Quyển 2 - Chương 27: Cậu cười cái gì
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Vài ngày cuối cùng trước hôm lên sân khấu biểu diễn, sau khi tan học, hai người gần như ngâm mình ở trong phòng đàn để luyện tập. Thông thường, thời gian họ ở riêng với nhau phải kéo dài tới sáu, bảy tiếng một ngày.
Dưới tình huống ấy, độ thân mật cũng như sự ăn ý giữa Lăng Khả và Thích Phong liền tăng vọt. Bọn họ chỉ cần nhìn vào ánh mắt hoặc động tác ra hiệu của đối phương là có thể hiểu người kia đang nghĩ cái gì.
Đương nhiên, việc phỏng đoán và dự đoán tâm tư này không áp dụng được vào phương diện tình cảm — Đây là khu vực cấm đã bị Lăng Khả triệt để cách ly.
Là một “trai thẳng”, bất kể trong đầu có suy diễn cái gì, song chung quy cũng không thể vượt quá giới hạn được.
Ngày hôm ấy, ở trong phòng đàn, Thích Phong và Lăng Khả chuyên chú tập luyện những phân đoạn dễ mắc lỗi nhất.
Bọn họ luyện hết lần này đến lần khác, song vẫn có vài chỗ cảm thấy tiết tấu không đúng lắm.
“Ô nhịp thứ tám,” Sau khi bảo Lăng Khả chơi một mình một lượt, rốt cuộc Thích Phong cũng nhận ra vẫn đề: “Đúng rồi, chính là đoạn này, lại lần nữa đi… Bắt đầu từ chỗ đó, âm thứ ba và thứ tư của mỗi ô nhịp 4/4 (1), cậu đều đánh hơi dính vào nhau.”
(1) Nhịp 4/4 là nhịp gồm có 4 phách, giá trị mỗi phách = 1 nốt đen. Phách thứ nhất là phách mạnh, phách thứ hai là phách nhẹ, phách thứ 3 là phách mạnh vừa, phách thứ 4 là phách nhẹ.
Lăng Khả nhíu mày, thử lại vài lần. Cậu thật sự không ngờ vấn đề lại nằm ở phía mình. Chơi đàn nhiều năm như vậy, trước đó, cậu chưa bao giờ phát hiện mình sai tay khi đánh những đoạn arpeggio (2) ngắn.
(2) Arpeggio (hợp âm rải): là loại hợp âm không được chơi cùng một lúc mà được chơi rải theo từng nốt rời rạc.
“Vẫn không đúng…” Thích Phong lắc đầu, đứng dậy vòng ra sau ghế đàn. Nhưng hắn không ngồi xuống mà trực tiếp đứng sau lưng Lăng Khả, hơi cong người, dang hai cánh tay, dùng tư thế như ôm đối phương vào ngực, bắt đầu làm mẫu: “Nghe một chút, là như thế này.”
Lăng Khả: “…”
Không gian phòng đàn chật hẹp. Bình thường, vào lúc luyện tập, hai người không thể tránh khỏi việc đụng chạm tới hơn chục lần trong một ngày. Do đó, Lăng Khả phải dần thích nghi. Bằng không, nếu mỗi lần bị đụng chạm là tim lại đập dồn, chỉ e cậu sẽ suy tim rất nhanh.
Song, tư thế thân mật như bây giờ, vẫn là lần đầu cậu gặp phải trong hai tuần lễ vừa qua!
Thích Phong bao lấy Lăng Khả từ đằng sau. Hơi thở của hắn phả xuống đỉnh đầu rồi lan tới vùng gáy đối phương, tựa như một tấm lưới, mạnh mẽ bủa vây thân thể người trong ngực mình.
“Có khác không?” Thích Phong ghé vào lỗ tai Lăng Khả, cất tiếng hỏi.
“Ừm…” Lăng Khả cảm thấy tiếng nói của mình hơi mơ hồ, dường như không phải phát ra từ miệng cậu.
“Cậu đánh lại một lần xem, để tôi nghe.” Thích Phong nói.
Lăng Khả đưa tay đặt lên vị trí người kia vừa đánh. Nhưng khi cậu mới chơi hết một lượt, bàn tay đã bị tay của Thích Phong phủ lên trên. Tay hai người chồng khít lên nhau, ngón nào đè lên ngón nấy.
Thích Phong chỉ vào hai ngón tay út và áp út của mình, nói: “Tôi biết rồi, ngón áp út của cậu ngắn hơn một tý. Ngón bốn ngón năm không đủ lực, cho nên mỗi lần bấm xuống phím đàn, thời gian nghỉ sẽ ngắn đi một chút.”
