Chương 22

Trời càng về chiều càng lạnh, những tia nắng dường như đang được Mặt Trời cất đi dần, để dành cho buổi tỏa sáng ngày mai, sương mù mỗi lúc một dày và quyện lấy mọi thứ xung quanh trên đỉnh núi.


Việt và Ly đang ôm chặt nhau, hơi ấm từ hai cơ thể đang dần trở thành nguồn nhiệt duy nhất lúc này, điện thoại Việt bỗng rung bần bật trong túi quần, anh cố gắng lôi nó ra, mặt kim loại lạnh ngắt khiến anh giật mình.
- A-lô, ai gọi đó?


- Là em, Như đây, hai anh chị đi cái gì mà lâu vậy, bộ tính rủ nhau vô khách sạn nào đó bên đường rồi nện nhau à? – Như hỏi.


Cậu nhóc cười ha hả, bên cạnh cậu ta, Toản cũng cười lớn tiếng. Hai cậu thanh niên đã có buổi tham quan khắp thành phố, đi biết bao nhiêu là nơi, Như còn đề xuất chiêu mà cậu ta gọi là “đánh dấu lãnh thổ”; khi cậu đến bất kì nơi nào, cũng cố gắng để lại một chút nước tiểu ở nơi đó, giống cách một số con thú sống trong tự nhiên vẫn hay làm.


- Ừ, hai đứa tôi cũng tính làm như vậy – Việt đáp, anh nói ngay sau khi cười thật đã – Chúng tôi chuẩn bị về đây.
- Rồi, hai anh chị về nhanh nha, tối nay, ngay chỗ quảng trường nằm cạnh hồ Xuân Hương có bắn pháo hoa, vào nửa đêm.
- Quá tốt, tôi sẽ không thể bỏ lỡ tiết mục hay như thế.


Việt cúp máy, anh nói với Ly.
- Chúng ta về thôi, tối nay có bắn pháo hoa, thằng Như nó nói.
- Ừ, về thôi, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh cóng người rồi – Ly xoa hai bàn tay, cô cố quấn khăn lại cho thật chặt.
Hai người leo lên xe, nhưng lần này, Ly không chờ Việt phải kéo tay mình, cô tự động ôm chặt lấy người anh.


available on google playdownload on app store


- Cho tôi miếng hơi ấm nha, lạnh quá – Ly nói, răng cô va lập cập.
Việt mỉm cười, trong đầu anh bây giờ không còn nghĩ ngợi gì ngoài hình ảnh cô gái đang ngồi ôm mình từ phía sau.


Đường xuống núi có vẻ dễ đi hơn, nhưng vẫn phải căng mắt ra để quan sát, sương mù dày đặc khiến tầm nhìn có phần hạn chế, Việt bật đèn xe và anh đi một cách từ từ, chậm chạp nhất có thể.
- Cô có sợ là tôi và cô sẽ ngã lăn đùng xuống núi không? – Việt nói, phá vỡ sự im lặng.


- Tôi không biết, tôi có linh cảm là chúng ta sẽ không ch.ết ngay hôm nay – Ly đáp tỉnh bơ.
Ly bỗng cố gắng ngồi thẳng dậy, cô cởi khăn choàng ra và quấn quanh cổ Việt, cô cảm thấy cơ thể anh đang run cầm cầm.


- Cái này sẽ giúp anh giữ ấm – Ly nói, đoạn cô lại ôm Việt thật chặt, cứ như cả nguồn sống, cả nguồn nhiệt nơi cơ thể cô đều đang đổ dồn về phía Việt, anh chính là người đã khiến cô có lại được cái cảm giác yêu thương mà cô đã từng nghĩ mình sẽ không thể nào tìm lại được.


