Chương 24
Người ta nói ở Sài Gòn nổi nên một băng nhóm xã hội đen đậm chất "hắc đạo chính nghĩa". Buổi tối bọn họ bảo kê quán bar, bảo kê sòng bài, ban ngày trông trẻ miễn phí cho những gia đình khó khăn có con nhỏ mà phải đi làm, đến những nhà neo đơn giúp sửa nhà, sửa điện, thậm chí mỗi tháng làm vệ sinh con phố họ sống một lần. Trong lịch sử chưa từng có một băng nhóm nào như thế. Bọn họ được cả chính quyền địa phương lẫn nhân dân ủng hộ.
Người ta còn nói, lúc trước đó là một trong những băng mạnh nhất Sài Gòn. Bọn họ rất tàn bạo. Nhưng sau khi thủ lĩnh nghỉ hưu an dưỡng tuổi già và để con mình lên làm thủ lĩnh thay thế thì mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Bọn họ còn tốt hơn những người dân bình thường.
Nhưng người ta không biết sự thật là thủ lĩnh trước đã bị giết và con trai ông ấy buộc phải lên thay thế. Đương nhiên điều này được Đăng dấu kín hoàn toàn. Nếu để tin ba anh mất lọt ra ngoài, các băng nhóm khác sẽ nhảy vào thâu tóm.
Đã gần ba tháng từ khi anh quay về Sài Gòn và đoạn tuyệt với Đà Lạt, quyết tâm thay đổi lại toàn bộ hệ thống băng nhóm, đến nay đã khá hài lòng.
Sài Gòn – Đà Lạt, hai vùng đất trăm ngàn trái ngược. Đà Lạt thênh thang bao nhiêu thì Sài Gòn trật trội bấy nhiêu. Một nơi cái lạnh luôn lảng vảng trong không khí, một nơi lại nắng đến thiêu đốt. Thế mà dù ở đâu anh cũng nhớ Winner. Nhớ đến tuyệt vọng một người không bao giờ có thể gặp lại.
Anh nhớ nụ cười của cô, một chút nhàn nhạt lại phảng phất nét buồn vương. Nhớ vẻ mặt ngượng ngùng khi cô vụng về thể hiện sự quan tâm của mình. Nhớ mùi hương lành lạnh trên cơ thể. Nhớ mái tóc hơi rối có phần nổi loạn và hoang dã. Nhớ cái nhìn ngạo mạn và thờ ơ. Nhớ cả sự tuyệt vọng thỉnh thoảng vẫn lẩn khuất trong đáy mắt. Anh nhớ cô đến quặn thắt triền miên.
Nhưng dù nỗi nhớ bào mòn tâm hồn khiến người ta phải làm mọi cách để quên đi, anh cũng chẳng mong gặp lại cô. Nếu có điều gì khiến anh lại thấy cô lần nữa thì đó chỉ có thể là ở phiên tòa về cái ch.ết của ba anh. Anh cũng cảm thấy mình bất hiếu khi không mong người giết ba mình bị bắt. Nếu có sai, chỉ là do cô quá phục tùng Bạch Hồ. Anh không muốn gặp lại cô trong hoàn cảnh ấy. Ngày hôm đó khi đến tìm cô, sự thù hận vì mất mát làm anh không làm chủ được hành động. Nhưng những lời cuối cùng anh nói, chính là muốn cô trốn đi. Hãy trốn thật xa và đừng để bị bắt!
Ngồi bên cửa sổ nhìn trời chuyển xám về chiều, lòng Đăng lại dâng nên một sự trống rỗng hốc hác. Nỗi buồn luôn chạm ngõ lòng khi chiều chạng vạng. Cô đang làm gì? Có đang lạc ở đâu đó ngoài kia trong dòng người lãnh lẽo, bơ vơ một mình trước những sóng gió. Hay đang như mọi khi vùi mình trong giấc ngủ, cô độc khép mình lại nơi căn phòng hoang vắng?
Anh rất muốn được nghe một chút thuông tin về cô, chỉ cần biết cô vẫn khỏe và không gặp chuyện rắc rối nào là đủ. Nhưng anh lại không thể hỏi Ngọc, không đủ tự tin để thể hiện sự quan tâm của mình nữa.
