Chương 20

Khiết Băng và Hoàng Thiên rời khỏi quán bar rồi cùng nhau đi dạo. Không khí lúc này rất im ắng, không ai nói với ai câu nào. Hoàng Thiên hắng giọng để lấy lại không khí.
"Cô muốn đi ăn gì không?"
Khiết Băng dừng lại:"Cũng được!"


Hai người vào một nhà hàng mới mở ngay đây, vừa bước vào đã có rất nhiều ánh mắt nhìn vào hai người.
"Nhìn họ đẹp quá!"
"Đẹp đôi ghế lun!"
....
"Hai em muốn ăn gì?" Chị phục vụ cầm menu ra đặt lên bàn.
"Cho em một ít salad rau và một li sữa." Khiết Băng nói.


"Một đĩa bò bít tết và một li cà phê."
"Vậy hai em đợi một lát." Chị phục vụ bước vào trong chuẩn bị đồ cho hai người.
"Sao cô ăn ít vậy?" Hoàng Thiên tò mò. Bình thường nó phải gọi hàng tá, nhưng hôm nay lại chỉ gọi mỗi một đĩa salad rau và một cốc sữa.


"Tôi không có thói quen ăn nhiều vào buổi tối."
"À..." Hắn hiểu ra vẫn đề.
Một lúc sau, chị phục vụ mang đồ ăn ra cho hai người. Khiết Băng uống một ngụm sữa rồi bắt đầu ăn. Hoàng Thiên nhìn nó ăn một hồi lâu rồi mới ăn.
"Cảm ơn anh nha!" Khiết Băng dừng việc ăn lại nói.
"Hả?"


"Vụ lúc nãy đấy..."
"À, không có gì. Chuyện nên giúp mà."
"Vậy..."
"Khoan..." Hoàng Thiên bỗng tiến lại gần nó, nó xấu hổ lùi đầu lại."Im!" Hắn ra lệnh, rồi đưa tay mình lên quệt lên môi nó rồi thả đầu nó ra.
"Cảm...cảm ơn anh..." Khiết Băng xấu hổ, cúi đầu xuống uống một ngụm sữa.


"Sao con gái các cô cứ thích làm như vậy nhỉ?" Hoàng Thiên khoanh tay lên bàn nhìn nó.
Khiết Băng chẳng hiểu gì, bỗng hắn nhướng người hôn lên môi nó. Nó đơ người bộ não như ngưng hoạt động,mãi một lúc sau, cái não mới hoạt động ngay lập tức đẩy người hắn ra.
"Anh làm cái gì vậy?"


available on google playdownload on app store


"Làm thế cho nhanh, mà đỡ bẩn. Nhanh-gọn-lẹ đúng không?" Hoàng Thiên mỉm cười, rồi cầm ly cà phê nên uống.
****
**
*
Dĩ Quân sau khi đặt nó lên xe thì nhanh chóng tới tiệm thuốc ý tế, nhờ người ta băng bó cái đầu giúp. Sau đó lại ngoành vào tiệm tạp hóa mua một chút đồ ăn và nước uống.


Dĩ Quân khẽ mở miệng nhỏ ra cho nhỏ uống nước.
"Tưởng bình thường dữ lắm mà, hôm nay lại để người khác bắt nạt sao?" Dĩ Quân nhì nhỏ, bóc một gói bánh mì ra ăn.


Giờ anh mới để ý, lúc ngủ nhìn nhỏ rất đáng yêu nha. Cái miệng thỉnh thoảng lại chúm lại, hai cái má thì ửng hồng. Anh nhìn qua lại muốn véo một cái.
Bỗng Ngọc Nhi mở mắt, ngẩng đầu dậy nhìn xung quanh.
"Tôi đang ở đâu vậy?" Ngọc Nhi hỏi.
"Trong xe của tôi chứ của ai..."


"Ờ...(ngáp một cái thật lớn) Lúc nãy cảm ơn anh nhà. Mà anh có bị làm sao không?" Ngọc Nhi nhìn anh rồi hai mắt mở to ra."Ôi, sao đầu anh lại bị thương vậy?" Nhỏ lo lắng xem xét vết thương.
"Tôi không sao?"


"Không sao là thế nào, có phải tại tôi không?" Ngọc Nhi nhổm người dậy sờ vào vết thương. Bỗng nhỏ trượt chân, ngã vào đùi anh.
Hai gương mặt đối diện, hiện tại anh đang ôm lấy eo nhỏ. Không gian nóng bức bao trùm lấy hai người.
"Tôi...tôi xin lỗi." Ngọc Nhi định đứng dậy thì bị anh kéo lại.


"Một lúc nữa thôi." Dĩ Quân nhìn nhỏ mà không biết rằng mình bị ánh mắt bối rối của nhỏ làm cho rung động.
****
***
*


Sáng hôm sau, sân trường đột nhiên rất náo nhiệt. Gia Bảo vừa bước xuống sân trường thì có một đám học sinh ra bao vây lấy, tiếng nhạc từ đâu nổi lên. Đám học sinh này nhảy múa. Tụi hắn và tụi nó chẳng hiểu gì đứng xem.


Tiếng nhạc dứt, sự xuất hiện của một cô gái mang dáng vẻ dễ thương. Chính là Trà My. Cô nàng trên tay cầm một bó hoa tiến lại gần cậu.
"Gia Bảo..." Trà My khẽ gọi.
"Hả?"
"Làm bạn trai mình nhé!" Trà My dơ bó hoa lên, thẹn thùng nói.


"Chuyện này...mình xin lỗi nhưng mình đã yêu người khác rồi." Gia Bảo chạy ra chỗ cô lỗi đến trước mặt Trà My. Trà My bối rối nhìn hai người ở đối diện.
"Ồ thì ra là Khánh Vy à? Vậy mình xin lỗi nhé, Khánh Vy..." Trà My đáp rồi quay người bỏ đi.


"Không phải như cậu nghĩ đâu." Khánh Vy định đuổi theo nhưng lại bị cậu kéo lại quỳ gối xuống.
"Làm bạn gái mình nhé!"
Vậy là màn tỏ tình thứ hai xuất hiện. Cả sân trường như náo loạn nên, hai tụi hắn cũng vậy quỳ xuống trước tụi nó nói một cách dõng dạc:
"Băng/Nhi làm bạn gái tôi nhé!"


Tụi nó cảm thấy rất bất ngờ. Cái gì đang diễn ra vậy, cô chẳng hiểu cái gì cả. Ai có thể giải thích cho tụi nó không?
Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi....


Tiếng học sinh trong trường vang lên. Tụi nó chưa kịp trả lời thì tiếng huýt còi của bác bảo về vang lên. Đám học sinh nháo nhào chạy vào lớp. Tụi nó và tụi hắn cầm tay nhau chốn đi. Gương mặt ai cũng rạng rỡ, vui tươi nét cười, sáu trái tim nhịp đập như hoa làm một...






Truyện liên quan