Chương 68

Sáng ngày hôm sau, Dương Bạch Dao tới Tầm phủ.


Dương Bạch Dao và tỷ tỷ Dương Bạch Chỉ của nàng trông rất giống nhau, nhưng khí chất trên người hoàn toàn khác biệt. Hiện giờ mặt Dương Bạch Chỉ đầy nét u sầu, thoạt nhìn còn mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt; còn Dương Bạch Dao lại tự nhiên phóng khoáng, vô cùng linh động. Mặc dù hôm nay tới đây để xem mắt cho nàng, nhưng nàng nói đến chuyện này rất tự nhiên, không hề ngượng nghịu.


Thịnh Lộ Yên giới thiệu cho nàng người cần gặp hôm nay.


“Hộ bộ chủ sự Nghiêm đại nhân là người chúng ta cần gặp hôm nay, ngài ấy đỗ tiến sĩ sớm hơn tỷ phu của muội ba năm, chỉ vì phụ thân đột nhiên qua đời nên phải chịu tang ba năm. Về sau, vì ngài ấy có năng lực trác tuyệt nên được điều đi Hộ bộ, trong ba năm ngắn ngủi thăng nhiệm chủ sự. Nhưng mà, khuyết điểm là tuổi tác hơi lớn, gia cảnh nghèo, con người quá mức chính trực, không hiểu biến báo.”


Nàng nghĩ rằng, cũng nên nói một chút về tình hình thực tế, không thể chỉ nói điều tốt mà không nói điều xấu.
Dương Bạch Dao lắc đầu, nói: “Tuổi tác không quan trọng, chỉ cần gia đình đơn giản, không tầm hoa vấn liễu, chăm chỉ cầu tiến là được ạ.”


Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên nhìn Dương Bạch Dao, nghĩ bụng, không ngờ muội ấy lại có mục tiêu rõ ràng như thế.
Ngay sau đó, vị Nghiêm đại nhân đã đến phủ, Tầm Lại đang nói chuyện với Nghiêm đại nhân ở bên ngoài, Thịnh Lộ Yên và Dương Bạch Dao đang nhìn phía sau bình phong.


available on google playdownload on app store


Nhớ đến dáng vẻ dấm chua của Tầm Lại hôm qua, nàng cứ tưởng vị đại nhân này có vẻ bề ngoài giống như Phan An, tướng mạo xuất chúng, không ngờ rằng tướng mạo của vị Nghiêm đại nhân này còn không được tính là ở mức bình thường. Tuy hắn chỉ lớn hơn Tầm Lại ba đến năm tuổi, nhưng khi hai người ngồi một chỗ thì hắn lại giống như lớn hơn Tầm Lại mười tuổi vậy. Cũng không biết hôm qua hắn ghen cái gì, sao có thể không tự tin về mình như thế chứ.


Nhưng mà, nhìn tướng mạo của Nghiêm đại nhân, Thịnh Lộ Yên đã hiểu vì sao hắn có năng lực trác tuyệt nhưng đến nay vẫn chưa lấy vợ, e rằng cũng do tướng mạo một phần.


Tuy Dương Bạch Dao không phải mỹ nhân xuất chúng, nhưng da trắng mắt to, vô cùng ngọt ngào đáng yêu, làm người ta nhìn mà sinh lòng yêu mến. Thiếu nữ thường yêu thích những thứ xinh đẹp, nàng đoán là biểu muội sẽ không ưng Nghiêm đại nhân đâu.


Nghĩ như vậy, Thịnh Lộ Yên quay đầu nhìn Bạch Dao thì thấy nàng ấy đang chăm chú nhìn hai người ở nội đường, trên mặt không hề có vẻ thất vọng, điều này khiến nàng hết sức bất ngờ.
Khoảng chừng hai khắc sau, hai người mới đi ra.


Thịnh Lộ Yên chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy Dương Bạch Dao nói: “Thấy được tướng mạo của ngài ấy muội cũng yên tâm rồi.”
Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra, hỏi: “Muội muội không vừa lòng sao?”


