Chương 4: Kiếp nạn trời định
Đây thực là một mùa khắc nghiệt. Tất cả chân tướng đều bị bại lộ theo cái ch.ết.SA TĂNG 1
Trung Quốc có một câu nói từ xưa truyền lại: “Họa vô đơn chí”, mặc dù không thể giải thích được bằng quan điểm của chủ nghĩa duy vật biện chứng, thế nhưng lại rất chính xác. Tôi vừa mới nộp bản kiểm điểm cho thầy chủ nhiệm khoa thì đã nhận được thư của mẹ kế ( Bởi tôi không muốn liên lạc gì với gia đình, nênt ôi không nói cho gia đình biết địa chỉ tôi sinh sống, hơn nữa còn đổi số di động. cách liên lạc với tôi duy nhất chính là gửi thư vào địa chỉ trường học của tôi). Trong thư nói, cha tôi bị mắc bệnh ung thư gan, hiện đang nằm ở bệnh viện thành phố, bảo tôi về nhà một chuyến. hơn hai năm học đại học, tôi chưa về nhà lần nào, bởi đối với tôi, chỉ cần biết họ vẫn sống là đủ rồi. Ngôn ngữ trong thư rất bình thường, nhưng tôi thoáng cảm thấy mức nghiêm trọng của sự việc. Mặc dù từ sau khi mẹ đẻ tôi bỏ đi, tình cảm của tôi đối với gia đình vô cùng nhạt nhẽo, nhưng dù gì thì cha tôi cũng là người cho tôi cuộc sống, chúng tôi có cùng gien với nhau.
Sau khi tôi làm xong thủ tục xin hõan thi cuối kì, tôi liền mua vé máy bay của ngày hôm sau để bay về nhà. Trước khi lên máy bay, tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh vẫn đang giải quyết công việc tại Quảng Châu. Tôi nói với anh nhà tôi đang xảy ra chuyện, cần phải về nhà ngay. Anh dặn tôi mang đủ tiền theo. Tôi không hề nói với anh việc xảy ra giữa tôi và mẹ đẻ anh. Mặc dù tôi biết, sớm muộn gì anh cũng biết việc này, nhưng không nên là do tôi nói cho anh biết.Sau chuyến bay ngắn ngủi một giờ đồng hồ, tôi hạ cánh xuống sân bay của thành phố nhỏ phía Bắc nơi tôi đã sinh ra và sinh sống mười tám năm. Bởi đã vào đầu đông, thành phố này đã có vài đợt tuyết rơi, nên trời vô cùng lạnh, nhưng không khô như thời tiết của Bắc Kinh. Trong sân bay, có thưa thớt vài người chờ chuếyn bay và người đi đón. Tôi xách chiếc túi du lịch, gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện thành phố.Hành lang khu vực các buồng bệnh nặng âm u đáng sợ, liên tục có các vị bác sĩ đeo khẩu trang trắng đi qua đi lại, mùi nước sát trùng nồng nặc khiến tôi ngạt thở. Tôi hỏi thâm được buồng bệnh của cha tôi, rồi đẩy cửa bước vào.Bà mẹ kế đang ngồi bên giường bệnh, nhìn thấy tôi xuất hiện dường như vô cùng kinh ngạc, bà đứng dậy, nhìn tôi một lúc lâu không thốt nên lời. tôi không thèm để ý tới bà, nhìn thẳng về phía giường bệnh.Cha tôi nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. người đàn ông phương Bắc có dáng người cao lớn ngày trước, giờ đã gầy sọm đi trông thấy, môi nứt nẻ, sắc mặt vàng vọt, trên mu bàn tay châm đây những kim châm của các loại dung dịch truyền. nhìn thấy tôi, cha tôi trở nên kích động lạ thường, gắng gượng ngồi dậy, kéo tay tôi, nước mắt trào ra. Tôi bỗng phát hiện ra trong hai năm nay cha tôi đã già yếu đi nhiều, bất giác nước mắt tôi cũng trào ra.Sự im lặng kéo dài.“Ở bên ngoài có thiếu tiền không con?” Cha phá vỡ sự im lặng. Giọng ông lộ rõ vẻ yếu ớt.“Không thiếu ạ”. Tôi nói.
“Không thiếu thì tốt”. Cha dường như thở phào một cái. Từ nhỏ tới lớn cách duy nhất mà người cha bận rộn công việc của tôi thể hiện tình thân chính là câu “thiếu tiền không” này, cho dù trong giờ phút hấp hối này, ông dường như cũng không biết nói ra câu gì khác.“Cha, con sẽ ở đây chăm sóc cha. Cha cứ yên tâm dưỡng bệnh, con đã sắp xếp ổn thỏa việc ở trường học rồi.” Tôi lau nước mắt.Nghe nói xong, không ngờ cha tôi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ niềm hạnh phúc. Ông run rẩy vuốt mu bàn tay tôi, miệng lẩm bẩm: “Con trai ngoan, con trai ngoan.”
Cả buổi tối hôm đó, tôi luôn ngồi trò chuyện cùng cha. Tôi kể cho ông nghe những cuốn sách tôi đã học hồi ở trường, kể rất nhiều chuyện thú vị. thậm chí có lúc tôi nhất thời kích động đã định nói với ông về xu hướng lối sống *** của mình, nhưng tôi chợt ý thức được rằng, điều này rất tàn khốc đối với một người cha đang trong giai đọan cuối của căn bệnh ung thư gan. Cha tôi nhắm hờ mắt nghe tôi kể chuyện. dần dần ông ngủ thiếp đi. Nét mặt ông rất khoan thai, giống như một đứa trẻ đang ngủ say.Đêm hôm đó, cha tôi rời xa chốn nhân gian trong lúc đang say giấc. thậm chí, khi tim ông ngừng đập, tôi còn không phát hiện ra, đến khi tôi nhận ra tôi không còn nghe thấy hơi thở của ông. Mẹ kế của tôi luôn ngồi bên ngoài phòng bệnh.Khi bác sĩ tuyên bố cha tôi mất do không thể chữa trị được, tôi đã gào khóc rất to. Cả đời này, đây là lần duy nhất tôi thực sự đau lòng. Mẹ kế thì ôm lấy thi thể cha tôi, khóc không thành tiếng. Tôi nghĩ, có lẽ người phụ nữ này và cha tôi thực sự có tình cảm sâu nặng. Trong giây phút đó, tôi bỗng nảy sinh chút tình thân mơ hồ với bà.Tang lễ của cha rất long trọng. Các bạn bè làm ăn trên thương trường của ông lúc sinh thời đều đến. Hôm đó thời tiết rất ấm áp, điều này rất hiếm gặp vào ngày đông tại phương Bắc. trên trời còn có vài con chim lạ bay ngang qua.Mẹ kế liên tục chào những người khác tới dự lễ tang. Hôm đó bà mặc một bộ màu đen, búi tóc lên, trang điểm nhà nhẹ, trông rất xinh đẹp và đoan trang.Sau khi tang lễ kết thúc, tôi và mẹ kế trở về nhà. Cả đường đi, chúng tôi không nói câu nào. Nét mặt bà luôn rẫu rĩ đau buồn, thậm chí còn chẳng nhìn tôi lấy một cái.Sau khi về đến nhà, tôi trở về căn phòng cũ của mình. Căn phòng rất sạch sẽ, được quét dọn sạch bong. Trên tường vẫn còn treo bức tranh “Rừng Trùng Khánh” mà tôi đã treo từ hồi học cấp III. Tất cả những cuốn sách tôi không mang theo khi đi học đại học đều được xếp gọn gàng ngăn nắp trên giá sách. Tôi rúc đầu vào giường, nhắm nghiền mắt. hai ngày liền tôi không hề chợp mắt, đến giờ tôi mới nhận ra mình đã mệt rã rời.Chính lúc này, mẹ kế bước vào phòng tôi, tay cầm một bức thư. “Cha cháu bảo cô đưa thư này cho cháu. Bây giờ cô nấu bữa tối, cháu hãy đi tắm đi”. Giọng bà vô cùng dịu dàng. Nói xong, bà đặt bức thư lên bàn học, rồi đi ra khỏi phòng ngủ của tôi.Tôi mở bức thư, phát hiện ra bên trong có một lá thư và một tấm thẻ ATM. Tôi mở lá thư, chính là chữ viết của cha tôi.Con trai!
