều xem TV, tin tức Trung Quốc, tin tức quốc tế, tin tức tài chính và kinh tế vẫn luôn được y quan tâm nhất, mà một ít như là các chuyên mục thời sự, rung động thế giới y cũng xem tất. Hai cô gái chăm sóc y vừa nhìn thấy mấy thứ này là mệt rã rời, Dung Tịch cũng để các cô đi nghỉ, không cần quan tâm đến mình.


Ở trong bệnh viện rất nhàn hạ, hai ngày sau, Dung Tịch liền xuất viện.
Có người nói Trần Tam đi công tác, không ở nhà, lão đại cùng lão nhị Trần gia chưa trở về, chỉ có tài xế lái xe tiếp y, đưa hắn trực tiếp đến đại trạch Trần gia.


Ven đường Dung Tịch nhìn cao ốc cùng một ít tên đại tập đoàn quen thuộc hai bên liền biết mình đang ở chỗ nào. Y đã từng ở đây, cùng chính phủ địa phương trao đổi thành lập hạng mục gia khí trạm ( ). Chuyện này đã được tiến hành rất phổ biến ở các thành phố cấp một nhưng những thành phố cấp hai thì vẫn còn chưa có, bởi vậy đây chính là thương cơ cực đại.


Nửa tiếng sau, tài xế chạy xe đến một đại viện. Dung Tịch không đợi người thay mình ở cửa, liền mở cửa tự ra.


available on google playdownload on app store


Đại trạch này cũng không phải loại khu nhà cấp cao phú hào mà tựa như nhà phú gia những thời xưa, trước sau năm cửa, tường xây làm bình phong ở cổng mái cong vô cùng tinh mỹ, ngay cả một ít hoa văn điêu khắc cổ kính cũng vẫn còn như xưa, khiến Dung Tịch cảm thấy rất kinh ngạc. Kiến trúc như vậy mà có thể bảo tồn hoàn hảo tới tận bây giờ, thực là không dễ dàng gì.


Tam vị chủ nhân không có ở nhà, đại trạch rất an tĩnh, có một thanh niên áo mũ chỉnh tề ra nghênh tiếp, cười nói khách khí với y: “Tứ công tử, mời đến, ta đưa ngài tới phòng ngủ. Ta là trợ thủ Tam công tử, gọi Tôn Thế An, ngài nếu có cần cái gì,cứ nói cho ta biết.”


“Cảm ơn Tôn tiên sinh.” Dung Tịch suy nghĩ một chút, nhân tiện nói, “Ta muốn tới Thượng Hải, có thể giúp ta  đặt vé máy bay không? Hôm nay đi là tốt nhất.”
“Được.” Tôn Thế An không hỏi bất luận vấn đề gì, lập tức nói, “Ta  giúp ngài đặt vé máy bay cùng khách sạn ngay.”


“Cám ơn.” Dung Tịch khách khí gật đầu, sau đó đi vào phòng ngủ đã được chuẩn bị cho mình.


Bọn họ đưa y vào Trần gia đại trạch, khiến y cảm thấy có chút bất ngờ, theo lý thuyết, Trần lão gia tử để lại cho y hai căn nhà, bọn họ hẳn là để tài xế đưa y về bên kia, chứ không phải nghênh tiến vào Trần gia tổ trạch.


Trong bệnh viện lúc y thấy di chúc trong lòng đã rõ ràng, Trần lão gia tử cho y hai ngôi nhà khoảng một trăm mét vuông, đại khái chính là vì để y có nơi sống yên ổn, mà lại không đến mức khiến ba đứa con kia tức giận. Nếu như ba đứa con chính thất của ông không muốn tiếp nhận đệ đệ bên ngoài này, thì hài tử này còn có một chỗ che mưa che nắng. Một căn dùng để ở, một căn cho thuê, cuộc sống cũng tạm ổn. Công ty Trần lão gia tử lưu cho y cũng là một xí nghiệp nhỏ, nghiệp vụ chủ yếu là in ấn, nhận đơn đặt hàng các công ty lớn mà sống, cho nên cũng có chút ỉnh lợi nhuận, nhưng không lớn, chỉ cần y không chơi gái không bài bạc không hút hít thì trên cơ bản có thể sống dư dả, mà tiểu công ty này cùng chủ nghiệp nhà họ không hề liên quan, bởi vậy tam vị thiếu gia tiểu thư đều không thèm để ý, cũng  xem như tôn trọng ý kiến lão gia tử đã qua đời, chịu nhận người đệ đệ ngoài giá thú như y. Nếu nhìn như thế, lão gia tử qua đời là một người cực kỳ thông minh, một tờ di chúc đã đem hết các quan hệ phức tạp rắc rối phân ra thanh thanh sở sở, điều này làm cho Dung Tịch rất bội phục. Mà ba đứa con ông cũng biết tâm ý của ông rất nhanh rồi so sánh được mất, phản ứng cực kỳ khôn khéo cũng khiến Dung Tịch không thể khinh thường. Nói chung, đây là một nhà toàn người thông minh, mình dù sao không phải Trần Ức Dung chân chính, tất cả đều phải cẩn thận, cho nên y càng muốn bay đến Thượng Hải càng nhanh càng tốt.


