Chương 9
Trời tảng sáng, hai nam nhân đốt đèn hàn huyên cả đêm mới đứng dậy. Trang Khinh Dương vươn vai duỗi thắt lưng, Thương Mặc cũng bẻ các khớp ngón tay. Sau đó hắn nhẹ nhàng đi vào, vén rèm lên xem, thiếu niên trên giường tựa hồ vẫn say ngủ.
Liền buông rèm xuống, không đánh thức cậu.
Hắn đi ra ngoài phòng, không khí bên ngoài trong trẻo, lành lạnh thực sảng khoái. Trang Kinh Dương xuất thủ trước, Thương Mặc lanh lẹ tiếp chiêu, chớp mắt đã đấu hơn mười chiêu.
Sau một phen giao đấu kịch liệt, bọn hạ nhân đã chuẩn bị xong nước ấm bưng đến. Sau khi rửa mặt chải đầu, Trang Khinh Dương hỏi:”Đã xảy ra chuyện như vậy, ngươi khi nào sẽ xuất phát đi Sơn Đông?”
“Chiếu theo kế hoạch, ” Thương Mặc trả lời, “Là hôm nay.”
“Còn người hiện tại đang ở trong phòng ngươi a?” Trang Khinh Dương cười nói.
“Tổng quản sẽ thu xếp.”Thương Mặc đáp, “Qua việc này, ông ta sẽ không dám khinh suất. Ta đi không lâu, trong thời gian đó ông ta có thể thẩm tr.a ra ai đứng đằng sau.”
Sau khi dặn dò tổng quản, Thương Mặc liền khởi hành đi Sơn Đông. Trang Khinh Dương cũng ly khai Ngân Tùng Bảo, tới Giang Nam.
Hắc y nhân đã bị Thương Mặc lấy đi nửa cái mạng, tại thủy lao lay lắt sống. Tổng quản thẩm tr.a vài ngày nhưng gã này tựa hồ cứng đầu kiên định, không nói một câu.
Thương Mặc trước khi đi có dặn, đây có thể là người của Bố gia tại Giang Nam, hoặc Vân gia ở Sơn Đông, nhượng tổng quản dò xét, nhưng hắc y nhân chỉ cười nhạo.
Bên này thẩm tr.a không hề tiến triển, bên kia Tô Tư Ninh muốn quay về Tiểu Trúc.
Mạch Thanh, Mạch Hồng khuyên bảo vài ngày, vẫn không lay chuyển được cậu. Bọn hạ nhân trong bảo đều nghi hoặc, họ không sao giải thích được vì sao thiếu niên nọ không muốn ở lại chủ ốc, ngoại trừ bảo chủ, y chính là người đầu tiên ngủ tại đây, sủng ái rất đặc biệt. Tỷ muội Mạch tử nghi vấn, hài tử này bình thường không quái tính như thế a. Tô Tư Ninh chỉ giải thích đơn giản, giường Thương Mặc rất cứng, cậu ngủ không quen.
Loại lý do này, Mạch Thanh Mạch Hồng tất nhiên không tin, nhưng nhìn cậu đã quyết ý, cũng thuận theo, đưa cậu về Tiểu Trúc ở. Đương nhiên những đồ vật dính máu đều đã được dọn sạch.
Tỷ muội Mạch tử và tổng quản đều nhìn ra. Bình thường cậu bình tĩnh, lãnh đạm, những lần này đã phải kinh sợ một phen. Từ lúc vào bảo tới giờ, cậu luôn cảm nhận được uy hϊế͙p͙ và ghen tị từ người khác, nhưng đối mặt với sinh tử, đây là lần đầu tiên. Vì vậy mấy ngày nay thấy cậu thỉnh thoảng giật mình, tỷ muội Mạch tử đều âm thầm thở dài.
Chuyện xảy ra thực sự rất lớn, kinh động đến cả Thương Mặc, nhưng mọi manh mối vẫn còn bí ẩn. Mọi ngày của Tô Tư Ninh trôi qua coi như thanh tĩnh.
Nửa đêm, tổng quản bị tiềng ồn làm động, giật mình tỉnh giấc, vội vã khoác áo đứng dậy. Tiếng ồn truyền đến từ thủy lao đang giam giữ hắc y nhân.
Chạy tới thì thấy hắc y nhân không biết thế nào đã thoát khỏi xiềng xích, quan trọng nhất là hắn đang giữ một người làm con tin.
Chính là Thanh Thanh, nữ tử Tứ Xuyên, tính cách thẳng thắn mà sắc bén. Hắn ta muốn hảo đánh cuộc một phen.
Hắc y nhân gương mặt tươi cười quỷ dị:”Nghĩ không ra a, là tiện nhân này thuê sát thủ.”
