Chương 45: Phu nhân bớt giận . . .
Edit: quynhle2207
【 thế giới 】 Hoa Khất Cái: Nhược Thủy MM, tôi hết sức thâm tình kêu gọi cô!
【 thế giới 】 Bún gạo: Nhược Thủy Tam Thiên, không dám thì nói một tiếng đi, tôi sẽ bỏ qua cho cô.
【 thế giới 】 Bắc Viên Phẩn: Bang chủ phu nhân có thể để loại trứng thối như mấy người tùy muốn kêu thì kêu sao? Người nào có gan kêu thử một lần nữa coi!
【 thế giới 】 Chanh Tịnh: Ôi ôi, Bắc ca ca, là một người đàn ông tốt nha, hãy mang lại cho tôi tình yêu cao quý kia đi.
Trên thế giới đều có loại người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, một chuyện rất đơn giản nhưng được bàn luận thành đủ thứ kiểu trên kênh thế giới, thật sự Lạc Thủy có chút tức giận. Thấy một câu ‘Bang chủ phu nhân’ của Bắc Viên Phẩn, Lạc Thủy đang gõ chữ phải dừng lại, ngạc nhiên, sửng sốt, không dám gửi ra ngoài, bây giờ cô còn có danh xưng là ‘Bang chủ phu nhân’— —.
Làm mình mất mặt không tính là gì, nhưng còn ném luông mặt mũi của Nam Cửu Khanh, rồi cả mặt mũi của Tuyệt Diễm Phần Thiên. Đầu cô hoa lệ đầy vạch đen, cái vấn đề này không thể làm lớn lên, trong lòng Lạc Thủy yên lặng ghi nhớ Tôi Không Phải Hung Khí, lần sau gặp anh ta sẽ thiêu trụi anh ta luôn.
【 thế giới 】 Nam Cửu Khanh: Phu nhân của tôi không có loại hứng thú cấp thấp như vậy, nhưng mà ngược lại đối với chuyện muốn tiêu diệt hết gia tộc Thanh Thanh thì cảm thấy rất hứng thú.
Thế giới yên tĩnh.
Đái khái thì người bình thường nói câu nói này thì là một câu chuyện cười, nhưng nếu là Nam Cửu Khanh nói này lời thì lại mang đến một loại khí thế, có thể nói được thì tất nhiên sẽ làm được. Dù sao thì thực lực đều ở đó, đây là bang phái mà toàn bộ khu vực này không ai có thể chống lại.
Gia tộc Thanh Thanh đều hít thở thật sâu.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thủy chính là: Rốt cuộc thì anh đã đến. Phản ứng thứ hai chính là muốn tự chém mình, có một việc nhỏ xíu như vậy mà cũng giải quyết không xong. Phản ứng thứ ba chính là có phải đại thần cho rằng cô sẽ thua Bún Gạo hay không?
Thế giới kịp phản ứng lại.
【 thế giới 】 Chanh Vũ: giơ cao cờ xí biểu ngữ vĩ đại tiêu diệt NC, Nam đại thần to lớn, hết sức ủng hộ người!
【 thế giới 】 Chanh Tịnh: tiêu diệt gia tộc Thanh Thanh cũng quá bãn lĩnh rồi.
【 thế giới 】 Thanh Thanh Tiểu Yêu: Chanh ngu ngốc kia, còn chưa biết là ai bị tiêu diệt đâu!
Vì vậy, mùi thuốc súng lập tức chuyển dời về phía bang phái Chanh cùng gia tộc Thanh Thanh, chuyện bắt nạt kẻ yếu hơn mình thì không phải ai cũng làm được đâu, mấy cô gái ở gia tộc Chanh cũng không phải là đèn cạn dầu mà, trên kênh thế giới gây gỗ đến nỗi không tách ra được.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Phu nhân, có hứng thú không?
