Chương 34: Chương 34

Chờ Liên Quyết giải quyết công việc ở bên kia xong, lúc trở về nước đã là một tháng sau.
Đi ra từ sân bay, Lâm Sâm đã tới chờ từ sớm đi đến tiếp nhận hành lý ở trong tay Liên Quyết, giúp hắn mở cửa xe, hỏi: "Liên tổng, trực tiếp về nhà sao?"


Liên Quyết "ừ" một tiếng, sau khi lên xe thì không còn nói gì nữa.
Hắn vừa trải qua hơn một tháng làm việc với cường độ cao, sự chênh lệch thời gian còn chưa lùi lại, lúc này đang thả lỏng tinh thần một thời gian ngắn, dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.


Lâm Sâm thấy vẻ mặt của hắn mỏi mệt, liền bảo tài xế tăng nhiệt độ trong xe lên, không lên tiếng nữa.
Đang là giờ đi làm cao điểm vào buổi sáng, từ khi tiến vào nội thành con đường liền bị tắc nghẽn, trong dòng xe cộ chậm chạp xê dịch thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi xe ngắn ngủi mà chói tai.


Liên Quyết hơi nhíu mày, mở mắt ra, giữa hai đầu lông mày toát ra một ít cảm xúc bất mãn.
Lâm Sâm đành phải giải thích: "Kẹt xe, Liên tổng."
Liên Quyết khẽ gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng mà không có mục đích rơi ra ngoài cửa sổ, tiếp tục yên lặng.


Khoảng chừng hai phút, sau khi xe dịch lên một khoảng cách rất nhỏ đến gần như không thể gọi là tiến lên, Liên Quyết đột nhiên nói: "Ngừng một chút."
Lâm Sâm nhìn theo ánh mắt của hắn, ven đường là một loạt các cửa hàng chưa mở cửa hoàn toàn, anh hoài nghi ở trong lòng mà xuống xe đi theo Liên Quyết.


Vẫn chưa đến 9 giờ, một ít cửa hàng vừa mới mở cửa.


available on google playdownload on app store


Chủ cửa hàng đang sắp xếp đồ đạc ở sau quầy, hơn một nửa cơ thể bị quầy thu ngân che lại, nghe thấy có người vào cửa, cũng không mau chóng đứng dậy đón khách, chỉ cất giọng kêu lên một câu: "Chào mừng quý khách ghé thăm, trước tiên cứ tự mình xem, thích gì thì kêu tôi."


Liên Quyết rất ít khi đi vào cửa hàng thú cưng, khái niệm của hắn về thú cưng cũng chị vỏn vẹn tồn tại ở trên người con chó phốc sóc kia của Dư Mạn.


Chỉ là vừa nãy ở trong xe nhìn thấy cái cửa hàng này từ xa, không hiểu sao lại nhớ tới tiếng "Ừm" rất mềm rất nhẹ mà Thẩm Đình Vị trả lời hắn trước đó.
Liên Quyết vô duyên vô cớ diễn dịch ra dáng vẻ cực kỳ yêu thích của Thẩm Đình Vị, thế là thần xui quỷ khiến đi đến đây.


Lâm Sâm đi vào theo, trong mắt toát ra một ít vẻ quái lạ: "......!Liên tổng đây là?"


Liên Quyết đang đứng bên một cái tủ kính trưng bày có 3 tầng, như thể là đang xem xét công việc, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn kỹ mấy con mèo hoặc là đang chơi đùa hoặc là đang ngủ say ở trong tủ trưng bày, sau đó lấy điện thoại ra, tìm ra một tấm ảnh, đưa cho Lâm Sâm xem: "Đây là loại mèo gì?"


Lâm Sâm cũng giống như Liên Quyết, dốt đặc cán mai về mèo, nhưng bởi vì mặt mũi của con mèo trên tấm ảnh quá mức phổ thông, bình thường đều có thể thấy được khắp nơi ở trên đường, vì vậy cũng không quá khó nhận biết.
Ann nói thật: "Hình như là mèo nhà."
"Mèo nhà?"


