Chương 74
“Vẽ chân dung của người phóng hoả ra, rồi dán lên công văn bắt giữ.”
“Vâng thưa đại nhân.”
“Đêm nay vất vả rồi, để đám huynh đệ về nghỉ ngơi đi.”
Hộ Kinh vệ này cảm giác như mình nghe lầm, vội ngẩng đầu nhìn về phía Tầm Lại.
Hôm nay đại nhân nhà mình làm sao vậy, sao tự nhiên tính tình lại tốt thế. Nếu mọi khi gặp phải chuyện thế này, chẳng phải ngài ấy sẽ phạt bọn hắn sao? Hơn nữa…
“Không cần theo dõi hẻm Kim Minh sao?”
“Không cần, cho mọi người rút về đi.”
Tầm Lại đã nói hai lần nên hắn không hỏi nhiều nữa mà lập tức nói: “Vâng thưa đại nhân.”
Mấy phủ này không phải trọng thần trong triều thì cũng là hậu duệ của quý tộc, không phải là phủ đệ bình thường. Lén tạo binh khí là tội nặng, chắc hẳn người kia sẽ thận trọng chú ý, nếu Hộ Kinh tư bọn họ muốn điều tr.a việc này thì ắt phải trình lên Hoàng thượng. Nếu tr.a ra thì còn dễ bàn, nếu không tr.a ra thì kiểu gì cũng bị người ta quật ngược lại, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, lúc này chắc hẳn người kia đã trốn đi, sẽ không tùy tiện xuất hiện nữa, bọn họ cần gì phải lãng phí sức người.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tan chầu và đến Hộ Kinh tư, Trâu Tử Xuyên kìm nén sự hưng phấn trong lòng, khẽ nói: “Đại nhân lợi hại quá!”
Nghe được lời khen này vẻ mặt Tầm Lại không có gì thay đổi.
Trâu Tử Xuyên ngày càng sùng bái đại nhân. Kể từ ngày biết trong tay Lý Sấu có cung tiễn, Tầm Lại bắt đầu thả tin ra. Hôm qua lại ngang nhiên cầm cung tiễn đi rêu rao trên đường cái, như sợ người ta không biết hắn có được món đồ tốt vậy. Họ còn đến tửu lầu và diễn một vở kịch, ý đại khái là phàn nàn cung tiễn quá ít, không đủ dùng. Không ngờ lại dẫn được một con cá lớn tới.
Trên thực tế, Tầm Lại chỉ muốn thăm dò một chút, xem trong kinh thành có người nào có đồ giống vậy không, thử tìm nguồn hàng hoặc người chế tạo, manh mối của cách chế tạo, chứ chưa từng nghĩ muốn thăm dò cái gì khác. Dẫu sao nguồn gốc của những thứ này cũng ở phía nam, muốn tr.a ngọn nguồn còn phải xuống phía nam một chuyến. Ai ngờ ở kinh thành lại có thu hoạch bất ngờ.
“Rốt cuộc có phải như thế hay không, chúng ta còn chưa thể đưa ra kết luận.” Tầm Lại cẩn thận nói.
Trâu Tử Xuyên biết đại nhân cẩn thận, những việc không nắm chắc trăm phần trăm thì sẽ không nói ra, vì thế hắn không nhắc tới nữa mà hỏi: “Chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Tầm Lại nhìn cung tiễn trước mặt, khẽ hé môi mỏng, nói hai từ: “Câu cá.”
Sở dĩ hắn cho người rút về vẫn còn một mục đích nữa, đó chính là không muốn đánh rắn động cỏ, muốn để đối phương buông lỏng cảnh giác.
Đối phương đã thiếu kiên nhẫn như vậy, vậy chi bằng hắn lại thả câu lần nữa.
Dù đối phương có thù riêng với Lý Sấu hay lén tạo binh khí, bọn hắn chỉ cần thử là sẽ biết ngay. Nhưng mà, trước đó vẫn phải thẩm vấn Lý Sấu đã.
