Chương 31
Cánh cửa khép lại, căn phòng yên ắng như cũ, người đàn ông đưa tay lên xoa hai bên thái dương, gương mặt hiện rõ mệt mỏi. Anh cố đứng lên đi ra cửa nhưng vết thương đau buốt khiến anh toát cả mồ hôi, cuối cùng phải quay lại ngồi ở mép giường.
" Chú Hải, lên phòng tôi".
Anh cơ bản muốn ra ban công nhìn xuống một chút, nhưng là " lực bất tòng tâm"...
Tắt điện thoại chưa lâu sau thì ông Hải đã có mặt, khuôn mặt đen đúa của ông còn dính vài cọng cỏ tươi.
" Cậu chủ gọi tôi".
" Chú có thấy Thanh Tú dưới nhà không?"
" Dạ, cô ấy đi rồi, vừa ra khỏi cổng".
Gương mặt Trần Nam nặng nề nhìn ra cửa sổ như đang nghĩ ngợi điều gì đó, một lúc sau mới quay lại.
" Thôi chú xuống làm việc đi".
Ông Hải định quay người đi ra, như nhớ ra điều gì ông lại quay lại.
" À, chiều qua lúc cậu chủ còn nằm viện, cô Tú có đến đây tìm cậu".
" Tìm tôi?" Một tia ngạc nhiên xẹt qua mắt anh.
" Dạ phải, cô ấy hỏi rất nhiều, vô cùng lo lắng cho cậu".
Ánh mắt anh khẽ dao động, mơ hồ không hiểu là loại cảm giác gì, cho là vì xua đuổi cô mà áy náy chăng?
Hơn một tiếng sau...
Người đàn ông ngồi trên giường gọi điện phân phó công việc cho Phan Đệ, hai ngày không có mặt ắt hẳn công việc chất chồng như núi, thực ra anh hôn mê đến hai ngày, cũng không biết rằng trong thời gian đó Hoàng Hải đã liên hệ với Phan Đệ và nhắc nhở việc giữ kín việc anh bị thương. Cho nên Thanh Tú hỏi tại sao không cho cô biết là cũng có lí do của nó.
Phan Đệ cũng báo cáo qua tình hình việc công ty Hoàn Mĩ muốn hạ giá thành sản phẩm và Thanh Tú đã giải quyết ra sao, khi nghe xong chân mày anh giãn ra.
Đúng lúc đó anh nghe thấy âm thanh dưới nhà, như tiếng dao thớt va vào nhau, có lẽ dì Tư đã từ quê lên.
Anh tiếp tục dặn dò thêm vài việc nữa thì cúp máy, bỗng...
" Cạch..."
Cửa phòng mở ra, cô gái đứng từ bên ngoài thấp thỏm nhìn vào, khiến anh sửng sốt vài giây.
Cô lưỡng lự một hồi, cuối cùng bê vào phòng một bát cháo nghi ngút khói. Cảm nhận được ánh mắt của ai kia nhìn mình chăm chăm, đám lông tơ sau gáy dựng ngược cả lên, không lâu sau đó âm thanh lạnh nhạt cất lên.
" Còn chưa đi?"
Cô cơ bản đã đi, nhưng là đi chợ mua đồ ăn, rau quả...
" Tôi sẽ ở lại cho đến khi nào anh tự mình tống tôi ra được khỏi đây".
Thanh Tú cất giọng cứng rắn nhìn anh, điều đó đồng nghĩa với việc khi anh hồi phục hoàn toàn, còn bây giờ anh đương nhiên là " trói gà còn chưa chặt" lấy đâu ra sức tống cô ra ngoài, vì vậy cô cứ ở lì lại... mới nói có lúc chính cô cũng cảm thấy da mặt mình thật là dày.
Trần Nam chưa thôi nhìn cô, anh không hiểu đó là kiểu lí lẽ gì, nhưng trong lòng bất chợt như có dòng nước ấm chảy qua, bao bực tức trước đó đều tan biến, khóe miệng anh cong lên.
" Gan to nhỉ, không sợ trước khi bị tống ra, đã bị " ăn thịt" sao?"
Nhìn đôi mắt nửa sắc lạnh nửa mờ ám của Trần Nam, Thanh Tú có chút sợ hãi, nhưng rồi cô hiểu, anh chỉ có thể dọa cô bằng lời nói, người đầy rẫy vết thương như vậy thì làm ăn kiểu gì được.
" Vậy để xem anh có sức để " ăn" không đã".
Miệng thì mạnh dạn nói như vậy nhưng hai má Thanh Tú đã đỏ ửng kéo tận mang tai, đề cập đến những chuyện này khiến cô xấu hổ muốn ch.ết đi, vội cầm bát cháo đi lại giường.
