Chương 17
Tuân Lan mặc áo choàng tắm ngồi đó trang điểm, hai bên đều là người mẫu nam của các nước khác cũng đang make-up.
Tiểu Chu chỉ mới gia nhập ngành trợ lý minh tinh cách đây không lâu, cũng giống như Tuân Lan, y là một người mới theo nghĩa tương tự. Y nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến một dịp như này, nhiều người thật sự, Lan Lan, lát mở màn đừng căng thẳng nha.”
Lôi Tuấn tức giận nói: “Cậu im miệng đi, cậu như này ai nhìn cũng căng thẳng theo đấy.”
Tuân Lan bật cười, quả thật, Tiểu Chu trông còn căng thẳng hơn bất cứ ai ở đây, như thể chốc nữa y là người lên sân khấu đầu tiên vậy.
Trước đây Tuân Lan cũng từng đã ra vào những dịp tương tự nhiều lần rồi nên cậu vẫn còn ổn chán, nhiều nhất là hơi tò mò, nhưng chút tò mò này cũng tan biến sau một thời gian dài ngồi không.
Trong nước, rất nhiều tín đồ thời trang theo dõi show diễn của W.M, đặc biệt là nhiều fans của Tuân Lan đã theo link phát sóng trực tiếp mà weibo chính thức của W.M đăng lên vào phòng live ngồi canh.
Hai ngày qua, fans của Tuân Lan có thể coi là rất tự hào, khi trước Tuân Lan bị toàn mạng giễu là ăn vạ W.M, đám fans bọn họ cũng khó chịu không thôi, giơ tấm biển “tin không chính thức” còn bị mắng rất thảm. Tương tác qua lại trên Weibo của W.M xuất hiện, các fan cảm thấy hả giận và đồng thời tất cả cũng đều bị sốc.
Nói thật, mặc dù Lan Lan là một bé con tốt mà bọn họ bảo vệ, nhưng bọn họ vẫn biết năng lực của bé con nhà mình như thế nào.
Lan bé con debut được hơn nửa năm, vai diễn trong phim truyền hình đều là vai phụ, không có tác phẩm, lưu lượng* cũng không đua bằng nhà khác, nhưng trong tình huống như vậy, thế mà không ho he gì đã lấy được show catwalk của W.M mà họ không dám nghĩ đến. Hơn nữa theo một số người có điều kiện đi hỏi thăm nói, cái hợp tác này ấy mà là W.M chủ động tìm Lan bé con của bọn họ hợp tác.
* Lưu lượng: Chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, lượng fan hùng hậu, diễn xuất tùy người.
Các fan ai nấy rơi nước mắt yêu thương như mẹ già, bé con biết tranh đua rồi, đã có thể tự mình kiếm cơm ăn rồi!
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nhận xét nói rằng Lan bé con của họ được kim chủ chống lưng hay gì đó, nhưng những chuyện này nói mà chẳng có chứng cứ, dù sao họ cũng không nghe không nghe, đừng nói nữa.
* , – (Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh), đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet ý chỉ cự tuyệt nghe quan điểm của người khác, tỏ vẻ không muốn nghe người khác nói chuyện, cũng có thể hiểu là bảo người khác Im đi, đừng nói nữa.
Thời gian từ từ đến lúc buổi catwalk bắt đầu.
Sàn catwalk ở giữa tối đen, chỉ có ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ màn hình điện thoại của một số khách mời có mặt ở đó. Sau đó, tiếng nhạc nhịp nhàng vang lên, ánh đèn trong hội trường lần lượt sáng lên.
Dưới ánh sáng mơ hồ mông lung, một bóng dáng cao gầy đứng yên xuất hiện ở trung tâm lối ra sàn chữ T.
Khi một nhịp nhạc khác chuyển đổi, bóng dáng cao gầy sải bước, cùng lúc đó, đèn phía trên sàn chữ T bật sáng và từ từ lan về phía trước.
Tuân Lan xuất hiện trong màn ảnh, cậu mặc một chiếc áo vest màu xanh nước biển, bên trong là áo sơ mi lụa màu xanh xám, bộ vest màu vàng cam ống rộng, chuyển đổi màu sắc rất mượt. Bộ quần áo hơi rộng, mái tóc xoăn được buộc búi một nửa, một cảm giác lười biếng hiện rõ.
