Chương 62: Thăng chức
Có điều, Dương Siêu nói thấy tôi xuất sắc mới báo cáo lên cấp trên, cách nói này nghe không thỏa đáng lắm, anh ta sao có thể chọn tôi ? Người cần được chọn phải là Trần An An mới đúng!
Nhưng mà, tôi cũng lười nghĩ rồi, tôi biết Lạc Mộ Thâm đứng đằng sau chuyện này. Dương Siêu đơn thuần chỉ là làm theo mệnh lệnh thôi.
Tôi chớp mắt : " Dương Tổng, nói như thế, có nghĩa là tôi được thăng chức? "
" Phải, ngốc quá, đương nhiên cô được thăng chức rồi, mà còn được thăng chức làm thư ký Tổng giám đốc nữa cơ, tức là mỗi ngày đều bên cạnh Tổng giám đốc đấy, đến cấp trên cũng đều cần đến cô. " Dương Siêu cười nói, được rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Dương Siêu lại nhẹ nhàng, tươi cười với tôi như vậy.
Tôi trở thành thư ký bên cạnh sếp lớn Lạc Mộ Thâm, đó chẳng phải là giống như Cao Lực Sĩ bên cạnh Đường Minh Hoàng , Lý Liên Anh bên cạnh Từ Hy Thái hậu sao ? Ha ha. Tôi ví dụ thế....
" Tiểu Tô, chúc mừng cô được thăng cấp rồi. " Dương Siêu xòe tay cười, bắt tay bằng một cái bắt rất nặng, " Tiểu Tô, sau này cô trở thành hồng nhân của Lạc Mộ Thâm, đứng quên nhớ đến những người ở phòng kinh doanh chúng tôi nhé. "
" Đương nhiên đương nhiên." Tôi vội gật đầu như gà mổ thóc, nhưng vẫn còn đang như ở trên chín tầng mây vậy.
" Được rồi, đi thu dọn đồ, chuẩn bị lên cấp trên thôi . " Dương Siêu cười nói.
Tôi giống như đang bay trên mây bước ra khỏi phòng giám đốc, bước đi trong lơ đãng, vì tôi cứ nghĩ những chuyện này liệu có phải là do Lạc Mộ Thâm giúp tôi hay không, có thể biểu hiện có tôi hơi kỳ lạ, nên những đồng nghiệp xung quanh đều quay sang nhìn tôi, rồi xôn xao bàn tán, bàn tán chuyện gì, tôi cũng không biết nữa.
Tôi chỉ lững thững bước về bàn làm việc của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
" Tiểu Tô, sao thế ? " Tiếng bánh xe ghế ngồi của Giản Doanh lăn tới chỗ tôi, nhìn tôi với một ánh mắt rất tò mò.
" Em....phải đi rồi, không thể tiếp tục làm việc ở phòng kinh doanh nữa rồi. " Tôi nhẹ nhàng nói, trong đầu vẫn đang nghĩ lung tung.
A ?
Giản Doanh sững ra một lúc : " Tiểu Tô, thật không ngờ...."
Tôi không trả lời, phải, tôi cũng không ngờ.
Tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô ta cũng vội lăn bánh về chỗ làm việc, không nói gì với tôi nữa.
Tôi bắt đầu nghe thấy những lời bàn tán của những đồng nghiệp xung quanh, âm thanh bàn tán rất lớn, rất nhiều tiếng cười nói vang lên, giống như là đang bàn tán vì sao mà tôi lại bị đuổi việc vậy ?
Tôi đương nhiên không cần giải thích gì với bọn họ, khi tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Trần An An, trong ánh mắt của cậu ấy tôi thấy chứa đầy sự nghi hoặc.
Tôi nhìn An An, trong lòng đau như cắt, mà cảm giác ấy, rất nhanh đã che đậy đi niềm vui khi được thăng chức.
Lúc này, Trần An An đi tới, mùi nước hoa Dior trên người cậu ấy tỏa thật thơm, nhưng tôi vẫn không thích, nước hoa, tôi cũng chưa bao giờ dùng, Trần An An dùng những sản phẩm nước hoa nổi tiếng, lại càng giống người xa lạ với tôi !