" Anh chịu khó ăn thanh đạm một chút, sẽ tốt cho vết thương".
" Tốt nhất mang xuống đi".
Khẩu vị ăn uống của Trần Nam rất kén chọn, sẽ có một số loại gia vị hoặc thực phẩm anh không bao giờ đụng đến. Điều này dì Tư là người hiểu rõ nhất, e rằng bát cháo này cô nấu sẽ là phí công.
Tưởng rằng Thanh Tú sẽ hỏi anh tại sao, ai ngờ cô nhếch miệng cười ranh mãnh, chầm chậm đưa bát cháo ra trước mặt anh.
" Thịt nạc, cà rốt, không khoai tây, có hành lá, không ngò rí".
Trần Nam sững sờ nhìn, là cô điều tr.a sở thích sở ghét của anh từ hồi nào, hay chỉ là trùng hợp?
Anh không biết là trong một lần nói chuyện với dì Tư cô đã hỏi bà về thói quen ăn uống của anh. Còn có một điều cô thắc mắc mãi là dì Tư nói anh dị ứng với cua biển, thế nhưng có lần anh đã đưa cô đi ăn món cua đắt đỏ ở một nhà hàng sang trọng.
Thanh Tú bẽn lẽn quan sát thái độ của anh, biểu tình có vẻ không xua đuổi cô nữa, cô mạnh dạn ngồi xuống mép giường bên cạnh, thổi một thìa cháo rồi đưa lên.
" Há miệng..."
Trần Nam mở to mắt nhìn hành động của cô, loại cảm giác này hình như anh chưa được hưởng thụ thì phải, mà nếu có chắc từ thời còn " mũi dãi " đang tập ăn.
" Em nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba?"
Trẻ lên ba thì còn có thể chạy nhảy vui đùa, anh hiện tại đi còn không được, quả thực không bằng một đứa trẻ nữa, nghĩ đến đây Thanh Tú phì cười.
" Em cười cái gì?"
Nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh nhìn mình, cô e là sẽ chọc giận đến vị bệnh nhân khó ưa này, liền thu về nụ cười, cất tiếng xoa dịu.
" Thưa giám đốc, anh " ngoan" chút đi, công việc còn chất đống đợi anh ở công ty".
Chữ " ngoan" phát ra từ miệng cô nhẹ nhàng như cơn gió, bay vào lỗ tai người đàn ông khiến anh mất hết dũng khí từ chối.
Trong lúc đó cô vẫn cầm thìa cháo một mực đưa về phía anh...
Anh nhìn cô một hồi, buông giọng trầm thấp.
" Để lên bàn đi".
Dù thế nào anh cũng không muốn để cô đút cho mình, thật mất hết phong độ của một người đàn ông. Sau khi nói xong anh gắng gượng đứng lên, từng bước nặng nhọc đi về cái bàn gần đó.
Thanh Tú thấy anh gắng sức thì sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương, nhưng cản anh thì cô không có cái can đảm đó, đành chạy thật nhanh đặt bát cháo xuống bàn rồi quay lại đỡ anh. Khi cô vừa chạm vào cánh tay, liền bắt gặp chân mày anh cau lại, cho là anh khó chịu sẽ lại hất văng cô ra...bàn tay cô hơi rụt lại.
Nhưng là sau đó không có hành động như cô nghĩ, anh vẫn để cho cô dìu mình, chậm rãi ngồi xuống ghế.
Mặc dù đang đau buốt toàn thân, nhưng hôn mê suốt hai ngày, nay tỉnh dậy ít nhiều cũng làm anh có cảm giác đói bụng, lại cảm nhận được hương thơm của thức ăn, Trần Nam liền ăn một cách tự nhiên.
Thanh Tú đứng bên cạnh quan sát gương mặt anh, cô đã lục đục gần tiếng mới nấu xong, nêm đi nếm lại không biết bao nhiêu lần, cũng may anh không có thái độ chê bai gì cả, cánh môi cô kéo lên một nụ cười nhẹ.
" Làm gì cứ ngây người nhìn như vậy, lấy giúp tôi cái áo đi".
Câu nói của ai kia làm cô giật mình, nhìn vào bát cháo, anh đã ăn xong từ lúc nào... Bây giờ cô mới để ý đến việc anh không mặc áo, sao cô không nhận ra điều đó sớm nhỉ, có lẽ việc anh bị băng bó gần hết cả nửa thân trên khiến cô không thấy ngực và lưng anh trống trải đi...
Cô đi lại tủ, chọn cho anh một chiếc áo sơ mi ngắn tay, dù sao anh còn đau, mặc áo thun phải chui đầu e rằng bất tiện, cô bỗng quay lại nhìn anh.
" Mà tại sao anh lại bị thương đến như vậy?"
Trần Nam đang uống nước, anh không nhìn cô, chỉ trả lời hờ hững.
