Chương 15: Ta năm lần bảy lượt tha chết cho nàng, có thể thấy trong lòng ta...
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: Zorba, June
Thốn Bôn đi đến Băng Sơn Cư.
Thấy một người đang từ lầu các đi ra, đó là mật thám Mộ Cẩm thường dùng.
Thốn Bôn quay lại nhìn mật thám băng qua cầu rời đi. Nhị công tử đối với Nhị Thập đã nổi lên nghi ngờ. Nay cho mật thám đi điều tra, chỉ sợ có liên quan đến Nhị Thập.
Trên lầu tầng hai có một hành lang, Mộ Cẩm đang ở đó chơi đùa với bàn cờ.
Thốn Bôn đi đến không phát ra tiếng động, gọi: "Nhị công tử."
"Ừm." Mộ Cẩm điều khiển các quân cờ đen trắng bằng cả hai tay, chính mình tự đấu với mình đến vui sướng.
Thốn Bôn đưa mắt trông thấy một lá thư đặt cạnh bàn cờ, góc trái bên dưới phần đề chữ là một con dấu đỏ, đúng là của mật thám.
Mộ Cẩm không nói, Thốn Bôn cũng không hỏi, an tĩnh, im lặng mà đứng đấy.
Qua nửa khắc, Mộ Cẩm lấy hoà mà kết thúc ván cờ. Hắn ngẩng đầu lên, dùng hai tay mở lá thư kia.
Lập tức, trang giấy mềm mại như biến thành mũi tên nhọn, bắn thẳng về phía Thốn Bôn.
Thốn Bôn chỉ dùng hai tay kẹp lấy, nhanh như gió đã đọc xong.
Trong thư nói về cuộc sống lúc trước của Nhị Thập. Có thể nói là khá cực khổ, nhà ở Tây Phụ Quan, có ba tỷ đệ, nàng là trưởng nữ. Vì phụ giúp gia đình, khi còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài làm việc.
Mộ Cẩm đặt một tay trên bệ cửa sổ trạm khắc hoa văn, nói: "Không đem nữ nhân kia tr.a rõ chân tướng, ta không an tâm." Trước kia không tra, là bởi vì hắn có đủ tự tin rằng chính mình tuyệt đối sẽ không say rượu để lộ bí mật.
Nhưng, Phù Nhung Hương ngày đó, tự tin của hắn đã bắt đầu sụp đổ.
Mộ Cẩm đặt tay lên trán, "Tuy nói mấy năm gần đây, kẻ thù của ta kẻ thì ch.ết, kẻ thì bị thương, còn lại tạm thời không có chuyện gì. Có điều, Mộ gia ta làm ăn ngày càng làm lớn, đắc tội không một phòng thì cũng một xe. Có kẻ sắp xếp gian tế bên cạnh ta, không phải là không có khả năng."
Thốn Bôn đáp: "Vâng." Nhị công tử luôn đa nghi.
Mộ Cẩm trầm tư: "Nữ nhân này có chút cơ trí quá mức." Mà nữ nhân cơ trí lại phiền toái, Mộ Cẩm vốn thích những cô nương ngây ngốc, mỹ miều.
Thốn Bôn lại đáp: "Trên thư viết, Nhị Thập cô nương gia cảnh bần hàn, sinh hoạt giản đơn. Có lẽ không phải gian tế."
"A, hy vọng thế."
"Nhị công tử." Thốn Bôn trầm ổn mở miệng: "Thứ thuộc hạ nói thẳng."
"Nói."
"Nếu Nhị Thập cô nương thật sự đem chuyện của Nhị công tử đi nói với người khác, trước kia nàng có rất nhiều cơ hội."
"May mắn cho nàng vì mồm miệng kín kẽ, bằng không đã sớm đầu rơi xuống đất." Mộ Cẩm cười cười: "Đối với việc hiểu rõ nàng, có thể thuận tiện lợi dụng được chút ít."
Thốn Bôn gấp lại thư báo.
"Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại Mộ phủ làm một người câm, ta cũng không ngại làm người tốt. Ta năm lần bảy lượt tha ch.ết cho nàng, có thể thấy trong lòng ta còn có ý thiện. Nhật hành nhất thiện, sao lại không làm." Nói đến đây, Nhị công tử dường như cũng tin chính lời mình nói.
(*Nhật hành nhất thiện: Mỗi ngày một việc thiện)
Thốn Bôn không nói gì nữa.
Lầu các rơi vào trầm mặc.
- ---
Đầu hạ, trời xanh, không mây.
Mộ Cẩm ra ngoài du ngoạn, mang theo Nhị Thập.
Lần đầu tiên, hôm nay Thốn Bôn không theo cùng. Đánh xe là một xa phu trung niên.
Nhị Thập lên xe ngựa, ngồi ngay ngắn ở cạnh cửa. Ai mà biết được Nhị công tử tính khí thất thường, nửa đường nổi cơn thịnh nộ lại muốn lấy mạng nàng. Ngồi gần cửa một chút, cơ hội chạy trốn lại càng lớn. Nếu mất đi cơ hội chạy trốn, lúc ch.ết thảm còn có thể làm cho người bên ngoài nhìn thấy thế nào là một Mộ nhị công tử tàn nhẫn, độc ác.
Mộ Cẩm ngồi trên đệm, liếc nhìn nàng một cái.
Nàng cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Suy nghĩ trong đầu nàng, khẳng định không phải thứ tốt. Hắn ra lệnh: "Lại đây đấm lưng."
Nhị Thập ngồi xích lại, đang muốn nắm tay hướng đến lưng hắn.
Hắn đột nhiên nắm lấy cằm nàng, cười giống như gã lưu manh trên đường, "Có phải ngươi gầy đi?"
Nhị Thập nắm tay dừng trên vai hắn. Nàng nhìn không chớp mắt, tiếp tục đấm, dùng sức nện như một nha hoàn nghe lời hành sự.
"Sợ ch.ết đến mức cuộc sống hàng ngày cũng bất an?" Mộ Cẩm nâng mặt nàng lên.
Nàng lập tức gật đầu. Cuộc sống hàng ngày khó khăn, ăn uống không vào. Nàng ảo não, trước kia đi chùa miếu dâng hương, phần lớn là vì cầu phúc cho người thân, lại quên không cầu cho bản thân lấy một chút bình an.
Mộ Cẩm buông cằm nàng, "Ngươi quỷ kế đa đoan, ta tin ngươi có thể bảo vệ được tính mạng. Thật là quá gầy, nhìn cái gương mặt này xem." Hắn nhéo lên vài cái, "Chả có mấy lượng thịt."
Nhị Thập nửa bên mặt đều đau, không thể không hướng người về phía hắn, làm giảm bớt lực đạo.
Hắn buông ra tay, cân nhắc mà nói: "Ta phát hiện, nhéo ngươi vài cái nhìn lại thuận mắt hơn." Hắn lại gần nhìn, "Xinh đẹp rồi."
Nàng xoa xoa gương mặt đau nhức đã phiếm hồng. Nhị công tử này đúng là âm tình bất định, tật xấu như vậy làm thế nào mà dưỡng thành? Cùng là chủ tử Mộ gia, nhưng chưa từng thấy Đại công tử cùng Tam tiểu thư tính tình quỷ quyệt như vậy.
Xe ngựa đi trước.
Đi qua đường phố náo nhiệt, Nhị Thập cẩn thận nghe ngóng. Sinh hoạt nơi phố phường giờ đã thành ký ức trong nàng.
Trước đó vài ngày, Nhị Thập trốn ở trong phòng, dựa vào trí nhớ lúc nhỏ, phác hoạ phương hướng bản đồ. Ngần ấy năm đi qua, đường xá phố phường có thể thay đổi, nhưng lãnh thổ một nước bên kia ngọn núi khẳng định vẫn còn đó. Vượt biên từ trên núi là cách tốt nhất.
Chỉ cần có cơ hội, một tia hi vọng đều không thể bỏ qua. Nàng muốn tự mình về nhà, chứ không phải là bị Mộ gia đem thi thể về.