“…” Lăng Khả chỉ cảm thấy, nếu Thích Phong còn không tách ra, xương cốt toàn thân cậu sẽ tan thành nước mất!
“Ầy, cái này là thói quen của mỗi người, trong chốc lát cũng không sửa được, cứ vậy đi.” Cuối cùng, Thích Phong cũng rời khỏi lưng cậu.
Lăng Khả thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu tay về, chống xuống mặt ghế đàn.
Bắt gặp cảnh tượng ấy, Thích Phong liền cho rằng đối phương đang bực bội không vui, nên lập tức ghé sát lại một lần nữa. Lúc này, hắn nghiêng sang bên phải, để mặt mình sát vào mặt người kia, lặng lẽ quan sát biểu cảm của đối phương.
“Cậu… nhìn cái gì?” Lăng Khả liếc mắt, đầu không dám lệch đi dù là một chút.
Thích Phong dịu dàng nói: “Không phải tôi đang chỉ trích cậu, cậu đừng bực bội.”
“… Tôi có bực gì đâu.” Trái tim Lăng Khả đập điên cuồng, trận tuyến phòng ngự tràn đầy nguy cơ sụp đổ.
Thích Phong cười cười, bỗng nhiên vòng cánh tay ôm lấy đối phương: “Cố lên.”
Lăng Khả sợ tới mức toàn thân co rúm lại, đầu óc ngập đầy một đống “đờ mờ”.
Cũng may Thích Phong chỉ ôm một chút rồi liền buông ra, nếu không, hôm nay chắc chắn Lăng Khả phải bỏ mình.
***
Buổi liên hoan văn nghệ chào mừng tân sinh viên được tổ chức vào tối thứ bảy. Vì đảm bảo tinh thần và thể lực, thứ sáu bọn họ chỉ luyện đúng hai lần.
Chiều ngày kế, trưởng ban Văn nghệ trường gọi điện bảo hai người tới hội trường để tổng duyệt.
Diễn tập không cần chơi đàn, chỉ cần nắm bắt được thứ tự lên sân khấu, vị trí đặt dương cầm và sơ lược về tiết mục là đủ.
“Đúng rồi, trang phục biểu diễn là các cậu tự túc hả?” Trước đó, trưởng ban Văn nghệ đã đánh tiếng với hai người về vấn đề này, còn nói nếu bọn họ không có quần áo thì người trong hội Sinh viên sẽ mượn hộ cho. Nhưng đồ mượn chưa chắc đã vừa người, chỉ có thể mặc tạm mà thôi.
Sau khi biết chuyện, Thích Phong quyết định tự chuẩn bị. Lăng Khả không có trang phục biểu diễn, vốn định nhờ hội Sinh viên đi mượn cho. Không ngờ, Thích Phong lại chủ động bảo, hắn có quần áo vừa người cậu.
“Ừ, chuẩn bị xong hết cả rồi.” Hôm qua Thích Phong đã gọi điện về nhà, nhờ người nhà mang quần áo tới đây. Một bộ trắng, một bộ đen, đều là dạng vest đuôi tôm (3) lịch thiệp.
(3) Vest đuôi tôm: hình minh họa
Trong đó, bộ màu đen nhỏ hơn một số, là trang phục Thích Phong mặc ngày xưa. Tuy nhiên, hắn cũng không mặc được mấy lần, bộ quần áo vẫn rất mới, nên mới mang cho Lăng Khả mượn tạm.
Buổi tổng duyệt kết thúc, Lăng Khả và Thích Phong vội vã đi ăn cơm chiều. Sau khi về ký túc xá lấy quần áo, hai người mới quay lại phòng hậu trường để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Lúc ấy, trong hậu trường đã có một đám trai xinh gái đẹp chen chúc nhau chuẩn bị lên sân khấu. Nữ sinh chiếm đa số. Bọn họ đều là những người đẹp xuất sắc trong xuất sắc, vóc dáng hoàn hảo, biết hát biết nhảy. Cả đám đang tụ tập để thay quần áo và hoá trang.
Thấy Thích Phong, Lăng Khả xuất hiện, các nữ sinh vẫn không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt mê trai. Sau khi thử thăm dò, họ liền phát hiện Thích Phong rất ôn hoà, nên lập tức xán lại đòi chụp ảnh cùng với hắn.
Thích Phong gần như là “ai đến cũng không từ chối”, vì thế, việc chụp ảnh lần lượt từng người dần biến thành chụp ảnh tập thể. Hắn đứng ở chính giữa, một đám mỹ nữ trái ôm phải ấp, phong lưu phóng khoáng biết bao nhiêu.
Lăng Khả thờ ơ lạnh nhạt, lần này thì cậu đã hoàn toàn hiểu được cái tiếng “trăng hoa” của Thích Phong từ đâu mà có rồi.
