Chương 8: Một Tay Lấp Trời
“ Làm sao à? Hừ, đừng có quên, chức vụ của cậu là cấp dưới của tôi.” Cậu ta với ánh mắt khinh thường dùng ngón tay ấn ấn vào phù hiệu của tôi, “ Mặc dù tôi cũng là người mới, nhưng cũng là thư ký của trưởng bộ phận nghiệp vụ, sao nào? Xuất phát điểm của tôi cao hơn các cậu nhiều, các cậu phải dựa dẫm vào tôi, đừng cho rằng có thể ung dung tự tại? Để rồi xem, các cậu cứ vui trước đi, sau đó, tôi để cho các cậu từ vui vui vẻ vẻ đến phải khóc bò ra ngoài Lạc Thị.”
Trần An An cắn chặt mồm lại, không nói câu gì, chỉ cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy cái nắm tay thật chặt vẻ hồi hộp lo lắng của cậu ấy.
Tôi lạnh lùng bỏ tay của Lý Mộng Dao ra khỏi phù hiệu của tôi, lạnh lùng nói: “ Lý Mộng Dao, đừng đắc ý quá, cậu dựa vào quan hệ để có được chức vụ thư ký trưởng bộ phận thì sao nào? Chúng tôi là thông qua thực lực của bản thân mà vào, thành tích của cậu trên quan hệ chỉ là đếm ngược, ở doanh nghiệp này cậu không cảm thấy hoảng sợ sao? Lại nói, cậu cho rằng cậu thân phận thư ký của một trưởng bộ phận mà cậu có thể ở Lạc Thị một tay lấp trời sao? Chưa chắc đâu?”
Lý Mộng Dao ôm hai cánh tay cười khẩy nói: “Không tin à? Được. Thế thì cứ chống mắt mà xem. Tôi cho cậu xem tôi làm thế nào một tay lấp trời. Tôi nói cho cậu biết, Tô Tư Nhuỵ, cậu trên tình trường, là kẻ thất bại dưới tay tôi, trên công việc, cậu cũng sẽ giống như thế, là kẻ thất bại dưới tay tôi! Đến lúc đó tôi để Đường Nhiên xem cậu bò thế nào ra khỏi Lạc Thị.”
Cậu ta nhìn lướt tôi và Trần An An, rồi quay người nghiêng mông đi.
Tôi quả thực sắp tức điên rồi, nếu không phải trong phòng làm việc, tôi thật muốn xông lên đánh cậu ta, nhưng tôi biết, nếu như tôi không kiềm chế được, xông lên thật thì tôi thật sự phải bò ra khỏi Lạc Thị rồi.
“ Thôi bỏ đi, chúng mình khuất phục đi, nếu không, chúng mình thật sự không giữ được chức vụ rồi.” Trần An An khóc lóc quay mặt nói với tôi.
Tôi không lên tiếng, lẽ nào, trước mặt người con gái cướp mất người yêu của tôi, tôi vẫn phải ngoan ngoan nịnh nọt cô ta sao?
Cuộc đời thật là hết sức thảm thương.
Tôi không biết Lý Mộng Dao đối phó với tôi thế nào, tôi chỉ biết, từ cái ngày đầu tiên đến, tôi và Trần An An không có hoa quả ăn, các loại công việc nặng nhọc đều đổ ấp xuống đầu, thông thường là các loại đối chiếu văn tự và dịch, mấy loại này không có hàm lượng kỹ thuật gì ngược lại còn phải làm hại mắt tốn sức, mấy ngày rồi, chúng tôi đến ăn cơm trưa cũng không ăn nổi, buổi tối lúc nào cũng làm đến sau 10 giờ.
Mỗi ngày tôi và Trần An An đều lưng mỏi người đau dìu nhau về căn phòng nhỏ mà chúng tôi thuê, tôi đều muốn khóc.
Tôi còn muốn tiếp tục nữa không? Hay là đập cho Lý Mộng Dao một trận, sau đó cuốn khỏi Lạc Thị?