Sự xuất hiện của Tuân Lan trực tiếp kích nổ khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
[ Model của nước nào đây? Ngầu quá soái quá. ]
[ Nội trong ba giây, tôi muốn tên của anh đẹp trai này! ]
[ Lầu trên, anh ấy tên Tuân Lan, minh tinh trong nước đó. ]
[ Quá mlem aaaaaaa! ]
[ Chân dài ghê luôn á. ]
[ Eo Lan Lan thon quớ à… hâm mộ. ]
[ Dáng người này, chân gà rán trong tay đột nhiên hết ngon. ]
[ Yêu hầu kết của Lan Lan quá đi mất! ]
[ Mỗi bước đi này, quả thực là đi thẳng vào lòng tui rồiiiiii. ]
Mười lăm phút catwalk, lúc bế mạc, Tuân Lan lại xuất hiện trước màn ảnh, đi trước dẫn đầu tất cả các model. Đây rõ ràng là lần đầu tiên đi sàn catwalk, nhưng khí thế lại chẳng hề kém cạnh trước các Model chuyên nghiệp khác.
Một số người ban đầu vào phòng phát sóng trực tiếp với ý định xem trò vui lại càng cảm thấy kỳ diệu.
Hàng ngũ này, nhìn có hơi hưng phấn là sao đây, cớ sao cảm thấy nhóc ẻo lả này đột nhiên trở nên đẹp trai cool ngầu quá vậy, lại còn có cảm giác muốn rớt hố nữa chớ. Cắn khăn tay, nhịn lại, mị muốn tử thủ đầu tường của cưa cưa!
Lúc này, nhiều hình ảnh sắc nét khác nhau về buổi đi catwalk của Tuân Lan đã được truyền đi rộng lại trong giới fans, rất nhiều blogger thời trang cũng lục tục đăng trên Weibo về show catwalk W.M. Tuy nhiên, khi một bộ hình ảnh nào đó được một account marketing chuyển tiếp, nó lập tức thu hút sự chú ý của đông đảo nhan cẩu.
Là gương mặt châu Á hiếm hoi trong nhiều bức ảnh, nhan sắc của Tuân Lan đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người dân trong nước. Vì thế rất nhiều người trước đó biết tên của Tuân Lan nhưng không biết ngoại hình cụ thể của Tuân Lan cuối cùng đặt tên và diện mạo với nhau, ai nấy chợt bừng tỉnh, đây là Tuân Lan à, vẻ ngoài trông cũng được đó.
Bộ ảnh của Tuân Lan quá đẹp, thậm chí nhiều người không phải là fans của cậu cũng sẽ không khỏi lưu lại ảnh sau khi xem.
Suy cho cùng, hầu như không ai là không thích người đẹp cả.
Mà phía Tuân Lan, hơn một tiếng sau khi kết thúc buổi catwalk, cũng trở về khách sạn.
Sau khi biết những phản hồi trên Weibo rất tốt, Tuân Lan cũng yên tâm, cậu cũng không thể làm hình ảnh về nguyên chủ ngày một nát hơn được.
Lôi Tuấn rất vui vẻ, cảm thấy Tuân Lan càng ngày càng có tinh thần, hắn cười nói: “Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mốt chúng ta sẽ về nước, mai cậu có một ngày rảnh, muốn đi đâu dạo cũng được.”
Cũng là do Tuân Lan bây giờ còn chưa hot, cho nên lịch trình rất thư thả, sau này bận rồi là sẽ không còn đãi ngộ này nữa.
Tuân Lan không hứng thú lắm với việc đến dạo chơi Paris, nhưng vẫn hỏi Kỳ Niên: “Anh có muốn đến nơi nào không?”
Kỳ Niên có nơi muốn đến, là nghĩa trang, nơi dì anh yên nghỉ.
Ngày hôm sau, Tuân Lan mua một bó hoa hướng dương mà dì Kỳ thích nhất theo lời Kỳ Niên, rồi đi đến mộ dì Kỳ theo hướng dẫn của anh.
Bởi vì phải giúp Kỳ Niên giải quyết công việc nên Tuân Lan cũng cố ý hoặc vô tình biết được một ít thông tin cá nhân của Kỳ Niên.