Dương Bạch Dao lắc đầu, nói: “Nếu ngài ấy trông ưa nhìn quá, muội sẽ nghi ngờ có điều gì đó không ổn ở đây. Dẫu sao ngài ấy là người có nhân phẩm tốt, năng lực hơn người, tiền đồ vô lượng, sao có thể đến giờ vẫn chưa thành thân. Hôm nay nhìn thấy tướng mạo của ngài ấy thì muội đã hiểu cả rồi.”


Lời này nhất trí với suy nghĩ của Thịnh Lộ Yên. Song, mặc dù nàng cảm thấy có thể hai người sẽ không thành, biểu muội sẽ không ưng tướng mạo của Nghiêm đại nhân, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói vài câu: “Thật ra, tướng mạo của một người là cha mẹ cho, không thể nói rõ điều gì. Có lẽ tướng mạo có thể nhất thời hấp dẫn người ta, nhưng lại không thể dài lâu, điều quan trọng nhất vẫn là nhìn vào nhân phẩm vào năng lực.”


Rồi nàng thấy Dương Bạch Dao gật đầu đồng tình, nói: “Vâng, muội cũng cho rằng như vậy.”


Phụ thân nàng có vẻ ngoài ưa nhìn, trong phủ thê thiếp thành đàn; tỷ phu cũng có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng yếu ớt lắm bệnh, chẳng làm nên trò trống gì còn suốt ngày tầm hoa vấn liễu. Có thể thấy được nam nhân có vẻ ngoài ưa nhìn chẳng có tích sự gì.


Thịnh Lộ Yên thấy Dương Bạch Dao đang nghĩ gì đó, tưởng là muội ấy muốn từ chối nhưng ngại nói, bèn tìm một bậc thang cho muội ấy xuống: “Nhưng mà, tuổi tác của hai người thực sự chênh lệch khá nhiều, hay là mấy ngày nữa lại nhìn tiếp hai vị đại nhân kia xem sao.”


Chính vì Dương Bạch Dao là biểu muội của nàng, nên vừa nãy nàng mới nói thêm vài câu, nếu đổi thành người khác, nàng sẽ không nói những lời này. Tuy nhiên, giữa người với người coi trọng nhất là duyên phận, nếu lần này không thành, cũng không cần cưỡng cầu.


Lời vừa dứt, nàng đã nghe Dương Bạch Dao nói: “Không cần xem mắt nữa đâu ạ, chính là ngài ấy.”
Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, hỏi: “Muội muội cứ vậy mà quyết định sao? Không xem thêm à?”


Dương Bạch Dao lắc đầu, nói: “Không cần đâu ạ. Chức quan của hai vị đại nhân phía sau không cao bằng ngài ấy, khả năng phụ thân muội đồng ý cũng không lớn. Tuy vị này trông không mấy ưa nhìn, nhưng chức quan cao, gia đình đơn giản, rất tốt ạ. Tỷ phu đã xếp ngài ấy ở đầu, có lẽ cũng cảm thấy ngài ấy tốt nhất, muội tin ánh mắt của tỷ phu.”


Thực ra có một chuyện mà nàng không nói với tỷ tỷ, Đích mẫu đã tự mình chọn người thích hợp cho nàng xem mắt rồi, trên cơ bản đều là các công tử thế gia, thế gia bọn họ đều mạnh hơn phủ Bá tước Vĩnh Xưng bọn họ. Thế nhưng, mỗi người đều có vấn đề này hoặc vấn đề kia. Hoặc là không nên thân, hoặc là chưa thành thân đã có thê thiếp, thậm chí có nhà còn muốn cưới nàng về làm thê thiếp cho con trai đã đến tuổi cập quan của mình. Những người đó đều không bằng mấy người mà tỷ phu chọn cho nàng.


(*) Tuổi cập quan: 15 tuổi, khai trai.