Khi con nhìn thấy lá thư này, thì cha đã rời xa con rồi. cha không biết sự ra đi của cha sẽ khiến con đau lòng bao nhiêu, bất luận là bao nhiều chỉ cần con vẫn rơi một giọt nước mắt bởi cái ch.ết của cha là cha mãn nguyện lắm rồi.Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ độc lập, có chủ kiến. cha có thể hiểu được sự căm hận của con đối với gia đình này. Quả thực, cái gia đình này đã làm tổn thương con trong quá trình trưởng thành của con.cha không biết con nghĩ như thế nào về việc cha say rượu, sự ra đi của mẹ đẻ con và sự xuất hiện của một người phụ nữ khác. Cha có thể chấp nhận sự óan hận của con đối với cha và mẹ đẻ của con, nhưng cha hy vọng bất luận thế nào con cũng đừng óan trách mẹ kế của con. Cô ấy không hề có lỗi gì, hơn nữa cô ấy luôn cố gắng thể hiện sự yêu thương che chở con theo cách của cô ấy. con trai, con hãy nhớ, con người không thể đòi hỏi quá nhiều, quá cao, cô ấy vốn không có bất cứ nghĩa vụ với con. Hơn nữa, có một việc mà con không hề biết, cô ấy luôn từ chối sinh con với cha, bởi cô sợ con lại phải chịu đựng sự ấm ức sau khi mất mẹ. nếu như sau khi cha rời khỏi cõi đời này, con vẫn căm hận cô ấy, thì hãy nghĩ đến tất cả mọi thứ cô ấy đã hy sinh vì gia đình này. Cha đã làm tổn thương con trong giai đọan trưởng thành của con, do đóm cha cho rằng mình không có lý do gì để can thiệp vào cuộc sống của con, điều duy nhất cha có thể làm được là lo cho con đầy đủ về kinh tế. nhưng cha chỉ hy vọng sau này khi con đứng trước sự lựa chọn quan trọng, con hãy nghe ý kiến của những người quan tâm đến con, bởi con là một người làm việc gì đều rất dứt khóat, như vậy sẽ khiến con dễ dàng bị tổn thương. Cả đời cha làm kinh doanh tiêu tiền như nước. trong tấm thẻ ngân hàng này chính là một nửa số tiền tích lũy cả đời của cha và mẹ kế con, tổng cộng là 70 vạn tệ. cha để nó lại cho con, chắc là đủ cho con học xong đại học và mua một căn hộ tại Bắc Kinh. 70 vạn tệ còn lại, cha để lại cho mẹ kế con. Cô ấy phái dùng số tiền này để phụng dưỡng và lo liệu việc tang cho cha mẹ hai bên gia đình, đồng thời duy trì việc làm ăn của cha. Hai người chính là người mà cha yêu thương nhất trên đời, dù con có tin hay không.
Con trai, cha đi đây. Hãy tha thứ cho cha đã không đem lại cho con một gia đình ấm áp và tình yêu thương trong những năm tháng cha còn sống. sau này con pahỉ tự giữ gìn sức khỏe. con hãy khoan dung với người khác hơn, con sẽ sống vui vẻ hơn bây giờ. Nếu kiếp sau cha vẫn có thể trở thành cha của con, cha sẽ bù đắp cho con những gì kiếp này cha nợ con.Cha của con
Khi đọc xong bức thư, nước mắt tôi đã làm nhòe hết các chữ viết trên thư. Trước lời xưng tội trong lúc hấp hối của cha tôi, tôi chợt phát hiện ra, thì ra tại nơi sâu kín trong tâmhồn, tôi vẫn vô cùng yêu quí gia đình này, yêu quí người cha của tôi, cho dù từ trước giờ tới nay, tôi vẫn e mình chống đối họ.Cha tôi đã trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đờu trong cái nhìn lạnh lùng của tôi, và lại xưng tội với tôi trước khi ông qua đời. nếu như không bởi cái ch.ết này của ông, có lẽ cả đời này tôi cũng không biết được sự áy náy và tình yêu của ông dành cho tôi trong cõi sâu tâm hồn ông.
Tôi vào phòng tắm, tắm gội, để nước cứ giội mãi vào đầu tôi. Ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi nhẹ, giống như những giọt nước mắt bị đông cứng từ trên trời rơi xuống.Mẹ kế nấu một bữa ăn thịnh sọan, tất cả đều là những món tôi thích. Trên bàn ăn, bà bày ba cái bát và ba đôi đũa.“Ba người chúng ta ăn một bữa cơm đòan viên nhé. Ngày mai cháu hãy quay lại trường học, đừng để lỡ kỳ thi cuối kỳ.” Bà nhẹ nhàng nói.
Tôi không biết nên nói gì, thế nên chẳng nói câu nào. Chúng tôi lăng lẽ ăn xong bữa tối. giờ đây ba người một nhà muốn ngồi ăn cùng một mâm cơm cũng đã trở thành một mong ước quá xa vời.Ăn xong cơm, tôi nói với bà: “Cô đi nghỉ đi, để cháu rửa bát”.
Bà ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy cảm kích, mãi không thốt nên lời. một lúc lâu sau, bà mới lắc đầu, nói: “Cháu cứ đi nghỉ sớm đi”. Nói xong, bà cúi đầu bước vào nhà bếp.
“Cám ơn cô!”. Tôi buộc miệng nói.Bà chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi, mỉm cười, rồi lại quay lại làm việc của bà.Chiều hôm sau, tôi đã ngồi trên máy bay quay lại trường học. trước khi đi, tôi để lại số điện thoại di động và địa chỉ chỗ ở của tôi cho mẹ kế, đồng thời nói với bà: “Nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, cô nhớ gọi điện thoại cho cháu. Cô chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Bà gật đầu.
Tôi bỗng nghĩ rằng, giá như bà chính là mẹ đẻ của tôi, và mẹ đẻ của tôi, và mẹ đẻ của tôi chưa bao giờ rời xa cha tôi thì tốt biết bao.Từ trên máy bay tôi nhìn xuống, cả dãy núi cao sừng sững và những con sông rộng giống như cảnh quan thu nhỏ của tủ kính trưg bày tranh ảnh, gần ngay trước mắt nhưng không thể sờ tới được. tôi luôn suy nghĩ tới những điều cha tôi viết trong thư. Ông đã đúng, tôi là một người không biết khoan dung, tôi dùng thái độ không chút thân thiện để đối cử với những thứ tôi cho là không hòan mĩ, điều này khiến tôi buộc phải yêu thích cuộc sống cô đơn. Và chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này, bao việc đã xảy ra, lại khiến tôi ý thức ra được một điều, cô đơn sẽ khiến những điều phiền tóau càng thêm phiền tóai, khiến đau khổ càng thêm đau khổ.Tôi nhớ Henry Miler đã viết trong cuốn “Tropic of Cancer”: Chúng ta đang bơi lội trên bề mặt của thế gian. Đúng vậy, sinh mệnh của chúng ta được hòan thành trong quá trình luôn luôn bị đào thải. trước mắt những tình cảm trần tục mạnh mẽ như vậy, cách thích độc hành này của tôi thì có là gì chứ.