***


Bữa tiệc liên hoan vui chơi Giáng Sinh của mụ Liên được bắt đầu sau màn múa may quay cuồng mà mụ đã tinh ý chuẩn bị dự phòng từ trước. Tiết mục chính thức không quá nhiều điểm nhấn, điểm ăn khách nhất có lẽ là những kiểu ăn chơi thác loạng của những người trong đó, màn múa cột của các cô gái nay có thêm nhiều động tác mới và không kém phần kích thích, có cô nàng còn rưới cả sữa tươi lên cơ thể mình khiến mấy lão trung niên ngồi dưới tỏ ra thích thú và thèm muốn có được cô nàng, tuy nhiên, không có phần trình diễn của các chàng trai, vì các chàng được mụ Nữ yêu cầu quay trở về địa bàn hoạt động, nguyên nhân là vì lượng khách yêu cầu các chàng phục vụ bỗng tăng vọt trong đêm trước lễ Giáng Sinh.


Tất cả đều vui vẻ và ngập tràn tiếng cười, thế nhưng, đối với lão Phát, lão ta chẳng ham gì, lão chỉ mãi nghĩ đến Ly; cô tình dân yêu dấu của lão.
- Thôi thôi, ăn uống như thế là đủ rồi – Lão Phát đột ngột nói lớn tiếng – Chúng ta bàn chuyện chút đi.


- Làm gì gấp gáp quá vậy ông anh, cùng lắm cũng nên ăn uống vui đùa chút chứ - Lão Vương nói, hắn nhấp môi, uống chút rựu vang đỏ chét.


Mụ Liên đứng trong cánh gà, thấy tình hình có vẻ không được ổn cho lắm, mụ đành bước ra ngoài, vẫn giữ nguyên cái dáng đi mà theo mụ là quyến rũ và quý phái nhất.


- Anh Phát thật là tinh ý, em cũng nghĩ như vậy đó! – Thật lòng mà nói, với vẻ ngoài có thể gọi là te tua tơi tả hiện nay của lão Phát, mụ cũng chẳng ham gì lão, nhưng mặt khác, mụ Liên chẳng ưa gì lão Vương, có cơ hội bắt bẻ lão, là mụ đớp ngay không chần chừ.


Lão Vương mặt mày khó chịu, hai con mắt lão đỏ lừ, dấu hiệu chẳng lành, nhưng Gái ngồi kế bên, cô kề đôi môi đỏ hồng của mình, ghé sát vào lỗ tai lão, nói cái gì đó thật nhỏ nhẹ kiến lão thích mê, hai mắt nhắm tịt. Thần thái lão bỗng chuyển biến nhanh đến chóng mặt, lão nói ngay sau khi Gái đã dứt đôi môi mình ra khỏi lỗ tai lão. Gái cười mỉm, khuôn mặt tươi tắn, chẳng có một chút gì ghê sợ.


- Thôi được, chúng ta cứ bàn luận hay thảo luận gì đó tùy mọi người.
Nói xong, lão Vương làm hiệu gọi đồng bọn của lão lại chỗ mình.


Phi đang ngắm nghía một cô nàng với mái tóc cắt ngắn ngang vai, cô ả đang bận trên mình bộ đồ mát mẻ ôm sát cơ thể, để lộ hẳn phần hông to đùng. Phi bỗng giật mình khi thấy lão Vương ra lệnh. Hắn thôi không ngắm nhìn cô gái đó, đi một mạch đến chỗ thằng Vũ em mình, kều kều tay nó, thằng này nhanh chóng đi theo anh nó đến chỗ lão Vương.


Còn tên Tý tóc đuôi ngựa và gã mắt chột còn đang bận ăn nốt số bánh mì đang dọn trên bàn. Tên Tý cố nhồi nhét cho thật nhiều đồ ăn vào miệng, cả cái gã chột mắt cũng vậy, hắn trợn mắt, cố nuốt hết số chè mà mình vừa tộng vào trong họng. Khi nhìn thấy vẻ mặt của lão Vương, hai tên này dường như không thể làm ngơ được, hai gã lật đật chạy lại, miệng mồm vẫn nhai ngồm ngoàm trông thấy tội.


