Chương 11: Thực chiến, cứu người
Sau khi thăng cấp 4 Hà Nhan Nhan liền đi ra ngoài. Vừa ra ngoài cô đã thấy cả nhóm Phương Mạnh Khải cũng có ở đây. Phương Mạnh Khải nói do không tìm thấy cô và Dương sư huynh nên dùng thần thức liên lạc. Ban đầu không liên lạc được với cô nên cậu chuyển hướng sang Dương Lại Viên cũng may anh ấy nhấc máy ếu không chắc cậu lo muốn ch.ết. Sau khi biết Dương Lại Viên đưa cô đi tập luyện trong không gian hư ảo cậu liền đưa Trần Nhu, Trịnh Lang Dư, Ngọc Du, Hải Y và Vương quản gia tới quan sát.
Dương Lại Viên mỉm cười khen cô đánh rất đẹp và có kĩ thuật tốt. Nếu so với một số người đã từng thử thì trình độ của cô cũng được gọi là xuất sắc. Hà Nhan Nhan nghe vậy rất mừng, cũng may là trong khoảng thời gian khi nhận thức được thân phận thực sự của bản thân cô không chỉ học mỗi ma thuật mà còn luyện cả thể lực để hỗ trợ cho việc học ma thuật được thuận lợi. Vì vậy khi đối mặt với những trận chiến về thể lực thì cô cũng có thể đối mặt. Hơn nữa sau khi biết được sự hiện diện của thợ săn bán yêu thì cô đã cố gắng luyện tập nhiều hơn.
Đến bây giờ là đã hơn một tháng kể từ lúc gặp Dương Lại Viên, thời gian đi học và làm bài tập ở trường tuy không quá khó khăn nhưng cũng mất rất nhiều thời gian. Thời gian luyện tập cũng ít đi nên mọi người trong căn biệt khá lo ngại với cô khi Hà Nhan Nhan không phải đêm nào cũng có thể đến biệt thự như trước. Không hiểu sao đứa em trai kém cô 2 tuổi là Hà Hiểu Lữ gần đây luôn nhìn cô bằng con mắt lo lắng, cô đã thử hỏi nhưng thằng nhóc chỉ lắc đầu. Hà Nhan Nhan Hiểu Lữ là một cậu nhóc có tính hơi cụ non lúc nào cũng có mấy kiểu suy nghĩ rất “người nhớn” nhưng cô biết thằng nhóc này rất yêu chị của nó là cô. Hầu như lúc nào cậu cũng để ý cô rất kĩ. Ví dụ điển hình là vào năm cô học lớp 8 nhóc đó học lớp 6. Có lần, cô bị một đám học sinh nam trên có ý tán tỉnh trêu ghẹo này nọ, Hà Hiểu Lữ nhìn thấy liền rất “hùng hổ” chạy tới lườm mấy tên kia rất chi là đáng sợ rồi phun ra một câu nói mà đến giờ cô vẫn nhớ mãi: “ Chị của tao không phải một đám lắt nhắt như bọn mày có thể đụng vào, khôn hồn thì lượn ra chỗ khác!!!” thật cảm động!!! (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥. Cho nên khi thấy Hà Hiểu Lữ nhìn cô như vậy khiến cô cảm thấy chột dạ. Cú cảm thấy thằng nhóc phát hiện ra điều gì ấy.
Hôm nay là ngày không có bài tập vì thế thế cô thấy rất vui vẻ vì có thể tới biệt thự cùng mọi người rồi. Tuy cô không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng mọi người đều nhận ra vì đôi mắt cô biểu thị rất rõ ràng. Tối nay sau khi ăn cơm đánh răng xong cô liền nói với mọi người trong nhà là cô ngủ sớm. Ba mẹ rất vui vẻ đồng ý. Nhưng Hà Nhan Nhan lại không nhận ra rằng Hà Hiểu Lữ sau khi cô đi liền ném cho cô một đôi mắt lo lắng cùng quyết tâm mãnh liệt.
Đến 9h khi xác định mọi người đều đã ngủ cô liền khoác lên mình một cái áo choàng lớn đen rồi nhảy ra ngoài. Do đôi cành của cô màu trắng nên nếu mà xòe ra thì rất dễ gây chú ý do vậy cô mới đi bằng “ căng hải”. Từ nhà cô đến biệt thự là 1km, đi bộ cũng không có mỏi chân, với lại không khí rất mát rất phù hợp cho đi bộ. Cô cứ lẩm nhẩm một số pháp thuật nên tư tưởng có chút xao nhãng đến khi nghe được tiếng đánh nhau cô liền dừng lại.
