Chương 12: Sự tức giận của Ngọc Nhi
Tại lớp 11A ...
"Như các em đã biết chỉ còn cách đúng một tuần nữa thôi là lớp ta bắt đầu kì thì giữa kì 2, để các em học kém trong lớp có thể đạt được điểm số cao nên cô nghĩ sẽ cho các bạn học giỏi kèm các bạn học kém." Giáo viên chăm chú thuyết trình ở trên là thế, nhưng ở dưới học sinh tán loạn. Người thì ngồi bôi son chát phấn, người thì ngồi nói chuyện, người thì ngủ, người thì phi máy bay ra khắp lớp.
R,Ầ.M...!!!
Chiếc bán giáo viên bị nứt làm đôi, phải công nhận võ công lớn thật. Cả lớp im phăng phăng không chút tiếng động.
"Cả lớp giữ trật tự, nếu không tôi sẽ cho các anh các chị xuống sân trường chạy 10 vòng đấy. Lúc đấy thì đừng ai trách tôi ác."
"Tôi trách cô ác đấy!" Khiết Băng đứng dậy, tay bịt miệng lại ngáp một cách rõ vô duyên.
"Em, mau xuống sân trường chạy 10 vòng cho tôi." Giáo viên tức giận chỉ tay ra phía cửa quát.
Khiết Băng trưng bộ mặt bình thản, với người học võ như nó thì 10 vòng đáng là gì. Ngọc Nhi và Khánh Vy cũng đi theo nó luôn chạy cùng cho đỡ buồn.
"Hai em đứng lại, không thấy tôi trong lớp sao mà tự do đi lại như vậy hả?" Giáo viên quát.
Ngọc Nhi và Khánh Vy dừng lại khoanh tay trước ngực bước vê phía giáo viên đang đứng với bộ mặt như muốn giết người.
"Tụi em muốn đó thì làm sao?" Ngọc Nhi nhếch môi nói.
"Đúng là không coi ai ra gì. Tôi sẽ báo lại cho papa và mama hai em biết." Giáo viên tức giận nói.
"Ố..ồ...cô thử nói xem, gia đình cô chắc sẽ phải về quê làm ruộng đấy." Khánh Vy mỉm cười đắc ý.
"Hai...hai em được lắm. Mau ra ngoài cho tôi."
Không nói thì hai tụi nó cũng đã ra rồi. Giáo viên tức lộn ruột cũng không làm gì được.
"Được rồi vậy tôi sẽ sắp xếp cho những bạn học giỏi kèm những bạn học yếu. Lan kèm bạn Hoa, Hưng kèm bạn Hùng, Tuấn kèm bạn Trang, Hoàng Thiên kèm bạn Khiết Băng, Dĩ Quân kèm bạn Ngọc Nhi, Gia Bảo kèm bạn Khánh Vy,...."
* * *
Khiết Băng, Khánh Vy và Ngọc Nhi ở dưới sân trường ngồi nhàn hạ nhìn ba tên cải trang thành mình chạy mười vòng. Một vòng trả tụi nó trả ba trăm ngàn đồng, vì mười vòng thì hết ba triệu kiếm tiền dễ quá rồi còn gì.
"Ê mày nghĩ ai sẽ là người kèm tụi mình?" Khánh Vy uống một hớp coca hỏi.
Ngọc Nhi và Khiết Băng suy nghĩ rồi đồng thanh:
"Kệ đi mày, ai mà chẳng được!"
"Kể cả bọn hắn?" Khánh Vy nhìn theo ba người cải trang thành mình nói.
"Không được!" Đồng thanh tập 2.
"Mà tao thấy bọn hắn cũng có giỏi gì đâu." Khiết Băng cắn miếng kem mát lạnh nói.
"Chuẩn ớ, cứ cho là bọn hắn đẹp trai đi, nhưng đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá." Ngọc Nhi bốc một miếng bim bỏ vô miệng nhai nhóp nhép nói.
"Nhưng mà tao thấy Gia Bảo học cũng giỏi mà. Vừa rồi làm đề kiểm tr.a Toán, nếu không nhờ hắn chắc tao được con trứng ngỗng về nhà tha hồ mà ăn." Khánh Vy quay sang hai tụi nó nghĩ về Gia Bảo nói.
Nhi và Băng nheo mắt lại chỉ tay về phía Kánh Vy làm điệu bộ khả nghi.
"Mày đừng có bảo là mày trúng tiếng sét ái tình rồi nha!" Khiết Băng cười gian nói.
"Đừng có tào lao." Khánh Vy mặt đỏ bừng.
"Nếu tào lao làm gì mà mặt đỏ thế?" Ngọc Nhi cười thích thú.
"Này tụi mày định chọc tức tao à?" Khả Vy ra vẻ giận dỗi.
"Thôi...đùa chút thôi mà." Khiết Băng bày cái gương mặt cực kì, cực kì dễ thương ra dỗ ngọt.
"Xí..." Khánh Vy ngoảnh mặt ra chỗ khác.
"Thôi đừng giận nữa, chiều này tụi tao sẽ đưa mày đi mua sắm ha!" Ngọc Nhi dỗ dành, quả là hiệu quả nhắc đến mua sắm cái là cái mặt cười tươi luôn trông đến ghét.
Á...
Cái ghế của Ngọc Nhi bị ai đó đẩy mạnh về phía trước khiến nhỏ lao đầu xuống đất. Khiết Băng và Khánh Vy lo lắng vội đứng dậy đỡ nhỏ dậy, phủi bụi quần áo.
"Ôi, cái mông của tội!" Ngọc Nhi xoa cái mông tội nghiệp của mình.
Tụi nó quay người thì phát hiện chính con nhỏ Đào Dương là người đạp ghế của Nhi. Ngọc Nhi tức giận, bàn tay chuyển thành nắm đấm. Mặt nhỏ như muốn bừng ra lửa.(Đụng phải núi lửa rồi.)
"Sao mới thế đã tức giận rồi hả?" Đào Dương nở nụ cười thích thú.
Ngọc Nhi không thèm quan tâm là mình đang mặc váy dơ chân lên đạp vào ngực ả. Chưa dừng lại ở đó, Ngọc Nhi túm cổ áo ả tát 5 cái liên tiếp, khóe môi bị chảy máu.
"Người đâu mau ngăn nó lại." Ả Thiên Hương ra lệnh cho bọn con gái đằng sau kéo nhỏ ra, nhưng đều bị nhỏ đánh cho tơi bời.
"Qủa không hổ danh là Hibiki rất giỏi." Khiết Băng nói rồi nó và cô dơ tay lên tán thưởng.
Mặt ba ả cũng với đám con gái đằng sau tái mét liền rút lui còn không quên bỏ lại một câu.
"Bọn mày hãy nhớ đó!"