Lúc di nương còn sống thì bị Đích mẫu đày đọa nhiều năm, sau khi ch.ết, tỷ tỷ lại bị Đích mẫu gả vào gia đình như vậy, hiện giờ tỷ tỷ cũng đang phải chịu sự đày đọa của nhà chồng. Những thế gia này quả thực giống như lao lung, vây khốn nàng nhiều năm trời, nàng đã muốn phá tan tầng tầng lớp lớp gông cùm này từ lâu rồi.


Nghe lời Dương Bạch Dao nói, Thịnh Lộ Yên trầm mặc một lát.
Vị biểu muội này của nàng thật sự quá mức tỉnh táo, muội ấy biết mình muốn cái gì, mục tiêu rất rõ ràng. Cũng biết khó khăn của tỷ tỷ mình, biết chọn ai mới có thể khiến phụ thân mình đồng ý.


Không ngờ muội ấy còn trẻ mà đã có suy nghĩ như vậy.


Thịnh Lộ Yên nhớ trước đây Dương Bạch Chỉ từng nói vị muội muội này của mình là người cực kỳ có chủ kiến, phải để con bé tự quyết định, vì thế nàng không hỏi thêm nữa mà nói: “Được, lát nữa ta sẽ thương lượng với tỷ phu của muội.”


Dương Bạch Dao đứng lên, làm lễ với Thịnh Lộ Yên: “Đa tạ biểu tỷ, làm phiền biểu tỷ giúp muội cảm ơn biểu tỷ phu.”
Thịnh Lộ Yên đỡ nàng dậy, nói: “Giữa tỷ muội chúng ta không cần như vậy.”
“Đây là hộp điểm tâm muội tự tay làm, mùi vị không tệ lắm, tỷ tỷ có thể nếm thử.”


“Được.”
“Biểu tỷ và biểu tỷ phu đều bận rộn, muội không ở lâu nữa, muội về trước đây.”
Thịnh Lộ Yên biết muội ấy ra ngoài một lần không dễ dàng, bèn không giữ muội ấy lại nữa.
“Nếu bên này thương lượng xong rồi, mấy ngày nữa sẽ sắp xếp cho bọn muội gặp mặt.”


“Dạ, đa tạ biểu tỷ.”
Thịnh Lộ Yên sai người đưa Dươg Bạch Dao ra ngoài.
Thế nhưng, vừa đi đến khúc rẽ của hoa viên ở ngoại viện, nàng đụng trúng một người.
Hai người đều lui về sau một bước, nhưng một người bưng trán, một người che ngực.


Lúc ngẩng đầu nhìn, hai người đều nhìn thấy vẻ sửng sốt trong mắt đối phương.
Là hắn!
Là nàng!
“Bái kiến Trâu đại nhân.”  Nha hoàn tiễn Dương Bạch Dao bắt đầu làm lễ.
Dương Bạch Dao hoàn hồn, lui về sau nửa bước rồi làm lễ với Trâu Tử Xuyên, sau đó rời khỏi Tầm phủ.


Trâu Tử Xuyên xoa chỗ ngực đang đau đơn vì bị đâm, dõi theo bóng lưng của Dương Bạch Chỉ mà hơi cau mày.
“Cô nương này là ai?” Trâu Tử Xuyên hỏi quản sự bên cạnh.
“Là biểu muội bên nhà ngoại của phu nhận ạ, là cô nương của phủ Bá tước Vĩnh Xương.” Quản sự nói.


Cô nương của phủ Bá tước? Sao làm việc lại hấp tấp như vậy, hơn nữa hôm đó còn cải trang thành nam nhân chạy loạn.Tuy nhiên, nhìn trông cũng rất xinh xắn.
Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Trâu Tử Xuyên hoàn hồn và đi về phía thư phòng.


Mới đi được nửa đường, hắn lại gặp phải một vị cô nương xa lạ. Hắn thầm nghĩ, chuyện gì xảy ra ở nhà của đại nhân vậy, sao nhiều cô nương lạ hoắc tới tiền viện thế, may mà hắn biết tình yêu sâu đậm của đại nhân dành cho phu nhân, nếu không hắn sẽ nghi ngờ đại nhân có ý đồ gì đó.