- Hai đứa mày mà còn ham ăn ham uống như vậy nữa thì đừng trách tao vô tình – Lão Vương nói giọng đe dọa.
Lão quay sang hỏi Phi, vì trong cả bốn thằng, Phi có lẽ là kẻ được lão trọng dụng và tin tưởng nhất.
- Mọi chuyện sao rồi Phi?


- Diễn biến tốt lắm – Phi đáp – Theo như những gì tên phóng viên Phụng báo cáo, thì vào chiều ngày hôm qua, Việt đã đến bến xe miền Đông và đi chung với hai người nữa, nghe đâu anh ta và bạn mình đi Đà Lạt chơi.
- Đà Lạt à? – Lão Vương nói – Vậy mày có biết nó đi chung với ai không?


- Chỉ biết một người, còn hai đứa kia thì không rõ.
- Vậy nói cho tao nghe đứa mà thằng phóng viên biết – Lão Vương ra lệnh.
- Bạn gái của Việt – Phi đáp.
- Bạn gái của Việt? – Lão Phát nói, gương mặt lão ngạc nhiên.
- Thế bạn gái của thằng đó là ai? – Lão Vương hỏi.


- Chắc chắn là Ly, còn có thể là ai được chứ – Lão Phát trả lời thay Phi.
Lúc này, trong đầu lão rối bời, con nhỏ tình nhân của lão đã thực sự đi chơi chung với cái thằng cấp dưới của lão. Thật không thể tưởng tượng được.


Nó đã bỏ mày và đi theo thằng khác, nó đã bỏ mày đi với thằng khác rồi lão già.
Không, đâu thể dễ dàng bỏ qua được, đâu có thể được, thằng Phát này đâu phải dạng dễ bị chơi như vậy chứ nhỉ.


- Vậy chắc hẳn các cậu đã có kế hoạch để đối phó? – Lão Phát hỏi, gương mặt lạnh băng, vô hồn, vô cảm.


Phi không ngần ngại nói hết tất cả những gì nằm trong cái kế hoạch của hắn. Phi nói tự nhiên và không ngừng nghỉ, trông cứ như hắn đã tập dợt từ trước nhiều lần, hắn nói trôi chảy và lập luận sắc bén, như một cậu học sinh xuất xắc đứng lên trả lời một câu hỏi hóc búa mà giáo viên giao cho cậu trước sự chứng kiến của các thầy cô trong tổ bộ môn trong một tiết thao giảng cấp trường.


Lão Phát nghe kĩ càng và không hề bỏ sót bất kì mẩu thông tin vụn vặt nào trong cái kế hoạch của gã thanh niên cao to đang đứng trước mặt mình, trong đầu lão chỉ lập đi lập lại câu nói; Tôi đã thương yêu cô hết mực như một người tình chung thủy, vây mà cô nỡ lòng nào đối xử tệ bạc với tôi như vậy.


Tình yêu làm lão mù quáng, lão hận Ly, hận thấu tâm can, tình yêu đôi lúc khiến con người ta yêu thương nhau, can trường và sẵn sàng hi sinh cho nhau, nhưng một tình yêu mà trong đó có sự lừa dối và vô kỉ luật thì hậu quả mà nó để lại sẽ nghiệt ngã và kinh khủng đến mức nào.
***


Màn đêm ập xuống, bóng tối như nuốt chửng toàn bộ cảnh vật đẹp đẽ của núi rừng, nhưng núi rừng vẫn luôn có cách để khoe mẽ vẻ đẹp tiềm ẩn và huyền bí của nó đối với màn đêm, nó luôn biết cách thì thầm với bóng tối rằng; Mày không thể làm chủ được tao.