Việc kho hàng của Lý Sấu bốc cháy, về cơ bản tất cả mọi người ở chợ đen đều biết. Tiếp đó, mọi người nghe nói hắn không giao được hàng, lại không muốn hoàn lại tiền nên dẫn theo huynh đệ bỏ chạy.
Nhưng trên thực tế, Lý Sấu cùng đám huynh đệ đã bị giam vào đại lao của Hộ Kinh tư.
Lý Sấu nghe thấy giọng nói quen thuộc của người thẩm vấn thì hơi hoảng hốt, hình như hắn từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó thì phải? Nhưng người này hắn thực sự chưa gặp bao giờ.
“Sấu ca, khi nào ngươi giao ra số cung tiễn mà ngươi nợ thiếu gia bọn ta?” Trâu Tử Xuyên nhắc nhở.
Vì lúc hắn và Tầm Lại đến chợ đen toàn cải trang nên Lý Sấu không nhận ra hai người họ.
Nghe được lời này, Lý Sấu lập tức tỉnh táo lại, đây chẳng phải là giọng nói của người muốn tìm hắn mua cung tiễn sao? Nhưng người này không giống mà….
Lý Sấu nhìn về phía hai người trước mặt một cách dè dặt.
Quan phục màu đen, thắt lưng giắt một thanh kiếm sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị…. đây rõ ràng là cách ăn mặc của Hộ Kinh vệ.
Hơn nữa, hình như vị thủ lĩnh này có chức quan không nhỏ.
“Vị này là Tầm đại nhân, Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư.” Trâu Tử Xuyên giải thích nghi hoặc cho Lý Sấu.
Sau đó, hắn thấy Lý Sấu trước đó còn dám diễu võ dương oai lập tức ngồi co quắp dưới đất, trên mặt sớm đã không còn thần sắc giống như quả cà thấm sương.(*)
(*)Nguyên văn là []: câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau khi tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương Bắc vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một lớp sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái (quả cà có chịu được nhiệt độ cao nhưng sợ lạnh) không chịu được sương lạnh k1ch thích khiến da bên ngoài nhăn nheo —> để chỉ một người tinh thần uể oải không phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn. Nguồn: Hướng Nhật Quỳ.
“Khai hết những chuyện mà ngươi biết ra.” Tầm Lại vén vạt áo, ngồi trước mặt Lý Sấu.
Rơi vào trong tay của Hộ Kinh vệ nào còn kết cục tốt đẹp, Lý Sấu không dám giấu diếm nữa, biết gì nói đó, không biết thì im lặng mà nghe.
Tầm Lại cũng nắm được một vài thông tin then chốt từ lời khai của hắn ta.
“Tần gia nói rằng chỗ kia của ông ta còn có rất nhiều hàng tích trữ. Nếu ta muốn thì có thể xuống Giang Nam mua.”
Tầm Lại nhíu mày. Hiện nay đã có hàng trăm cung tiễn xuất hiện, ngay cả phủ Lâm Hải cũng có rất nhiều. Người chế tạo ra những cung tiễn này lúc đó rốt cuộc muốn làm gì, và tại sao lại làm ra nhiều vũ khí đáng gờm như thế.
Xem ra, chuyện này không đơn giản như tưởng tượng ban đầu, phải đẩy nhanh việc thăm dò mới được.
Đã diễn kịch phải diễn nguyên bộ.
Buổi chiều cùng ngày, Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên lại cải trang và xuất hiện ở chợ đen. Lần này họ còn mang theo nhiều ‘gia bộc’, mục đích đến chợ đen rất đơn giản, đó là tìm được Lý Sấu, kẻ đã cầm tiên của bọn họ rồi bỏ chạy.
Tìm cả buổi chiều, đến cả cái bóng mà hai người cũng không tìm được.
Sau khi đến quán trà tháo lớp ngụy trang xong, Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên chuẩn bị về phủ.
