Chương 16
Bu loong và Đinh vít đến thành phố Diều
Mời bạn cùng ra đây
Theo nhịp còi thể dục.
Dàn hàng ngang hàng dọc,
Đuổi cái lười biến mau,
Một ngày mới bắt đầu.
Với nhịp còi thể dục. Bu loong và Đinh vít vừa đi vừa hát cái điệp khúc do nhà thơ Hoa Giấy sáng tác. Mới rạng sáng, dân Thành phố Xanh còn đang ngủ, hai chú thợ máy Bu loong và Đinh vít đã lên đường, vừa đi vừa tập bài thể dục buổi sớm. Đêm qua được tin là hai chú sẽ được ra khỏi bệnh viện để chữa một cái ô-tô, hai chú dậy từ mờ đất và đòi trả quần áo ầm ĩ. Mật ngọt vốn sợ tiếng ồn hơn hết nên lập tức đem quần áo trả cho hai chú. Các cô tí hon thức giấc vì tiếng hát của các chú, kéo nhau ra cửa sổ. Nhiều cô bước hẳn ra ngoài phố. Bu loong nói:
- Này, các cô, ga-ra xe ở đâu thế?
Một cô tí hon đội mũ trùm đỏ, mặc áo choàng xanh cổ áo làm bằng dạ lông màu nâu sẫm trả lời:
- Các chú lại đây, tôi sẽ chỉ cho.
Bu loong đáp:
- Tốt lắm. Rẽ sang trái hay sang phải?
- Bên phải! – Cô bé vừa trả lời vừa tò mò nhìn bộ áo bằng da của hai chú.
- Bên phải, quay! Đi đều, bước! Một hai, một hai! – Bu loong ra lệnh và đi vào đường phố mà cô bé đã chỉ.
Đinh vít nhịp bước đi theo chú, tiếp đến là cô tí hon vừa chạy vừa nhảy tâng tâng. Bu loong và Đinh vít đi nhanh đến nỗi đi quá cả cái cổng mà hai chú phải vào. Cô tí hon thét:
- Dừng lại! Các chú đi quá rồi.
Bu loong ra lệnh:
- Đằng sau quay!
Hai chú lại đều bước. Cô tí hon mở cổng. Ba người bước vào sân và đi về phía một cái nhà kho mái lợp ngói. Đinh vít mở rộng hai cánh cửa, lẩm bẩm: “Đây mà là ga-ra à! Một cái nhà kho hạng bét!”.
Bu loong nhìn vào trong, thấy một cái xe. Nhiều cô tí hon sán lại gần. Bu loong nói:
- Chả nhìn thấy cái gì cả, phải cho xe ra ngoài.
Các cô đáp:
- Cho xe ra ngoài ư? Không được đâu vì nó hỏng máy rồi.
- Vậy thì ta xúm vào đẩy, các cô đẩy đằng sau nhé. Nào! Tí nữa.
Chiếc xe ậm ạch và rên rỉ ra khỏi ga-ra. Bu loong và Đinh vít luồn vào giữa các bánh xe. Các cô tí hon há hốc miệng ra nhìn hai chú. Ồ, bình nước đường bị thủng và lại thiếu mất một cái ốc. Chà, chiếc ống dẫn nước đường vỡ mất rồi. Cuối cùng hai chú đứng dậy. Bu loong bảo các cô tí hon:
- Các cô đem kìm, cờ lê và mỏ hàn ra đây!
- Chúng tôi chẳng có đâu!
- Không có à? Thế thì các cô có cái gì nào?
- Chỉ có cưa và rìu thôi.
- Ai lại dùng cưa với rìu để chữa ô-tô bao giờ. Thế ở đây không có con trai à?
- Họ ở Thành phố Diều ấy.
- Xa không?
- Đi bộ một giờ thì tới.
- Một giờ với các cô ấy! Bọn tôi đi nhanh hơn. Đi bằng lối nào?
- Các chú cứ đi theo phố này, đi mãi đến chỗ gặp con đường rẽ ra cánh đồng về bên tay phải thì các chú rẽ và sẽ đi đến Thành phố Diều.
