Chương 3
- Đó có thể là bọn đĩ điếm đang hoạt động –
Thắng nói, cậu đưa còi lên miệng, sẵn sàng thổi bất kì lúc nào Việt ra lệnh.
-Có thể gì nữa – Anh nhếch miệng cười – Bọn
đó chứ đâu, xử lý chúng nó, cậu chuẩn bị sẵn sàng dẹp loạn đi, bài thực hành đầu
tiên dành cho cậu.
Bọn đĩ điếm nhận ra sự có mặt của lực lượng
tuần tra, chúng tháo chạy tán loạn cứ như gặp phải ma, tiếng còi réo lên inh ỏi,
phá vỡ không gian tĩnh mịch của buổi đêm, nhưng ngay sau đó, có một chuyện khác
xảy ra, có khoảng năm tên côn đồ dường như đã được bọn chúng bố trí từ trước nhằm
thực hiện nhiệm vụ bảo vệ địa bàn hoạt động bọn chúng.
Năm tên này đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ
ban đầu, tạo đường thoát thân cho bọn đàn bà con gái trong động.
Việt đã lường trước được sự việc sẽ xảy ra
như vậy, nhưng anh có phần hơi chủ quan vì đã quên không thông báo cho cậu sinh
viên thực tập biết chuyện này, anh nghĩ có thể cậu ta sẽ vô cùng sốc.
- Cậu biết đánh đấm đôi chút chứ? – Anh hỏi
cậu sinh viên đang ngồi phía sau mình.
- Biết chứ tiền bối, em là đai đen Teakwondo
- Thắng tự tin trả lời.
- Tốt, vận động chút nào chú em.
Chiếc xem mô tô phân khối lớn gầm rú mạnh
hơn lúc trước, đầu xe bốc lên cao, cậu sinh viên Thắng không lường trước được
nên có phần hơi bị choáng, không nhờ Việt giữ lại, chắc cậu đã té lăn quay ra
đường.
- Sao tiền bối không nhắc gì đến việc xe sẽ
bốc đầu cao dữ vậy – Thắng cười ha hả.
- Cho cậu một chút bất ngờ thôi – Anh bật
cười theo Thắng.
Tình thế lúc bấy giờ là năm chọi hai, nhưng
Việt và cậu Thắng không cảm thấy sợ sệt, họ được huấn luyện bài bản để đối phó
với những tình huống trớ hơn thế này nhiều.
Việt xử lý ba tên, một tên đầu trọc lóc,
cánh tay xâm chi chít họa tiết một con chim lớn, chiếm gần hết tay trái. Một tên
khác, tóc dài cột lại thành đuôi ngựa, lỗ tai hắn xỏ đầy khuyên tai trông phát
tởm, còn tên còn lại thì chột mắt, miệng lầm bầm chửi rủa một tràng câu chữ tục
tĩu nhất của hắn.
Còn về phần Thắng, cậu chỉ phải đối phó với
hai tên, mà hai tên này thì gầy tong gầy teo, theo quan sát của Thắng, cậu biết
hai tên này chơi thuốc bởi lẽ mặt mũi bọn chúng bơ phờ, giấu hiệu cho thấy cơn
thèm thuốc đang lên, hai cánh tay chúng chi chít vết sẹo thấy rõ. Thắng nghĩ, cẩn
thận với bọn này, sơ suất một chút cũng khiến mình nhiễm phải căn bệnh ghê tởm
mà chúng đang mang trong người.
Hai bên không nói một lời nào, chỉ biết
xông lên và đánh đấm. Việt đang tung ra một vài thế đánh đẹp mắt của môn võ Teakwondo,
anh vung chân đá mạnh vào phần đầu tên đầu trọc, khiến hắn choáng váng rồi ngã
lăn quay ra đất. Tên tóc dài cột đuôi ngựa thấy thế có phần nao núng đôi chút,
nhưng hắn đã thủ sẵn vũ khí nóng trong người, một con dao găm, dài độ ba phân
rưỡi. Hắn gầm gừ như một con chó điên.
- Mày thấy gì không, dao đấy – Hắn quơ quơ
con dao trước mặt, múa vài động tác rối rắm.
- Thấy chứ anh bạn, nhưng tội gì phải sợ -
Việt đáp.
Hắn lắc mạnh cái đầu khiến nó kêu lên một
tiếng rắc ngọt xớt, đoạn hắn lao vào người Việt cùng với tên còn lại. Con dao xẹt
ngang mặt anh trong đường tơ kẽ tóc, anh cúi gập người xuống, thụi cho hai tên
đó cú đấm chí mạng. Khi đã buộc chúng phải ôm bụng, anh bẻ quặt cánh tay củatên
cầm dao, con dao cứ thế rớt khỏi tay hắn.
Chúng mày kinh nghiệm còn non nớt lắm – anh nghĩ thầm.