- Tiếng hét đánh nhau hình như ở trong ngõ này thì phải?- Vữa lẩm bẩm cô vừa đi về phía có tiếng hét. Không hiểu vận khí của cô hôm nay thế nào mà gặp được một đám người muốn gặp và một đám người không muốn gặp đó là 4 bán yêu và … 6 TÊN THỢ SĂN BÁN YÊU!!!! Hỏi tại sao cô biết ư? Qúa đơn giản. 4 tên kia ở trong hình dạng nửa người nửa động vật lại còn hét:-“ Bọn thợ săn bán yêu côn đồ” gì gì đó. Hiện tại cô chỉ muốn cười ba tiếng ha ha ha để giảm đi cái vận mệnh cẩu huyết mà cô đối mặt. Thực ra mấy thứ gọi là duyên phận này nọ cô quả thực không tin nhưng dù sao người ta cũng là “người lạ mặt” cô cần tìm thì cũng nên ra tay cứu trợ thật tình cũng không muốn cái kiểu “ lấy thân báo đáp” đâu nha.
Vừa lẩm bẩm một hồi cô mới phất tay biến trở lại cơ thể thật rồi dùng ma thuật hóa thành hai cây kiếm rồi nhảy vào. Ban đầu 10 người nọ sửng sốt nhưng cũng nhanhh biểu hiện thái độ cần thiết. Bốn bán yêu thấy cô thì rất mừng rỡ mà kêu lớn:
- Hà Nhan Nhan!!!
Còn 6 tên thợ săn bán yêu kia lại kêu:
- Yêu nghiệt mau dơ tay chịu trói. Như vậy mới được khoan dung mà cho cái ch.ết tử tế.
Hà Nhan Nhan nghe xong liền hừ lạnh:
- Cái ch.ết tử tế Hừ, bổn tiểu thư ta chưa từng thấy cái ch.ết nào là tử tế cả. Vì thế ta hỏi cái ch.ết tử tế của các ngươi nói là ngũ mã phanh thây? Tro tàn vương vãi? Hay linh hồn tan biến thế?
Đám người kia sửng sốt không nói được lời nào vì những cách ch.ết mà Hà Nhan Nhan nói là những cách mà họ dùng để diệt bán yêu. Hà Nhan Nhan thấy vậy liền xông tới chiến, cô sử dùng yêu lực của mình để đánh thoát khỏi những chiêu thức của đám người này, bốn người kia do thương nặng nên chỉ có nhìn bằng ánh mắt đầy hi vọng. 6 tên này quả không phải dạng vừa lối đánh rất ăn nhập liên kết giữa mỗi người chặt chẽ. Hà Nhan Nhan híp mắt nhìn một dàn trận pháp chạy xung quanh mình. Cô bắt đầu tính toán thời gian trận pháp đánh tới để có thể thoát khỏi nhưng chưa tính xong thì bỗng một tên thợ săn quỵ xuống đau đớn. Máu từ bắp đùi chảy xuống, trên vết thương là một phi tiêu sắt. Hà Nhan Nhan giật mình nhìn về phía bắn tiêu đó là … Hà Hiểu Lữ. Cậu ấy có dáng người cao 1m đang dùng gương mặt bảnh trai có 5- phần giống cô nhìn tên nam nhân đang đau đớn bằng đôi mắt sắc bén đầy sát khí mà khiến cả đám thợ săn không lạnh mà run. Cậu chạy tới phía cô hỏi:
- Chị có sao không?
Cô sửng sốt một hồi rồi gần như hiểu ra điều gì liền mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu cậu:
- Không sao. Chị xin lỗi đã lừa dối em.
Cậu mỉm cười ôm lấy cô:
- Chị không sao là tốt rồi. Mấy chuyện kia em cũng mới biết. Em không giận chị em chỉ hận khi bản thân không thể giúp chị mà thôi.
Hà Nhan Nhan gật đầu khẽ đẩy nhóc ra rồi nhìn đám thợ săn. Mấy tên đó do quá sợ hãi liền chạy mất tăm hơi. Cô đưa cho Hà Hiểu Lữ ngọc bảo rồi dẫn bốn người đang bị thương kia cùng đến biệt thự để nhập đội bởi cô biết Hà Hiểu Lữ nếu cùng cô ở trong nhóm sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của biệt thự sau này…