Tôi lấy hết dũng khí, cười với An An.
Trần An An cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói : " Tư Nhụy, cậu đây là.... ? "
" Mình phải rời phòng kinh doanh rồi, không thể cùng cậu làm việc rồi. " Tôi nhẹ nhàng nói.
" Ồ, vậy cậu định tính sao ? " Tôi rất bất ngờ khi nghe Trần An An hỏi vậy, cậu ấy chẳng nhẽ cũng nghĩ tôi bị đuổi việc sao ?
" Mình.... " Tôi đang định nói cho cậu ấy biết, dù sao tôi vẫn coi cậu ấy là bạn thân của mình.
Lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói rất dễ nghe vang lên : " Thư ký Tô, tôi được cử đến đón cô.Còn có gì phải thu xếp không, tôi giúp cô. "
Tất cả mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy cánh cửa phòng kinh doanh mở ra, bước vào là một cô gái xinh đẹp mê hồn, cô gái đó tôi quen, chính là cô gái dẫn tôi lên tầng mười tám để gặp Lạc Mộ Thâm khi tôi đến Lạc Thị phỏng vấn lần thứ hai.
Hôm nay mới gặp, cô ấy chính là trong ban thư ký Tổng giám đốc rồi.Tôi ngước nhìn, nhìn thấy trước ngực cô ấy, quả nhiên tấm thẻ bạc viết bên trên cái tên : Cát Vân.
Cát Vân mỉm cười bước vào gật đầu chào mọi người, tuy là thái độ rất tốt, nhưng cũng hiện ra một vẻ trịnh thượng kiêu ngạo, sau đó nhìn sang tôi : " Thư ký Tô, tôi nhận lệnh cấp trên đến đón cô, nào, cô còn gì chưa thu xếp không, tôi sẽ giúp cô. "
Tôi vội lắc đầu : " Thư ký Cát, xin chào, tôi đã thu xếp xong cả rồi. "
" Tốt, nào, tôi giúp cô bê hộp giấy ." Cát Vân cười chủ động ôm lấy chiếc hộp giấy trên tay tôi, cũng không nhìn sang Trần An An, " Thư ký Tô, nào, đi thôi ! "
Tôi có thể biết rõ cả phòng kinh doanh đang tỏ ra vô cùng kinh ngạc, bọn họ bàn tán xì xào, lúc trước nghĩ tôi bị đuổi việc, nhưng không ngờ lại là được thăng chức rồi, từ một nhân viên nhỏ bé làm việc trong phòng kinh doanh, bỗng chốc được lên chức trở thành thư ký Tổng giám đốc, tuy đều là thư ký, nhưng khác biệt không chỉ có một chút, mà là rất lớn!
Không nói những thứ khác, chỉ tính tiền lương phúc lợi đều có khác biệt lớn, tuy tôi không biết lương của thư ký Tổng giám đốc là bao nhiêu, nhưng nhìn vẻ tôn kính và thèm muốn của những nhân viên phòng kinh doanh dành cho Cát Vân, tôi cũng biết chức thư ký Tổng giám đốc này có thể nói là một công việc trong mơ rồi.
Cần biết những lãnh đạo cấp cao của Lạc Thị đều rất lễ độ cung kính thư ký Tổng giám đốc! bởi vì, họ có thể thông qua thư ký để biết được những định hướng cũng như các giải pháp của Tổng giám đốc ( Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi ) .
Thấy tôi được thăng chức lên làm Thư ký Tổng giám đốc, Trần An An tỏ ra rất bất ngờ, cậu ấy đứng thất thần nhìn tôi một lúc, tôi thấy trong ánh mắt cô ấy hiện ra một vẻ đố kị và coi thường.
Phải, bây giờ cậu ấy đã nhận định rằng tôi là do có quan hệ với Lạc Mộ Thâm mới có thể được thăng chức như vậy, tuy nói vậy, nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, làm cho tôi cũng chẳng thể ngờ được.