" Em không cần phải biết".
""
Buổi chiều...
Một dải nắng vàng dịu nhẹ trải đều khắp khu vườn rộng lớn trong ngôi biệt thự, đáp lên ô cửa kính lóng lánh. Người đàn ông đứng ngoài ban công hít thở khí trời, gió từ đâu đưa đến vài cơn mát rượi làm anh cảm thấy khoan khoái vô cùng.
" Ê, bên này, bên này..."
" A...hi...hi..."
Anh đưa mắt xuống nơi phát ra tiếng cười đùa khanh khách, phát hiện cô gái trong chiếc áo xanh lam đang chơi bóng cùng một... chú chó.
Nó là "Bóc", một chú chó Nhật đáng yêu và cũng là người bạn trung thành lâu năm của dì Tư, không biết Thanh Tú đã làm quen với nó từ lúc nào mà hai bên đã " thân" nhau như vậy. Nhìn cái cách cô đùa giỡn và âu yếm nó, có người điên rồ nghĩ rằng nó còn sướng hơn cả mình.
" Đừng...đừng..."
Thanh Tú cười nắc nẻ khi chú chó dùng cái mũi nhỏ xíu của nó ủn ủn vào chân cô, trong một giây nào đó khi nhìn lên, bắt gặp một ánh mắt trầm ấm đang chăm chú nhìn mình, cô giật mình quay đi chỗ khác... làm sao mà anh đã đi ra được tới ban công rồi. Vài phút sau, vì không tự chủ được mà quay lại, vẫn là ánh mắt ấy vẫn chưa dời đi, cô bỗng nở một nụ cười với anh. Còn người trên ban công thì vô cùng bất ngờ, bởi anh nhìn ra được nụ cười ấy nó ấm áp, rực rỡ như thế nào.
Buổi chiều cứ vậy yên bình trôi qua, lúc hơn 6 giờ tối khi Trần Nam ngồi trên bàn làm việc với chiếc máy tính, anh nghe dưới nhà vang lên âm thanh " lách cách" " lẻng xẻng", rồi lại thấy bóng dáng Thanh Tú bận rộn qua lại dọn dẹp. Cô quả là không được khéo léo như dì Tư, khi làm việc phát ra âm thanh khiến người ta không thể không để tâm, nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm nhận được một sự gần gũi nào đó.
Thanh Tú đang treo quần áo vừa mới lấy vào tủ thì điện thoại reo vang, nhìn dãy số cô phát hiện là Phương Hùng gọi, liền đi ra ngoài trả lời.
" Hiện bệnh viện có ca mổ quan trọng, e là tôi không đến thay thuốc cho Trần Nam được, cô liệu có thể...?"
Ý tứ của Phương Hùng đều được Thanh Tú hiểu, chỉ là... cô rất nhát trong khoản này, có lần trên đường đi học về nhìn thấy người bị tai nạn giao thông máu me khắp đầu, cô đã xỉu tại chỗ... có khi nào rồi cô cũng sẽ như vậy khi nhìn vết thương của anh, đó là còn chưa nói đến chuyện phải sát trùng rồi bôi thuốc.
" Thanh Tú, cô sao vậy, được không?" Nghe cô im lặng khá lâu nên Phương Hùng cất tiếng.
Cô hít một hơi thật sâu.
" Anh không cần lo, việc đó để tôi".
" Vậy tốt rồi, đồ đạc tôi để trong tủ y tế dưới lầu, thuốc là cái hộp màu xanh..."
"... Mà còn nữa, đêm cậu ta có thể sẽ bị sốt, lúc đó cho uống Paracetamol 750mg.."
---------
8 giờ tối...
Trần Nam đang nằm trên giường xem tin tức qua điện thoại thì Thanh Tú đi vào, anh nhìn cô một cái, phát hiện trên tay cô đang cầm bông gòn và thuốc sát trùng
" Anh ngồi dậy đi, tôi giúp anh làm thuốc"
Anh đặt điện thoại xuống, từ từ ngồi lên, cái tên Phương Hùng này, rước được cô đến đây rồi thì giao hết trách nhiệm cho cô hay sao?
" Đó không phải việc của em".
" Phương Hùng không đến được, anh ta có ca mổ ở bệnh viện".
Nói rồi cô bước đến cạnh giường, phát hiện Trần Nam nhìn mình chăm chú.
" Tay tôi đâu có bị thương ".
Nói rồi anh giật nhẹ đồ trên tay cô, việc đơn giản đó anh có thể tự làm, nhưng Thanh Tú rất nhanh đã giành lại.
" Để tôi..."
Nói rồi cô đặt bông băng, thuốc lên ghế.
" Anh cởi áo ra đi".