Chiếc mũ bảo hiểm nặng trịch trên đầu, anh
cởi phăng nó ra, đoạn ném thật mạnh vào tên đầu trọc khi tên này toan tính chụp
lấy con dao đang nằm dưới nền đất, cái đầu trọc của hắn đã lãnh trọn cái nón cối,
khiến hắn ngã chỏng cẳng rồi năm đó, bất tỉnh dân sự. Hai tên kia chạy bán sống
bán ch.ết, nhưng trước khi chạy, chúng vẫn không quên gầm gừ cũng như gửi lời đe
dọa. Hai tên gầy tong gầy teo cũng được Thắng giải quyết nốt, mặt chúng sưng
phù vì đã lãnh trọn những cú đấm liên hồi từ cậu.
Việt còng tay ba tên, đoạn móc điện thoại,
làm một cuốc điện thoại về đơn vị, chỉ năm phút sau, xe cảnh sát đã có mặt và bốn
tên đã ngồi yên vị trong chiếc xe với ba bức tường và một tấm song sắt.
- Vậy là xong – Anh thổi phù một cái, quay
qua cười với cậu sinh viên.
***
Ly đang lê từng bước chân nặng nề về phòng,
căn phòng trọ mà cô trú ngụ nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường Trường Chinh.
Chỗ đó được cô mô tả là thiên đường ăn uống và cũng là nơi với đầy rẫy những điều
chướng tai gai mắt mà nếu cô không cố gắng làm lơ thì nó sẽ giống như bóng ma
quái ác quấy rầy cuộc sống cô.
Buổi đi
chơi bất đắc dĩ với cậu thanh niên Như đã kết thúc bằng lời hẹn sẽ gặp lại
trong một dịp gần nhất. Nhưng trước đó cần kể đến câu chuyện mà Như đã tâm sự
cùng Ly, cậu chuyện xoay quanh chủ đề con người thật của Như cũng như bản năng
giới tính mà cậu đã bị bố mẹ cấm đoán và hành hạ.
(Số là cậu đang nói chuyện điện thoại với một
người mà cậu đã quen cách đây được hai hôm do tình cờ cậu bật định vị quét gần,
anh chàng này đã chủ động gửi lời mời kết bạn đến Như và ngỏ ý muốn làm quen
lâu dài với cậu, và thế là cứ tối đến, vào lúc tám giờ, hai người lại tâm sự đủ
thứ chuyện với nhau.
Cậu Như cảm thấy thích thú với cách nói
chuyện của anh ta và cậu nhanh chóng có cảm tình với anh chàng lạ mặt ấy. Như
nhận thấy, cậu có phần hơi nhanh trong việc làm quen với người thanh niên lạ mặt
đó, nhưng linh cảm mách bảo cậu rằng cậu đã có một quyết định đúng. Đó chỉ là
linh cảm thôi, còn vềkhía cạnh nó có đúng hay không, thì cần thêm thời gian để
kiểm chứng, nhưng trước mắt cứ như vậy đã, nếu biết trước được tương lai thì
câu chuyện đâu có hấp dẫn.
Bố cậu bất thình lình xông vào phòng, ông hỏi
cậu đang nói chuyện với ai mà lại vui vẻ như vậy. BốNhư không hề lớn tiếng với
cậu, nhưng cậu không thể chấp nhận cái cách mà ông bố xông thẳng vào phòng con
mình mà không chịu gõ cửa gì hết, cứ như nghi ngờ con mình làm chuyện bậy bạ gì
đó. Cậu cảm thấy tâm hồn mong manh của mình bị tổng thương ghê gớm, cậu trách bố
tại sao lại làm vậy với mình.
Ông bố không chối cãi chuyện mình vừa làm ban
nãy, ông xin lỗi con ông, nhưng cậu vẫn chứng nào tật nấy, cậu trách bố mình thế
này thế kia và thế là ông không còn giữ được bình tĩnh, bèn nói toẹt ra mọi
chuyện rằng ông đã cố tình nghe lén trong lúc cậu nghe điện thoại.
Cậu càng phản kháng mạnh hơn và kết quả là
cuộc cãivã nảy lửa đã nổ ra vào lúc gần nửa đêm, khiến những đứa trẻ ở nhà kế
bên tò mò thức dậy nghe ngóng trong khi mắt thì con nhắm con mở và miệng thì
ngáp dài đến trẹo quai hàm. Một lát sau, bà mẹ lên phòng và cũng lại tiếp tục
hùa theo ông bố mà trách khứ đứa con của mình tại sao lại theo đuổi một mối
quan hệ có phần không đúng theo lẽ tự nhiên, “Trên đời này làm gì lại xảy ra
chuyện tởm lợm như vậy chứ”, bà mẹ thốt lên như thế, còn ông chồng thì “ Bố mẹ
không dạy được mày thì còn mặt mũi nào mà nhìn họ hàng chứ!”