"Đúng vậy, Liên tổng, là loại mà chúng ta hay gọi là mèo bản địa." Lâm Sâm nói: "Có lẽ là sẽ không mua được ở trong cửa hàng thú cưng."
Liên Quyết gật đầu, thả ánh mắt về lại tủ trưng bày, nhưng rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó.


Lâm Sâm cho rằng Liên Quyết không phải là người thích thú cưng, mà thông thường độ nhiệt tình của trẻ con dành cho thú cưng cũng tương đối cao, liền đoán là Khang Đồng muốn, thế là đề cử: "Trong nhà của chị tôi có hai con mèo Ragdoll, lông cũng rất xinh đẹp, mà tính cách lại cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, có lẽ là tiểu thiếu gia sẽ thích."


Liên Quyết lại nói: "Không phải."
Lâm Sâm ngẩn người.
Không tìm được chủng loại ở trong ảnh đại diện của Thẩm Đình Vị, Liên Quyết nhanh chóng từ bỏ ý định mua một con mèo cho Thẩm Đình Vị, đang muốn rời đi, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chạm vào ống tay áo của hắn một cái.


Liên Quyết cúi đầu, phát hiện là một cái chân nhỏ màu trắng vươn ra từ khe hở ở tầng hai của tủ kính trưng bày, ôm lấy tay áo của hắn.


Dường như mèo nhỏ vô cùng hứng thú với chiếc khuy măng sét của hắn, một lần chưa bắt được, đưa chân lên còn muốn bắt tiếp, bị Liên Quyết nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân.
Mèo con chẳng những không thu móng về, ngược lại còn duỗi ra lôi kéo giữa những ngón tay của hắn.


Nhiệt độ và xúc cảm mềm mại ở các ngón tay khiến Liên Quyết cảm thấy mới lạ, hắn buông bàn tay của mèo con ra, ngồi xuống ở trước tủ trưng bày, để ánh mắt ngang bằng với con mèo.
Mèo con ở trong tủ kính chỉ có hai bàn tay dài, cả người trắng tinh như tuyết không trộn thêm bất cứ màu nào.


Mèo con không sợ người, nhìn thấy Liên Quyết, lỗ tai nhẹ nhàng run lên một chút, nhô cái đầu tròn vo qua tấm kính sáp đến nhìn hắn, đôi mắt to và có tinh thần hiện lên màu vàng sáng long lanh ở bên dưới ánh đèn, giống như viên hổ phách óng ánh.


Liên Quyết đưa một ngón tay về phía lỗ tròn ở trên tủ trưng bày, mèo con liền phủ chân lên, tò mò bắt lấy ngón tay của hắn.
Chắc là Thầm Đình Vị sẽ thích nó.
Chẳng hiểu sao Liên Quyết lại nghĩ như thế.


Lâm Sâm đứng ở sau lưng Liên Quyết, do dự một chút, vẫn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Liên Quyết: "Liên tổng, Thẩm tiên......!Phu nhân đang mang thai, lúc này mà nuôi mèo thì có phải là không được ổn thỏa hay không?"
Liên Quyết nghe anh nói, có hơi do dự, động tác đùa giỡn với mèo con cũng ngừng.


Đang muốn từ bỏ, bà chủ cửa hàng thú cưng đang sắp xếp đồ đạc đứng lên từ phía sau quầy, hiển nhiên đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, nói: "Phải tin tưởng khoa học chứ anh đẹp trai."


Liên Quyết nghe thấy âm thanh thì quay đầu, thấy bà chủ đang vịn eo chậm rãi bước về phía bọn họ: "Anh xem, không phải là tôi đang mang thai nhưng vẫn ở chỗ này hay sao? Nhà tôi nhiều chó mèo như vậy, chỉ cần tẩy giun và làm vệ sinh cho tốt, bình thường để ý nhiều thêm một chút, thì chẳng có vấn đề gì khi nuôi mèo trong thời gian mang thai cả."


Chẳng hiểu tại sao, từ sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt của Liên Quyết bất giác dừng ở trên phần bụng phồng lên rõ ràng của cô.
Lúc bà chủ gần đến trước mặt bọn họ, dường như đưa tay muốn lôi chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn tròn ra, Liên Quyết ra hiệu với phía sau lưng, Lâm Sâm vội vàng nói: "Không cần."