Nhị Thập theo dòng suy nghĩ mà hoàn hồn, phát hiện ra bên ngoài càng ngày càng vắng. Dần dần, chỉ còn lại tiếng chim hót. Nàng có chút đề phòng.
Từ khi tiến vào Linh Lộc Sơn, xa phu liền bắt đầu lo lắng. Nhị công tử cũng thật là, có quan đạo không đi, lại muốn đi đường tắt. Tháng rưỡi trước mới gặp sơn tặc, một cô nương bị cướp đi, hôm nay vẫn chưa tỉnh ngộ. Mắt thấy càng đi càng sâu, xa phu thoáng kéo hạ dây cương, quay đầu hỏi: "Nhị công tử, phía trước đi thêm hai dặm chính là thác nước. Nghe nói... sơn tặc ở đó rất hung bạo."
Mộ Cẩm ngồi trên đệm lót, không hề trợn mắt, lười biếng mà nói: "Đầu tháng quan binh không phải đã diệt phỉ rồi sao, tiếp tục đi."
"Dạ..."
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước một đoạn.
Sau đó, một trận dồn dập tiếng vó ngựa từ bốn phương tám hướng vang lên.
Điều xa phu lo lắng quả nhiên đã xảy ra, hô to: "A, lại là sơn tặc! Nhị công tử, là sơn tặc!!"
Nhị Thập mặt không biểu cảm, nhu thuận mà ngồi im. Kỳ thật trong lòng nàng cũng hoảng hốt. Lần trước có Đinh Vịnh Chí ở đây, Nhị công tử có thể bị bẽ mặt. Hôm nay Thốn Bôn không đi cùng, lại không có công tử nhà Thượng thư, Nhị công tử ốc còn không mang nổi mình ốc.
Mộ Cẩm ngồi dậy, hướng xa phu nói, "Quay đầu trở về."
"Dạ." Xa phu chạy nhanh quay xe ngựa lại.
Ngựa phát ra tiếng gào thét điên cuồng, tiện đà chạy như điên.
Chạy hộc mạng như vậy, thế nhưng còn có một đám ngựa ở hướng khác. Tiếng nam nhân thét to càng ngày càng gần.
"Không nghĩ tới, còn có kẻ không sợ ch.ết dám đi đường này, đây không phải là tự mình nộp gạo thóc cho huynh đệ chúng ta sao." Âm thanh sang sảng hỗn loạn hòa cùng với tiếng vó ngựa vang lên trong không trung.
"Các huynh đệ, được ăn thịt rồi." Một thanh âm thô lệ khác vang lên.
Xa phu nóng nảy, kéo lại dây cương, "Nhị công tử, bọn chúng chặn đường rồi."
"Quan binh diệt phỉ, diệt cái gì mà diệt." Mộ Cẩm xốc rèm lên, thấy rõ đám trai tráng phía trước, hắn nheo lại mắt, "Lại là các ngươi."
"Phi! Lời này để ta nói mới đúng, lại là ngươi!" Đại hán mặc quần lam dẫn đầu đám người nhận ra Mộ Cẩm, cánh tay rắn chắc khởi động một đại khảm đao, "Lần trước không đem ngươi chém thành hai nửa. Hôm nay ——" hắn hướng lòng bàn tay nhổ một bãi nước bọt, đao chỉ Mộ Cẩm, "Liền lấy mạng của ngươi!"
"Đúng là lũ thô bỉ." Mộ Cẩm lông mày không nhăn lấy một chút, "Bằng một đám sơn tặc lỗ mãng các ngươi, cũng dám cản đường bản công tử?"
Nhị Thập chạy nhanh kéo kéo ống tay áo hắn. Lúc nào rồi mà còn mang danh quý công tử ra dọa người. Hiện giờ hộ vệ không có, đối phương lại là hung thần tàn ác. Cuối cùng liên lụy đến không phải là nàng sao.