“Các ngươi biết ta là ai mà còn dám ngăn ta à!” Tầm Thục nổi giận đùng đùng nói.
“Tam cô nương, xin người đừng làm khó bọn tôi, đại nhân đang nghị sự ở bên trong, không tiện gặp khách.” Hộ vệ canh cửa nói.


“Gặp khách? Lừa ai chứ! Ta đã sớm nghe nói rồi, phu nhân các ngươi muốn gả biểu muội của mình cho đại nhân ở bên trong! Vì sao phải lén lút làm chuyện này, có phải cố tình giấu ta không!” Tầm Thục cả giận nói.


Nghe thấy lời Tầm Thục nói, Trâu Tử Xuyên chợt hiểu ra. Hóa ra gần đây đại nhân nghe ngóng tình hình của các thanh tiên tài tuấn trong triều là vì làm mai cho biểu muội của phu nhân sao? Bây giờ đại nhân nhiệt tình thật đấy, ngay cả chuyện này cũng bắt đầu phụ trách. Có thể thấy ngài ấy rất quan tâm đến phu nhân.


“Xin Tam cô nương về cho, đừng ở đây ầm ĩ nữa.” Hộ vệ nói.


“Ta ở đây ầm ĩ? Một hạ nhân như ngươi mà dám nói với ta như vậy, có phải Nhị tẩu bảo ngươi nói thế không, có phải hay không? Có phải các ngươi coi thường ta không? Ta nói cho các ngươi hay, ta là muội muội của đại nhân các ngươi đấy, coi thường ta chính là coi thường đại nhân của các ngươi đó!” Tầm Thục tiếp tục làm ầm lên.


Thầy bói từng xem mệnh cho nàng đó, bảo rằng vị hôn phu tương lai của nàng sẽ làm quan.


Hôm qua nàng nghe mẫu thân nói rằng ba ngày sau bọn họ sẽ rời khỏi đây, không hề nhắc đến chuyện hôn sự của nàng. Hôm nay nàng nghe hạ nhân nói Nhị ca đang xem mắt quan lớn trong triều cho biểu muội của Nhị tẩu, vậy mà còn giấu nàng!


Đó chỉ là biểu muội không có quan hệ huyết thông với Nhị tẩu mà thôi, nhưng nàng lại là muội muội của Nhị ca đấy, nói thế nào cũng thân thiết hơn vị biểu muội kia nhiều.
Hiện giờ nàng khó khắn lắm mới có cơ hội gả vào nhà quan, vậy mà lại bị Thịnh Lộ Yên ngăn cản, nào có cái lý này?


Trâu Tử Xuyên nghe nói người thân ở quê của đại nhân tới, không ngờ cô nương này lại có tình tình như vậy, khác hoàn toàn đại nhân bọn hắn, cũng quá đáng sợ.
“Tham kiến Trâu đại nhân.” Đám hộ vệ thấy Trâu Tử Xuyên thì làm lễ với hắn.


Tầm Thục nghe vậy, vội vàng xoay người lại. Ngoài Nhị ca nhà nàng thì đây là nam nhân ưa nhìn nhất mà nàng từng gặp. Vừa nghĩ đến việc Nhị ca giới thiệu cho biểu muội của Nhị tẩu nam nhân này mà không giới thiệu cho nàng, lòng nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nàng dằn cơn phẫn nộ trong lòng xuống, tới gần Trâu Tử Xuyên và làm lễ với hắn.


“Tham kiến đại nhân.”
Cái lễ này làm chẳng ra cái gì, còn lén lút ngẩng đầu lên liếc Trâu Tử Xuyên một cái.
Đây là muội muội của đại nhân bọn hắn, nếu giờ đụng phải, hai bên chào hỏi cũng là việc nên làm, thế nhưng, vẫn phải tránh tị hiềm.