Ai kia bỗng dưng phát hiện gương mặt cô đỏ lên, vì cái gì đây? Hình ảnh này của anh chẳng phải cô đã thấy từ sáng sao? Anh nhẹ nhàng cởi từng cúc áo ra, bờ ngực rộng rãi rắn chắc ngày nào giờ bị quấn đầy băng hiện ra.
Thấy cô quay đi chỗ khác, anh cất tiếng giễu cợt.
" Chỉ là bôi thuốc, có cần phải đỏ mặt như thế không?"
Thanh Tú lầm bầm rủa thầm anh, trong phòng một nam một nữ, lại ở khoảng cách gần như vậy mà cởi áo, nếu nói không thẹn thì chắc dây thần kinh cảm giác của cô đã bị tê liệt. Cô nhìn anh, bắt gặp ánh mắt đầy ám muội, má lại càng nóng hơn.
Cô hít thở sâu cố trấn tĩnh mình, tay nhẹ nhàng gỡ từng lớp băng trắng ra, cuối cùng hình ảnh những vết thương đáng sợ kia đã đập vào mắt. Mồ hôi trên trán cô bắt đầu rịn ra, nhưng thay vì sợ, một cảm giác khác lấn át cô, giống như là xót xa... bàn tay kia dùng cồn thấm lên bông gòn, tay cứng đờ.
Trần Nam cúi nhìn, phát hiện gương mặt ửng hồng cách đó mấy giây giờ đã tái mét, lại nhìn xuống bàn tay đang run run kia, e là không thể làm được.
" Em sợ?"
Nhưng cô không đáp lại anh, tay cô bắt đầu di chuyển sát trùng, nhẹ nhàng như thể không nỡ chạm vào những vết thương kia. Mặc dù cảm giác đau rát rất tệ, nhưng gương mặt Trần Nam vẫn không có biểu hiện gì.
Sau khi sát trùng và bôi thuốc, Thanh Tú khẽ thở phào, không tin rằng mình có thể làm được một việc như vậy. Người đàn ông cũng phát hiện trán cô túa đầy mồ hôi, anh nhìn cô chăm chăm, làm cho động tác quấn lại băng của cô trở nên luống cuống, mỗi khi bị anh nhìn bằng ánh mắt đó, cô liền mất tự nhiên, tay chân một chút sức lực cũng không có.
" Em như thế nào còn dây dưa với tên khốn đó?"
Cô mở to mắt nhìn anh, hiểu được cái " tên khốn" mà anh nói đó là ai, rõ ràng anh còn rất để bụng chuyện đó. Cô ngập ngừng, dù thế nào cũng không muốn anh hiểu lầm chuyện giữa cô và Quốc Đại, lúc sáng anh đã quá nóng giận mà không cho cô cơ hội giải thích.
" Thực sự hôm đó tôi có gặp Quốc Đại ở bệnh viện nhưng là mẹ anh ta nằm viện nên ghé thăm một chút..."
Cô đưa mắt nhìn Trần Nam, đáy mắt anh quả thực không bài xích, nhưng thật ra vẫn rất lạnh lùng.
" Em có biết tôi đợi em bao lâu không?"
Việc anh đợi cô mà không nói trước, cũng không thèm gọi điện một tiếng thì làm sao mà cô biết được, nhưng dù sao, người thất hứa cũng là cô...
" Tôi xin lỗi..."
Điều cốt lõi là Trần Nam muốn nhìn thấy thái độ này, nếu như cô hiểu thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay, nhưng anh đâu biết cô còn có những điều đang khắc khoải trong lòng.
Cuối cùng lớp băng gạc cũng được quấn lại khéo léo, lúc này bỗng có bước chân người đang đi lên lầu, không lâu sau đó ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ, bà vội vàng đẩy cửa phòng bước vào.
Vừa nhìn thấy bà, dù chưa gặp qua nhưng cô vẫn mơ hồ nhận ra đó là ai, bởi nét lạnh lùng trên gương mặt người đàn ông này chín phần là giống bà.
" Mẹ..."
Quả đúng như cô suy đoán, người phụ nữ sang trọng này là mẹ của anh, bà rất đẹp nhưng lại toát lên một vẻ cao xa khó gần.
" Chào bác...". Cô cúi đầu cất tiếng.
Bà Dung đưa mắt nhìn Trần Nam, sau đó ánh nhìn kia lại dừng trên người Thanh Tú.
" Cô là ai?"
" Dạ cháu là trợ lí của...".
Khi cô vừa dứt lời thì Trần Nam đã lên tiếng cắt ngang.
" Thanh Tú, em xuống dưới nhà đi".
Thanh Tú, cái tên này rất quen, hình như bà đã từng nghe Ái Lệ nói đến, gương mặt bà bỗng tối sầm lại.
" Khoan, cô đứng lại cho tôi".