Đà Lạt bừng sáng trong bóng tối mù mịt của màn đêm, chiếc xe quà của ông già Noel được đặt tại vòng xoay trung tâm thành phố bừng sáng một góc phố nhờ hàng ngàn bóng đèn đồng thời được bật sáng, phố núi như bừng tỉnh trong bóng tối mù mịt. Đà Lạt bình thường đã đẹp nay còn đẹp hơn bởi hàng trăm ngọn đèn nhấp nháy trong đêm Giáng Sinh. Tiếng chuông nhà thờ chánh tòa ngân vang, người người tấp nập đổ xô đến nhà thờ để cùng hòa mình vào không khí Giáng Sinh tưng bừng nhộn nhịp. Trong dòng người ngược xuôi đó, cả bốn người; Việt, Ly, Như và Toản nổi bật bởi trang phục lộng lẫy và đẹp mắt của mỗi người. Cả ba chàng trai nổi bật trong chiếc quần Jean xanh đen, chiếc áo len sậm màu tay dài được họ mua tại chợ đêm Đà Lạt, mái tóc trau chuốt vuốt thẳng tắp. Còn Ly xinh tươi và đẹp dịu nhẹ trong chiếc đầm màu hồng phấn của cô, trông Ly giống như một nàng công chúa bị thất lạc giữa phố núi lạnh giá bỗng gặp được bốn chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú, bụi bặm và phong trần.


Trời Đà Lạt càng về đêm càng lạnh hơn nữa, chiếc khăn choàng mà Ly đeo trên cổ Việt vẫn còn hiện diện trên cổ cao anh, khăn thơm mùi tóc của cô bạn gái anh. Việt đặt cánh tay chắc nịt của anh lên vai Ly, và hai người cùng dạo quanh khắp phố gần nhà thờ, không mảy may quan tâm đến hai cậu con trai đang đi phía sau.


- Coi hai người đó kìa, nhìn mà thấy ngứa mắt – Như lầm bầm.
- Cậu ghen ăn tức ở với người ta à?
- Không hẳn là vậy – Như đáp – Anh thử nghĩ đi, trong đêm lạnh giá như thế này, ai mà chẳng mong muốn có được một người để mình nắm tay, khoác vai và ôm ấp chứ.


- Đồng ý là vậy, nhưng đâu nhất thiết, tự mình lấy tay ôm lấy mình cũng ấm vậy, đúng không nào? – Toản gợi ý cho Như.
- Em đâu có khùng như anh, em còn bình thường lắm.


Cậu Như chỉ chề môi, rồi nhìn về phía một cặp đôi nam nam đang tay trong tay với nhau, hai thanh niên nói chuyện cười đùa với nhau mà chẳng quan tâm đến ánh nhìn của những người chung quang và cả những tiếng xầm xì to nhỏ.


- Nhìn hai thằng bê-đê kìa – Một thanh niên thấp lùn nói với cô bạn gái mình, nhưng ngay sau đó, hắn đã nhận ngay một cú tát vào mặt từ người bạn gái của hắn.
- Cho đáng đời – Như lẩm bẩm.


- Ngộ ghê ha, không hiểu sao, càng ngày, tôi lại thấy mấy cô gái thích nhìn hai chàng trai nắm tay, hôn hít, yêu nhau – Toản nói.
- Thì mấy con đó là hủ mà, hủ thì khoái như vậy lắm – Như nói một khái niệm mà khiến Toản chỉ biết trợn mắt và không hiểu gì.


- Hủ là mấy đứa khoái nhìn hoặc thích ghép đôi hai nam hoặc hai nữ lại với nhau, đại khái nó là vậy – Như giải thích.


- Vậy tôi với cậu cũng thử làm xem – Toản nói, nhưng thấy vẻ ngạc nhiên của Như, cậu nói thêm – Tôi không có gay, nhưng tôi với cậu cũng có thể khoác vai đi chung với nhau như hai người bạn, tôi không muốn phải cô đơn trong đêm Giáng Sinh lạnh giá như này.


- Nhưng em phải nói thật cho anh một điều – Như nói – Em là gay, anh không nên đối xử quá thân thiết với em như vậy, không hay đâu.
Có một chút do dự trong Toản, và chắc chắn một điều, chính cậu Như cũng thấy được điều đó. Nhưng ngay sau đó, Toản vẫn vui vẻ và khoác vai Như.