Không ngờ hai người lại đi cùng đường.
Tầm Lại Nhìn Trâu Tử Xuyên, Trâu Tử Xuyên sờ mũi, nói: “Muội muội của thuộc hạ lại muốn ăn điểm tâm.”
Lại nói sạo.
“Ồ.” Tầm Lại cũng không vạch trần.
Hắn vốn định về phủ ngay, nhưng lại nhớ đến mấy ngày gần đây khẩu vị của phu nhân không quá tốt, vì thế hắn cùng Trâu Tử Xuyên đi đến tiệm Vân Cao.
Tầm Lại mua bánh hạt dẻ mà Thịnh Lộ Yên thích ăn, Trâu Tử Xuyên thì mua một đống thứ. Nếu không biết Trâu Tử Xuyên chỉ có một muội muội thì Tầm Lại sẽ cho rằng hắn có tận mười hoặc tám muội muội.
Sau khi mua điểm tâm xong, Trâu Tử Xuyên lưu luyến không rời, trông có vẻ không hề muốn rời đi.
Tầm Lại liếc hắn một cái.
Đúng lúc này, có một vị cô nương ở phía sau bếp đi ra. Từ khi trông thấy vị cô nương kia, ánh mắt Trâu Tử Xuyên lập tức thay đổi.
Tầm Lại cũng nhìn sang theo tầm mắt của hắn, đến khi nhìn thấy dung mạo của cô nương kia thì hơi giật mình.
Đối phương trông thấy hắn cũng ngớ ra.
Có vẻ Dương Bạch Dao không còn coi thường Trâu Tử Xuyên như trước nữa, nàng đi về phía Tầm Lại.
“Bái kiến tỷ phu.”
“Ừ.”
Tầm Lại nhìn Trâu Tử Xuyên rồi lại nhìn Dương Bạch Dao, trong lòng đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua chuyện này không phải một người đơn phương tình nguyện là được.
“Trời cũng tối rồi, mau về nhà đi.”
“Vâng thưa tỷ phu.”
Trâu Tử Xuyên dõi theo bóng lưng của Dương Bạch Dao với vẻ vui mừng và bịn rịn.
Tầm Lại liếc thuộc hạ một cái, không nói gì.
Về đến phủ, Tầm Lại đưa bánh hạt dẻ cho Thịnh Lộ Yên.
Nhìn thấy bánh hạt dẻ nóng hổi, Thịnh Lộ Yên lập tức cầm một cái ra nếm thử.
“Đúng lúc ta cảm thấy nhạt nhẽo, không muốn ăn cơm chứ.”
Thấy nàng thích, trong lòng Tầm Lại cũng vui lây.
“Ôi, ngon thật sự, vẫn là mùi vị kia.” Sau khi ăn hai cái, mặt Thịnh Lộ Yên lộ ra vẻ khó hiểu: “Nhưng mà, sao mùi vị này có hơi quen quen.”
Tầm Lại ở cạnh nhắc một câu: “Dương cô nương.”
Thịnh Lộ Yên bừng hiểu: “Đúng đúng, mùi vị này giống với điểm tâm mà Dao biểu muội tặng.”
Nói xong, Thịnh Lộ Yên nhìn về phía Tầm Lại: “Mà sao chàng biết?”
Nàng nhớ ngày đó chàng không hề nếm thử điểm tâm mà biểu muội làm.
“Vừa thấy muội ấy ở trong tiệm.” Tâm Lại kể lại chuyện vừa rồi.
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta đoán cửa tiệm kia là do muội ấy mở, không ngờ tay nghề của biểu muội tốt như thế, nếu Nghiêm đại nhân cưới được muội ấy thì thật sự có phúc khí.”
Tầm Lại đang định uống trà, nghe thấy lời này thì hơi giật mình, ra chiều lơ đãng hỏi một câu: “Hai nhà đã định chuyện này rồi sao?”