Một đại hán áo xám lôi kéo sơn tặc mặc quần lam, hạ giọng: "Lỗ Nông, Nhị đương gia nói... Đừng trêu chọc Mộ nhị công tử, chúng ta có phải hay không..."
Sơn tặc quần lam tên là Lỗ Nông, hắn lại nhổ ra một bãi nước bọt, "Phi, chúng ta mà lại sợ hắn sao?" Cây đại đao sắc bén này, chỉ cần phóng đến xe ngựa cái gì cũng đều chặt đứt.
Đại hán áo xám trừng hắn một cái.
Bên này, Mộ Cẩm quay đầu lại nhìn Nhị Thập, "Kéo cái gì?"
Nàng rút tay về. Thôi kệ, đối tượng của sơn tặc là Mộ Cẩm, bảo vệ tính mạng mình vẫn quan trọng hơn.
Tráng hán áo xám đưa mắt liếc xe ngựa một cái, nhìn đến xa phu, sắc mặt liền thay đổi mà cười to. "Chúng ta không phải sát nhân. Thứ nhất giựt tiền, thứ nhì cướp sắc, trói cô nương kia lại giao cho chúng ta để huynh đệ trên núi đỡ thèm."
Một đám nam nhân phía sau cười ha ha.
Một sơn tặc khác kêu lên: "Nghe tiếng công tử đây thê thiếp thành đàn, chia cho chúng ta một cái, coi như là tích đức đi ha."
Lại một gã khác nói: "Chà chà, về sau gặp ai chúng ta cũng sẽ khen, Mộ nhị công tử thích làm việc thiện."
So với một đám sơn tặc, Nhị Thập tình nguyện bị Nhị công tử chà đạp. Nàng nghiêng người, tránh ở sau lưng Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm giương cao ống tay, che thân nàng dưới lớp áo, khinh thường nói: "Các ngươi cũng xứng?"
Nhị Thập chọc chọc lưng Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm quay lại nhìn.
Nàng chỉ chỉ túi tiền ở bên hông hắn, làm ra một cái động tác ném đi.
Lông mày Mộ Cẩm rốt cuộc cũng động, "Có ý gì?"
Nàng túm chặt cổ áo, lại dùng đôi tay ngăn trở ngực, biểu lộ một bộ dáng thê thảm, tủi nhục, dùng sức mà lắc đầu.
Mộ Cẩm cân nhắc nói: "Ý ngươi là, ngươi không muốn bị cướp sắc, vì thế mà dùng tiền thay thế?"
Nhị Thập vội vàng gật đầu.
Mộ Cẩm cư nhiên gật đầu theo, "Cũng có lý."
Nhị Thập cởi xuống túi tiền nhỏ của chính mình, chuẩn bị ném cho sơn tặc. Tuy đau lòng vì mất ngân lượng, nhưng nếu nàng không tự mình hy sinh trước, Nhị công tử sẽ nghĩ nàng lừa gạt.
Mộ Cẩm duỗi một tay ra chắn, "Đây là của ngươi?"
Nàng gật đầu. Lắc lắc túi tiền nhỏ, lại chỉ chỉ sơn tặc ở bên ngoài. Nàng với hắn, còn có một xa phu, địch sao nổi hơn hai chục gã sơn tặc. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Mộ Cẩm mỉa mai mà nói: "Đây là coi thường uy phong của ta."
Nhị Thập không nói gì. Đối mặt với sơn tặc hung thần ác sát, nàng còn có thể thế nào nữa?
Lỗ Nông không rảnh mà ngồi chờ đôi nam nữ vừa đi vừa nói chuyện, hắn chĩa đao về hướng xe ngựa, "Nghe rõ chưa?"
Xa phu đầu cứng ngắc, động cũng không dám động, "Nhị... Công tử..."
Mộ Cẩm một chân đặt ngang ở rèm trước, "Bọn họ không có can đảm lên đâu." Hắn quay đầu nói với Nhị Thập: "Chờ Thốn Bôn."
Lỗ Nông cùng đại hán áo xám nhìn lẫn nhau, trăm miệng đồng thanh nói: "Cướp xe!"
Nhị Thập khẩn trương nhìn lưng hắn, túm chặt túi tiền.