Bu loong đáp:
- Được rồi. Đi đều, bước!
Nhưng bỗng nhiên chú ra lệnh:
- Đứng lại, đứng!
Sau đó chú tiếp tục ra lệnh cho các cô tí hon:
- Trong khi chúng tôi đi vắng, các cô lấy giẻ lau xe đi nhé. Có xe thì phải chăm nom xe chứ!
Các cô trả lời:
- Vâng ạ.
- Bây giờ thì lên đường nào!
Hai chú đi, rẽ về bên phải. Bu loong nói:
- Ta hát tí chứ?
Hai chú đồng thanh hát rõ to:
Qua đồng ruộng, qua rừng xanh
Bước trên cỏ biếc, chúng mình ra đi.
Đôi ta đang ngắm hoa thì
Một con cóc đến, nhảy đi nhảy về.
Chúng mình vừa chạy vừa đi.
Mặc cho con cóc nằm ì nơi kia!
Dứt bài này, các chú lại hát tiếp bài khác rồi lại bài nữa, thế là các chú đã ra ngoài Thành phố Xanh. Non một giờ đồng hồ sau đó, Thành phố Diều đã hiện ra ở đằng xa. Vừa lúc ấy, hai chú thấy một chiếc xe đỗ ở giữa đường cái. Hai chú lại gần, thấy hai bàn chân thò ra ngoài đôi ống quần đen nhem nhuốc. Đinh vít hỏi:
- Này, cậu nghỉ ngơi đấy à?
Một cái đầu đen sì và xoắn ốc hiện ra giữa những bánh xe:
- Nghỉ ngơi dưới gầm xe đây.
- Làm sao thế?
- Ừ, chả có cách nào chạy chọt nữa. Mình chẳng hiểu ra sao cả. Tại nước đường không chảy hay là tại thừa hay thiếu hơi?
images
Chú ta đứng dậy và đá một cú vào bánh xe. Chiếc áo đen của chú cũng đầy dầu mỡ như quần chú, nhem nhuốc và bóng nhoáng đến nỗi người ta cứ ngỡ là áo quần bằng da cơ đấy. Có lẽ đó là một chú tài xế tồi, thường mất nhiều thì giờ chui vào gầm xe để xem vì sao xe ch.ết máy hơn là ngồi lái xe, mà điều đó thì xảy ra thường xuyên với các chú tài xế ô-tô chạy bằng nước đường. Bu loong dạo quanh chiếc xe, chẳng thấy cái gì là điều bất bình thường cả. Chú rúc vào gầm xe, tìm kiếm hoài rồi ngóc dậy, chú đứng đó suy nghĩ, tay đưa lên gãi gáy mãi. Rồi đến lượt Đinh vít và chú Tài xế.
Cảnh tượng ấy diễn đi diễn lại nhiều lần: các chú lần lượt biến vào gầm xe rồi lại đứng lên, vẻ mặt ngơ ngác, tay gãi gáy hoài. Cuối cùng Bu loong đã tìm ra nguyên nhân hỏng máy! Vài phút sau, máy nổ giòn giã và chú tài xế sung sướng bắt tay hai ông bạn:
- Cám ơn các cậu. Không có các cậu thì mình phải “nghỉ ngơi” ở đây đến tối mất. Các cậu đi đâu bây giờ? Lên xe mình mà đi.
Bu loong và Đinh vít nói cho chú rõ là hai người đi đến Thành phố Diều và đi để làm gì. Chú tài xế đáp:
- Mình có kìm, cờ lê đây, xin vui lòng biếu các cậu. Nhưng mình không có mỏ hàn đâu.
- Thế cậu không biết ai có mỏ hàn à?
- Có! Đinh ốc tay thợ máy của chúng mình có một cái, mình sẽ dẫn các cậu đến nhà cậu ấy.
Sau đó, cả ba trèo lên xe và vài phút sau, họ đã vào phố chính của Thành phố Diều.