Chương 16: Bí mật của phu nhân Hứa Thị

Trong phòng học của Dĩ Quân có rất nhiều loại sách về khoa học, xã hội, lịch sử,..phòng có 4 mặt đứng đều là bức tường thì phải có tới 3 mặt đều là sách. Nhìn phòng anh mà giống như lạc vào cái thư viện bị thu nhỏ vậy.


Dĩ Quân đang ngồi đọc sách về bí ẩn vũ trụ, thì điện thoiaj reo. Anh lướt nhẹ trên màn hình nghe:
"A lo?"
"...."
"Bây giờ hả? Ok tao tới liền nhớ phải đợi đấy." Dĩ Quân tắt máy, cất cuốn sách vào vị trí của nó rồi ròi khỏi phòng.


Dưới nhà, chủ tịch Hứa đang ngồi đọc báo nhưng gương mặt vẫn rất nghiêm nghị.
"Con định đi đâu?" Chủ tịch Hứa đặt tờ báo xuống nhìn anh hỏi.


"Tôi đi đâu thì mặc tôi. À mà con cái bà vợ của ông đâu sao không thấy ở nhà vậy? Hay là đi với ai rồi?" Dĩ Quân nhếch môi mỉa mai rồi rời khỏi nhà.


"Con...con vừa nói cái gì? Mau đứng lại cho ta!" Chủ tịch Hứa tức giận quát. Dù sao đó cũng là mẹ thứ hai của anh, nên khi thấy cách hàng sự của con trai mình như vậy thì ông không khỏi tức giận.
*****
Tiếng bar vang lên làm sôi động cả một vũ trường. Dĩ Quân tiếng nhanh đến chỗ nhóm bạn mình.


"Dĩ Quân mày đến rồi sao? Nào uống đi!" Một tên con trai khoác vai anh, đưa li rượu cho Dĩ Quân.


available on google playdownload on app store


Dĩ Quân đang tức giận lên lấy rượu nên để trút giận. Một mình anh đã uống hết 5 chai rượu. Nhóm bạn của anh chẳng biết phải làm sao nếu đưa anh về thì chỉ sợ chủ tịch Hứa mắng nên quyết định lấy điện thoại của anh. Mà vừa hay vị trí lưu số một lại có tên là "Con nhỏ đáng ghét."


"Con nhỏ đáng ghét? Ai thế nhỉ?" Tụi bạn nó thắc mắc. Vì quá tò mò lên gọi luôn vào số này.
"Alo..." Một giọng nữ phát ra từ bên đầu dây. Là chị Ngọc Nhi ạ.
"Alo, em có phải là bạn của Dĩ Quân không?"
"Dĩ Quân? Nhầm máy rồi."


"Khoan đã...nếu không quen biết thì nó lưu số máy của em để làm gì. Thằng Quân hiện nó đang ở bar Z, giờ nó đang say lắm. Thế lên em đến đón nó nhé."
Tút...tút...tút...


Nhóm bạn cười rồi cất điện thoại vào túi cho anh. Một lúc sau, quán bar có sự xuất hiện của một người con gái trên mình mặc một chiếc đầm màu vàng dài đến đầu gối, mái tóc được buộc gọn lên cao. Gương mặt xinh đẹp làm đổ biết bao chàng trai có mặt trong bar. Ngọc Nhi tiến lại gần chỗ Dĩ Quân đang gục lay người:


"Ê, dậy đi mau!"
Nhóm bạn của Dĩ Quân thấy nhỏ thì nở nụ cười tiến lại gần.:
"Mà em với nó suốt ngày cãi nhau hả?"
"Ý anh là sao?" Nhỏ nhìn tên đó hỏi.
"Thì trong máy nó lưu danh bạ của em là con nhỏ đáng ghét."


"Cái gì? Hứa Dĩ Quân mau tỉnh dậy cho tôi. Lần này anh ch.ết chắc với tôi rồi." Ngọc Nhi hét lên, tụi bạn của anh sợ quá rủ nhau đi chỗ khác. Nhỏ cấm lấy cổ áo của anh lôi ra ngoài một cách rất tức giận.