SA TĂNG 2
Từ khi bỏ đứa trẻ không có phúc phận được nhìn thấy thế giới rực rỡ này, tôi liền phát hiện ra mình có một loại khả năng kì diệu là có thể dự cảm được tương lai. Tôi không biết liệu có phải tất cả các bà mẹ đều có sự biến đổi này không, nhưng tôi không thích chút nào. Có đôi khi, tôi cảm thấy bức bối một cách vô cớ, tôi biết, đó có nghĩa là sắp có sự việc tồi tệ xảy ra.Dạo trước, Lâm Lâm đột ngột về quê, cậu ấy đi rất vội vã, không nói cho tôi biết lý do. Từ khi cậu lên học đại học, cậu chưa về nhà bao giờ, nên tôi nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rất tồi tệ. hai ngày sau khi cậu đi, tôi nhận được điện thọai của cậu, cậu gọi điện từ sân bay, cậu không nói gì cả, chỉ khóc nghẹn ngào trê điện thoại. tôi không biết phải an ủi cậu thế nào, chỉ lặng lẽ nghe cậu khóc. Tôi chưa thấy cậu ấy khóc bao giờ, bởi tôi không biết trên đời này có thứ gì có thể làm cho cậu đau lòng.Từ khi Lâm Lâm xảy ra chuyện, tôi thường có cảm giác buồn bực, tâm trạng rối bời. trực giác nói cho tôi biết sắp có một chuyện xui xẻo giáng xuống đầu tôi. Quả nhiên, không lâu sau, tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi. Trong điện thoại, bà nói bà đã mua vé máy bay, tuần sau sẽ bay đến Bắc Kinh thăm tôi.Sau khi bỏ ống nghe, tiện tay tôi đập nát chiếc điện thọai và giẫm vài cái thật mạnh. Tôi biết cái ngày này ắt sẽ đến, chỉ không ngờ khi nó đến lại khiến tôi khó chịu đến như vậy.Mẹ tôi biết tôi dọn khỏi nhà bác tôi. Tôi vốn không nói với bà, nhưng nếu tôi không nói với bà thì bác gái tôi cũng sẽ nói với bà. Nhưng trong đầu tôi chỉ nói với bà rằng không quen sống ở nhà người khác, nên vào ký túc xá trường ở, sau đó lại nói với bà, một mình tôi thuê phòng ngoài trường. lúc đó, trên điện thoại bà thở dài một tiếng, nói bà không muốn can thiệp vào chuyện của tôi nữa. có trời mới biết, nếu tôi nói cho bà biết việc tôi ở cùng với một người đàn ông, thì bà có lập tức cưỡi hỏa tiễn đến Bắc Kinh hay không?
Buổi tối khi anh ấy về, tôi nói cho anh ấy biết việc mẹ tôi sẽ đến Bắc Kinh ở một thời gian ngắn. anh trầm ngâm hồi lâu, không nói gì. Tôi biết anh đang nghĩ gì, nên tôi nói với anh: “Anh không cần gặp bà đâu. Trong những ngày đó, anh hãy về đằng vợ anh sống đi”.
Tối đó chúng tôi thấy vẻ mặt như được giải thoát của anh, trong lòng nghĩ, rốt cuộc người đàn ông này có đáng để tôi che chở bảo vệ như vậy hay không?
Tối đó chúng tôi vẫn làʍ ȶìиɦ với nhau như mọi ngày, lúc làm việc ấy, tôi luôn miệng gào rú. Tôi nhìn thấy sự kinh ngạc và niềm hưng phấn cực độ trên mặt anh. Tôi nghĩ, người đàn ông này cần một điều thật hết sức giản đơn – chỉ là một người phụ nữ có thể hơi *** đãng lúc làʍ ȶìиɦ với anh ta, thế nhưng qua quá nửa đời người mong muốn này vẫn chưa thể trở thành hiện thực. nghĩ đến đấy, tôi lại trào dâng niềm thương cảm.
Tôi giơ tay ra ôm chặt lấy anh, dựa đầu sát vào ngực anh. Tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp và nhịp tim dồn dập của anh, ngửi mùi mồ hôi mang theo hương hoocmon nam tính tỏa ra từ cơ thể anh. Tối đó, chúng tôi làʍ ȶìиɦ một cách điên cuồng hồi lâu, chúng tôi liên tục thay đổi tư thế, mỗi lần anh lên cao trào là lại khiến niềm hưng phấn của tôi lên đến đỉnh cao. Khi mọi việc kết thúc, chúng tôi đều đã mệt mỏi rã rời. Chăn và giường thấm đẫm mồ hôi của chúng tôi, chăn gối rơi vãi khắp trên giường và dưới đất.Anh ấy lặng lẽ ngủ bên cạnh tôi. Tôi vuốt ve những hạt mồ hôi lấm tấm trên tránh anh, nghe tiếng ngáy đều đều của anh.Tôi không ra sân bay đón mẹ tôi, mà nói luôn cho bà biết địa chỉ nơi tôi ở. Khi bà gõ cửa, tôi vừa mới tỉnh dậy, đang ngồi trước gương kẻ lông mày. Tôi đang nghe bài hát phỏng theo nhạc bài “sailing”, âm nhạc du dương đã khiến tôi hòan tòan chìm vào sự hứng thú mê say của niềm vui tô son trát phấn.“Một mình con ở trong căn phòng rộng thế này sao? Tiền thuê phòng một tháng bao nhiêu? Tại sao không ở nhà bác con?”. Đây là câu hỏi đầu tiên sau khi bà nhìn thấy tôi.
“Mẹ chắc đã mệt rồi, cất đồ đạc vào trong nhà rồi chúng ta đi ăn chút gì nhé”. Tôi không để ý đến một lọat câu hỏi của bà, mà đặt hành lý của bà vào một góc tường, sau đó bắt đầu thay quần áo.Tôi để ý thấy mẹ liên tục ngắm nghía khắp căn phòng, rõ ràng bà muốn phát hiện ra những việc bà chưa được rõ. Trước khi bà đến đây, tôi đã cẩn thận cất giấu những thứ đồ có liên quan đến anh ấy, cho nên tạm thời bà sẽ không phát hiện được điều gì khác lạ. Tôi nhận xét thấy nét mặt bà đầy vẻ nghi hoặc, nhưng lại không thể tìm ra được bất cứ bằng chứng gì. Thế nên tôi bắt đầu cảm thấy rất đắc ý.Tôi dẫn bà đến một quán ăn tây gần khu nhà tôi, tôi rất thích bánh bao nướng và sa lát rau ở đó. Vừa bước vào nhà hàng, tôi liền thấy bà nhíu mày, đồng thời thì thầm với tôi: “loại đồ ăn này sao mà ăn no được chứ!”.
Chúng tôi chọn một chiếc bàn gần cửa sổ. Tôi hỏi bà muốn ăn gì, bà nóng vội trả lời: “gì cũng được, gì cũng được”.
Thế là tôi gọi hai suất tôi thích ăn nhất, một suất cho tôi, một suất cho bà. Nếu bà không thích ăn thì ít ra tôi cũng có thể ăn thêm được một chút.Sau khi ổn đinh chỗ ngồi, tôi mới nhận ra thực ra trong hai năm nay mẹ tôi đã già yếu đi nhiều. Mặc dù da bà vẫn trắng trẻo, nhưng những vết nhăn nơi khóe mắt đã hiện ra rất rõ. Nếu như bà không mặc một bộ đồ thời trang cao cấp thì bà chẳng khác gì với những người phụ nữ trung niên sắp sửa lên chức bà ngoại.“Cha con khỏe không ạ?” Tôi hỏi.“Ông ấy hiện đang ở canada, khỏang một tháng về nhà một lần. Lần trước ông ấy về còn nói với mẹ về con đấy”.