“Chào Tầm cô nương.” Trâu Tử Xuyên lui về sau vài bước và đáp lễ.


Tầm Thục thấy thái độ hời hợt của Trâu Tử Xuyên thì tưởng là đối phương không biết thân phận của nàng, vì thế bèn nõi rõ: “Đại nhân, Tầm Lại là Nhị ca của ta.” Nàng là muội muội của Nhị ca nàng đó, cái vị ở bên trong kia chẳng qua chỉ là biểu muội của Nhị tẩu thôi.


Trâu Tử Xuyên cau mày, sao vị cô nương này lại gọi thẳng tên húy của đại nhân bọn hắn thế, quá bất lịch rồi. Dù có là người thân ở quê tới thì cũng không nên như thế. Hắn quả thực không dám nhận lời này.
Hơn nữa, một ngoại nam như hắn cũng không nên gặp cô nương gia ở đây.


(*) Cô nương gia: Chưa xuất giá. Ngoại nam: Nam nhân không thân thích.


Trâu Tử Xuyên đang muốn tìm một cái cớ để rời đi thì trông thấy đại nhân từ bên trong ra, bên cạnh ngài ấy là vị Nghiêm đại nhân, Hộ bộ chủ sự. Nghĩ đến những lời vị Tam cô nương này vừa nói, hắn biết ngay vị Nghiêm đại nhân này là người cô nương phủ Bá tước Vĩnh xương xem mắt hôm nay.


“Nhị ca!”
Thấy Tầm Thục ở đây, Tầm Lại hơi chau mày. Tầm Thục là muội muội của hắn, hắn có thể khoan dung với muội ấy hơn. Chỉ có điều, chuyện khác thì cũng thôi, vậy mà hôm nay muội ấy lại tới ngoại viện ầm ĩ.
“Thục nhi, muội về trước đi, có chuyện gì thì nói với Nhị tẩu của muội.”


Thấy nhị ca nhà mình lại muốn đẩy nàng cho Nhị tẩu chỉ biết bắt nạt nàng, Tầm Thục vô cùng tức giận.


“Nhị ca, huynh nói lời này thật vô lý, Nhị tẩu quen thói bắt nạt muội, tẩu ta chỉ thân thiết với biểu muội của mình thôi, đâu quan tâm tới muội! Chẳng lẽ bây giờ huynh phát đạt rồi, cũng coi thường bọn muội như Nhị tẩu à?”
Nghe được lời này của Tầm Thục, sắc mặt Tầm Lại lập tức sầm xuống.


Trâu Tử Xuyên thấy sắc mặt của đại nhân nhà mình thì sợ đến nỗi trái tim thắt lại. Đại nhân của bọn họ rất để tâm tới phu nhân, bây giờ nghe người khác bôi nhọ phu nhân như thế, không biết trong lòng ngài ấy khó chịu đến mức nào, chắc là sắp nổi giận rồi. Hơn nữa, phu nhân tốt như thế, vậy mà nàng ta lại nói những điều không phải sau lưng phu nhân. Hắn nhìn Nghiêm đại nhân đang không biết phải làm sao, và nói: “Nghiêm đại nhân, đúng lúc ta đang có việc muốn hỏi ngài, chi bằng chúng ta tới chỗ khác nói chuyện đi?”


Nghiêm đại nhân nhìn Tầm Lại rồi đáp ngay: “Được.”
Hai người vừa đi, Tầm Lại nhìn Tầm  Thục nói: “Muội đi theo ta.”
Nói rồi, hai người đi vào trong phòng bên cạnh.


Sau khi Dương Bạch Chỉ rời đi, Thịnh Lộ Yên quay về nội viện, nên không nhìn thấy Tầm Thục. Tuy nhiên, Tầm phủ chỉ lớn từng này, Thịnh Lộ Yên nhanh chóng biết chuyện xảy ra ở tiền viện. Chuyện ầm ĩ như vậy, với tư cách là nữ chủ nhân thì nàng phải tới xem một chút chứ nhỉ.