Trên những tầng mây xám ngắt ngoài kia, ánh sáng dần lụi tàn, nhường lối cho bóng đêm ập đến. Sài Gòn khói bụi và chật hẹp quá, chẳng thể cho người ta cơ hội ngắm hoàng hôn mênh mông.
"Anh Đăng, có người đến tìm anh." – Giọng nam vọng đến từ ngoài cửa phòng phá vỡ khoảnh khắc trầm mặc của Đăng.
Đăng ra khỏi phòng, thiết nghĩ là một người bệnh nào đó trong xóm. Ngoài làm đại ca xã hội đen ra, anh còn nhận chữa bệnh miễn phí cho những con người nghèo khổ.
Nhưng người đến tìm anh vô cùng khỏe mạnh. Dáng người cao ráo và cơ bắp. Nét mặt nghiêm nghị có phần căng thẳng. Đại khái, Đăng nhớ mình không quen người này.
"Chào anh, tôi là Sang, bạn của Ngọc." – Vừa thấy Đăng, người con trai lập tức giới thiệu về bản thân. Trông anh ta cũng tầm tuổi Đăng, ăn mặc đơn giản.
"Chào anh?" – Đăng hơi ngỡ ngàng, rốt cuộc bạn của Ngọc đến tìm anh làm gì?
"Ngọc nhờ tôi giao tận tay anh cái này." – Không để nghi vấn của Đăng kéo dài, Sang vừa nói vừa lấy trong chiếc balô ra một tập hồ sơ.
Đăng nghi hoặc đón lấy, chưa có ý mở ra xem ngay.
"Tôi e là... Ngọc không còn nữa." – Sang trầm giọng, đầu hơi cúi như một sự tưởng niệm, thấp thoáng từng đường nét nơi đuôi mắt nhúm nhó lại.
"Anh nói cái gì?" – Đăng bàng hoàng. Ngọc không còn nữa? Không thể nào! Cách đây không lâu hai người còn nói chuyện điện thoại. Ngọc còn nói sẽ thu xếp và xuống Sài Gòn thăm anh.
"Ngọc đã nhờ tôi mỗi ngày đều gọi cho cậu ấy. Nếu ba ngày không thể liên lạc thì tức là cậu ấy đã bị giết. Lập tức mang hồ sơ này đến tìm anh." – Sang nói một cách chậm rãi nhưng vẫn không thể che giấu sự u buồn và sợ hãi.
Hai mắt Đăng tối sầm, run run mở tập hồ sơ ra. Thứ đầu tiên anh tìm được là một lá thư.
"Đăng!
Đây là toàn bộ chứng cứ về cái ch.ết của ba mày, Winner bị oan. Khi kiểm tr.a chiếc lọ Stibnite tìm thấy ở phòng Winner, tao phát hiện trên đó không hề có vân tay. Không có một dấu vân tay nào. Nếu Winner đã cẩn thận lau sạch như vậy thì không lí do gì lại để ở một nơi hớ hênh để tao tìm thấy. Từ nghi vấn đó tao đã điều tra, tất cả chứng cứ và hung thủ thật sự, mày tự xem những giấy tờ bên trong tập hồ sơ này sẽ biết. Tao muốn đưa cho mày xem trước để chính mày đưa mọi thứ ra pháp luật. Trả thù cho ba mày, Winner và có lẽ cả tao. Dù có thế nào, hãy thật mạnh mẽ và làm điều đúng đắn!"
Bàn tay nắm lấy lá thư của Đăng run lên, vô thức siết lại làm một góc tờ giấy trở nên nhăn nhúm, hai mắt tối sầm không thấy đáy. Winner đã bị oan, anh lại bỏ mặc cô, và bây giờ Ngọc cũng vì chuyện này mà bỏ mạng dù chưa chắc chắn. Rốt cuộc chuyện quái quỉ gì đang xảy ra?
*
Đăng trở lại thì Đà Lạt đã hai giờ sáng, mọi nhà đều im lìm chìm trong giấc ngủ, đường thưa thớt bóng xe, dày mỏng từng vạt đèn.
Trong lòng anh, buồn vui không rõ ý, một mảng mênh mông vừa u ám lại vừa mong đợi đến trời sáng. Đã là cuộc gọi thứ sáu mươi hai và điện thoại của Ngọc vẫn chỉ đều đặn một giọng nói báo khóa máy. Khi chiều gọi điện đến nhà, mẹ Ngọc nói đã là ngày thứ tư con trai không về nhà.