— Mẹ kiếp, chính là hắn tự tạo ra đi, thẳng nam ch.ết tiệt! Cho dù nụ hôn đầu hay đêm đầu vẫn còn nguyên thì hắn cũng chẳng có vẻ gì là tốt đẹp!
Tuy nhiên, Lăng Khả nhanh chóng phát hiện, trong đám người thế mà lại có một nữ sinh diện mạo thanh tú không quan tâm tới Thích Phong. Cô ngồi một mình trong góc chơi game trên điện thoại.
“Cố Dao! Sao cậu còn ngồi đây chơi canh củ cải (4)?” Một nữ sinh khác mới chụp hình xong chạy tới, kích động cho Cố Dao xem điện thoại của mình: “Xem này, tớ mới chụp ảnh với hotboy trường đấy!”
(4) Game bảo vệ củ cải: hình minh họa:
“A! Cải củ của tôi!” Có lẽ là thua game, cho nên cô gái tên Cố Dao kia chợt hét thảm lên một tiếng. Lúc này, cô mới thờ ơ liếc sang màn hình điện thoại của bạn thân, kế đó, tỉnh bơ mà “ồ” một tiếng.
“Cậu “ồ” cái gì, không thấy cậu ấy rất đẹp trai sao?” Nữ sinh còn lại buồn bực nói.
“Ôi dào, tớ hoàn toàn miễn dịch với trai đẹp, vậy đó.” Cố Dao khoát tay, tiếp tục cúi đầu chơi game.
“Vì sao?” Nữ sinh kia truy hỏi.
“Tớ có một ông anh trai bề ngoài rất xuất sắc, nói chung là đẹp đến cả người lẫn thần đều uất hận, từ nhỏ đã được theo đuổi hàng đàn…” Cố Dao vừa chơi vừa nói cho nên giọng điệu khá là lơ đễnh: “Nhưng này, tớ nói cho cậu biết, loại người như bọn họ ấy mà, tất cả đều là súc vật khoác trên mình một bộ da mĩ miều, bên trong ẩn chứa đủ loại thói hư tật xấu.”
“Súc vật?” Ánh mắt nữ sinh kia lập tức sáng lên: “Súc vật đến cỡ nào?”
Cố Dao: “…”
Lăng Khả: “…”
Khi cậu nghe lén được một nửa, Thích Phong đã quay trở lại.
“OMG, đám con gái thật nhiệt tình…” Người nào đó lộ ra vẻ mặt buồn rầu. Nhưng ở trong mắt Lăng Khả, đây chính là được hưởng lợi còn giả vờ âu sầu để khoe mẽ.
Cậu xoay người sang chỗ khác, đi thẳng vào phòng thay quần áo của con trai, lạnh nhạt đáp trả một câu: “Tôi thấy cậu chụp ảnh vui lắm mà, không phải sao?”
Thích Phong theo vào, đóng cửa lại, vô tội hỏi: “Tôi vui vẻ lúc nào?”
Nhìn vào gương mặt cũng đẹp đến mức người và thần đều uất hận của Thích Phong, Lăng Khả liền bực bội trong lòng. Chẳng biết thế nào, cậu bỗng vươn tay nhéo má hắn một cái.
Thích Phong: “…”
Thấy Thích Phong bị mình nhéo má mà vẫn ngây ra như phỗng, Lăng Khả cũng hơi ngẩn người. Trong phút chốc, cậu liền quên mất mình định nói gì. Hình như cậu vốn muốn châm chọc đối phương chụp ảnh vô cùng sung sướng. Nhưng bộ dáng hiện giờ của hắn thật sự rất đáng yêu, cho nên cậu không nhịn được mà phì cười, lập tức buông lỏng tay ra.
Thích Phong xoa xoa bên má bị nhéo của mình, trong lòng rất là buồn bực.
Tiếng “phụt” vừa rồi của Lăng Khả khiến hắn nhớ tới nụ cười ngắn ngủi của đối phương khi hắn bảo “nụ hôn đầu vẫn còn đây”. Nhưng khác biệt chính là, nếu lần trước người kia chỉ dám cười trộm, thì hiện tại đã cười một cách rất tự nhiên.
Thích Phong vòng qua người Lăng Khả, mặt đối mặt với cậu, nheo nheo con mắt lại, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Lăng Khả không trốn được, chỉ có thể giơ tay che miệng của mình, song đôi mắt cậu vẫn cong cong, ai nhìn cũng nhận ra ngay.
Thích Phong ngứa ngáy trong lòng, lập tức vươn tay nhéo một cái vào eo Lăng Khả.