Thịnh Lộ Yên nói: “Việc này thì ta không biết. Biểu tỷ chỉ bảo ta tìm phu tế cho biểu muội, những chuyện phía sau không hề nói với ta. Tuy nhiên, xuất thân của Nghiêm đại nhân không tốt lắm, dựa vào tính cách của cô mẫu ta thì chuyện này sẽ tốn nhiều thời gian.”
Tầm Lại gật đầu: “Ừ.”
Chẳng mấy chốc, bữa tối đã được bưng lên.
Thịnh Lộ Yên vừa ăn điểm tâm, nên chỉ ăn chút cháo. Tầm Lại chạy ở bên ngoài cả một buổi chiều nên ăn rất nhiều.
Sau bữa cơm, Tầm Lại không đến tiền viện mà ngồi một bên xử lý công vụ.
Hiện giờ bọn họ đã rất ăn ý, tuy hai người cùng ở trong phòng nhưng sẽ không làm phiền lẫn nhau. Nếu Tầm Lại nhàn rồi, hai người sẽ cùng nhau đọc sách. Nếu Tầm Lại có việc cần xử lý, chuyện nhỏ sẽ ở chính phòng xử lý, chuyện lớn mới về thư phòng ở tiền viện.
Hôm nay Thịnh Lộ Yên không ngồi cùng chỗ với Tầm Lại, mà nàng vào gian trong thay quần áo.
Nguyệt sự của nàng cuối cùng cũng kết thúc, đúng lúc ngày mai Thái phu của phủ Tuệ vương mời mọi người tới thưởng mai, nàng nhất định phải đi.
Áo choàng mà Tầm Lại mua cho nàng đã được Tôn ma ma giặt sạch, ngày mai được dịp mặc ra ngoài.
Thịnh Lộ Yên ở bên trong nói thầm với Tôn ma ma và Xuân Đào, cách chừng một khắc lại đổi một bộ. Nàng biết Tầm Lại đang giải quyết công vụ nên cũng không làm phiền chàng, vẫn luôn im lặng đổi quần áo.
Đến khoảng giờ Tuất chính, có vẻ cuối cùng cũng quyết định xong, Xuân Đào và Tôn ma ma đi ra, Thịnh Lộ Yên thì đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, công vụ bên Tầm Lại cũng đã đã được xử lý ổn thỏa.
Thấy hạ nhân tới khiêng nước, Tầm Lại giơ tay để mọi người đi ra trước, hắn dùng luôn nước Thịnh Lộ Yên vừa tắm xong.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, người này thật sự càng ngày càng tiết kiệm, đến cả nước cũng không lãng phí.
Nàng dưỡng da và thu dọn đồ xong, vừa mới lên giường nằm thì đã thấy Tầm Lại lên giường.
“Tốc độ tắm của chàng nhanh thật đấy.” Thịnh Lộ Yên nói một câu.
Trong chớp mắt, người bên cạnh đã sáp tới.
“Hết nguyệt sự?” Tầm Lại ghé vào bên tai Thịnh Lộ Yên hỏi, bàn tay đã sớm không thành thật.
Chàng không đợi Thịnh Lộ Yên trả lời đã dứt khoát cởi s@ch quần áo trên người nàng.
Cũng quá nôn nóng rồi đấy.
“Nến…..nến….còn cả….màn giường…..” Thịnh Lộ Yên nhắc nhở.
Rồi nàng thấy Tầm Lại tỉnh bơ đưa tay dập tắt nến, màn giường cũng rơi xuống luôn.
Thịnh Lộ Yên nhất thời trợn mắt há mồm.
Chàng luyện kỹ năng này khi nào vậy.
“Sao chàng làm được vậy?”
“Chuyên tâm chút!” Tầm Lại nhắc.
“Ồ.” Thịnh Lộ Yên bĩu môi.
Thấy vẻ mặt của nàng, Tầm Lại do dự một chút rồi hỏi: “Phu nhân muốn học à?”