“ Nhẫn nhịn, Nhuỵ Tử, chúng ta không dễ dàng gì tìm được công việc?” Mỗi khi tôi sắp không kiềm chế nổi, Trần An An kịp thời an ủi tôi, tôi nghĩ cũng đúng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bạn không biết đâu, khi bố mẹ tôi biết tôi trở thành nhân viên thực tập của Lạc Thị rồi, tự hào biết bao, ba cô bảy dì, đường phố quê nhà ai cũng biết, nếu như tôi chán nản bị hất ra khỏi Lạc Thị, thì họ thật sự mất mặt!
Mà còn, tôi thật sự muốn kiếm nhiều tiền khiến cho cuộc sống của họ tốt hơn!
Bố mẹ tôi nhẫn nhịn chờ đợi sắp thành thần rùa mất rồi.
Vì công việc này, tôi không thể không cúi thấp cái đầu cao quý.
Khiến tôi không thể nhẫn nhịn được nhất là, vì Lý Mộng Dao là thư ký của sếp trưởng bộ phận, cho nên mặc dù là người mới, nhưng hiện rõ mọi người đều nịnh nọt cậu ta, xuôi theo cậu ta, tại vì cậu ta không thích chúng tôi, những người kia càng thêm ức hϊế͙p͙ chúng tôi, họ thường xuyên đẩy công việc mà họ bận không làm hết đổ lên đầu chúng tôi, tôi và Trần An An đành phải chấp nhận bấm bụng chịu đựng..
Từ trước đến nay không bao giờ ngờ rằng, ra khỏi cổng trường đại học, gia nhập xã hội, lại tăm tối thế này.
Càng khiến tôi khó chịu là, Đường Nhiên thường xuyên đến công ty đón Lý Mộng Dao tan làm, Đường Nhiên của hôm nay, đã không còn như trước kia, trước đây anh ta chỉ đơn giản quần bò áo sơ mi trắng là có thể phác hoạ tuyệt đối được vẻ đẹp trai thanh xuân sáng ngời, vậy mà cho đến hôm nay, bố của Lý Mộng Dao tìm cho anh ta một công việc tốt, anh ta bây giờ mỗi ngày đều quần áo tây giày da lái xe Audi Q đến đón Lý Mộng Dao, dáng vẻ đẹp trai đó thật khiến Lý Mộng Dao càng được sĩ diện, rất nhiều đồng nghiệp ngầm thảo luận không biết có phải Lý Mộng Dao tìm được người đẹp trai tài cao giàu có không, đều thầm ngưỡng mộ Lý Mộng Dao là con nhà giàu có, suy cho cùng người đàn ông trẻ trung lại nhiều tiền đẹp trai là động vật hiếm có!
Đương nhiên, Đường Nhiên bây giờ đối với Lý Mộng Dao hết sức trung thành, che chở, với vẻ ngoài lạnh lùng, rất nhiều lần khi anh ta nhìn thấy tôi, nhìn thoáng qua cũng không thèm nhìn, khoảng khắc đó, thật khiến tôi có cảm giác sai lầm, lúc đó thật tôi chỉ muốn đánh cho anh ta nát vụn, vậy mà anh ta vì tình yêu mà khinh ghét tôi.
Ôi, ai nói tình trường thất bại, công việc sẽ suôn sẻ? Tôi giờ không phải cả hai đều thất bại sao?
Nếu không phải trông chờ tiền lương sau một tháng, tôi thật sống mà như ch.ết!
Công việc thực tập ngày thứ mười chính là phải đối chiếu tỉ mỉ tài liệu đấu thầi hơn 200 trang sách dày, sau đó in ra đóng cuốn, đối chiếu xong, tôi và Trần An An làm đến tận 8 giờ tối, nghĩ đến ánh mắt đắc ý của Lý Mộng Dao, lòng tôi lại khó chịu, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà để cho loại người như Lý Mộng Dao ung dung kiêu ngạo như thế? Tôi lại nghĩ đến câu nói của bản thân: đợi tôi ổn định rồi, tôi phải đè ch.ết Lý Mộng Dao và Đường Nhiên, khiến họ phải hối hận, nhưng mà hiện tại, tôi có điều kiện gì mà áp đảo họ?
An An hiện rõ không trụ nổi nữa, bởi vì chưa ăn bữa trưa và tối, bệnh dạ dày của cậu ấy tái phát rồi, tôi nhìn thấy dáng vẻ cậu ấy co rúm lại.