Không giữ được bình tĩnh, cậu đã nói ra
nhưng lời có thể nói là xúc phạm khủng khiếp đến công ơn dưỡng nuôi của bố mẹ và
cậu đã lãnh trọn cú tát nảy lửa từ mẹ mình. Và kể từ lúc đó, trong đầu cậu hiện
lên sáu chữ “ Tôi cực kì ghét ông bà”, rồi cậu bỏ đi, không màng đến hai dòng lệ
đang lăn dài trên đôi gò má của mẹ; bà đau lắm, bà đau đớn vô cùng, bà nghĩ rằng
chính vì chiều chuộng quá mức đã khiến cậu đâm ra suy nghĩ lệch lạc và có phần không
chính chắn, từ đó, bà và ông chồng đã thống nhất với nhau một loạt giải pháp mà
hai ông bà nghĩ là mặc dù nó tàn nhẫn nhưng đó cũng chỉ là do hai ông bà muốn tốt
cho con mình).
Ly thả mình trên chiếc chiếu tre khô cứng
và nằm đó mà ngẫm nghĩ câu chuyện của thằng em trai bất đắc dĩ mà cô có được.
Cô nghĩ, kể ra nó cũng tội đấy chứ, đâu ai tự quyết định giới tính của mình khi
sinh ra, bản năng giới tính là nét đặc trưng của mỗi người. Nếu biết được khi
sinh ra mình là một dạng người nam không ra nam, nữ không ra nữ thì thà ch.ết
quách đi cho rồi, sống làm chi để rồi phải khổ sở.
Bất chợt hình ảnh đứa con gái có thể nói
đang trở thành con cưng của mụ Liên, đứa con gái đồng tính nữ (cô tự cho phép
mình nghĩ nó như vậy), không biết quá khứ của cô ta như thế nào, bố mẹ cô ta
nghĩ gì khi có đứa con như vậy.
Mọi chuyện cứ trôi nổi lềnh bềnh trong đầu
Ly, cô phát chán khi phải lãnh cái nhiệm vụ làm bà chị giải nguy cho em trai,
mà lại là một đứa em trai chả ruột thịt gì tất. Cô ôm lấy cái đầu đang bừng bừng
đau nhức của mình. Cô bật điện thoại xem thử, đã gần năm giờ sáng, ngày nào
cũng vậy, cứ vào giấc này là cô lại trở về phòng và đánh một giấc tới tận trưa.
Lúc trước thì vậy, nhưng kể từ khi mấy thằng con trai lạ mặt không biết từ cái
vùng quỷ quái nào bắt đầu thuê mướn căn phòng kế phòng cô, thì không hôm nào là
cô không bực mình với mấy thằng loi nhoi đó.
Bọn chúng ồn ào cả đêm lẫn ngày, không lúc
nào là không bật nhạc, có thể nói bật nhạc hai mươi bốn trên hai mười bốn, có
hôm, bọn nó còn chơi game ầm ầm khiến cô không tài nào ngủ nổi, và hậu quả là
cô đã phải đập rầm rầm vào tường, một phần trút cơn bực tức lên vật vô tri vô
giác nào đó, phần còn lại để cảnh báo cho chúng được biết.
(- Mấy thằng chó kia im để tao ngủ – Cô hét
lên với bọn chúng, khi bọn chúng đang đùa giỡn và bàn tán về một trận bóng đá
nào đó mà kết quả là bọn chúng đã thua tè le.
- Dạ dạ!
Chúng dạ dạ như một cái máy, lúc nào cũng vậy,
có hôm Thủy còn đập rầm rầm cửa phòng bọn chúng, cô còn mang theo cả ống tiếm
và đe dọa chúng rằng “ Tụi mày mà không im, là tao cho tụi mày mỗi đứa lãnh đủ”).
Cửa phòng đột ngột mở ra, người đang đứng
trước cửa phòng không ai khác là Thủy, cô ả tóc tai có phần cột vội vội vàng
vàng, mắt đờ đẫn, Thủy hỏi,
- Mày về trước tao luôn sao?
- Ừ! Lão già đó cho mày nhiêu?
- Cũng kha khá, nhưng có chuyện này cần
thông báo với mày.
- Chuyện gì? – Ly ngồi dậy hỏi cô bạn mình.
- Bọn cảnh sát cơ động đang hoành hành khắp
đường Nguyễn Chí Thanh, tao nghĩ sớm muôn gì bọn chúng cũng sẽ càn quét chỗ tụi
mình. Cái động của con mụ Hà đó, mẹ kiếp! Bị bọn chúng để ý rồi, mụ Liên đang
lo đến phát sốt.
- Phải rồi, con mụ đó không lo mới là chuyện
lạ - Ly nhếch miệng cười.