Còn chưa kịp uống một ngụm trà nóng, nàng đã lại đi tới tiền viện.
Vừa vào trong phòng, Tầm Lại nói: “Hôm nay muội thu dọn đồ đạc, rồi sáng sớm mai rời khỏi đây cùng mẫu thân đi.”
Tầm Thục lập tức ngỡ ngàng.


“Nhị ca, huynh nói vậy là có ý gì? Rõ ràng Nhị tẩu là người bắt nạt muội, sao huynh không hỏi một câu mà đã đuổi muội đi? Bây giờ huynh cưới vợ rồi nên không quan tâm đến người nhà nữa phải không? Huynh cảm thấy nhà chúng ta làm huynh mất mặt phải không?”


Tầm Lại nhìn Tầm Thục bằng vẻ mặt u ám.


“Thục nhi, ta là Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, chớ nói là ở trong phủ, dù có ở trong thành cũng không có việc gì mà ta không biết. Phu nhân có bắt nạt muội hay không, trong lòng ta và muội biết rõ, nếu còn để ta nghe được một câu bôi nhọ phu nhân, muội đừng trách ta không niệm tình cũ.”


Nhị ca chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng, trước đây cũng chỉ răn dạy nàng lúc nàng bắt nạt con bé Vân, nhưng cũng chưa từng u ám như vậy. Thế mà bây giờ, ngay cả một câu tẩu tử mà nàng cũng không thể nói sao? Còn chẳng phải vì tẩu ta có xuất thân tốt! Nhưng xuất thân của tẩu ta có tốt thế nào, cũng chẳng phải đã gả vào Tầm gia rồi sao?


Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, dù trước đây tẩu ta có thân phận cao quý thì hiện tại cũng là người nhà bọn họ, phải nghe lời nhà bọn họ. Nào ngờ Nhị ca nàng lại vô tích sự như thế, chuyện gì cũng nghe lời Nhị tẩu.
Tầm Thục cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt rơi lã chã.


“Trước đây huynh từng hứa với phụ thân rằng sẽ tìm cho muội một mối hôn sự tốt, lẽ nào huynh đã quên rồi sao?”
Tầm Lại cau mày, nói: “Ta chưa từng quên chuyện này và vẫn luôn tìm nhà chồng tốt cho muội. Nhưng theo ta được biết, những người đó đều bị muội từ chối hết.”


Hai năm nay, hắn đã tìm cho Tầm Thục vài mối hôn sự nhưng đều bị Tầm Thục đùn đẩy, thoái thác.
Tầm Thục lau nước mắt, nói: “Dạ, Nhị ca không quên thì tốt. Muội nhìn trúng vị Trâu đại nhân vừa nãy, huynh làm mối cho muội mối hôn sự này đi, lần này muôị chắc chắn sẽ không từ chối.”


Vậy mà nàng ta cũng dám nghĩ!
Tầm Lại nhìn chòng chọc vào vị muội muội này một lúc lâu, như thể đây là lần đầu tiên hắn biết người trước mặt này vậy.


Tầm Thục bị Tầm Lại nhìn đến nỗi hoảng sợ, nhưng nàng vẫn bất chấp nói: “Sao nào? Không phải Nhị ca vừa nói không quên lời phó thác của phu thận trước lúc lâm chung sao? Bây giờ lại định từ chối chắc?”
“Bọn muội không hợp.” Tầm Lại nói.


Tầm Thục đoán rằng hắn sẽ từ chối, vì thế mà khi hắn vừa dứt lời, nàng hỏi luôn: “Sao lại không hợp?”
“Giàu quá không hợp.” Tầm Lại nói.
(*) Raw: Tề đại phi ngẫu: Ý là giàu, hoặc quyền thế quá thì không hợp. Nói chung là không môn đăng hộ đối.