“Vâng, được rồi, con biết rồi”. Tôi sốt ruột ngắt lời bà. Thực ra cha thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, gửi tiền cho tôi. Ông rất muốn đến bắc kinh thăm tôi. Hưng tôi biết ông rất ghét bác trai tôi, nên tôi kiên quyết không cho cha tôi đến. Và tôi cũng sợ cha biết chuyện tôi và anh, cha là người thông minh, chắc chắn ông sẽ phát hiện ra. Trên thế giới này, cha là người tôi không muốn để ông biết chuyện nhất.
“Con sống một mình ổn cả chứ? Hay là…”
“Không, con rất ổn. Mẹ không phải lo lắng gì đâu”. Tôi không thích đề tài này, tôi sợ xóay đi xóay lại tôi sẽ làm lộ chuyện. Tôi hiểu mẹ tôi, bà rất giỏi món này.“ở đây đã có bạn rồi chứ?” Mẹ hỏi rất thích thú.“Ồ, con chơi với mấy người bạn. Họ đều rất tốt”. Đồ ăn tôi gọi đã được mang tới, cho nên tôi bắt đầu cúi xuống ăn lấy ăn để.“Có bạn trai nào đối xử đặc biệt tốt với con hay không?” Mẹ dò hỏi.
“Có ạ, nhiều lắm, rất nhiều người theo đuổi con.” Không hiểu tại sao, trong đầu tôi lại chợt nảy ra câu nói giảo họat này.Rõ ràng mẹ hơi hỏang. “Con gái ơi, chớ nên cả tin những đứa con nhà giàu có, chúng chỉ biết nói những lời đường mật, con là con gái, rất dễ bị thiệt thòi”.
“Không có đâu”. Tôi tiếp tục ăn.
“Thế con có đặc biệt quý mến ai không?” Mẹ tôi quyết hỏi đến cùng. Việc tôi chuyển khỏi nhà bác ra ngoài ở riêng rõ ràng đã làm cho bà nghi ngờ, bà đang tìm kiếm chứng cứ để chứng thực cách nghĩ của mình. Bà là con người như vậy mà.“Có ạ, có vài tên cũng khá được.” Tôi thực sự không biết nên nói gì, tôi không muốn một bữa trưa vui vẻ thế này lại bị những câu hỏi vô vị của bà phá hoại.“Bọn họ hay đến chỗ con chơi không?”. Hẳn nhiên mẹ cho rằng đây đây là một câu hỏi then chốt, bởi tôi phát hiện ra đôi mắt bà sáng rực. Tôi gần như sụp đổ. Tôi thật cảm thấy mình quá ngu ngốc, sao tôi phải giấu giếm bà chứ? Đã bao năm nay, đã có việc gì của tôi lại có thể qua được mặt bà chứ? Hiện giờ khó khăn lắm mới có được cuộc sống riêng của mình, tại sao tôi lại vẫn phải tiếp tục lọai âm mưu mà ngay từ thuở nhỏ tôi đã phải vận dụng?
“Mẹ, con biết mẹ muốn biết những gì, vậy thì ngay bây giờ con sẽ nói cho mẹ biết”. Tôi uống một ngụm nước ép dưa hấu, nói: “Hiện giờ con đang chung sống với một người đàn ông bốn mươi tuổi, hơn nữa từ rất lâu rồi anh ta có vợ và không có ý định ly hôn. Anh ta đối xử với con rất tốt. Con rất vui, và vài ngày trước, con vừa mới phá đi cái thai của con và anh ta”.
Tôi nói liền một mạch hết mọi điều, có cảm giác như đã trút bỏ gánh nặng. Rất tuyệt, giờ đây tôi chẳng còn gánh nặng gì nữa, ngược lại, chính bà lại phải đau khổ.Sau khi nói xong, tôi tiếp tục cúi đầu ăn món salad rau của tôi. “Hôm nay món đậu xanh thật tươi ngon”. Tôi nói với mẹ.Tôi không ngẩng đầu lên nhìn nét mặt mẹ, không biết là do không dám nhìn hay không muốn nhìn. Tôi chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo phát ra từ giấy ăn trong tay mẹ, dường như bà đang run rẩy. Sau đó tôi lại nghe thấy tiếng bà thở dài não nề. Tôi ngẩng đầu lên thấy bà đang ôm mặt, miệng lẩm bẩm: “Thật là nghiệp chướng!”
Không biết tại sao, trong lòng tôi bỗng trào dâng chút cảm giác thương xót, bắt đầu cảm thông với người phụ nữ trước mặt mà tôi nên gọi là mẹ ruột. Tôi biết giờ đây bà chắc chắn đã rất đau lòng, bởi đứa con gái bà đã dốc tâm dạy dỗ đã phản bội bà chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi rời xa gia đình.“Mẹ, mẹ đừng buồn”. Tôi nắm lấy tay bà.Bà hất mạnh tay tôi ra, rồi tát tôi một cái. Mặc dù cái tát không mạnh, nhưng từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi bị tát, nên vẫn cảm thấy mặt mình đau rát. Và chút thương cảm của tôi đối với bà đã bị cái bạt tai này làm tiêu tan hết cả.Có thể thấy rõ ràng, sau khi mẹ đánh tôi, bà cũng hối hận. Bà vội nắm lấy tay tôi, giọng nói vừa mang vẻ cay nghiệt vừa mang vẻ cầu xin: “Con gái ngoan, hãy nói cho mẹ biết, người đó là ai, con buộc phải kết hôn với anh ta”.
Tôi đẩy tay bà ra, lạnh lùng nói: “Con sẽ không nói cho mẹ biết anh ấy là ai, mẹ không cần phải biết. Com đã rất hối hận vì đã nói cho mẹ biết những việc này”.
Mẹ căm phẫn, trợn mắt nhìn tôi, nói: “Con có bị điên không đấy? Con lấy tuổi xuân của mình ra làm trò đùa hay sao? Tại sao tao lại sinh ra cái thứ con gái không biết liêm sỉ như mày chứ!”.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy mẹ dùng giọng điệu cay độc như vậy để nói với tôi, nhưng tôi cho rằng, nếu so với những lời cằn nhằn của bà trước đây, thì giọng điệu cay độc này còn khiến tôi dễ chịu hơn đôi chút. Giọng của bà rất to, có vài nhân viên phục vụ nghiêng đầu nhìn chúng tôi.
“Có gì mà xem, cút hết cả đi!”. Tôi hét lên với bọn họ. Thế là mấy người nghe lén đó liền ỉu xìu đi ra.“Mẹ, chúng ta về nhà nghỉ thôi, con mệt rồi”. Tôi nói với bà. Sau đó, tôi gọi nhân viên đến thanh toán, không ngờ mãi không có ai dám đến. Mẹ vẫn không nói gì.Trở về chỗ ở của tôi, tôi liền nằm lên giường, trùm kín chăn lên đầu ngủ. Mẹ cứ luôn kêu rên bên tai tôi, giọng điệu đã hòa nhã hơn so với lúc ăn cơm. Có lẽ bà đã nhận được ra, tôi là người không sợ cứng rắn. Đại ý của vấn đề là, tôi bắt buộc phải kết hôn với anh ta, anh ta bắt buộc phải ly hôn với vợ anh ta, tôi buộc phải nói với bà anh ta là ai, bà cần phải nói chuyện với anh ta, nếu như sự việc không được giải quyết, bà quyết không quay về Thượng Hải. Tôi vốn đã thấy rất phiền não, lại nghe thấy bà càu nhàu nhiều như vậy, nên càng cảm thấy ngột ngạt bực bức bối. Thế là tôi liền chạy vào bếp lấy con dạo gọt hoa quả, đặt lên cổ tay tôi, nói với bà: “Có phải là mẹ muốn con ch.ết trước mặt mẹ hay không?”.Mẹ lập tức cứng đờ người nhìn tôi, một lúc lâu sau, bà lắc đầu, thở hắt ra rồi không nói gì thêm nữa. Chiêu này thật tuyệt, lần nào cũng có hiệu quả cao!