"Anh dám lưu số của tôi là con nhỏ đáng ghét sao? Oa tôi thật không ngờ đó." Ngọc Nhi đẩy anh xuống đường đá mạnh vào mông anh. Nhỏ chống nạnh thở một cách rất tức giận.
"Taxi!"
Nhờ có bác tài mà nhỏ mới lôi được Dĩ Quân lên, người đâu mà đã cao lại còn nặng. Ngọc Nhi nghĩ.
******


Dĩ Quân tỉnh dậy thì cũng đã là buổi chiều. Anh ngồi dậy dựa người vào thành giường đập tay vào đầu cho tỉnh táo lại. Nhìn xung quanh nhận ra đây không phải là phòng của mình, anh định bước giường rót ly nước uống cho đỡ khô cổ.
Cạch...


Ngọc Nhi bước vào trên tay cầm một khay đựng bát cháo và trà giải rượu. Nhỏ đặt xuống bàn nhìn anh.
"Tỉnh rồi hả?"
"Tôi đang ở đâu đây?" Dĩ Quân nhìn khawos phòng hỏi.


"Đây là phòng tôi, nè mau uống trà giải rượu rồi ăn một ít cháo đi. Toi đoán chắc từ sáng đến giờ anh chưa ăn gì rồi." Ngọc Nhi đặt ly trà vào tay anh, rồi bưng bát chào ngồi bên cạnh anh.
"Cảm ơn." Dĩ Quân cầm lấy cốc trà uống, dù hơi đắng nhưng cũng phải cố uống hết.


"Anh mà cũng biết cảm ơn sao?" Ngọc Nhi cầm lấy cái ly đặt xuống khay rồi đưa bát cháo cho anh.
"Thôi tôi không ăn cháo đâu, tôi cũng phải là con nít." Dĩ Quân lắc đầu định đứng dậy nhưng lại bị nhỏ ấn ngồi xuống.


""Anh đã bị sốt nhẹ đó, mau ăn đi rồi còn uống thuốc." Ngọc Nhi quan tâm, ấn bát cháo vào tay anh.
Dĩ Quân sờ lên chán mình đúng là hơi nóng thật. Anh cầm thìa lên xúc cháo ăn. Sau khi ăn hết rồi uống ít thuốc. Thấy đầu cũng ddwox hơn nên đứng dậy đi về.
"Hôm nay cảm ơn cô nha!"


"Không có gì, chuyện nên giúp mà." Nói rồi Ngọc Nhi định đóng cổng lại thì lại ngó cái đầu ra nói."Về kiểm tr.a điện thoại của anh đi nha!"


Dĩ Quân mỉm cười rồi đi bộ về nhà. Trên đường đi, nhớ tới lời của nhỏ vừa nói thì liền lấy ngay điện thoại ra kiểm tra. Có gì đó rất khác lạ à nha. Màn hình điện thoại của anh đang là bức ảnh của một em hot girl Hàn Quốc vô cùng xinh đẹp thì thay vào đó là hình ảnh nhỏ chu cái mỏ lên tự sướng. Anh bật cười rồi chẳng may nhấn vào danh bạ thì thấy đang là "con nhỏ đáng ghét" thì đổi lại là con nhỏ dễ thương.


Vừa đi vừa ngắm cái bức ảnh của nhỏ, anh thấy rất buồn cười, có gì đó trong tim cứ trỗi dậy càng lúc càng mạnh mẽ.


Vừa về đến nhà thì thấy phu nhân Hứa bước xuống từ một chiếc xe vô cùng sang trọng. Dĩ Quân lấp vào bụi cây gần đó thì thấy một người đàn ông đang cười với bà. Bà trao cho ông ta một nụ hôn gió xong rồi chiếc xe đó di chuyển. Dĩ Quân nhếch môi định bắt cá hai tay sao?


"Vừa rồi lại là con mồi mới hả? Có giàu bằng bố tôi không vậy?" Dĩ Quân đứng trước mặt bà nhếch môi mỉa mai.
"Cậu vừa nói cái gì?"


"Thôi bà không cần phải giả nai nữa đâu. Bà lừa được ông ta chứ không lừa được tôi đâu." Dĩ Quân nói rồi mở cổng bước vào nhà. Cuối cùng anh cũng tận mắt nhìn thấy, bây giờ nếu nói suông thì ông ta chắc chắn không tin nên bắt buộc phải tìm được chứng cứ.


"Mai hãy cho người theo dõi bà ta cho tôi." Dĩ Quân nhếch môi cười rồi cất điện thoại.






Truyện liên quan