Y ở trong phòng mình ngồi một hồi, mở tủ quần áo nhìn một chút, bên trong rỗng tuếch. Y đang chuẩn bị ra ngoài mua thêm quần áo cùng đồ dùng cuộc sống, có người nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Y cất lời: “Mời vào.”


Tôn Thế An đẩy cửa tiến đến, cười nói: ” Đã đặt vé máy bay tốt nhất rồi, buổi chiều ba giờ hai mươi đi, khoảng chừng năm giờ đến Thượng Hải. Khách sạn là đại khách sạn Tinh Thần năm sao, ngài thấy vậy được chưa?”


Dung Tịch chớp chớp mắt, nghĩ với xuất thân nhà nghèo như Trần Ức Dung, đối với việc được ở khách sạn năm sao hẳn là thấp thỏm lo âu, vì vậy làm ra biểu tình hoang mang khó xử, nhẹ giọng hỏi: “Năm sao có phải quá sang hay không? Ta ở tiểu khách sạn là được.”


Tôn Thế An lập tức săn sóc giải thích, “Tam thiếu gia tại Thượng Hải có công ty nhánh, ngươi đến bàn tiếp tân khách sạn ký tên là được, bọn họ sẽ tính vào tiền công ty tại Thượng Hải.”


“Cái này ….được chứ?” Dung Tịch vẫn làm ra dáng điệu bất an thấp thỏm, “Ta …có tiền, có thể tự mình trả.”
“Là tam thiếu gia lo hết.” Tôn Thế An cười nói, “Kỳ thực đại thiếu gia hay nhị tiểu thư ở đây cũng sẽ chăm sóc ngài như thế, ngài không cần khách khí.”


Dung Tịch chần chờ một chút liền tiếp nhận: “Vậy…. cám ơn.”


Tôn Thế An cười cười, nói với y: “Lát nữa chúng ta đi ăn trưa, sau đó ta phái xe đưa ngài đi ra sân bay. Y phục ngài đều còn ở nhà cũ chưa đem về đây, theo ý tam thiếu gia, những y phục này chẳng cần thiết, bỏ cũng được, ngài cùng tam thiếu gia vóc người cỡ như nhau, có thể đi tới phòng tam thiếu gia lấy vài bộ y phục, nội y thì ta phái người đi ra ngoài mua  rồi, ngài tạm thời dùng như thế, chờ tam thiếu gia trở về sẽ dẫn ngài đi mua thêm.”


Lần này Dung Tịch không chối từ, rất thành khẩn nói lời cảm ơn. Không có y phục y vô pháp ra ngoài, lấy vài bộ quần áo, chắc cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Tôn Thế An khách khí hai câu, đem y đến phòng Trần Tam, mở tủ quần áo, cho y chọn.


Dung Tịch đối với những nhãn hiệu này cũng rất quen thuộc, tính chất y phục, trình độ thợ may thế nào vừa xem hiểu ngay, rất nhanh liền chọn ba bộ đồ thường ngày tương đối tiện dụng, âu phục, cravat  thì không lấy cái nào. Tôn Thế An cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng không nói nhiều, đưa y trở về phòng, rồi rời đi làm việc của mình.


Dung Tịch tắm giặt sạch sẽ, thay quần áo, nhất thời toàn bộ khí chất đều biến đổi, không còn là dong nhân hết nhuệ khí mà có vẻ anh khí bừng bừng.


Y nhìn đồng hồ một chút, rồi đi ra ngoài tìm nhà hàng đã đặt, Tôn Thế An đã ở đó chờ y, thấy dáng dấp y không khỏi giật mình một cái, lập tức cười cười mời y ngồi xuống, gọi người đưa cơm, cùng y vừa ăn vừa nói chuyện. Dung Tịch đối với quá khức Trần Ức Dung hoàn toàn không biết gì cả, ứng phó gian nan, nhưng y đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm, sở trường chính là loại nói chuyện ba phải hai phe, vì thế bình an mà thoát nạn.


Cơm nước xong, Tôn Thế An gọi người đưa cho y một vali, để y thu thập hành lý, sau đó đem chứng minh cùng vé máy bay cho y, phái xe đưa y đến sân bay.
Dung Tịch qua cửa kiểm soát, không cần giả bộ người khác, lúc này mới dễ dàng hơn.


Máy bay đúng giờ cất cánh, năm giờ đến sân bay Thượng Hải, có người ở cửa giơ bảng đón y, đem y đến thẳng đại khách sạn Tinh Thần. Y tới bàn tiếp tân đưa chứng minh, đăng ký phòng, lấy thẻ, quả nhiên không cần trả tiền. Tôn Thế An cũng không làm thái quá, đặt cho y phòng ở bình thường, điều kiện thư thích, cũng không khoa trương, y cảm thấy rất thoả mãn.


Nhìn bầu trời Thượng Hải, y bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Y đã sống, lại tới Thượng Hải, ở gần Giải Ý đến như thế, nhưng tất cả lại phảng phất như hư ảo, không phải sự thật.
______________






Truyện liên quan