Tôi vứt con dao xuống đất, khóac áo khóac chạy ra ngoài. Bầu không khí bên ngoài thật trong trẻo. Tôi chạy dọc theo đường dành cho người đi bộ thật lâu.
SA TĂNG 3
Rõ ràng là cái ch.ết của cha Lâm Lâm đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu. trong những ngày tháng chúng tôi chung sống với nhau, cậu chưa bao giờ nhắc đến người nhà cậu, đến nỗi tôi đã nhầm tưởng cậu là một cô nhi không cha không mẹ trong một khỏang thời gian khá dài. Nhưng cuộc sống của cậu lúc nào cũng dư dật nên tôi biết, thực ra cậu có một gia đình rất khá giả. Chúng tôi đều là những người khá lạnh nhạt đối với tình cảm gia đình, nên tôi có thể hiểu được cậu ấy.Đi công tác từ Quảng Châu trở về, tôi chạy thẳng đến chỗ Lâm Lâm. Cậu ấy đang nằm trên bệ cửa sổ đọc cuốn: “Cuộc sống không ở đây” của Milan Kundera. Tôi đã đóan trước được việc này, bởi mỗi khi trong lòng không vui, cậu đều lấy cuốn sách sách này ra đọc. tôi không biết rốt cuộc cậu có thể đọc được gì từ đó, kết quả là cuốn sách đó đã bị lật giở đến độ sắp tã cả ra.Căn phòng rất lạnh, bởi cậu mở cửa sổ. xung quanh thật bừa bộn, quần áo, tất đều vứt lộn xộn dưới đất, đĩa CD và những cuốn sách bị xếp đống trên bàn học. đầu tóc Lâm Lâm rối bù, quầng mắt thâm đen. Tôi tiện tay giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, sau đó ngồi xuống giường.
“Vẫn buồn lắm phải không?”. Tôi hỏi.
“Tôi không buồn, chỉ cảm thấy trong cuộc sống của mình bị thiếu đi một thứ gì đó. Trước đây tôi không hề nhận ra, thực ra, đối với tôi, những thứ đó tồn tại hay không tồn tại hòan toàn khác biệt.” Lâm Lâm nói.
Tôi vuốt tóc cậu, ôm cậu vào lòng.
“Anh về nhà đi, đừng để cha mẹ anh phải lo lắng. tôi không sao?” Cậu nói.
Tôi biết cậu ấy muốn yên tĩnh một mình, nên tôi gật đầu.“Mai tôi sẽ gọi điện cho cậu”. trước khi đi, tôi nói với cậu.
Buổi tối có khách tới ăn tối, chính là mẹ của cô em họ. lúc còn nhỏ, tôi đã gặp bà cô này. Trong ấn tượng của tôi, bà là người khá ồn ào. Sau này nghe những lời kể của cô em họ, tôi càng không có cảm tình với người phụ nữ ấy. em họ nhìn thấy tôi cũng chỉ gật đầu chào, không nói gì. Tôi nhận ra nét mặt cô rất khác lạ, dường như có chút óan hận. tôi không thấy là về điều này, cô thường xuyên kể với chúng tôi về bà mẹ cô. Xem ra cuộc viếng thăm của cô tôi đã khiến cho em họ không vui.Mẹ tôi và cô tôi không nói chuyện gì nhiều, thật không giống với phong cách thường ngày của họ. tôi biết mẹ tôi vẫn luôn canh cánh về việc của tôi và Lâm Lâm. Và đó tôi cũng đóan được có lẽ cô cũng đã bíêt được một số chuyện của em họ. ánh mắt tôi nhìn về phía họ dò hỏi, cô nhẹ nhàng gật đầu. tôi đã hiểu tất cả.Đây thực là một mùa khắc nghiệt. tất cả chân tướng đều bị bại lộ theo cái ch.ết.
Bữa cơm được hòan thành trong bầu không khí nặng nề, ngột ngạt. sau đó, mẹ và cô ngồi trò chuyện rất lâu trên sofa ở phòng khách, tôi và em họ liền chạy như bay ra ngòai.“Chúng ta đi đâu đây?”. Tôi hỏi em họ.
“Đi mua quần áo với em nhé!” Cô nói.Thế là chúng tôi đi đến một trung tâm thương mại lớn. em họ liên tục thử tất cả các kiểu dáng thời trang.
“Em gần như sắp quên đi niềm hứng thứ thử quần áo mất rồi”.
Em họ soi gương và nói với tôi: “Trước đây là làm mình vui, giờ thì lại làm người khác vui”.
“Sao mẹ em biết được sự thật?” Tôi không để ý đến những lời lẩm bẩm của cô.“Tự em nói cho bà biết đấy. dù cho em không nói cho bà, sớm muộn gì bà cũng sẽ biết. đây là mẹ em mà. Cho nên thà em nói hết mọi chuyện cho bà, đỡ mất thời gian của mọi người. anh xem, cái này có đẹp không?”.
Em họ đang thử một cái áo dệt kim bo có đính lông vũ trên tai.
“Em không sợ bà sẽ tìm anh ta gây chuyện sao?” Tôi nhìn thấy giá của chiếc áo đó là 2.400 tệ.
“Anh ta đã bằng lòng chung sống với em, anh ta buộc phải có trách nhiệm gánh vác những việc này. Nếu không, anh ta cũng không thể được coi là một người đàn ông”. Giọng điệu em họ rất lạnh nhạt.
Tôi chẳng biết nói gì.
“Anh đến thăm Lâm Lâm chưa?”. Em họ như chợt nhớ ra ra điều gì đó.
“Sau khi xuống máy bay, anh đã đến chỗ cậu ấy rồi”. Tôi nói.“Cậu ấy thế nào?”.
“Không tốt lắm. cái ch.ết của cha cậu đã khiến cậu bị hụt hẫng nặng nề.”
“Cậu ấy thật xui xẻo quá, so với cậu, chút chuyện của em chẳng thấm vào đâu. Mấy hôm trước, cậu ấy vừa mới bị nhà trường kỉ luật”. em họ nói.
“Vì sao?”. Tôi vô cùng sửng sốt. cậu ấy chưa bao giờ nói với tôi việc này.
Em họ quay người, nhìn thẳng tôi, nói từng chữ: “Mẹ anh đến trường tố giác cậu ấy”.
Việc này đến với tôi quá đột ngột. tôi vẫn tưởng rằng sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi đều không nhắc tới thì nó sẽ cứ thế mà kết thúc, cho nên tôi chưa từng giải thích với mẹ tôi. Thật không ngờ việc tôi lo lắng nhất vẫn xảy đến. cuối cùng, tôi vẫn cứ làm tổn thương cậu ấy.
“Cậu ấy không bị “bức hại” gì chứ?”. Đây là mấu chốt tôi quan tâm nhất.
“Chắc không sao. Thực ra nhiều lúc cậu ấy còn nghĩ được thoáng hơn anh đấy. tôi mua chiếc áo này”. Câu cuối cùng là nói với nhân viên bán hàng.