"Ôi, xin lỗi nha, cái bụng phồng to này của tôi làm cái gì cũng không tiện." Cô lại rất có lỗi mà nói với Lâm Sâm: "Có thể phiền anh chuyển cho tôi một cái không?"
Lâm Sâm kéo ghế ra giúp cô, bà chủ ôm bụng ngồi xuống, hỏi: "Vợ anh mang thai mấy tháng rồi?"


Cái chữ vợ quá mức thân mật này khiên Liên Quyết yên lặng trong nháy mắt, sau đó nói: " tháng 2 ngày."


Cô gật đầu, nói: "Vậy thì còn được, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, cố gắng tránh cho phụ nữ mang thai tiếp xúc với thú cưng, sau ba tháng sức đề kháng tốt hơn một chút, thì không cần kiêng kỵ nhiều như vậy nữa."


"Tôi nghe nói trong cơ thể của mèo có tỉ lệ mang theo trùng cong nhất định, nếu phụ nữ mang thai bị nhiễm thì rất dễ dàng dẫn đến sảy thai......"


Lâm Sâm còn chưa nói xong, bà chủ đã nở nụ cười, nói với anh: "Trùng cong nghe có vẻ khá là dọa người, nhưng thật ra là một loại ký sinh trùng cực kỳ phổ biến, đừng nói động vật, thật ra có rất nhiều người cũng sẽ mang theo ở trong cơ thể, chỉ là không bị phát hiện mà thôi.


Con đường lây nhiễm của trùng cong ngoại trừ thú cưng ra, còn có trong các sản phẩm thịt chưa được nấu chín hoàn toàn, sản phẩm sữa, ngay cả trên rau và hoa quả cũng có, ăn nhầm những thứ này thì tỉ lệ lây nhiễm còn cao hơn nhiều so với thú cưng."


"Thật ra lúc bình thường khi đối xử với thú cưng ở trong nhà, chỉ cần lưu ý không để phụ nữ mang thai tiếp xúc với phân và nướƈ ŧıểυ của con mèo, cần rửa tay khử trùng, không mang mèo đi ra ngoài và cho ăn thịt sống, trên cơ bản là không có vấn đề gì." Cô nhìn Liên Quyết một chút, có lẽ là phán đoán từ quần áo, cho rằng kiểu đàn ông ưu tú như thế này sẽ không thích động vật nhỏ, liền cười hỏi: "Vợ của anh rất thích mèo?"


"Ừm." Năng lực thích ứng của Liên Quyết rất nhanh, lần thứ hai nghe được chữ "vợ" từ trong miệng cô, vẻ mặt cũng không có thay đổi đặc biệt nào: "Em ấy thích."
"Trước đây đã từng nuôi qua mèo chưa?" Bà chủ hỏi.


Liên Quyết không rõ trước đây Thẩm Đình Vị đã từng nuôi thú cưng hay chưa, chưa từng nghe cậu nói, nghĩ một hồi, nói: "Chắc là không có."


"Ừm......! Vậy anh có thể cân nhắc đến mèo lông ngắn Anh, dáng dấp rất đáng yêu, tính cách cũng tương đối dịu dàng ngoan ngoãn, không thích kêu, tương đối thích hợp cho người mới nuôi." Ánh mắt của bà chủ quét một vòng mấy con mèo đặt trong tủ trưng bày, chỉ chỉ con mèo vừa nãy bắt lấy tay áo của Liên Quyết: "Đó, chính nó.


Hôm qua vừa tiêm tất cả các loại vaccine, tẩy giun gì gì đó đều làm hết rồi, ôm về là có thể nuôi.
Có điều hiện tại nó ở độ tuổi này, tương đối hoạt bát, ban đêm tốt nhất là nhốt nó vào phòng khách đi, nếu không sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi."


Bà chủ nghĩ một hồi, chỉ chỉ hàng trên của tủ trưng bày: "Thật ra mèo Ragdoll vừa nãy anh đẹp trai nhắc đến cũng không tệ, tính cách của mèo Ragdoll dính người, rất thích hợp để làm bạn.