- Tôi không suy nghĩ sâu xa như cậu, tôi chỉ biết cậu và tôi là hai người bạn thân, cùng cô đơn, cùng là dân FA giữa một rừng người bồ bịt – Toản nói thêm, cậu kéo Như đi theo mình - Tôi không muốn cậu phải tủi thân, và thực lòng mà nói, tôi cũng không hề muốn tủi thân và cô đơn vào lúc này đâu.


Hai người bạn hoàn cảnh cùng nhau đi giữa con phố ngập tràn màu sắc và lạnh giá, nối đuối theo cặp tình nhân Việt – Ly, đi đến quảng trường trung tâm thành phố Đà Lạt nằm cạnh hồ Xuân Hương thơ mộng.


Một khung cảnh nhộn nhịp và hoành tráng, làm chộn rộn một góc phố. Mấy cậu nhóc choai choai thi thố khoe mẽ tài trượt ba-tanh, có thằng nhóc mới bắt đầu tập, không chịu đi những bước ngắn, cố làm màu, chơi trượt dài, thế là đập mặt xuống mặt đường lạnh toát, nhưng thằng nhỏ có vẻ lì và không hề tỏ ra đau đớn gì, cứ đứng lên và tiếp tục tập.


- Thằng nhỏ đó phi thường hén – Việt nói.
- Ôi phi thường gì, em thấy chuyện nhỏ như con thỏ - Như nói ngay.
- Nhỏ như con thỏ cái đầu mày, không thấy tội nghiệp cho nó hả - Ly kí một phát vào đầu Như, khiến cậu đau đớn chảy cả nước mắt.


- Vậy cậu nói tối nay có bắn pháo hoa, bắn chỗ nào? – Việt chuyển đề tài.
- Bên kia hồ - Toản chỉ về phía bên kia hồ, chỗ tối nhất.
- Có thấy gì đâu – Việt hỏi.
- Anh khờ quá, người ta phải bí mật như vậy mới hấp dẫn chứ - Ly khai sáng cho Việt.


- Ôi chị ơi, anh ta giả nai đấy, chứ chuyện cỏn con như vậy, không lẽ ảnh không biết, chị mới là người khờ khạo, dễ bị dụ thì có – Như nói tỉnh bơ, tay xoa xoa đầu, không mảy quan tâm đến cú đấm trời giáng của Ly đang dần tiến lại mình với tốc độ nhanh không tưởng.


- ch.ết đi thằng quỷ yêu – Ly nói, cố gắng nhịn cười.


Đúng vào lúc đó, đèn đường tắt hết, bóng đêm bảo phủ mọi người. Tuy nhiên, chỉ đúng mười giây sau, những quả pháo sáng đầu tiên được bắn lên không trung, làm bừng sáng quảng trường trung tâm thành phố và mặt hồ, phía sau lưng bốn người, tiếng chuông nhà thờ một lần nữa ngân vang khắp không gian, thậm chí người ta còn có thể nghe thấy những câu từ da diết của một bài Thánh Ca nào đó vang lên từ đằng xa, từ nơi giáo đường uy nghi tráng lệ.


Đêm thánh vô cùng, giây phút tưng bừng
Đất với trời se chữ Đông
Đêm nay Chúa con thần thánh tôn thờ
Canh khuy giáng sinh trong chốn hang lừa
Ơn châu báu không bờ bến
Biết tìm kiếm của chi đền…


Bàn tay Việt lần mò tìm đến đôi tay lạnh cóng của Ly (Cô đang chắp tay thành hình nắm đấm, cố thổi từng làn hơi ấm nóng, sưởi ấm đôi tay lạnh giá). Ly bám víu vào cánh tay của Việt, cô hỏi anh.
- Tôi có một thắc mắc là tại sao anh lại không bao giờ xưng hô “anh” và “em” nếu hai ta đã quen nhau?


Việt không chần chừ, anh kề môi vào tai Ly, nói nhỏ. Mặc dù giữa những tiếng pháo bùm bùm vang dội đó, Ly vẫn có thể nghe rõ câu trả lời của anh.
- Bởi tôi không muốn cô rời xa tôi.


