Chương 11: Tin tưởng
‘Lục Song Nhi’ Lục Khiêm nói nhỏ.
Lúc này trong đầu Hạ đang cố nghĩ xem ai là Lục Song Nhi, hình như là không hề có cái tên đó.
‘Lục Song Nhi hãy chú ý, đừng để lão đại bị mất thể diện." Lời nói của Lục Tam vừa vang lên cô gái kia liền dừng hành động của mình lại và để ý sắc mặt của Trần Minh, thấy có vẻ không tốt
‘Lục Song Nhi’ Lục Khiêm nói nhỏ.
Lúc này trong đầu Hạ đang cố nghĩ xem ai là Lục Song Nhi, hình như là không hề có cái tên đó.
‘Lục Song Nhi hãy chú ý, đừng để lão đại bị mất thể diện." Lời nói của Lục Tam vừa vang lên cô gái kia liền dừng hành động của mình lại và để ý sắc mặt của Trần Minh, thấy có vẻ không tốt nên cô lùi lại vài bước rồi cúi đầu chào.
"Lão đại tôi xin lỗi vì đã thất lễ."
"Việc tôi giao thế nào rồi" Trần Minh đúc tay túi quần đánh mắt nhìn Lục Song Nhi.
"Thưa lão đại đã hoàn thành ạ" Lục Song Nhi lúc này và Lục Song Nhi lúc trước là hai con người khác hoàn toàn.
"Đi thôi" Trần Minh tiếp tục tiến về phía trước. Lục Song Nhi đi phía sau ngang hàng với Lục Khiêm, Cô ta thấy Hạ đi sau Trần Minh đâm ra thấy lại.
"Cô ta là ai" Lục Song Nhi hỏi nhỏ Lục Khiêm.
"cô ta là người mới, có vẻ như khá được ưu ái."
"ưu ái sao, làm sao mà bằng được tôi" Lục Song Nhi tức giận. "ê cô xuống dưới đi để tôi đi lên" Lục Song Nhi vừa nói hết câu thì lền nhanh nhẹn kéo Hạ xuống chỗ mình còn mình lên vị trí của Hạ.
"..." Hạ không khá ngạc nhiên về việc này việc mà cô vốn không quan tâm. "Cô ta là ai" Hạ hỏi nhỏ Lục Khiêm.
"Hai cô..." Lục Khiêm chắc phát điên với hai cô gái khi cứ phải hỏi tin tức của nhau. "Cô ấy là đàn em của lão đại chức vụ ngang bằng với Kiên, cô ấy đã ở bên lão đại từ rất lâu rồi. Nên cô ấy khá tự do và đôi khi còn vô tư đến làm mất thể diện của lão đại, như ban nãy cô thấy đấy.".
Hạ không nói gì chỉ chú ý nghe những lời mà Lục Khiêm nói. Cô không phải là người ngu ngốc đến mức mà không hiểu được những lời Lục Khiêm nói.
Từ xa, cũng là một đám người xã hội đen tiến đến.
"Rất hân hạnh khi được gặp anh Lục Trần Minh người đứng đầu Lục Bang" Hắc Phong nói.
"Chào anh, Hắc Phong" Trần Minh nói xong liền tiến thẳng lên vị trí cao nhất ngồi.
Nghe thấy hai từ Hắc Phong người Hạ như có một luồng khí nóng bốc lên như người mất hồn đứng khự lại nhìn chằm chằm vào người Hắc Phong, mà quên mất việc phải đi theo Trần Minh.
"Lục Hạ, Lục Hạ" Lục Khiêm gọi nhỏ nhưng Hạ không hề để ý đến.
"Con nhỏ này là ai vậy sao lại dám nhìn Phong Lão đại như thế" Báo Đen một đàn em của Hắc Phong lên tiếng. "Ê cô bé nếu không muốn ch.ết thì đi chỗ khác chơi đây không phải là chỗ cô có thể ở đâu". Báo Đen tiến lại gần đẩy vai Hạ một cái
Hạ đưa ánh mắt của mình về phía Trần Minh như có thần giao cách cảm vậy, Trần Minh hiểu ý của cô và đồng ý, chỉ một cái gật đầu nhẹ là cô có thể hiểu.