Họ của Kỳ Niên vốn cũng không phải họ Kỳ, Kỳ là họ của mẹ dì anh và là họ của bà ngoại quá cố của anh. Vì một số chuyện, Kỳ Niên theo dì đã định cư ở Pháp đến Paris, chủ động theo họ dì. Kỳ Niên trưởng thành bên cạnh dì Kỳ, cảm tình giữa hai người rất sâu, không phải mẹ con mà còn hơn cả mẹ con.
Gia đình Kỳ Niên có vẻ rất phức tạp, tính cách trầm lặng quá mức của anh cũng được tạo thành bởi ảnh hưởng của thời thơ ấu.
Trên Kỳ Niên có một loại cảm giác... chán đời, như thể không có chút quyến luyến gì với thế giới này. Sự trầm lặng của anh, sự thờ ơ của anh với chính mình, tất cả dường như đều xuất phát từ nó.
Tuân Lan đặt hoa hướng dương xuống, hỏi Kỳ Niên: “Mạo muội hỏi một câu, khi dì Kỳ rời đi, rất không yên lòng về anh đúng không.”
Kỳ Niên không nói gì.
Tuân Lan hỏi: “Dì Kỳ có lưu lại di ngôn gì không?”
Kỳ Niên cụp mắt, nói: “Ăn uống tử tế, sống cho thật tốt.”
Tuân Lan sửng sốt một chút, rồi sau đó hơi hiểu ra.
Kỳ Niên chỉ đóng một bộ phim mỗi năm, thời gian còn lại thì lặn mất tăm; Kỳ Niên cũng chẳng có chút ấn tượng về bất cứ ai khác ngoài đối tượng hợp tác, và những đối tác thường đều cố định. Tuy có yếu tố thuận tiện trong việc hợp tác nhưng đồng thời cũng cố gắng tránh để Kỳ Niên vì những người xa lạ mà khó chịu.
Trong khoảng thời gian Kỳ Niên hôn mê, Tuân Lan cũng chưa từng biết được những sự quan tâm lo lắng của bạn bè Kỳ Niên từ Lưu Phi, mà vẫn chỉ có mỗi trợ lý Lưu Phi chăm nom ở bệnh viện.
Tất cả điều này chứng minh rằng vòng tròn giao tiếp của Kỳ Niên rất hẹp và cuộc sống gần như không có bạn bè nào.
Tuân Lan không biết khi Kỳ Niên còn nhỏ đã trải ra những gì, nhưng có lẽ kể từ đó, Kỳ Niên cũng đã cách ly trái tim mình với thế giới bên ngoài. Nhìn anh dường như hòa nhập với môi trường xung quanh, nhưng trong lòng luôn dựng một bức tường, từ chối người khác bước vào, cũng từ chối chủ động đi ra.
Mọi thứ đều nhàm chán vô vị đối với anh. Cho nên khi dì Kỳ ra đi, mới sẽ nói với anh rằng hãy ăn uống tử tế, sống cho thật tốt. Tám từ đơn giản lại là những mong đợi thương yêu nhất của trưởng bối đối với tiểu bối.
Và bởi vì hiểu nỗi khổ tâm của trưởng bối, nên anh theo lời dặn dò mà trưởng bối lưu lại, vẫn bước đi trong thế giới mà anh bài bài xích này.
Tuân Lan quay đầu nhìn Kỳ Niên.
Kỳ Niên ngẩng đầu nhìn cậu.
Tuân Lan mỉm cười, nói: “Kỳ Niên, ăn uống tử tế, sống cho thật tốt.”
Kỳ Niên hơi giật mình, khẽ “ừm” một tiếng.
Sau khi trở về từ Paris, Tuân Lan gần như chẳng ngừng nghỉ mà vào đoàn phim ngay hôm sau.
Bộ phim truyền hình hiện đại mà Tuân Lan nhận có tên là, câu chuyện kể về một cậu ấm giàu có sống ở năm 2005, không học vấn không nghề nghiệp, thường xuyên đánh nhau ẩu đả, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, nếu không kịp thời tỉnh ngộ, hắn chắc hẳn sẽ tự biến cuộc sống của mình thành một vũng bùn. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, trong một ngày giông bão, phòng ngủ và dòng thời gian của hắn chồng chéo lên phòng ngủ của nữ chính ở năm 2020.