Có một sinh vật mình thuôn dài giống con ve sầu, đôi cánh giang rộng uốn cong trông giống một cái boomerang. Màu cánh đen thui, đôi chỗ có chấm tròn màu hổ phách. Nó bay dập dình, uốn lượn chung quanh khoảng không trên đầu Việt và Ly, đột nhiên, con sinh vật biết bay đó đậu trên nắm tay Ly, nó cựa quậy khiến cô giật mình, cô định đuổi nó đi nhưng Việt đã ngăn cản, anh nói,


- Cô không nên đuổi hay đập ch.ết con bướm đêm này.
- Anh nói nó là con gì chứ, tôi thấy nó giống con ve sầu thấy mồ – Ly nói, cơ thể cô đông cứng, không dám nhuc nhích dù chỉ một centimet nhỏ nhất.


- Bướm đêm, một loài bướm chuyên sống và hoạt động về đêm – Việt giải thích khi thấy Ly có vẻ hơi bối rối, anh nói lớn, át đi tiếng nổ của pháo hoa – Người ta thường nói, bướm đêm là một loài vật linh thiêng, nó là hiện thân của linh hồn ông bà, cha mẹ hay một người thân nào đó của ta đã quá đời, nhà nào tối đến có bướm đêm bay vào thì họ không bao giờ đánh đuổi nó, vì họ biết rằng, nó có thể là linh hồn người thân ruột thịt của gia đình đó trở về thăm gia đình, vì vậy, cô không nên đập ch.ết hoặc xua đuổi nó.


- Sao nghe thấy ghê quá vậy – Ly nói, vẫn nhìn chằm chằm vào con bướm, tìm kiếm một dấu hiệu nào đó cho thấy con bướm chính là hiện thân của linh hồn bố cô.
Đột nhiên con bướm cất cánh bay đi, hòa mình vào màn đêm, bỏ cô lại với Việt.


- Thật ra, đó cũng chỉ là câu nói được truyền miệng từ thế hệ này sang thế hệ khác, cô biết không - Việt nói, anh hướng mắt về phía những chùm pháo hoa rực sáng trên bầu trời - Con cú, chim heo, bướm đêm hay bất kì sinh vật nào hoạt động về đêm đều có cái gì đó bí hiểm chứa đựng trong chúng, ví dụ như chim heo hay cú chẳng hạn, nhà nào có chim heo hoặc cú đậu trên nóc nhà thì người ta nói, nhà đó sắp có người ch.ết hoặc bệnh tật gì đó.


- Trời ơi, truyền thuyết gì mà ác ôn quá vậy? – Ly hỏi.
- Tôi không biết, thật ra tôi biết được những chuyện này là do mẹ tôi kể, mẹ tôi, bà ấy tin mấy chuyện huyền bí này lắm – Việt đáp.


- Mẹ anh cũng biết hù dọa người khác thật chứ - Ly cười, cô thôi không nhìn Việt nữa mà hướng mắt mình về phía chùm pháo sáng trên trời, cường độ pháo có phần giảm đi đôi chút, dấu hiệu cho thấy bữa tiệc âm thanh và ánh sáng cuối cùng cũng sắp sửa kết thúc.
***


Văn phòng làm việc của anh sỹ quan cao to lực lưỡng vần còn sáng đèn. Hôm nay có lẽ cũng sẽ lại là một đêm anh thức khuy đến tận hai ba giờ sáng để có thể đọc hết cái đống báo cáo đang nằm chình ình trên bàn làm việc của anh ta. Cả ngày nay, anh ta đã đọc, nhưng cũng mới chỉ được hơn một phần ba, bởi nhiều bản báo cáo còn viết quá sơ sài và không thể chấp nhận được, lỗi chính tả tùm lum, văn phong loạn xà ngầu. Chiếc điện thoại trên bàn rung liên hồi, cô bạn gái của anh ta đang điện kêu réo không ngừng nghỉ, cũng phải thôi, hôm nay là đêm Giáng Sinh cơ mà, nhưng anh ta không bận tâm đến một giây, vẫn cặm cụi miệt mài đọc đống A giấy trắng mực đen.