Tôi quay người bước đi. Em họ với theo: “Chờ em với!”.
Tôi chạy thẳng một mạch về nhà, đá mạnh vào cửa. mẹ và cô vẫn đang trò chuyện với nhau trong phòng khách. Nhìn thấy tôi mặt hằm hằm lao vào, họ đều ngẩn cả người.
“Con sao vậy?” Mẹ hỏi.
“Việc mẹ làm, mẹ tự biết lấy. con thật không hiểu, sao mẹ lại không muốn con được vui vẻ. bây giờ thì mẹ đã hài lòng rồi chứ, cậu ấy bị kỉ luật, cha cậu ấy cũng ch.ết rồi, giờ thì cậu ấy chẳng còn gì nữa cả. đều là nhờ mẹ ban phát cho cả đấy”. đây là lần đầu tiên tôi hét lên với mẹ tôi. Tôi cảm thấy sự phẫn nộ của mình đã khiến tôi vượt quá vai trò của mình.
Thực ra câu nói này của tôi rất không ổn, bởi việc cha của Lâm Lâm qua đời chẳng liên quan gì đến mẹ tôi, chỉ là hai sự việc cùng xảy ra cùng lúc, nên tôi cùng dồn cả lên đầu bà.“Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi!” Mẹ tôi lớn tiếng.
“Nếu quả thực mẹ muốn tốt cho con thì mẹ hãy để cho con được tự giải quyết việc của con”.
Vứt lại câu nói này sau lưng, tôi quay người bước ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ phía sau lưng. Chính lúc đó, em họ cũng vừa tối, cô nhìn thấy tính cách ngượng ngùng và người mẹ đang khóc của tôi, cô liền hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cô hỏi tôi: “Anh đi đâu?”.
“Cứ mặc tôi”. Tôi không còn tâm trạng để trò chuyện với bất cứ ai, tôi bước thẳng ra ngoài.Tôi bước trên con đường lớn vào lúc chập tối ngay đầu đông. Trên đừơng người thưa thớt, thỉnh thoảng trên đường dành riêng cho người đi bộ có thể nhìn thấy vài người hát rong đầu tóc xõa xượi, vừa đánh đánh ghita vừa hát các loại bài hát “vừa đi vừa hát”. Trong cái giá lạnh và những lời ca lộn xộn kia, sự phẫn nộ của tôi đã nhanh chóng chuyển thành sự ấm ức. tôi chưa bao giờ có thể ngờ được rằng, có một ngày mẹ ruột của tôi lại làm tổn thương người mà tôi yêu nhất, hủy họai niềm hạnh phúc của tôi.Tôi đi lang thang không mục đích, không ngờ lại đi đến trước cửa nhà Lâm Lâm. Tôi đẩy cửa bước vào.Lâm Lâm đang nhoài người trên bàn ăn mì tôm. Chắc chiều này cậu đã dọn dẹp căn phòng, trông sạch sẽ hơn rất nhiều. cậu đóng cửa lại, bật lò sưởi, căn phòng vô cùng ấm áp.
Cậu rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, cậu hỏi: “Chẳng phải tối nay anh ăn tối cùng gia đình hay sao? Sao anh lại đến đây?”.
Tôi ôm chầm lấy vai cậu, hôn mạnh lên trán cậu, cậu lúng túng nói: “Anh làm sao thế?”.
Tôi nắm lấy vai cậu, nhìn vào mắt cậu, hỏi: “Sao cậu không cho tôi biết?”
Quả đúg cậu ấy hiểu tôi đang nói gì. Cậu nhẹ nhàng đẩy tôi ra, tiếp tục ăn mì tôm, nói giọng tỉnh bơ: ”Việc này không liên quan gì đến anh, sao tôi phải nói cho anh chứ?”.
Tôi thực sự không hiểu: “Sao lại không liên quan gì? Cậu là người yêu của tôi, mẹ tôi làm tổn thương cậu cũng chính là đã làm tổn thương tôi. Chả lẽ cậu lại không hiểu điều này sao?”.
“Bà là mẹ anh, mọi việc bà làm đều muốn tốt cho anh. Tôi không muốn vì tôi mà hai người xảy ra chuyện bất hòa”. Cậu nói.
Tô ôm cậu từ phía sau, nói: “Cậu bé ngốc ạ, cho dù cậu không nói, kiểu gì tôi cũng biết việc này”.“Anh muốn ăn mì không? Tôi làm cho anh nhé?”. Cậu đẩy tôi ra.“Từ ngày hôm nay, chúng ta ở chung nhé”. Tôi buộc miệng nói.Lâm Lâm quay lại nhìn tôi, sau khi chớp chớp mắt, nụ cười rạng rỡ hiện ra: “Có người chia sẻ tiên phong giúp tôi, đương nhiên là rất hoan nghênh”.
Tôi ôm hôn cậu tha thiết.Sau ngày hôm đó, tôi thực sự không về nhà nữa, tôi đã chính thức sống cùng Lâm Lâm.Mẹ gọi điện thoại cho tôi rất nhiều, nhưng tôi không nghe máy. May mà họ không biết chỗ ở của Lâm Lâm, nếu không thì thực sự quá phiền toái. Mấy ngày nay, chúng tôi không gọi điện thọai cho em họ, bởi chúng tôi biết mẹ cô cũng rất phiền phức. Những tháng ngày chung sống cùng Lâm Lâm, không phải mọi việc đều hòan tòan suôn sẻ. Bởi chúng tôi đều là những người có cá tính mạnh mẹ, nên số lần tranh cãi cũng nhiều hơm trước đây một chút. Nhưng xét về tổng thể thì vẫn khá hài lòng. Trong khỏang thời gian đó, chúng tôi đã có được một cuộc sống *** phong phú nhất từ trước đến nay. Mặc dù cậu là người tha thiết hưởng thụ cao trào *** hơn tôi, nhưng thời gian này, tôi ngày càng dựa dẫm vào *** hơn.Sau khi tôi ở cùng Lâm Lâm được hai tuần, mẹ tôi gọi điện đến văn phòng tôi.
“Con về nhà một lát, cha mẹ muốn nói chuyện với con. Mẹ xin con đấy”. Giọng bà trong điện thọai vô cùng yếu ớt.“Có việc gì để nói cơ chứ? Con sẽ không thay đổi quyết định của mình. Nếu cha mẹ không bằng lòng, con cũng chẳng có cách nào khác”. Tôi nói.
“Cha mẹ không ép buộc gì con. Tối nay con về nhà ăn cơm nhé”. Giọng mẹ tràn đầy sự van xin.“Vâng”. Tôi không có cách nào khác để từ chối sự van nài của mẹ.Hôm đó, sau khi tan sở, tôi trở về nhà. Mẹ bày cả một bàn ăn đầy đồ ăn ngon, và đều là những món tôi thích. Mẹ và cha đang ngồi bên bàn ăn đợi tôi.Tôi ngồi xuống. sự im lặng kéo dài mãi.“Mẹ và cha đã suy nghĩ kĩ rồi, sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của con nữa, con và Lâm Lâm hãy sống với nhau cho tốt. Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan”. Mẹ tôi phá vỡ bầu không khí yên lặng.Tôi không ngờ mẹ tôi sẽ nói ra câu nói này, nên tôi không biết nên nói gì.
“Cha mẹ thực sự nghĩ như vậy à?”.