Nỗi lo lắng như cơn sóng thần cao vụt lên trong lòng, bàn tay Đăng bất giác run rẩy, hơi thở nhọc nhằn thương đau. Ngọc là người bạn duy nhất của anh. Cùng anh chia sẻ rất nhiều và luôn hết lòng vì bạn bè. Anh cùng Ngọc có rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều những khoảnh khắc vui vẻ và cười đùa như hai đứa trẻ. Đó là những lúc Đăng thấy mình thoải mái, vô âu vô lo nhất. Ông trời sẽ không cướp mất người bạn ấy chứ? Và nếu thật sự Ngọc đã xảy ra chuyện, thì kẻ đó liệu có phải cũng chính là người giết ba anh? Là giết Ngọc để bịt đầu mối sao?
Càng nghĩ, người Đăng càng lạnh buốt và bất giác run rẩy. Anh đang sợ hãi thật sự. Giữa người với người, rốt cuộc cần bao nhiêu tàn nhẫn để có thể giết nhau? Anh nhất định sẽ tống kẻ độc ác ấy vô tù và bắt nó trả cái giá thích đáng.
Không thể chợp mắt, Đăng dạo vòng quanh chợ hoa Đà Lạt, nơi trở mình sớm nhất ở thành phố này. Mọi người đều đang tất bật chuẩn bị cho một ngày buôn bán.
Chọn cho mình một quán cà phê cóc, anh trống rỗng nhìn những con người qua lại, kéo theo những xe hoa, ai cũng vội vàng bước chân. Đà Lạt trong anh chợt hóa xa lạ. Chỉ gần ba tháng không gặp mà chẳng còn là cố nhân.
Âm thanh ồn ào của tiếng nói, tiếng xe chở hoa đến, tiếng rao hàng về đêm trộn lại với nhau, càng lúc càng làm đêm trở nên cô tịch hơn. Cô tịch đến nỗi những tiếng ồn đặc quánh lại một chỗ, lẻ tẻ dội ra xung quanh.
*
Tiếng gà gáy đánh dấu khoảnh khắc trời chuyển mình vào sáng. Nơi đường chân trời, một mảng hồng miên man từ từ lan rộng, thấp thoáng ánh sáng. Sao lần lượt tắt dần. Trăng loãng ra như viên đá lạnh từ từ tan chảy mờ nhạt.
Đăng ngẩng đầu, hít thật sâu, thở vào không khí một luồng khói lạnh. Đã lâu lắm rồi mới tận hưởng cảm giác này. Nhưng lòng anh ngoài trống rỗng ra cũng chỉ còn trống rỗng. Anh đã nhớ Đà Lạt đến quay quắt, mỗi sáng thức dậy, đón cái hầm nóng oi bức của Sài Gòn, anh lại nhớ cái se lạnh đầu ngày, nhớ sương sớm trùng trình, nhớ luồng khói mình thở ra. Ấy thế mà giờ, thay vì thấy vui vẻ thỏa mãn, anh thấy mình đầy mất mát xa xôi.
Vùi mình trong lớp áo khoác ấm áp, Đăng lặng lẽ đi bộ đến nhà họ Trần. Điều đầu tiên anh muốn làm trước khi đến đồn công an là gặp Winner. Anh cần xin lỗi cô. Sau những gì anh gây ra, có lẽ lời xin lỗi là quá trơ trẽn. Nhưng anh phải gặp và cầu xin cô tha thứ. Thậm chí dù có quỳ xuống. Chính anh đã tự huênh hoang mình sẽ bảo vệ cô, không để ai tổn thương cô nữa. Kết quả vẫn là anh tự mình rạch vào tim cô một vết. Winner của anh có rất nhiều nỗi đau lẩn khuất trong đáy mắt, mỗi đêm ngủ đều giật mình nhiều lần, đôi chân mày chưa bao giờ ngừng nghỉ chau lại trong những giấc mơ, tư thế ngủ bất di bất dịch là cuộn tròn tự ôm lấy mình. Winner của anh có rất nhiều tổn thương mà không muốn chia sẻ. Vậy mà... anh đã làm gì?