Nhưng nó thuộc giống mèo lông dài, nếu như bình thường chỉ có một mình phụ nữ mang thai ở trong nhà, cá nhân tôi không quá đề nghị nuôi, bởi vì mỗi ngày cần tốn rất nhiều tinh lực để chải lông và chăm sóc lông cho con mèo."


Liên Quyết ngồi xổm xuống, tiếp tục xem con mèo lông ngắn Anh màu trắng kia, bà chủ nhìn ra hắn muốn, liền nói: "Anh thích thì có thể ôm ra để xem.
Bên cạnh tay nắm cửa có một cái cài đó, dùng sức bẻ một chút là mở được."


Lâm Sâm vẫn luôn giỏi suy đoán những suy nghĩ của Liên Quyết, thấy Liên Quyết sau khi nghe chủ cửa hàng nói có hơi rung động, liền tự ý chủ trương mở ngăn tủ: "Liên tổng, ngài xem trước đi, nếu như nhất định muốn nuôi, tôi sẽ đi trưng cầu ý kiến về việc nuôi mèo, mời một vị bảo mẫu đến chỗ của phu nhân để chăm sóc......!Nếu như phu nhân không đồng ý, chỉ chăm sóc mèo thôi cũng tốt."


Vốn dĩ Liên Quyết không nghĩ đến việc ôm mèo, nhưng Lâm Sâm mở cửa tủ ra, con mèo liền lao đến chỗ hắn.
Tầng hai của tủ kính mặc dù không quá cao, nhưng con mèo nhỏ như vậy, nếu thật sự rơi xuống sợ là sẽ dễ bị thương, thế là hắn vẫn vươn tay cẩn thận ôm con mèo.


Con mèo ghé vào cánh tay của hắn, như ý nguyện bắt được ống tay áo của hắn, dùng móng vuốt gẩy tới gẩy lui.
Liên Quyết không quá thuần thục vuốt ve cái đầu lông xù của con mèo, hình như mèo con rất dễ chịu, vểnh cái lỗ tai nhỏ mà nhọn lên, kêu lên một tiếng "Meo" vô cùng nhẹ cũng vô cùng nhỏ.


Ngay cả Lâm Sâm không ủng hộ để cho Thẩm Đình Vị nuôi mèo đứng ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bị tiếng kêu nũng nịu này của nó hấp dẫn, không kìm lòng nổi mà nói: "Thật là đáng yêu."
"Đàn ông các anh có thể là không biết.


Thật ra trong thời kỳ mang thai, về mặt tâm lý thì phụ nữ mang thai rất dễ xuất hiện tình huống tâm trạng sa sút, nuôi một con thú cưng để làm bạn với cô ấy thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, dù sao thì ai cũng nói thú cưng chữa lành tâm tình mà." Bà chủ nói xong, lại qua loa cười một cái: "Có điều đây đều là cảm nhận cá nhân của tôi, chỉ để tham khảo, muốn nuôi hay không vẫn là tự các anh quyết định."


Cuối cùng Liên Quyết vẫn quyết định mang nó về.


Bà chủ vì để loại bỏ sự lo lắng của bọn họ, chỉ ra bên ngoài: "Ở bên kia đường có một bệnh viện thú cưng, nếu hai người không an tâm thì bây giờ có thể đi qua đó làm kiểm tr.a sức khoẻ, thuận tiện kiểm tr.a xem có trùng cong hay không, nếu kết quả kiểm tr.a có vấn đề thì tôi có thể thanh toán phí xét nghiệm."


Thế là để đề phòng vạn nhất, Lâm Sâm vẫn ôm con mèo đi qua đó để kiểm tra, còn Liên Quyết thì ở lại trong tiệm mua đồ dùng hằng ngày cho mèo con.


Khi đang chọn lựa giữa hai cái ổ mèo có kiểu dáng khác nhau, có một người đang ông chạy xe điện dừng lại ở trước cửa, khóa xe ở cửa tiệm, đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy trong tiệm có khách, cười ngây ngô với hắn rồi gật đầu: "Chào cậu."
Liên Quyết cũng lịch sự gật đầu.