Lần này thì hay rồi, Lăng Khả sợ nhất bị cù nhột. Một cái nhéo của Thích Phong khiến cậu giật nảy mình, suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Lăng Khả luống cuống vươn tay nhéo trả người nọ như một phản xạ có điều kiện, cũng nhắm vào phần eo của Thích Phong. Nhưng thời điểm ngón tay cảm nhận được cơ bụng của đối phương, quả thực cậu đã bị trúng hai lần bạo kích. Tự làm bậy không thể sống, cậu gần như muốn lập tức giơ tay đầu hàng.
Nhưng Thích Phong lại bị động tác đáp trả này của Lăng Khả kích thích, lập tức hưng phấn hẳn lên.
Hắn bổ nhào qua, ôm lấy Lăng Khả rồi liên tục “giở trò”!
“Rốt cuộc cậu cười gì tôi? Có nói hay không! Còn cười tôi không hả?”
“A… Ha ha… Cậu buông tay… Đệt…”
Khi hai người đang cười đùa, cửa phòng bỗng bị đẩy ra. Hai nam sinh cao ráo vừa chuyện trò vui vẻ vừa bước vào phòng. Thời điểm bọn họ nhìn thấy Thích Phong đè Lăng Khả lên mặt bàn hoá trang, bước chân lập tức đông cứng, khựng lại.
Thích Phong và Lăng Khả cũng kịp phản ứng ngay trong nháy mắt, tiếng cười đùa theo đó mà ngưng bặt.
Bốn người đơ ngay tại trận. Nét cười chưa kịp thu lại trên gương mặt nhanh chóng bị phủ lên một tầng xấu hổ.
Lăng Khả có phản ứng đầu tiên. Cậu đẩy Thích Phong ra, đứng dậy, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc của mình.
Trước khi hai người mới tới có cơ hội lên tiếng, Thích Phong cũng mở miệng chào hỏi. Hắn ra vẻ tự nhiên nói: “Hi, xin chào…”
Bốn người chào hỏi lẫn nhau. Lúc này, Thích Phong và Lăng Khả mới phát hiện, hai người mới tới cũng rất đẹp trai.
Người đeo khuyên đinh ở tai phải, sở hữu đôi mắt hẹp dài và sống mũi thẳng tắp lên tiếng: “Tôi biết cậu.” Hắn mỉm cười với Thích Phong, hé mở đôi môi mỏng nhạt màu: “Tân hotboy trường? Tên là Thích Phong, đúng chứ?”
Thích Phong hơi sửng sốt. Nói thật, nếu bị nữ sinh nhận ra, hắn sẽ chẳng bất ngờ, song nam sinh hình như rất ít người chú ý tới phương diện này. Người trước mắt hắn đây chính là đầu tiên.
Dường như nam sinh còn lại đoán được nghi vấn trong lòng Thích Phong, vươn ngón cái chỉ chỉ vào nam sinh đeo khuyên tai bên cạnh, giới thiệu: “Người này, là tiền nhiệm của cậu.”
… Lương Duệ Hi?
Trong đầu Thích Phong lập tức hiện lên cái tên này. Hắn giơ tay, bắt tay với người nọ.
Bất kể có phải tiền nhiệm hay không, tóm lại họ cũng là đàn anh trong trường. Do đó, Thích Phong lễ độ nói “Chào anh”.
Đối phương cười cười, thoải mái nói: “Đừng nghiêm túc như vậy, gọi anh là Lương Duệ Hi đi.”
Tiếp đó, Lăng Khả và nam sinh còn lại cũng tự giới thiệu về mình. Lăng Khả đang nghĩ có phải người này là Chu Diễm hay không thì đối phương liền xác nhận phỏng đoán của cậu.
Chu Diễm đã gián tiếp biết đến Thích Phong, nên liền nói thẳng: “Tôi từng nghe Tiêu Chỉ nhắc tới cậu.”
Thích Phong gật gật đầu, giống như muốn làm sáng tỏ điều gì, lập tức hỏi Chu Diễm ở trước mặt Lăng Khả: “Lần trước em và Trưởng ban Tiêu có đi ăn cơm cùng nhau, chị ấy đã kể với anh rồi phải không?”
Chu Diễm ngẩn ra, mờ mịt nói: “Tiêu Chỉ đi ăn cơm với cậu? Chuyện khi nào?”
Mọi người: “…”
—
N hạc dạo:
Lăng Khả nhéo má Thích Phong một cái.
Thích Phong: “Oa, Khả Khả sờ mặt của tôi, có đau hơn nữa tôi cũng chịu đựng được! O_o”
Lăng Khả: “Da đẹp thế, xúc cảm không tồi, vừa mềm vừa căng mịn… Mà từ từ, mình nhéo mặt cậu ta làm gì?”