" Thư ký Tô, đừng quên sau này nhớ đến thăm bọn chị nhé, bọn chị ở đây vẫn được coi như người nhà của em đấy. " Giản Doanh vội nói.
" Đúng đấy, có thời gian nhớ đến thăm các chị em nhé . " Trần An An cũng cười nói, nhưng tôi biết cô ấy nói thế, nhưng không thực lòng.
" Được rồi, mình sẽ thường xuyên đến thăm mọi người. " Tôi cười nói.
Những đồng nghiệp bình thường chẳng thân cũng chẳng xa lạ với tôi cũng liền chạy đến vây quanh tôi, giống như vây quanh một anh hùng vừa thắng trận trở về vậy, tiễn chúng tôi ra đến cửa mà không muốn rời.
Tôi quay lại nhìn An An lần nữa, thực ra, tôi thực sự không muốn rời xa cậu ấy chút nào.
Nhưng tôi phát hiện, cậu ấy cũng chẳng để ý đến tôi nữa, chỉ cúi đầu xếp các tập văn bản, tôi không ngừng buông những tiếng thở dài tròng lòng.
Với sự giúp đỡ của Cát Vân, tôi bước vào thang máy, thang máy chạy một mạch xuống lầu, trong lòng tôi vô cùng xúc động.
Thực ra, tôi luôn mong mình có thể thăng chức, nhưng tại sao lần này thăng chức tôi lại chẳng thể vui được ?
Nếu nói thăng chức sẽ phải đánh đổi tình bạn của tôi và An An, thì tôi thà không thăng chức còn hơn.
" Tiểu Tô, sau này tôi gọi cô như thế nhé ? " Cát Vân cười nói.
Tôi vội gật đầu : " Chị Cát, chị gọi em là Tư Nhụy, Nhụy Tử đều được ạ ."
Cát Vân xem ra chỉ chừng hai năm hai sáu tuổi, có một vóc dáng thon gọn và cũng vô cùng già dặn, cho nên tôi lập tức gọi cô ấy bằng chị.
Mẹ tôi đã nói rồi, mồm mép thì chẳng bao giờ sợ thiệt cả.
" Được, vậy chị gọi em là Tư Nhụy, mà, tên của em nghe thật hay, nghe đã biết là ba mẹ là những người rất có văn hóa đấy. " Cát Vân cười nói.
" Đâu có ạ. " Tôi vội khách khí đáp, " Tên của Chị Cát cũng đẹp mà, Vân, tự nhiên hoạt bát, luôn làm người khác vui vẻ. "
" Tư Nhụy, em thật biết ăn nói, " Cát Vân cười nói. " Sau này, chúng ta sẽ là đồng nghiệp có quan hệ gần nhất rồi, phải hỗ trợ lẫn nhau mới được, sau này cùng mua sắm cùng tập luyện thể dục,....vv đấy. "
" Dạ, nhất định rồi ạ . " Tôi lại vội gật đầu như gà mổ thóc.
" Đing đoong . " Thang máy mở cửa, Cát Vân cười nói : " Em đi tới chỗ Tổng giám đốc báo cáo có mặt đi, yên tâm, các thủ tục ở phòng nhân sự của em chị sẽ đi làm giúp em ."
" Cảm ơn chị Cát . " Tôi vội nói.
Cát Vân cười gật đầu, xua tay chỉ về phía cánh cửa sang trọng của phòng Tổng giám đốc : " Mau đi đi ! "
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước đến trước cửa phòng Tổng giám đốc.
Đây là lần thứ hai tôi tới căn phòng này, lần đầu là đến phỏng vấn, còn mắng cho Lạc Mộ Thâm một trận, không ngờ, giờ tôi lại được thăng chức, sau này sẽ phải thường xuyên đến đây rồi, bởi vì Lạc Mộ Thâm là sếp lớn cao nhất của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa : " Cộc cộc ."
Bên trong vọng ra âm thanh trầm ấm dễ nghe của Lạc Mộ Thâm : " Vào đi. "