Nhanh như gió cô cầm lấy tay của Báo Đen bẻ ngược lại, vật hắn ta ngã lăn ra đất.
"Hạ, cô làm cái gì vậy" Lục Song Nhi hét to. Hạ nghe thấy đánh ánh mắt giận dữ về phía Lục Song Nhi. Dường như vừa chút được tức giận, Hạ cảm thấy lòng mình nhẹ bớt đi phần nào. Báo Đen bị vật ngã lăn ra đất uất ức không chịu được đứng dậy liền lao về phía Hạ, nhưng bị Hắc Phong giữ lại.
"Lục Trần Minh người của anh làm như vậy có vẻ không được rồi." Hắc Phong nói.
"Hình như hai người đó có mối thù riêng thì phải" Trần Minh nói.
"Vậy thì có phải chúng ta nên để cho họ tự xử lý không" Hắc Phong nói, rồi đánh ánh mắt tự tin về phía Trần Minh.
Trần Minh ngưng lại 3 giây để suy nghĩ "Được để cho họ tự giải quyết". Anh nhìn sang Hạ "Đừng để tôi phải mất mặt nghe rõ chưa".
"Dạ, Lão đại yên tâm" Cuộc đối thoại tuy ngắn nhưng cũng đủ thể hiện sự tin tưởng của Trần Minh đối với Hạ là như thế nào.
Những người nào cần phải giải quyết thù oán thì đi ra ngoài, còn những người nào cần dự tiệc thì vẫn dự tiệc.
Vốn là hai lão đại lớn trong giới xã hội đen ngồi ngang hàng với nhau.
"Chúng ta có nên cá cược một chút không" Hắc Phong nói.
"Cá cược".
"Cá cược xem người của cậu thắng hay người của tôi thắng" Dường như Hắc Phong rất tự tin.
"Nếu cậu thua thì sao" Trần Minh
"không thể nào, nếu tôi thua thì... tôi xin dâng cho cậu 2 cái khách sạn, 2 nhà hàng của tôi."
"được tôi chấp nhận nếu tôi thua tôi sẽ cho cậu cả địa bàn của Bạch Long trước kia" Trần Minh không trần trừ mà nói ra phần thưởng của mình làm cho Lục Song Nhi hốt hoảng.
"Lão Đại" Lục Song Nhi định tiến lên ngăn Trần Minh lại nhưng bị Lục Tam ngăn lại.
Chờ đợi một hồi lâu, cuối cùng cuộc đấu giữa hai người đã kết thúc. Hạ đỡ Báo Đen bước vào phòng, căn phòng đang náo nhiệt bỗng nhiên im lặng đổ dồn sự chú ý về phía của Hạ.
Hạ đi đến trước mặt hai vị lão đại đẩy Báo Đen sang một bên, thấy cậu ta không chút phản ứng gì Hắc Phong hoảng hốt đứng bật dậy.
"Người đâu cậu ta còn sống hay đã ch.ết?" Hắc Phong sai người lại kiểm tr.a Báo Đen.
"Phong lão đại yên tâm tôi chơi sòng phẳng lắm cậu ta không ch.ết đâu chỉ là sẽ phải sống thực vật thôi" Hạ nhếch mép nhìn Hắc Phong rồi quay lại phía của Trần Minh, đám người của Trần Minh được phen hốt hoảng thở phào nhẹ nhõm. "Lão đại"
"Làm tốt lắm, cô ổn chứ" Trần Minh hỏi
"Dạ, khá ổn"
"chúng ta về thôi" Trần Minh đứng lên nhìn về phía của Hắc Phong "Phong lão đại mong anh hãy nhớ lời nói ban nãy" rồi quay người bước đi. "về thôi" Trần Minh tiến tới chỗ Hạ vòng tay qua eo đỡ cô ấy rồi the hướng cửa ra vào mà tiến thẳng.
Khi đã đi khuất được đám người của Hắc Phong, Hạ không còn sức liền ngất lịm đi Trầm Minh bế cô lên nói nhỏ "Nếu mệt thì hãy ngủ đi, việc còn lại tôi sẽ lo".
"Việc còn lại" trong đầu hạ nghĩ miên man rồi chìm vào giấc ngủ say