- Mà này, hôm nay mày đi với thằng nào vậy,
lão Phát có đến mà không thấy.
Thủy cúi xuống bộ ngực vĩ đại của mình, lấy
ra trong đó một nắm tờ tiền xanh lá cây, rồi cô ả toan định lấy điếu thuốc ra
hút, chợt khựng lại và nhét nó lại vào khe giữa đôi ɖú nở nang.
- Một thằng nhóc bê-đê.
Thủy chợt ngước mắt nhìn Ly, miệng há to.
- Vậy hóa ra, mày là người đi chơi với nó?
- Là sao, mày nói gì vậy, nó có trả tiền
đàng hoàng cơ mà, tao đâu có rảnh đi miễn phí, đây này – Ly móc trong túi quần
ra ba bốn tờ tiền màu xanh dương sậm.
- Tiền bạc không phải vấn đề, mà vấn đề ở
đây là mày không đi với lão Phát, mà lại đi với thằng đồng bóng đó, lão Phát có
điện thoại cho con mụ Liên, mày biết lão là khách quen của động mà, mụ Liên thì
không muốn phật lòng khách hàng thân thiết tí nào.
- Kệ mụ ta, tao chỉ biết là đi với nó có đủ
tiền để tống vào mặt mụ ta - Ly đáp - Thôi tao ngủ đây.
Nói xong, Ly lại nằm dài trên chiếu, cố nhắm
mắt ngủ mà không để ý gì đến mấy cái lắc đầu ngao ngán của Thủy.
Con hẻm lúc này đang bắt đầu nhộn nhịp với
hàng quán mở cửa, người người tấp nập rạo quanh quán xá mua lấy đồ ăn và thức uống.
***
Buổi tập luyện đầu tiên của cậu sinh viên
năm cuối trường Sỹ Quan diễn ra có thể nói tương đối thành công trên nhiều phương
diện, cậu đã để lại ấn tượng khá lớn với Việt và điều này phần nào giúp cậu tự
tin hơn trong những lần trực tiếp theo.
- Chào tiền bối em về.
- Ừ! Cậu cho tôi xin số điện thoại để có gì
tôi liên lạc với cậu – Anh vừa nói, vừa lôi điện thoại ra khỏi túi quần tây.
- Vâng! – Cậu sinh viên vừa trả lời, vừa tủm
tỉm cười.
Việt ngạc nhiên trước thái độ đó của Thắng,
có chuyện gì xảy ra khiến cậu ta cười
mình chứ, không lẽ.
Bất chợt Việt lấy tay che đi phần ốp lưng
điện thoại.
- Tiền bối ghiền phim “Người đẹp và Quái vật”
đến vậy cơ à?
Rồi cậu ta không kìm nổi trước ý nghĩ hài
hước đó, cậu ta bật cười lớn tiếng khiến Việt phần nào cảm thấy quê độ. Có thể
nói đó là bộ phim hoạt hình mà anh yêu thích nhất khi anh còn là một đứa trẻ.
- Thôi đưa số điện thoại cho tôi để tôi còn
về, làm việc cả đêm rồi! - Việt làu bàu.
- Vâng, tiền bối lưu này.
Rồi cậu sinh viên đọc số điện thoại cho Việt,
cậu chàng vẫn không thôi cái điệu cười của cậu ta khiến anh buộc lòng phải đe dọa
rằng sẽ hạ điểm tập huấn của cậu nếu cậu ta không thôi cái màn chọc quê anh.
Sau khi đã hoàn tất xong xuối tất cả thủ tục
cần thiết, cậu sinh viên thực tập rời khỏi đơn vị và bắt một chuyến xe buýt để
trở về nhà; Việt có đề nghị để chở cậu sinh viên về, nhưng cậu không muốn làm
phiền đến anh, cậu nói cậu muốn đi xe buýt về chỗ trọ, vì đó giống như thói
quen thường ngày của cậu, nó giúp cậu hiểu hơn về cuộc sống của nhữngngười xung
quanh,hơn nữa, nó còn giúp khả năng quan sát của cậu được tô luyện, được mài
dũa hơn nữa.
Việt để chiếc xe mô tô vào nhà xe, anh dẫn
bộ chiếc xe gắn máy hiệu Yamaha của mình ra cổng trước của đơn vị. Ngồi yên vị
trên xe, đề máy, tiếng xe nổ phành phạch làm anh đau đầu, quả là một đêm làm việc
vất vả và mệt nhọc, cơ thể anh rã rời, các cơ bắp đang co cứng lại, bọn nó như
muốn chống lại anh.
Việt cố gắng chịu đựng cơn đau, lên ga và
chiếc xe gắn máy rời khỏi đơn vị vào thời điểm những tia sáng đầu tiên của buổi
sớm mai bắt đầu ló dạng.