Ngoài đường xe cô tập nập, tiếng còi xe kêu réo inh ỏi. Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh náo nhiệt đó, phòng làm việc của anh ta lúc này chỉ có mỗi tiếng kêu è è của máy điều hòa hiệu Daikin xưa lắc xưa lơ, chốc chốc lại nghe tiếng giấy sột soạt và tiếng ngáp dài của anh sỹ quan.


Sau hơn một tiếng đồng hồ ngồi đó, cuối cùng, anh sỹ quan cũng tự thưởng cho mình vài phút nghỉ ngơi. Anh ta đứng dậy, đi đến một góc phòng, tự pha cho mình cốc cà phê nóng hổi. Cô thư kí của anh ta đã xin về từ lúc bốn giờ chiều, cô ta viện lý do cần về sớm để chuẩn bị thật tươm tất cho buổi đi chơi hẹn hò với anh bạn trai của cô ta. Anh sỹ quan cũng vui vẻ chấp nhận, còn gửi lời chúc cô ả có một đêm Giáng Sinh vui vẻ bên bạn trai và người thân mình.


Đứng bên khung cửa sổ, anh ta nhấm nháp cà phê và nghĩ lại một chuyện mà anh ta vẫn suy nghĩ liên hồi. Đó là về những gì được viết trong bản báo cáo tháng mười một, được phòng cảnh sát phường 3 gửi về, trong đó có mấy dòng nói về cậu Việt. Anh ta vẫn luôn thắc mắc tại sao một sỹ quan ưu tú như Việt lại có thể nghĩ ra một chuyện đồi bại đến như thế, chỉ để làm mỗi việc là đánh bóng tên tuổi mình. Chắc chắn trong chuyện này có gì đó ẩn khúc, Việt mà mình từng tiếp xúc không bao giờ có thể là một con người hèn hạ như vậy, anh ta giống y chang ông bố mẫu mực của anh ta cơ mà – Anh sỹ quan suy nghĩ.


Ngay lập tức, anh sỹ quan đặt tách cà phê uống vẫn còn giang giở lên bàn tiếp khách, đi một mạch đến chồng giấy A đang đặt trên bàn. Anh ta lục tung nó lên, tìm cho được cái biên bản báo cáo của phòng cảnh sát phường 3. Sau một hồi chật vật, anh ta cũng tìm được. Viên sỹ quan xoay người, bước đến cái tủ sắt đặt sau lưng mình, lục tìm trong đó sơ yếu lí lịch của Việt.


Khi đã có được những thứ mình cần, anh sỹ quan đặt mình lên ghế sô-pha (chiếc ghế được đặt cạnh bàn tiếp khách), anh ta đẩy tách cà phê qua một bên, đặt mớ tài liệu mà mình vừa tìm lên bàn. Lật ra chỗ mà anh ta nghi ngờ nhất trên bản báo cáo, lật mở luôn bản sơ yếu lí lịch của Việt, tìm số điện thoại Việt. Khi đã thấy được số điện thoại, anh ta rút chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất của mình ra, nhập số của Việt và nhấn nút gọi.


Sau vài ba tiếng ngân, đầu dây bên kia có tiếng người nói. Anh sỹ quan đoán chắc anh chàng Việt này có lẽ đang ở ngoài đường vì đầu dây bên Việt khá ồn ào, đầy tiếng người cười nói.
- A-lô, xin cho hỏi ai đầu dây bên đó vậy? - Việt hỏi.


- Cậu là Việt, đội trưởng phòng cảnh sát phường 3 phải không? – Anh sỹ quan hỏi.
- Phải, tôi Việt đây.
- À! Chào cậu, tôi là Thịnh, bên phía trụ sở công an quận mười.
- Ồ vâng, chào sếp, lâu quá không gặp anh – Việt chào xã giao – Không biết anh điện tôi có chuyện gì không?


- Tôi muốn bàn với anh một chút về bản báo cáo tình hình trật tự trị an trên địa bàn phường ba mà phía bên anh vừa gửi cho tôi.
- Vâng, anh muốn hỏi gì?