Lạc Thủy sững sờ, ngay sau đó cũng kịp phản ứng, chắc là chuyện tiêu diệt hết gia tộc Thanh Thanh. Tiêu diệt hết một bang phái, chỉ đơn giản chính là ép toàn bộ bang chúng rời khỏi bang phái, chiếm đóng cứ điểm bang phái đó.:le;quy;don:quynh;le;2207; Cô ghét những người trong gia tộc Thanh Thanh, nhưng thật ra thì những người này cũng không phải đáng ghét nhất đâu, nói chuyện thô tục, nhưng cũng không có âm mưu quỷ kế gì. Lúc này trả lời rất thư thả: “Không tốt đâu.”
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Phu nhân nói sao thì như vậy.
Lạc Thủy vô cùng động kinh cho nên cảm thấy lời này nói như thế nào lại mang mùi vị châm chọc trong đó, dù sao không vừa mắt, liền đưa Nam Cửu Khanh ra, ba chữ này nghe qua có chút giương nanh múa vuốt, giống như nói chuyện không cần biết tốt xấu, không thèm để ý đến ai.
Còn không phải là do anh trêu hoa ghẹo nguyệt!
Còn không phải là do anh tầm hoa vấn liễu sao! (Tác giả: oan uổng quá, tháng sáu có tuyết rơi mà.)
Lạc Thủy càng nghĩ càng thấy suy luận của mình có đạo lý, phải nắm lấy thế thượng phong, nếu không thì biết đâu một ngày nào đó có một tiểu thiếp nhảy ra tạt axit sunphuric vào cô, biết đâu một ngày nào đó lại trình diễn tiết mục vợ cả và tiểu tam.
Trong cơn tức giân đã gõ ra một hàng chữ: “Đều là lỗi của anh.”
Nam Cửu Khanh cảm thấy kỳ quái đủ kiểu, lần đầu tiên tay chân luống cuống, eo mỏi lưng đau đến nỗi chuột rút, bất chợt cảm thấy thật mờ mịt: "Phu nhân, xin chỉ bảo thêm?”
Lạc Thủy không khách khí đáp lại: “Tự anh hiểu lấy, còn làm bộ không biết Bún Gạo!!”
Không đúng, Bún gạo đưa ra thư khiêu chiến, tại sao lại là người của gia tộc Thanh Thanh lại ra ngoài gây chuyện thị phi, rõ ràng trên đầu của Bún Gạo là cái tên bang phái không có danh tiếng gì mà.
Lạc Thủy mở ra hình chụp những lời nói ngông cuồng của Bún Gạo ngày đó, cẩn thận nhìn từng câu chữ đến mất hồn, cũng mở ra kỷ lục trên thế giới những câu chữ tiêu điểm giọng điệu thường dùng của Thanh Thanh Tiểu Mễ.
Đáp án cũng dần dần rõ ràng hơn, đại khái thì Bún Gạo chính là nick ảo của người nào đó trong gia tộc Thanh Thanh. Lợi hại thật, sử dụng nick ảo tới tranh tài với cô, khó trách lại muốn khiêu chiến để xóa luôn nhân vật trong trò chơi.
Nam Cửu Khanh hít một hơi lên tinh thần, nhếch miệng lên: “Phu nhân đang ghen hả?” Tuy là đang hỏi, nhưng lại mang giọng điệu rất khẳng định.
Lạc Thủy giận dữ: “Làm gì có, anh mới ghen, nhưng căn bản đây không phải là trọng điểm!”
Nam Cửu Khanh: “Sao hả?”
Lạc Thủy: “Điểm chính ở đây chính là anh rõ ràng biết Bún Gạo còn làm bộ không biết, bằng không tại sao người ta lại chạy tới khiêu khích, đây không phải là lần đầu tiên!”
Ấn đường của Nam Cửu Khanh lạnh lẽo, ngẩng đầu nói với A Đông nói câu gì đó, thuận tiện dặn dò A Tây tr.a tọa độ của Tôi Không Phải Hung Khí. Sau đó dịu dàng an ủi Lạc Thủy: “Phu nhân bớt giận đi.”