Mắt Thịnh Lộ Yên sáng lên, nắm lấy quần áo của Tầm Lại với vẻ kích động: “Chàng dạy ta ư?”
“Được, ngày mai vi phu sẽ dạy nàng.”
Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ.
Ngày mai phải ra ngoài nên Thịnh Lộ Yên vốn định nhanh chóng kết thúc, nào ngờ đối phương hoàn toàn không nghe nàng. Cho đến khi nàng hết lời cầu xin, Tầm Lại mới rủ lòng thương mà tha cho nàng.
Hai người lại đi phòng lắm và tắm lại lần nữa.
Sau đó, Thịnh Lộ Yên tức giận đến mức không muốn để ý đến chàng nữa.
Nhưng Tầm Lại đã không còn vẻ bối rối như trước đây, hắn nghiêng thân ôm người vào trong lòng, còn thật sự nghiêm túc mà nói: “Không phải phu nhân nói rằng muốn có con sao? Vi phu chỉ làm làm theo lời phu nhân thôi mà.”
Thấy bộ dạng trơ tráo của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên không nói nên lời. Nàng đưa tay véo vào eo Tầm Lại một cái mới hả giận.
Sáng hôm sau, Thịnh Lộ Yên đang ngủ mơ màng thì bị người nào đó gọi dậy.
Mở mắt nhìn sắc trời bên ngoài, Thịnh Lộ nặng nề phàn nàn: “Làm gì thế?”
“Dậy đi luyện tập.” Tầm Lại nói.
Bây giờ tâm trạng của Thịnh Lộ Yên rất tệ, nàng cau mày, không nói nên lời: “Cái gì nữa?”
Thật là kì quái, sáng sớm tinh mơ đã đánh thức nàng chỉ để nói những lời vô nghĩa này?
Tầm Lại nghiêm túc nói: “Không phải đêm qua phu nhân nói rằng muốn học kỹ năng kia với vi phu sao? Mỗi ngày cần phải dậy sớm để tập.”
Thịnh Lộ Yên hiểu ý của Tầm Lại thì càng tức hơn.
Đây là việc mà con người làm sao?
Đêm qua đã dày vò nàng đến khuya, sáng nay lại gọi nàng dậy sớm để dày vò nàng.
“Ta không đi!”
Nói xong, thấy Tầm Lại không đi, như thể vẫn chưa từ bỏ chuyện này, cơn tức đã tích tụ trong lòng nàng từ tối qua đến giờ cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa.
Thù mới hận cũ gộp lại với nhau, nàng nhìn bàn tay Tầm Lại đang đặt trên vai mình, vươn tay bắt lấy rồi đặt bên miệng và cắn mạnh một phát. Tuy nhiên, cắn thì cắn nhưng cuối cùng nàng vẫn thấy thương, không nỡ cắn quá mạnh, đành bỏ qua cho chàng.
Thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên hất cánh tay của hắn ra.
“Ta muốn ngủ, chàng tự đi đi!” Nói xong, nàng kéo chăn lên đắp, quay đầu vào trong và tiếp tục ngủ.
Tầm Lại cúi đầu nhìn vết răng trên cổ tay, lắc đầu, mỉm cười bất lực.
Hai canh giờ sau, Thịnh Lộ Yên được Tôn ma ma gọi dậy.
Sau khi thức dậy, nàng vừa ôm eo Tôn ma ma để ngủ bù, vừa tố cáo hành vi của chàng.
Nàng nói đến chuyện đêm qua trước.
Tôn ma ma nói: “Phu nhân cố nhịn một chút, đứa bé sắp tới rồi.”
Lý do thoái thác giống y hệt Tầm Lại.
Thịnh Lộ Yên mím môi, nhìn vẻ tràn đầy sức sống của mình trong gương, thầm nghĩ trong lòng rằng, vì đứa nhỏ, nàng nhịn vậy.
Sau đó, nàng lại nói đến hành động ban sáng của Tầm Lại.