Mẹ cười, gật đầu. bà lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn bạc rất mảnh. Chiếc nhẫn rất đẹp và được làm rất tinh xảo.Mẹ nói: “Đây là chiếc nhẫn bà nội con đã tặng cho mẹ khi mẹ được gả vào gia đình chúng ta, nói là chỉ được tặng lại cho con dâu gia đình ta. Mặc dù Lâm Lâm không phải là con câu, nhưng con vẫn cứ đưa cho cậu ấy nhé. Xin lỗi cậu ấy thay mẹ. Mẹ không nên đối xử với cậu ấy như vậy. Lâm Lâm là một đứa bé ngoan”.
Mẹ đặt chiếc nhẫn vào tay tôi, rồi thở dài, nói: “Cô con nói phải, các con đều đã lớn cả rồi. Chúng tôi không quản được nữa”.
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn, không biết nên nói gì.
Cha tôi từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ ngồi uống rượu. nét mặt ông không vui, tôi có thể cảm nhận được trong lòng ông chắc chắc rất khó chịu. nhưng ông đã cố duy trì sự yên lặng, đây chính là cách ông thể hiện sự thỏa hiệp. thế nên tôi cũng thóang cảm động.“Cảm ơn cha mẹ”. Tôi nói.
“Cha mẹ anh thật tốt”. Sau này Lâm Lâm nói với tôi, “Mặc dù tôi biết họ không thể nào thực sự tiếp nhận tôi. Tôi có thể chắc chắn rằng họ vẫn đang căm hận tôi”.
“Tôi biết, nhưng họ có thể vì tôi mà nói ra những lời trái với lòng mình, đối với tôi đã quá đủ rồi”. Tôi hôn lên trán cậu.
SA TĂNG 4
Chuyến viếng thăm của mẹ cô ấy ít nhiều khiến tôi bồn chồn lo lắng. Mặc dù từ đầu đến cuối tôi đều đặt mình ở bên ngoài sự việc, nhưng vẫn thấp thỏm lo sợ sự việc bị bại lộ. tôi luôn căm hận nhược điểm này của mình, đó là sợ hãi gánh chịu hậu quả. Thực ra, trước kia khi lần đầu quan hệ với cô ấy tại nhà nghỉ, tôi đã biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ có điều không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy.
Sau khi tôi đi khỏi, cô ấy đã cẩn thận cất giấu những thứ đồ liên quan đến tôi. Nhưng tôi luôn cảm thấy điều đó không đủ để làm tiêu tan nỗi lo sợ của tôi.
Hơn một tuần qua, cô ấy không hề gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không dám gọi cho cô. Có đôi khi tôi ngẩn người suy nghĩ, nếu như mẹ cô ấy ở tại đây luôn, liệu có phải tôi không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa, mà mọi trách nhiệm, gánh nặng cũng sẽ bay theo mây khói.Việc hai cậu trai trẻ chung sống cùng nhau nằm ngoài dự liệu của tôi, có lẽ do tôi lớn hơn họ một chút. Tôi không thực sự mừng thay cho họ, dù gia đình hai người không còn ngăn cản việc họ yêu thương nhau. Họ đều không giỏi về giao lưu trò chuyện, cũng giống như tôi và vợ tôi vậy. điều khôi hài là, giữa chúng tôi còn có một sợi dây liên hệ duy nhất là cuộc hôn nhân, còn giữa họ thì chẳng có gì ngoài tình yêu tha thiết cuồng nhiệt với nhau.Sau khi họ chung sống cùng nhau, chúng tôi thường xuyên vui chơi với nhau. Chúng tôi thường ngồi ở quán bar nhỏ đến tận nửa đêm, từ khi trời mới lảng bảng tối đến khi những người uống say khướt bắt đầu nhảy nhót theo tiếng nhạc trong quán bar. Tôi rất mừng vì Lâm Lâm đã thoát khỏi bóng tối đau thương. Không hiểu vì sao, tôi luôn đặc biệt quan tâm tới chàng trai này, bởi từ cậu, tôi thấp thóang nhìn thấy hình ảnh thời trai trẻ của mình.Một hôm, chúng tôi vừa uống rượu vừa chơi xúc xắc, cả ba người đều uống say khướt. anh họ cô ấy, bỗng chỉ tay vào mũi tôi, nói: “Ông là kẻ không có trách nhiệm. ông làm cho em họ tôi mang bầu. nhưng lúc nó phá thai, thì ông đang ở đâu chứ?”.Nghe câu nói này, tôi bỗng tỉnh hẳn. bởi tôi không hề biết một chút gì về sự việc anh ta vừa nói.Ngón tay anh ta vẫn chỉ vào mũi tôi: “Ông đã bao giờ thực sự quan tâm đến nó chưa? Nó đang phải đối diện với sự trách móc từ phía gia đình, còn ông thì lại ngồi đây uống rượu với chúng tôi. Trong tim ông, nó có vị trí gì, ông đã bao giờ nghĩ đến chưa?”.
Tôi bỗng nhớ tới có một quãng thời gian cô ấy trông rất yếu ớt, cô ấy từ chối quan hệ với tôi. Trước đây tôi cứ nghĩ là bệnh phụ khoa, giờ thì tôi đã hiểu cả rồi.
“Sao anh không nói sớm cho tôi biết?”. Tôi hỏi anh ta.
Anh ta cười khinh mạn, nói: “Hai người ngày ngày ngủ cùng nhau trong tổ ấm, chuyện như vậy còn cần tôi phải nói với ông sao?”.
Lâm Lâm không nói gì, chỉ lặng yên uống rượu.Tôi bỗng cảm thấy một lượng máu lớn đang giội xối xả vào não tôi, khiến tôi không thể suy nghĩ được. Tôi thực sự là một kẻ ngu ngốc. tôi những tưởng rằng sự khóang đạt của cô ấy đã cho tôi một cái cớ để thoái thác trách nhiệm, nhưng vô hình chung, những trách nhiệm này đều trở thành sự đau khổ của chính cô ấy.Lâm Lâm vỗ vai tôi, nói: “Anh ấy uống say rồi, nếu không anh ấy sẽ không nói những điều này. Đừng trách anh ấy”.Tôi thở dài nói: “Cậu ấy nói đúng”.
Tối đó sau khi trở về, tôi nằm trên giường nghĩ ngợi rất lâu. Thư Hoa dẫn con trai sang phòng khác ngủ – ngủ riêng chính là cách cô ấy đã nghĩ ra để giảm bớt việc chăn gối trong vài năm nay.Tôi đang suy nghĩ, tình cảm giữa tôi và cô ấy hay với Thư Hoa mới thực sự đủ tư cách được gọi là tình yêu, là có đời sống ***, có sự lãng mạn, có sự quan tâm, hay là có trách nhiệm, có nghĩa vụ, có chốn để quay về. Trước giờ tôi chưa từng cho rằng đây là một vấn đề. Sự trách móc của anh họ cô ấy đối với tôi khiến tôi bắt đầu khinh bỉ bản thân mình. Thực ra đây chính là chỗ đáng buồn của tôi, tôi luôn suy nghĩ rất thấu đáo những sự việc phức tạp, nhưng lại không quyết định được sự lựa chọn mà đối với người khác đó là điều đơn giản nhất.Đềm đó, tôi mơ thấy ba giấc mơ kì quái – tôi không thường nằm mơ. Giấc mơ đầu tiên là hôn lễ của tôi và cô ấy trong thánh đường linh thiêng. Cô ấy mặc váy cưới trắng muốt, trông rất yêu kiều. tôi ôm cô vào phòng của chúng tôi, bốn phía tường đều là những tấm gương lớn. chúng tôi vẫn mặc quần áo và làʍ ȶìиɦ với nhau, chúng tôi đã đạt tới cao trào trong trang phục hôn lễ tinh khiết.