Tổng quản kinh ngạc, nhìn nữ tử kia, dù kề cổ là lưỡi dao sắc bén nhưng sắc mặt vẫn băng lãnh. Nàng vẫn mặc hoàng sắc y phục như buổi sáng hôm đó, trong mắt phản chiếu sự tuyệt vọng và vẻ tịch mịch kỳ lạ.
“Vất vả mấy ngày liền mới mở được xích” Hắc y nhân nói, “Đang tìm cách thoát ra ngoài thì con đàn bà này đã mở cửa bước vào.”
Tổng quản nhíu mày, nhìn tình trạng trước mặt.
Hắc y nhân tiếp tục cười nhưng trong bụng không cười:”Nàng ta đến giết người diệt khẩu, ngươi nói xem có phải là ác phụ hay không?”
“Bắt.” Tổng quản chỉ thản nhiên nói một câu.
“Chờ một chút!” Hắc y nhân hoảng kinh, “Các ngươi dám đi lên, ta giết nàng!”
Bọn thị vệ khựng lại, tổng quản ra lệnh thêm một câu, “Bắt.”
Không hề do dự, các thị vệ dứt khoát đến gần.
Hắc y nhân mở to hai mắt nhìn, dường như cuối cùng đã hiểu được, người đang nắm trong tay hắn căn bản chẳng hề quan trọng!
Cũng không ngĩ tới bản thân ngửa mặt lên trời cười to, trong nháy mắt, từ cổ nữ tử phun ra dòng máu đỏ tươi.
Nhưng chẳng ảnh hưởng tới hành động của bọn thị vệ. Trước khi họ động thủ, hắc y nhân đã cầm dao đâm thẳng vào tim mình.
Lúc trước là do bị thù lao hậu hĩnh quyến rũ, lại biết Thương Mặc vắng nhà, mới gan lớn tày trời đi ám sát thiếu niên. Hiện tại đã rơi vào tay Thương Mặc, mọi người đều biết, tự sát chính là lựa chọn tốt nhất trốn tránh thống khổ sau này.
“Tổng quản, hiện tại làm sao?” Một gã thị vệ hỏi.
“Kéo ra bãi tha ma.” Tổng quản trả lời, phất tay áo ly khai.
Tô Tư Ninh nghe Mạch Hồng kể lại, biểu tình cũng không có an tâm, chỉ vô thức thở dài.
Vẫn ở trong phòng cả ngày đọc sách, nhưng tỷ muội Mạch tử và tổng quản đều biết cậu mệt mỏi, trước đây không nói nhiều, hiện tại càng kiệm lời.
Nửa tháng sau Thương Mặc trở về Ngân Tùng Bảo, nghe tổng quản bẩm báo hết thảy sự tình, cau mặt. Thế nhưng hai ngày đầu cũng không có tìm đến thiếu niên.
Đến ngày thứ ba, Thương Mặc mới bước vào Tiểu Trúc. Thiếu niên ở trong phòng, ngủ gật trên ghế, quyển sách trên tay nửa mở nửa đóng, đặt tại đầu gối.
Bị âm thanh cửa mở làm giật mình tỉnh giấc, thiếu niên mở to mắt nhìn. Thấy một thân ảnh cao lớn đứng chắn ngay chỗ cửa phòng, phía sau lưng ánh lên nắng xuân, nhượng cậu đưa tay che mắt, cũng thuận tiện giấu đi một tia mê muội.
“Ngươi đã trở về.” Thiếu niên tươi cười, buông sách, xốc lại chăn trên đùi, đặt dưới ghế.
Thương Mặc cũng mỉm cười đến gần, chạm nhẹ vào tóc thiếu niên:”Gần đây thân thể thế nào?”
“Cũng ổn.” Tô Tư Ninh đáp, đi tới bên cạnh bàn, rót trà cho hắn.
Thương Mặc ngồi xuống, nhìn người trước mặt. Khí sắc coi như không tệ, nhưng tinh thần có vẻ không tốt lắm, tuy rằng nhãn thần cậu có chút tươi tỉnh nhưng cả người thoạt nhìn vẫn thấy mệt mỏi.
“Ngươi không có hảo hảo ăn hay không có hảo hảo ngủ?” Thương Mặc hỏi.
“A?” Tô Tư Ninh nhẹ nhàng nói:”Là Mạch Thanh, Mạch Hồng nói với ngươi a.”
“Ta không có mắt sao?” Thương Mặc nheo mắt nhìn.
Tô Tư Ninh liền cúi đầu, không nói.
Một lát, Thương Mặc mới đứng dậy, mở miệng nói: “Ngươi qua đây.”
Tô Tư Ninh mặc dù không hiểu, nhưng vẫn theo lời, đứng dậy đến gần, sau đó bị đặt vào trong vòm ngực rắn chắc, ấm áp. Đầu được nam nhân kéo tới kề sát ngực, bên tai nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ. Thiếu niên nhắm mắt lại, khóe mắt rốt cục có chút sương ẩm.