Tôi vội vàng bảo cậu ấy về nghỉ ngơi trước, đồng thời não vang lên nhịp “đồm độp”, tự nói rất nhanh thì có thể hoàn thành.
Trần An An lúc đó mới yên tâm xách túi về, tôi một mình ở phòng viết chữ của bộ phận kinh doanh bận lu bù, đối chiếu tập tài liệu đấu thầu đó, in ra thành mười bản, từng tờ từng tờ phân ra, lấy máy dập ghim dập lại, sau đó đóng bìa thành quyển.,,
Tôi cũng đói đến mức chóng mặt mờ mắt rồi, nhưng tôi vẫn cố chịu, cố chịu......Các phòng làm việc đều yên ắng cả, có lẽ chỉ có mỗi mình tôi chăng?
Nhìn tập tài liệu chồng chất như núi đó, đột nhiên mũi tôi cay cay, không thể chịu đựng được nữa, gục xuống cạnh đống tài liệu đó khóc oà lên.
“ Ôi, khóc gì thế? Không làm hết việc phải không?” Một giọng nói kiêu ngạo chuyển đến tai, tôi vội vàng lau nước mắt quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Lý Mộng Dao và Đường Nhiên đứng ở cửa.
Đường Nhiên thể hiện không muốn nhìn tôi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, có điều đó là hướng nhà vệ sinh.
Tôi bối rối khó hiểu, Lý Mộng Dao không phải tan làm rồi sao? Tại sao lại quay lại? Bây giờ đã 8 giờ rồi.
“ Đồ của tôi rơi ở công ty, cho nên quay lại lấy, nhỡ ra bị người nào đó da mắt mỏng từ nơi quê nghèo nhỏ bé đến trộm mất thì làm thế nào?” Lý Mộng Dao cười đi vào, đi đến chỗ ngồi của bản thân kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp đẹp đẽ rồi cho vào trong cái túi LV của cậu ta, “ Cậu còn không mau đối chiếu tài liệu đi, nếu như làm không xong, xem tôi ngày mai xử lý cậu thế nào!”
Dáng vẻ cậu ta thật đáng ghét.
Lửa trong tôi lập tức “bùng” lên, cầm tài liệu đấu thầu trong tay “ độp” một tiếng đập lên bàn, lập tức đứng lên: “ Tôi không phải đang làm sao? Tôi đến bữa trưa bữa tối còn chưa ăn, tôi bây giờ đang thêm ca thêm giờ để làm, còn không biết nhà ăn công ty nó ra làm sao, cậu lẽ nào không nhìn thấy sao?”
“ Ồ, thế thì sao nào? Cảm thấy ấm ức à? Thế thì cút khỏi Lạc Thị đi, ai bảo cậu trơ ra không biết nhục ngồi lì ở đây?” Lý Mộng Dao cười lạnh lùng nói, “ Cậu không phải rất tài sao? Cậu không phải nữ hán tử mẹ hổ báo sao? Lúc trước khi cậu đánh tôi, thì nên nghĩ một chút xem rơi vào tay tôi thì kết quả như thế nào, được thôi, đến đây, đánh tôi đi, cậu chạm vào tôi đi, tôi khiến cho cậu ngày mai biến ra khỏi Lạc Thị, sau đó, tôi bảo chú trưởng bộ phận nhân sự của tôi viết vài chữ vào lí lịch của cậu, để tôi xem cậu làm thế nào tìm được công việc, hay là biến về cái làng nhỏ nhà cậu đi!”
Từng câu từng chữ của cậu ta như châm thêm lửa vào cơn tức giận của tôi, tôi muốn phẫn nộ, nhưng tôi không thể, nếu như tôi thật sự một tiếng “gào” xông lên, không phải tôi trúng kế của cậu ta rồi sao? Tôi thật sự phải biến về làng nhỏ của tôi sao?
“ Cậu đúng là đồ phù thuỷ!” Tôi nghiến răng nói.
“ Cậu mới là đồ phù thuỷ, Đường Nhiên lúc nào cũng gọi tôi là tiểu yêu quái.” Lý Mộng Dao cười dựa vào ngực Đường Nhiên, khiêu khích nhìn tôi.