- Có phải vào ngày hai mươi tháng mười một, anh đã tham gia triệt phá đường dây ăn cướp lặt vặt của tụi học sinh cấp ba, đúng không? – Thịnh hỏi.


- Phải rồi thưa anh, tôi đã tham gia cùng với một vài cộng sự, vụ đó đã được tôi báo cáo đầy đủ với ông Phát, và đã được thư kí ghi nhận – Việt đáp, trong lòng cảm thấy hãnh diện về vụ đó.
- Ừm – Thịnh ậm ừ - Nhưng trong đây có một điểm mà tôi thắc mắc.


- Điểm nào thưa anh? – Việt hỏi, anh đột ngột tắp xe vào lề đường, Ly ngồi sau không biết chuyện gì đang xảy ra, cả hai cậu Như và Toản cũng vậy.


Không gian trong phòng lúc này chỉ còn là tiếng máy điều hòa è è và tiếng Thịnh nói chuyện điện thoại, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí nhộn nhịp nhưng không kém phần ngột ngạt ở bên kia tấm kính thủy tinh cách âm.
- Mẹ kiếp! – Việt đột ngột chửi rủa sau khi đã cúp máy.


- Có chuyện gì với anh vậy? – Ly hỏi cầm chừng.
Việt bắt đầu cho xe chạy tiếp, anh phóng có phần hơi nhanh, khiến Ly ngồi sau thấp thỏm lo âu.
- Có đứa chơi sau lưng tôi – Việt nói lớn – Bản báo cáo những gì tôi làm trong tháng mười một đã bị sửa đổi.


Trong suốt phần đường còn lại từ quảng trường trung tâm thành phố về đến nhà nghỉ, anh không nói tiếng nào nữa, chỉ rồ ra rồi phóng như điên trên đường, không quan tâm đến cảm giác sợ sệt của Ly.


Ly ngồi sau Việt, cô vừa sợ lại vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho Việt, cô không khỏi thắc mắc, tại sao tất cả những chuyện tồi tệ nhất, từ việc báo chí đưa tin Việt giúp cô cho đến bản báo cáo bị sửa đổi theo hướng tiêu cực cho Việt, tất cả những chuyện đó đều đổ lên đầu lên cổ Việt khi anh ta bắt đầu quen cô. Phải chăng có âm mưu từ một gã giấu mặt nào đó đứng sau tất cả chuyện này, một âm mưu đen tối nhắm vào người thanh niên trai tráng đang ngồi trên xe chở cô.


Đột nhiên, mọi thứ dường như khớp nhau một cách hoàn hảo giống những mảnh ghép trong trò chơi xếp hình. Ly cố gắng nhẩm đi nhẩm lại từng chi tiết đó thật kĩ lưỡng và nhận ra, tất cả đều hoàn toàn phù hợp và có nghĩa, cô liền nói ngay mà không chần chừ lấy một giây nào.


- Người đứng sau tất cả chuyện này không ai khác là lão Phát.
- Vì sao cô lại nghĩ vậy? – Việt hỏi, anh bẻ lái, dẫn chiếc xe tiến vào con hẻm rực rỡ ánh đèn vàng nằm bên tay phải.


- Lão ta là khách hàng của tôi – Ly nói, cố không nghĩ đến những cảnh ân ái với cha già xấu xí béo ú đó – Lão mê tôi lắm, chắc chắn lão đã biết chuyện anh quen tôi, nên lão ra tay trả đũa.


Hình ảnh Ly trong chiếc đầm hồng, tay nắm tay với cha già mập ú bỗng ùa về trong tâm trí Việt, nhưng anh không còn cảm giác khó chịu và suy sụp như trước nữa, vì Ly hiện giờ đang ở cách xa lão ta tới hơn ba trăm cây và đã là người của anh, tất cả những chuyện trước đây chỉ còn là quá khứ.


- Tôi cũng nghĩ giống cô – Việt đồng ý với những gì mà Ly nói.






Truyện liên quan