Giấu nửa khuôn mặt trong cổ áo khoác dựng đứng, Đăng cắn môi cố kìm cảm giác nóng bỏng đang trào lên từ mắt. Anh muốn khóc, rất muốn rơi nước mắt ngay lúc này. Nghĩ đến những nỗi đau của Winner, anh cảm giác như trái tim bị bóp nát tươm.
Nhà họ Trần từ từ hiện ra trong màn sương dày đặc, lẩn khuất sự u ám và buồn bã. Từng con người trong đó đều sai lầm đến đáng buồn. Mang một niềm tin ngu ngốc vào cái bản thân cho là đúng, để rồi cứ thế càng lúc càng lạc lối như người đi trong cõi sương mù. Những tâm hồn đáng thương! Những cuộc đời đáng buồn!
Đăng không gõ cửa, lặng lẽ ngồi trên bậc thềm cho đến khi sương tan. Quá sớm để làm phiền và giờ này chắc Winner đang còn ngủ. Cũng chỉ là muốn xin lỗi, muốn được thấy một lần để chắc chắn cô sống tốt, rồi anh sẽ biến khỏi cuộc đời cô. Anh tự biết mình không còn tư cách để bên cô nữa.
Con người ta, dù là khi yêu đến mù quáng vẫn cứ mâu thuẫn đến cùng cực. Một nửa trái tim tự chuẩn bị sẵn tinh thần đợi ngày mất nhau, nửa còn lại mụ mị nghĩ đến chuyện tương lai xa vời của hai đứa. Chuyện với Winner, ngay từ đầu Đăng đã không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ bất lực ở bên cô vì không thể xa cô. Mỗi ngày đều rất nỗ lực yêu cô, cũng là tự vùng vẫy để cho mình thêm hy vọng. Rất sợ phải đối mặt với sự thật cô đã có người để yêu. Nhưng có nằm mơ anh cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày hai người rơi vào tình trạng này. Chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình làm tổn thương cô. Cũng chẳng thể ngờ sẽ xa cô theo cách khó đoán nhất. Mà tất cả những cái không ngờ ấy lại xảy ra ngay khi cô quyết định sẽ đi cùng anh. Ông trời rốt cuộc có phải quá trêu đùa con người rồi không? Điều khiển mọi thứ một cách ngang trái và xem những nỗi bi thương đời người là chuyện nên có. Ông trời! Rốt cuộc ông ở trên cao như thế để làm gì? Người ta ở trên cao để nhìn cho rõ mọi thứ. Còn ông, trên đó cao quá nên không cần nhìn đến ai nữa sao?
Đăng ngồi trên bậc thềm, chăm chú ngước đầu nhìn trời cho đến khi sương tan hết. Chiếc áo nỉ đã ướt đẫm sương từ khi nào, hai mi mắt cũng nặng trĩu những giọt nước do sương sớm đọng lại. Ướt át và lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông. Nhưng ít nhất nắng cũng đã lên và hàng thông xanh lại xào xạc trong gió. Mọi thứ luân chuyển tuần hoàn, chẳng thể mãi tồi tệ, cũng không cách nào luôn tốt đẹp.
Đăng từ tốn nhấn chuông cửa sau đó mang tay cất sau túi áo. Nhớ cái lạnh nhưng cơ thể anh đã thích nghi với nắng nóng. Giờ gặp lạnh mới tê buốt làm sao. Chỉ muốn chạy thật nhanh đến một nơi có lửa mà hơ tay. Lạnh lẽo thế này, người ta thật thèm được ôm người mình yêu thương trong lòng. Anh muốn ôm Winner quá. Dẫu biết đây là chuyện không được phép.
Mở của cho Đăng là Vương, cả hai con người dường như không nghĩ là sẽ gặp nhau, ánh mắt cả hai đều bối rối, lời lẽ trở nên ấp úng.
"Tôi... tôi tới tìm Winner." – Cuối cùng Đăng là người nói trước. Một làn khói theo hơi thở anh tràn vào không trung.
"Vào uống li trà cho ấm." – Lời nói của Vương không mấy liên quan, nhưng Đăng vẫn quyết định đi vào bên trong.