Tôn ma ma cùng Thịnh Lộ Yên nói vài câu về Tầm Lại, cuối cùng, Tôn ma ma lại nói: “Lúc phu nhân còn nhỏ cũng từng dậy sớm rèn luyện thân thể, giờ người năng luyện tập cũng là chuyện tốt, đại nhân đang suy nghĩ cho người đấy.”
Thịnh Lộ Yên cảm thấy cuộc trò chuyện này không cách nào nói nổi nữa.
Ban đêm vừa phải tạo đứa bé, ban ngày còn phải dậy sớm rèn luyện, sao nàng sống nổi đây.
Xuân Đào thoáng nhìn sắc mặt của phu nhân nhà mình, nói: ” Bây giờ nước da của phu nhân càng ngày càng đẹp, không cần dùng cả son phấn luôn rồi.”
Thịnh Lộ Yên nhìn chính mình trong gương, sắc mặt quả thực không tệ.
Tôn ma ma cũng phụ họa vài câu, nhờ đó mà tâm trạng của Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng tốt lên.
Mấy người sửa sang một hồi, ăn sáng xong xuôi, sau đó đợi gần đến giờ hẹn thì đi tới phủ Tuệ vương.
Tuệ vương hiện giờ là đệ đệ của Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, ngài thu xếp ổn thỏa cho những thái phi có nhi tử đến các vương phủ để dưỡng lão. Hôm nay Vinh thái phi mở tiệc chiêu đãi mọi người đến phủ thưởng mai.
Thịnh Lộ Yên vốn đã xinh đẹp, hôm nay mặc áo choàng màu đỏ thuần càng lóa mắt hơn. Nàng vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
Thịnh Lộ Yên mỉm cười, chào hỏi mọi người.
Sắc mặt nàng hôm nay tươi tắn hơn mọi ngày rất nhiều, phong cách ăn mặc của nàng cũng không giống trước đây, cuộc sống thoải mái khiến thần thái của nàng cũng không giống ngày trước. Thậm chí, có vài người còn không nhận ra nàng mà nhao nhao hỏi thăm về thân phận của nàng với người bên cạnh.
“Đây là phu nhân nhà nào vậy, người đâu mà đẹp quá.”
“Đây là Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu đấy.”
“Há? Là nàng ư? Không phải nàng vẫn luôn bị bệnh sao…”
“Nghe người ta nói đã khỏi lâu rồi, Thiệu viện sử chữa cho nàng bao nhiêu năm cuối cùng cũng chữa khỏi.”
“Sao ta nghe người ta nói rằng, bệnh của nàng ta được chữa khỏi là nhờ vị Tầm đại nhân kia đi vùng khác tìm thần y cho nàng ta mà?”
“Ai mà biết chứ, tóm lại là khỏi rồi.”
“Các ngươi quên à, bệnh của nàng là do kế mẫu nham hiểm đầu độc nàng đấy.”
“Ồ, đúng đúng đúng.”
Tiếp đó, mọi người lại tám đến chuyện của phủ Thịnh Lăng hầu.
Các nàng đương nhiên không dám nói những lời này trước mặt Thịnh Lộ Yên, đến trước mặt Thịnh Lộ Yên đều là những lời tán dương.
Thịnh Lộ Yên cười trả lời mọi người. Chẳng bao lâu, nàng đến chỗ của Vinh thái phi.
“Thần phụ bái kiến nương nương.”
Vinh thái phi niềm nở tiếp đón nàng: “Mau đứng lên mau đứng lên. Hôm nay ngươi mặc đẹp quá, mau đến cạnh ta nào, để ta ngắm cho rõ.”
Thịnh Lộ Yên bước về phía Vinh thái phi.
Chưa đến cạnh Vinh phái phi thì nàng đã nghe thấy tiếng choảng, không biết ly của ai vừa rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thịnh Lộ Yên nhìn về phía phát ra âm thanh thì bắt gặp lão phu nhân Thừa Ân hầu đang nhìn về phía nàng bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.