Lạc Thủy ý thức được mình có chút hơi tức giận, thần kinh cũng căng thẳng, bưng ly nước lên uống một hớp lớn, xong rồi, xong rồi, dường như cô đã không khống chế được tự bộc phát tức giận rồi, cô rơi lệ đầy mặt, ỉu xìu giống như cà bị nhiễm sương, ngượng ngùng gãi đầu: “Ặc, em thấy hơi phiền thôi.”
Nam Cửu Khanh: “Anh hiểu mà, thời tiết khô nóng.”
Nam Cửu Khanh tỉnh táo như vậy làm cho cô càng thêm bi phẫn, kéo lên kéo xuống phần ghi nhớ trò chuyện, đây rõ ràng là hình tượng của một oán phụ, cô ngại quá đi, trượt tay một cái nhấn ngay dấu gạch chéo trên góc phải, [quynh!le!2207!!] hệ thộng liền nhảy ra bảng thông báo có muốn kết thúc trò chơi hay không? Đưa con chuột về phía bên phải, cố gắng thế nào cũng không thể nhấn vào được.
Nổi điên cái gì!
Mình là cọp mẹ trong truyền thuyết, mình là cọp mẹ trong truyền thuyết, Lạc Thủy tự mình lẩm nhẩm thôi miên mình tám trăm lần, suy nghĩ rốt cuộc có nên nhấn trở lại hình ảnh trò chơi một lần nữa hay không?!
Trong trò chơi người thanh niên mặc áo màu xanh đang đứng lẳng lặng dưới bóng cây, mỉm cười nhìn cô gái mang hỏa hồ lô trên lưng.
Hình ảnh tươi mát của mùa hè, có một loại yên ổn trong lòng hết sức rõ rệt.
Lạc Thủy hít sâu một hơi, mười ngón tay gõ chữ như bay: “Mới vừa rồi là do em nói nhảm thôi.”
Nam Cửu Khanh: “Vừa rồi không có gì.”
Chỉ với mấy chữ, giống như làm cho đầu óc của Lạc Thủy cũng trở nên sáng tỏ. Hơi thở không gấp gáp, đầu cũng hết mơ hồ, lại càng không lắp ba lắp bắp, Lạc Thủy vui vẻ thuận lợi nói: “Chúng ta đi làm nhiệm vụ đi!”
Nam Cửu Khanh nói: “Được. Thiên Sơn Tuyết Trì nha.”
Thiên Sơn Tuyết Trì? Đây là một nhiệm vụ phó bản liên hoàn mà, Lạc Thủy nửa tin nửa ngờ truyền tống qua bên đó. Hình dáng của quái ở Thiên Sơn Tuyết Trì rất được, vô cùng vui tai vui mắt, nhưng lòng dạ độc ác, kỹ năng lại rất biến thái, thường thường là mấy vòng nhiệm vụ cuối cùng sẽ bỏ cuộc, phân nửa người chơi muốn chém quái để thăng cấp rất lười phải làm nhiệm vụ như vậy, chắc có lẽ đại thần có nhiệm vụ gì đó cũng không chừng.
Thiên Sơn Tuyết Trì, ý nghĩa cũng như tên, là một hồ nước lạnh ở Thiên Sơn, quanh năm đều có tuyết phủ.
Nam Cửu Khanh nhìn cô, lấy từ trong túi đồ bên người ra một món đồ, đeo lên người, gọi ra tọa kỵ, muốn mời Lạc Thủy cùng cưỡi chung: “Phu nhân.”
Lạc Thủy hơi nhíu mày lại, suy nghĩ một chút rồi đi tới.
Lần này tới gần mới nhìn rõ, thì ra Nam Cửu Khanh đang đeo trên người kính Âm Dương, tên thường gọi dễ hiểu chính là Kính Viễn Vọng, là công cụ để định vị mục tiêu.
Lạc Thủy hỏi: “Tìm người hả?”
Nam Cửu Khanh lắc đầu một cái: “Không phải, phu nhân đừng nôn nóng.”