Tầm Thục không hề tin nửa lời mà Tầm Lại nói, nàng nói: “Muội biết Nhị ca coi thường xuất thân của muội. Tuy nhà chúng ta không có ai làm quan, nhưng mà, trong hộ tịch muội vẫn là muội muội ruột của huynh! Muội là muội muội ruột của Chi huy sứ đại nhân! Huynh đừng tưởng muội không biết, biểu muội kia của Nhị tẩu chỉ là con của một nha hoàn, còn chẳng có quan hệ huyết thống với Nhị tẩu. Dù sao thân phận của muội cũng cao hơn nàng ta, sao nàng ta có thể mà muội thì không thể!”


Đôi khi, những người không hiểu biết thật sự rất dũng cảm.
Dường như Tầm Lại đã nguôi giận hơn, hắn nghiêm mặt trình bày một sự thật: “Phụ thân của Dương cô nương là Bá tước, phụ thân của Trâu đại nhân cũng là Bá tước.”


Tầm Thục bị nói móc thì không nói nên lời, nàng cảm thấy lòng tự tôn của mình đã bị Tầm Lại dẫm nát dưới chân cả rồi.


Suy cho cùng, hắn và Tầm Thục đã  chung sống dưới một mái nhà nhiều năm, bèn giải thích vài câu: “Hai người không đơn thuần chỉ là vấn đề thân phận. Mà hoàn cảnh sống, vốn sống và học thức của hai người đều khác biết. Nếu gả vào một gia đình như thế, chưa chắc muội đã được hạnh phúc. Hơn nữa, thế gia không tốt như muội nghĩ đâu.


Đến cô nương phủ Bá tước còn biết chọn vị hôn phu không thể nhìn gia thế mà phải nhìn vào năng lực và nhân phẩm, vậy mà Tầm Thục lại chỉ coi trọng gia thế của đối phương.
Tầm Thục cắn môi nhìn về phía Tầm Lại.


Nàng cũng từng đọc sách mấy năm mà, sao học thức lại không bằng người khác chứ, trong thôn chỉ có một mình nàng là cô nương từng đọc sách, là cô nương đầu tiên và duy nhất đấy. Nàng nhìn Tầm Lại của bây giờ mặc quần áo sáng sủa, đầu cài thoa ngọc, chỉ tay năm ngón mà nhớ đến thời hắn còn mặc quần áo chắp vá, gầy nhom như que củi. Cuối cùng, nói ra những lời làm tổn thương lòng người nhất.


“Nhị ca à, huynh chớ có quên, huynh cũng là người lớn lên ở quê đó, hơn nữa, mẫu thân huynh còn bỏ chốn cùng người ta, phụ thân huynh là phạm nhân giết người, thân phận của huynh còn chẳng bằng ta! Nhị tẩu lại là cô nương hầu phủ. Với thân phận này mà huynh còn có thể cưới được Nhị tẩu, thì sao ta lại không xứng gả vào thế gia vọng tộc chứ?”


Mặt Tầm Lại trở nên âm trầm, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi.
Hồi lâu, chỉ nghe hắn nói một câu: “Đúng như muội nói, ta cũng luôn cảm thấy mình không xứng với nàng.”


Khi xử lý chính sự, hắn luôn ra tay quyết đoán thành thạo; trước mặt ngự tiền, hắn tấu đáp cũng rất xác đáng, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Hắn chưa bao giờ cảm thấy thân thế của mình thấp kém, cũng chưa từng cảm thấy các thế gia ngồi tít trên cao. Cho đến khi gặp Thịnh Lộ Yên, hắn bỗng biến thành một người không được tự tin. Nàng cao quý như đóa tuyết liên trên núi cao, mà hắn lại thấp hèn như cát bụi. Nếu không phải Hoàng thượng ban hôn, hắn nghĩ cả đời này bọn họ sẽ không thể kết làm phu thê.


Thịnh Lộ Yên đang định đẩy cửa bước vào, nghe được lời này lập tức  sững ra.
Trời ơi tui tức quá mà, con nhỏ ác độc! Tăng xông với con nhỏ này ghê huhu mong mai chị Yên trả thù cho anh nhà.






Truyện liên quan