Giấc mơ thứ hai lại vô cùng đáng sợ, tôi nhìn thấy cô trần truồng nằm trên bàn phẫu thuật, phía dưới của cô chảy rất nhiều máu, cô kêu thét, còn tôi đứng bên không thể làm gì để giúp cô.Giấc mơ cuối cùng rất đơn giản, gương mặt của một đứa trẻ, nó nhìn tôi cười, nụ cười thật đáng yêu.Sáng hôm say tỉnh dậy, tôi bỗng cảm thấy mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều. sự ích kỉ của tôi đã giết ch.ết một sinh linh bé nhỏ, đấy là tội lỗi lớn nhất của lòai người. trước linh hồn của đứa trẻ đó, tôi thật không có đất dung thân.
Sáng hơm sau, tôi gọi điện đến chỗ ở của cô ấy, cô ấy nhấc máy.“Mẹ em còn ở đấy không?” Tôi hỏi.
“Anh muốn làm gì vậy?” Cô ấy hỏi đầy cảnh giác.
“Anh muốn cưới em.” Tôi nói.“Anh nói linh tinh gì vậy, anh điên rồi”. cô cười lạnh lùng.“Tôi muốn nói với mẹ em, tôi muốn cưới em”. Tôi nói.
“Ồ, vậy sao? Nếu đã vậy, anh tự nói với bà nhé”. Giọng cô đầy khinh mạn và buông ống nghe.Mấy chục giây sau, ở đầu dây bên kia vang lên giọng của một người phụ nữ trung niên: “Alô!”.
“Tôi là bạn trai của con gái bác, tôi muốn nói chuyện với bác”. Tôi nói.
Hai mươi phút sau, tôi và mẹ cô ấy gặp mặt tại một quán café nhỏ ở gần nhà cô. Trông bà chắc lớn hơn tôi chừng vài tuổi, ăn vận lịch sự, nhã nhặn, lúc trẻ, chắc bà cũng khá xinh đẹp.“Anh nghĩ sao đây, nói xem nào?”. Nét mặt và giọng điệu của bà đều lạnh lùng.
Tôi gọi hai ly hồng trà.“Bác đã biết tôi là người đã có gia đình”. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Vậy sao anh còn dụ dỗ con gái tôi? Một bà vợ vẫn chưa đủ sao?”. Nghe tôi nói xong, bà lập tức mở to đôi mắt.
“Bác gái ( đây là lần đầu tiên trong đời tôi gọi một người phụ nữ chỉ hơn tôi vài tuổi là bác gái), bây giờ nói những việc này thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bởi sự việc đã xảy ra. Tôi bằng lòng ly hôn với vợ, sau đó cưới con gái bác”. Tôi nói.“Anh lẽ ra phải làm như thế từ lâu rồi mới phải”. Giọng điệu bà dường như có nhã nhặn hơn đôi chút.“Tôi hy vọng bác cho tôi chút thời gian để giải quyết những việc khác”. Tôi nói.
“Được, nhưng mong anh nhanh chóng một chút. Tôi không muốn con gái tôi phải chịu ấm ức thêm nữa”. Bà nói, giọng điệu cay nghiệt, sắc mặt lạnh lùng vô cảm.“Không vấn đề gì”. Tôi uống một hơi cạn sạch ly trà.Buổi tối tôi hẹn Lâm Lâm và anh họ cô ấy đi ăn. Trong lúc ăn tôi nói với họ, tôi định cưới cô ấy. Hai người họ mỉm cười, không bình luận gì.
“Lẽ nào hai người không có bình luận gì về việc này sao?”. Tôi hỏi.
“Sự việc này sẽ không đơn giản như vậy được đâu”. Lâm Lâm nói.
“Tại sao?”. Tôi hỏi.
“Thầy đã nói chuyện với vợ thầy chưa?”. Lâm Lâm không chú ý đến câu hỏi của tôi.
“Mấy ngày tới tôi sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với cô ấy”. Tôi nói.
“Thầy đã nghĩ đến việc thầy sẽ bị mất những gì sau khi quyết định này được thực hiện?”. Lâm Lâm hỏi.
“Đương nhiên là tôi biết”. Tôi cười bất lực. “Nhưng tôi buộc phải làm như vậy”.
“Không có gì là bắt buộc thầy phải làm cả. Chúng ta làm tất cả mọi việc thực ra đều là đang suy nghĩ cho bản thân. Thầy cũng vậy”. Lâm Lâm lạnh lùng nói.
Tối đó tôi trở về nhà, con trai đã ngủ say. Thư Hoa đang giặt quần áo, qua lớp cửa kính, tôi vẫn thóang nhìn thấy cơ thể cô vẫn rất mảnh mai. Tôi bỗng nhớ lại đêm tân hôn động phòng hoa chúc của chúng tôi. Đêm đó, khi làʍ ȶìиɦ, cô ấy luôn nhắm chặt mắt, tôi vẫn nhớ trên cổ cô ấy luôn đeo một sợi dây lụa màu đỏ rực. Thế nên từ đó đến giờ, sợi dây lụa đó đã trở thành vật kích thích *** mạnh mẽ nhất đối với tôi.Tôi cởi sạch quần áo, nằm lên giường mình, đây đã từng là chiếc giường của hai chúng tôi. Tôi lặng lẽ nằm đó, trong đầu đang nghĩ phản ứng như thế nào, chỉ có thể cố sức nghĩ ra phản ứng của cô. Thậm chí tôi còn bắt đầu bịa ra lý do để ly hôn – tôi không muốn Thư Hoa biết được sự tồn tại của cô ấy, như vậy có lẽ sẽ khiến cho Thư Hoa cảm thấy dễ chịu hơn.
Con trai chắc chắn sẽ theo Thư Hoa. Thư Hoa quyết không để con trai cô sinh sống cùng một người đã vứt bỏ cô, tôi cũng không muốn con trai tôi nhìn thấy tôi chung sống cùng một cô gái kém tôi tới hai mươi tuổi. Mặc dù vài năm trở lại đây, tôi đã không mấy mặn mà gì tới địa vị xã hội cũng như danh lợi, nhưng tôi vẫn muốn giữ lại sự tôn nghiêm của người cha trước mặt con trai tôi.Khi tôi đang suy nghĩ miên man, tôi thấy Thư Hoa bước vào phòng. Tóc cô thả xõa ra, trên người choàng tấm khăn tắm. Tôi vẫn nhìn thấy sợi dây lụa đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của cô. Thân hình nở nang như vẫn mảnh mai của cô thấp thoáng hiện ra trong chiếc khăn tắm mỏng manh. Bỗng chốc, niềm ham muốn trong lòng tôi trào dâng, và không rõ từ lúc nào phần dưới của tôi đã bắt đầu trở nên cương cứng.Tôi nuốt nước bọt, nói: “Có việc gì không em?”. Tôi gắng sức che lấp sự hưng phấn và nỗi xúc động của mình.Cô ấy cười, không nói gì, kéo chăn lên và chui vào trong chăn của tôi. Tôi cảm nhận thấy bụng dưới ấm áp của cô đang áp sát vào vị trí nhạy cảm giữa hai đùa tôi. Hơi thở dồn của cô thoáng lướt qua cổ tôi. Tôi không thể kìm chế nổi, vội ôm chặt lấy cô, cuống quýt hôn chặt lấy đôi môi cô – thứ mùi vị đã trở nên xa lạ đối với tôi. Tòan thân cô bắt đầu run rẩy theo nụ hôn của tôi.Ngoài cửa sổ, từng bông tuyết bắt đầu rơi. Tôi và vợ làʍ ȶìиɦ trên chiếc giường của chúng tôi, đầu óc suy nghĩ miên man.