Tiếp theo, hai người dường như không có mục đích gì, cùng nhau cưởi chung tọa kỵ bỏ lại quang cảnh sau lưng, tiến về phía trước. Đây là lần đầu tiên Lạc Thủy đi dạo quanh Thiên Sơn Tuyết Trì, anh không nói gì, thì tự nhiên cô cũng không muốn hỏi. NPC và quái ở Thiên Sơn đều vô cùng xinh đẹp, hơn nữa khung cảnh xung quanh mang lại cho người ta cảm giác không nhiễm một chút bụi trần, đẹp đẽ đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
Thỉnh thoảng gặp phải những người chơi khác đi lướt qua bên người mình,
Hình ảnh rất đẹp.
Đang lúc Lạc Thủy say mê, Nam Cửu Khanh dừng lại, thu hồi tọa kỵ.
Lạc Thủy không hiểu, nhìn theo ánh mắt của Nam Cửu Khanh, có thể thấy được Tôi Không Phải Hung Khí.
Lạc Thủy lập tức đưa ra tất cả các trạng thái chiến đấu, lôi hỏa hồ lô ra, muốn xông lên ngay lập tức, có thể chém tên này, ngu sao mà không chém, anh ta không cẩn thận để cô bắt gặp được, phải nhìn thử một chút ai mới là vương bát.
Hiển nhiên Tôi Không Phải Hung Khí cũng nhìn thấy Lạc Thủy và Nam Cửu Khanh đang tỏa ra ánh sáng, co cẳng chạy.
Nam Cửu Khanh thấy vậy mở ra kính Âm Dương, phong tỏa mục tiêu.
【 phụ cận 】 Nam Cửu Khanh: Phu nhân, bắt đầu đi, anh đi theo để thêm máu.
Những lời này là nói với Lạc Thủy, nhưng rõ ràng là đang nói cho Tôi Không Phải Hung Khí nghe, bị khóa lại trở thành mục tiêu, lực công kích sẽ cực kì yếu ớt, lấy thao tác của Lạc Thủy thì giết anh ta rất dễ dàng. Hệ thống của trò chơi này được thiết lập nếu bị giết ở tại nơi hoang dã sẽ bị rớt kinh nghiệm. Nam Cửu Khanh có kỹ năng ɖú em, cho nên theo như đã nói, cứ giết ch.ết rồi cứu sống, rồi giết ch.ết, rồi lại cứu sống, có nghĩa tương đương với việc luân bạch Tôi Không Phải Hung Khí.
Tôi Không Phải Hung Khí vừa nhìn thấy như vậy, cũng hoàn toàn bỏ qua chuyện chống cự, chỉ muốn tận dụng thời gian nhặt về mọi thứ tài liệu mới vừa rồi tìm được khi đánh Boss, định sau đó logout chuồn mất.
【 phụ cận 】 Nam Cửu Khanh: Cậu cũng có thể logout thử coi.
【 phụ cận 】 Tôi Không Phải Hung Khí: mẹ nó, tôi nhận tội. Nam phu nhân ngài thích thiêu người như thế nào thì cứ thiêu đốt đi, nếu chưa hả giận thì cứ nói với tôi để tôi đưa cho ngài con dao cắt dưa hấu vậy.
Không phải anh ta chưa từng nghe nói tới thủ đoạn của Nam Cửu Khanh, đã nói được thì hiển nhiên sẽ làm được, anh ta cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh, nếu lần này dám chạy trốn, lần sau gặp lại một lần sẽ bị luân bạch một lần, nếu lỡ như sau đó hạ Tất Sát Lệnh của Tuyệt Diễm Phần Thiên..., chỉ là chơi trò chơi thôi mà, cần đến nỗi như vậy sao? Nói cho cùng đều là do anh ta nhàm chán quá nói bậy nói bạ, mò mẫm tham gia náo nhiệt làm gì, không phải chỉ là rớt kinh nghiệm thôi sao, không lẽ anh ta là một người to đùng đang sống sờ sờ đây còn bị mấy số liệu này ép đến nỗi ch.ết đi sống lại à?
Nói xong, thật ngoan cường đưa cho Lạc Thủy một cây dao cắt dưa hấu.