Mộ Cẩm bỗng nhiên kéo cái túi tiền bên hông xuống, ném cho nàng.
Nàng nâng tay lên, không rõ ý hắn.
Mộ Cẩm nói: "Cho ngươi tự bảo vệ mình, lấy tài tiêu tai."
Lúc này, đại hán áo xám từ trên ngựa vọt về phía trước, phi tới đỉnh xe.
Ngựa kéo lồng lên một chút, đỉnh xe suýt chút nữa thì sập.
Nhị Thập sắc mặt trắng bệch, cầm túi tiền mà mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Mộ Cẩm nhìn nàng một cái, đang muốn nói chuyện thì một đao nhọn bay tới, gác trên cổ hắn.
Kẻ xách đao to con cười dữ tợn: "Mộ công tử đúng không? Không có hộ vệ, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào."
Mộ Cẩm khinh thường: "Ta nói ngươi không có can đảm, ngươi chính là không có can đảm."
Gã to con cáu tiết: "Ngươi ——"
Lỗ Nông còn ngồi trên lưng ngựa, hô: "Đừng dài dòng. Chúng ta cướp phú tế bần, không đả thương mạng người." Nói xong, hắn chuyển mắt tới nhìn Nhị Thập, "Cô nương này bắt lấy đi!"
Tình thế gấp gáp, Nhị Thập lấy ra khăn lụa, chặn lại một tiếng kêu.
Đỉnh xe sụp xuống, bóng hán tử áo xám phản từ trên mà bổ xuống, duỗi tay bắt được cánh tay nàng.
May mắn đang cắn khăn lụa, nếu không trong tình cảnh như vậy, nàng cũng không biết làm sao chống đỡ. Hoảng loạn, nàng quay đầu nhìn Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm đá văng tên to con. Quạt ngọc trong tay hắn xoay một vòng tròn, đáy mắt như chất chứa sự tàn bạo chồng chất, "Nữ nhân của ta, dám đoạt thử xem?" Trong khi hắn nói chuyện, quạt ngọc bay thẳng về phía ngón tay đại hán áo xám.
Đại hán áo xám tức thời buông tay, buông lỏng Nhị Thập.
Tên to con lần thứ hai đánh úp về phía Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm trốn tránh, triển khai chiêu thức ngoan độc, thẳng hướng đuổi theo đại hán áo xám.
Không biết kẻ nào hô lên một câu: "Đừng sợ! Hắn chỉ biết chút quyền cước công phu thôi." Ỷ vào đông người, nhóm sơn tặc ngoài xe nhắm hướng Mộ Cẩm mà lao đến.
Nhị Thập trốn ở góc xe ngựa, nhìn chằm chằm hỗn chiến bên ngoài xe.
Chiêu thức của Nhị công tử, so với quyền cước bình thường vẫn là cao hơn một ít. Không biết Thốn Bôn khi nào mới đến. Nàng không biết võ, không cách nào đánh giá được tình hình Mộ Cẩm một mình cùng hai chục tên sơn tặc chiến đấu.
Nàng cúi đầu nhìn thấy túi tiền, trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Nàng nhịn không được trộm liếc một cái.
Là hoàng kim. So với túi tiền nhỏ của nàng, không biết là nặng đến mức nào.
Lúc này, đột nhiên một cây đao bay tới, ngựa bị hoảng sợ, tung vó lên không trung. Xa phu không biết trốn chỗ nào, xe ngựa không được khống chế, chạy như điên về phía trước.
Kinh loạn bên trong, Nhị Thập cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Nơi này là Linh Lộc Sơn, vừa rồi xa phu có nói, còn cách thác nước chưa đến hai dặm, mà cái thác nước kia...
Nhị Thập đột nhiên đập mạnh vào thanh gỗ, đau đớn mà kêu lên một tiếng.
Cái thác nước kia... Cái thác nước kia có cái gì?
Nhị Thập cắn chặt hàm răng.
Đúng rồi, là ám đạo.
Lúc này không trốn, còn đợi khi nào nữa?