Nam chính bị gia đình kiểm soát, luôn sống một cuộc sống rất nổi loạn; còn nữ chính, cô ở năm 2005 vừa tròn năm tuổi, mà chị gái mười bảy tuổi của cô đã ch.ết trong một đêm giông bão vào mùa hè năm đó. Người mẹ bị kích thích mạnh, dần dần trở nên điên loạn, còn người cha thì đã mất trong một vụ tai nạn xe khi ra ngoài tìm kiếm người mẹ bỏ nhà đi.
Một cánh cửa, kết nối hai thế giới, nam chính tìm thấy hướng đi của cuộc đời nhờ nữ chính, còn nữ chính cũng tìm được hung thủ thực sự đã giết chị gái mình nhờ nam chính.
Đây là lần đầu tiên “Tuân Lan” đóng vai nam chính theo bất kỳ nghĩa nào, Tuân Lan cảm thấy đạo diễn chọn cậu làm nam chính, không chỉ vì bộ phim này có sự đầu tư của Tử Quang mà còn là vì gương mặt này của cậu. Thế nên rất nhiều việc đều cho chúng ta biết rằng, thực sự có thể kiếm cơm bằng mặt, vả lại còn có thể tốt hơn thế nữa nếu biết dùng đúng thời điểm.
Nữ chính tên là Phùng Nhã Nam, cũng là một người mới vừa debut, theo Lôi Tuấn nói thì cô cũng giống như cậu, cũng là người mang vốn vào đoàn.
Phùng Nhã Nam có bạn trai, bạn trai của cô cũng là một nhà đầu tư khác trong bộ phim này.
Vào ngày tiến tổ, Tuân Lan đã nhìn thấy người đại diện của Phùng Nhã Nam cầm kịch bản đứng đó nói với đạo diễn: “Đoạn này phải xóa, cả đoạn này nữa, ôi, ngài có trừng tôi cũng không giúp được gì đâu, bạn trai của Nam Nam nhà chúng tôi không cho phép, có bản lĩnh thì ông nói với cậu ta đi. Đạo diễn, nếu thực sự cần phải quay một cảnh hôn, chúng tôi có thể mượn góc* thế không.”
* Tá vị () là kỹ thuật lợi dụng góc quay để tạo nên hình ảnh mà mình mong muốn.
Lúc Tuân Lan đọc kịch bản cũng đã chú ý thấy trong đó có vài cảnh hôn, bây giờ không còn cảnh hôn, tự nhiên là rất vui rồi.
Tuy rằng xuất phát từ sự chuyên nghiệp, chỉ cần đạo diễn có yêu cầu cậu quay cảnh hôn hay không đều được cả, nhưng có thể không môi chạm môi với người khác thì cậu vẫn rất vui vẻ.
Phùng Nhã Nam vừa lúc đứng bên cạnh uống trà sữa, cô nhìn sang, Tuân Lan mỉm cười cảm kích với cô.
Phùng Nhã Nam ngậm ống hút, hơi sững sờ, sau đó nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định là Tuân Lan đang cười với mình, cô đáp lại bằng một cái đảo mắt không mấy lịch sự.
Tuân Lan không ngại cười.
Trong bộ phim này, có một người cô vẫn luôn chịu trách nhiệm giúp nam chính giải quyết rắc rối, diễn viên đóng vai cô ấy tên là Tằng Linh. Tuân Lan không nhìn thấy cô vào ngày khai máy, nghe nói là bị cảm nặng phải nhập viện truyền nước vài ngày. Vào ngày thứ ba sau khi khai máy, Tuân Lan nhìn thấy diễn viên Tằng Linh này.
Lúc đó Tuân Lan đang make-up trong phòng hóa trang, Tằng Linh cùng trợ lý tiến vào, khi Tuân Lan quét mắt qua, ánh mắt chững lại luôn.
Cậu lặng lẽ nhìn thoáng qua Kỳ Niên đang dựa vào bên cạnh, sau đó lại dời mắt nhìn sang nữ quỷ đi theo Tằng Linh lần nữa, lại không khỏi nhớ tới nữ quỷ áo trắng bên cạnh Lâm Minh Hi.
Chuyện này là sao đây? Tuân Lan thầm nghĩ, hiện tại giới giải trí đang có trend mang “pet” theo à?
Lời tác giả:
Tuân Lan: Hãy xem thuật triệu hồi của Tuân Na Na tôi đây! Úm ba la xì bùa, Kỳ Niên biến hình!
Kỳ Niên: Lạnh nhạt.jpg