Lạc Thủy thấy như vậy cũng rất vui vẻ, thật ra thì người này chính là điển hình của loại người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, không có gì ác ý cả. Quá lắm chỉ là có chút nhàm chán, khó tránh khỏi nhếch miệng thêm vào trong không gian ảo này, nếu không có miệng nhiều người thêm vào thì cũng không cảm thấy vui vẻ hứng thú gì.
Lạc Thủy cầm cây dao cắt dưa hấu, chém một đao bên trái, rồi chém một đao bên phải, cứ từ từ mà chém một người đàn ông to lớn trên màn hình, từ từ chém cho tới khi ngã xuống đất.
Nam Cửu Khanh vung tay lên lại thêm máu cho anh ta, chỉ thêm một chút, sau đó thì Tôi Không Phải Hung Khí tiếp tục nằm ngay đơ trên màn hình.
Lạc Thủy suy nghĩ một chút, móc từ trong túi của mình ra sổ ghi chú, sổ ghi chú trong trò chơi này là một loại dụng cụ để chơi đùa rất đặc trưng, rất hiếm có, chỉ có thể bạo được khi đánh quái mà thôi. Lạc Thủy cũng chỉ có duy nhất một cái, đây là lần đầu tiên sử dụng.
Ở trên khung sổ ghi chép gõ vào ‘Tôi là rùa đen khốn kiếp’, sau đó nhấn vào chuột bên phải khóa lại, dán vào trên lưng của Tôi Không Phải Hung Khí.
Vì vậy Tôi Không Phải Hung Khí phải mang danh hiệu ‘Tôi là rùa đen khốn kiếp’ ba ngày.
Không có cách nào để bỏ đi dòng chữ này.
Nam Cửu Khanh thấy được cũng cảm thấy vui vẻ một lúc, yếu ớt mở miệng: “Quả nhiên phu nhân rất sáng tạo.”
Lạc Thủy lắc đầu khoát tay, làm ra vẻ khiêm tốn: “Một chút tài nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.”
Tôi Không Phải Hung Khí có ch.ết cũng không ngờ sau khi giặt quần áo xong quay trở lại thì thấy một cảnh như vầy: chàng trai áo xanh cùng với cô gái hồ lô đang đứng đối diện, mặt mày hớn hở, tình cảm văng tung tóe khắp nơi, còn ở chính giữa là một xác ch.ết đang thoi thóp hơi tàn, trên thi thể còn có mấy chữ thật to: “Tôi là rùa đen khốn kiếp!” Ngay lập tức anh ta phát ra tiếng rống thảm thiết như tiếng heo kêu, mẹ nó! Anh ta không dám nữa đâu.
Nam Cửu Khanh và Lạc Thủy nghênh ngang rời đi.
Nam Cửu Khanh nói: “Phu nhân, sau này có chuyện gì không nên giấu ở trong lòng, cứ giao cho vi phu.”
Lạc Thủy 囧囧nói: “Không có việc gì, không có việc gì đâu.”
Nam Cửu Khanh: “Em chắn chắn vậy hả?”
Lạc Thủy vội vàng gật đầu: “Chắn chắn cũng như hoàn toàn khẳng định.”
Nam Cửu Khanh nói: “Phu nhân cũng nên đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lạc Thủy hỏi: “Còn anh thì sao?”
Nam Cửu Khanh: “Đương nhiên là cùng nhau nghỉ ngơi.”
Cùng nhau cái gì?
Lạc Thủy thoát khỏi trò chơi, nằm ở trong chăn, đầu óc bắt đầu không thể khống chế., -quynhle2207: Thật đáng thương cho con chó vàng lớn bị giày vò cả đêm, chẳng hạn như gối đầu lên cái chân ngắn ngủn của chó vàng lớn, hay như vùi mặt vào trong ngực của chó vàng, hoặc là gác tay chân xinh đẹp lên trên cái bụng mềm mại của chó vàng.
Sự thật chứng minh ‘cùng nhau’ như vậy có thể có rất nhiều cách thực hiện nha.