Hoa đào sáng sớm đã chăm chỉ rụng rơi, buông lơi trong gió một cách duyên dáng, ướp hồng đám cỏ xanh. Hồ sen e ấp nở, mặt nướng nhè nhẹ gợn sóng lăn tăn. Cảnh vật đẹp đẽ thân quen lại hiện ra trước mắt, nhưng Đăng thấy mình đã quá lâu không nhìn lại.
Đối với những thứ càng thân quen, người ta sẽ càng cảm thấy xa lạ nếu chút lâu không gặp. Lòng người không khác, cảnh vật chẳng dời. Chỉ đơn giản là xa lạ mà thôi.
Vương đưa Đăng đến phòng Winner, không gõ cửa mà tự ý mở ra. Bên trong hoàn toàn trống trơn, chăn màn xếp gọn gàng, ra giường không một vết tì như đã lâu không có ai nằm. Đăng đoán cô đã ra ngoài làm việc từ sớm. Vậy anh sẽ ở đây đợi.
Vương vẫn giữ thái độ im lặng, lặng lẽ đi ra ngoài, để lại Đăng ngó nghiêng trong phòng. Căn phòng hình như lạnh hơn vài phần, mùi hương của cô cũng nhạt đi nhiều. Trên người Winner luôn có một mùi hương lành lạnh rất đặc trưng và dễ chịu. Mỗi khi nhớ về cô, mùi hương ấy lại từ trong trí nhớ của anh bay vào ngập phổi, khiến nỗi nhớ càng trở nên quay quắt hơn. Đã vài lần trước đây anh định hỏi cô dùng nước hoa gì, nhưng lần nào cũng bị chính hương thơm ấy làm cho mụ mị, chẳng thể nhớ ra mình cần hỏi gì.
Vương quay trở lại, trên tay là khay đựng ấm trà và hai chiếc ly bằng gốm. Từ tốn để xuống bàn, anh cẩn thận rót ra hai li. Khói từ nước trà nóng mới pha trắng xóa bay lên mang theo hương thơm nhè nhẹ.
"Uống đi cho ấm." – Vừa nói, anh vừa đưa cho Đăng một ly, ly kia giữ lại cho mình.
Đăng chậm rãi đón lấy, dùng hai tay ủ tách trà để tìm hơi ấm.
"Winner đã ra ngoài rồi sao?" – Đăng biết là hiện giờ cô không có ở nhà nhưng vẫn vu vơ hỏi. Nếu cô không phải ra ngoài, nhất định sẽ đang nằm trong chăn lười biếng.
"Winner... mất rồi." – Vương cúi đầu, siết chặt tách trà trong tay, giọng nói trăm phần nặng nề.
Phần Đăng, tách trà của anh từ lúc nào đã rơi xuống sàn nhà, nước tung té một mảng nhếch nhác. Mi mắt Đăng sợ hãi nâng lên, nhìn Vương cầu xin một sự phủ nhận, nhưng thái độ của Vương, nét mặt của Vương hoàn toàn bất đắc dĩ, có vẻ rất bi thương và rất khó khăn khi nói ra điều này.
Sự sống của con người chỉ như một chiếc lá, hôm qua còn trên cành, qua ngày chẳng điều gì chắc chắn nó không rơi. Mỏng manh là thế, để đáng thương cho những kẻ không biết trân trọng những người xung quanh.
Đăng gập người chịu đựng cơn đau giằng xé lồng ngực, nước mắt cuộn trào òa ra lã chã.
"Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra?" – Giọng Đăng lạc đi trong đủ mọi cung bậc đau đớn hối hận.
"Winner... tự tử." – Vương càng lúc càng biểu hiện rõ thái độ khổ sở khi phải nhắc lại. Nhìn vào vũng nước trà Đăng vừa làm đổ, hình ảnh khi ấy lại một lần nữa ám ảnh anh.
Đều đặn mỗi tháng mang sữa đến cho Winner, Vương vừa tới cửa đã bàng hoàng đến nỗi đánh rơi thùng sữa khi thấy Winner nằm trong vũng máu. Một tay lỏng lẻo dưới sàn sàn, máu từ đó chảy thành dòng.
Một tay còn nắm con dao để trên bụng. Gương mặt cô khi ấy tái nhợt, môi trắng bệch và gần như đã trút hơi thở cuối cùng.