"Thích cái nào, nếu cần tôi có thể giới thiệu cho cậu một chút." Người đàn ông nói.
Thấy Liên Quyết không cần, liền để cho hắn tự mình xem trước, hơi bất đắc dĩ đi tới chỗ bà chủ của cửa hàng thú cưng: "Ơ kìa, tại sao em lại đang sắp xếp hàng hóa, có thể thành thật ngồi một lát hay không?"


"Đã ngồi một lát rồi." Bà chủ cũng rất bất đắc dĩ: "Còn không phải là vì nhàm chán sao, cũng không thể ngày nào cũng ngồi được."


"Em chỉ ăn cái này à?" Người đàn ông nhìn thấy hộp đóng gói đặt ở trên quầy: "Đã nói bao nhiêu lần là đồ ăn mua ở bên ngoài không tốt cho sức khỏe, anh đã nói buổi sáng sẽ làm cho em chút gì đó để ăn, em cứ đi ra ngoài mua, ăn vào đau bụng thì phải làm sao bây giờ?"


"Nào có yếu ớt như vậy.
Huống chi bây giờ cơm anh nấu càng ngày càng nhạt, em chỉ muốn ăn thứ gì đó ngon ngon nha."
"Còn không phải là vì anh muốn tốt cho em sao, bây giờ em phải ít dầu ít muối, sao lại không tự mình đếm số ở trong lòng vậy!"
"Anh có thể tôn trọng nguyện vọng của em một chút hay không hả?"


"Tại sao lại nói tới tôn trọng hay không tôn trọng......"
Hai người giống như trẻ con, anh một câu em một câu mà cãi nhau, Liên Quyết đã chọn xong đồ dùng cần thiết cho con mèo, cầm đi tính tiền.


Có thể là người đàn ông cảm thấy vợ chồng cãi nhau sẽ khiến hắn chê cười, lúng túng bù vào: "Không còn cách nào, ai bảo hiện tại người ta là một tổ tông chứ, phải cúng bái."


Liên Quyết cho một nụ cười nhạt không có nhiều tình cảm, ngay sau đó, ánh mắt lại bất giác dừng ở trên bụng của bà chủ đang tính tiền cho hắn.


Người đàn ông để ý tới ánh mắt của hắn, hiểu sai ý, cho rằng lời ngầm của Liên Quyết là đang trách anh chẳng chịu buông tha ngay cả khi vợ đang mang thai, giải thích với hắn: "Cậu còn chưa kết hôn đúng không? Haizz, về sau cậu sẽ biết, hai người ở cùng nhau mà lại cãi nhau, đều là ầm ĩ cho vui thôi."


"Nói cái gì đó, vợ của người ta cũng đang mang thai." Bà chủ nói: "Mèo con là mua cho vợ của anh ấy đó."
"À à!" Người đàn ông giật mình: "Bao nhiêu tuần rồi?"
"Ba tháng rồi." Bà chủ trả lời thay Liên Quyết.


"Vậy có phải là bây giờ cậu vẫn chưa có cảm giác gì đúng không? Ha ha ha lúc ban đầu tôi cũng như thế, càng về sau vợ của tôi lớn bụng rồi tôi mới bắt đầu có một ít cảm giác sắp làm cha......"
Liên Quyết không rõ cảm giác sắp làm cha là cảm giác gì.


Lúc ban đầu khi mới biết mình sắp có một đứa con, hắn ngoại trừ cảm thấy kinh ngạc và bất ngờ với cơ thể của Thẩm Đình Vị ra, thật ra cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Sinh con ra, nuôi lớn, đối với hắn mà nói không phải là chuyện cực kỳ khó khăn, giống như Khang đồng.


Hắn có thể đảm bảo cung cấp cho con một cuộc sống không lo âu, nhưng lại rất ít khi nghĩ, làm thế nào để trở thành một người cha tốt.
Hắn dừng một chút, hỏi bà chủ: "Bây giờ chị......!Lớn bao nhiêu rồi?"


"27 nha." Bà chủ trả lời theo bản năng, nói xong lại cảm thấy không thích hợp, đột nhiên nở nụ cười, chỉ chỉ bụng của mình: "Anh nói là nó? Gần 9 tháng rồi."
Liên Quyết rất khó tưởng tượng bụng của Thẩm Đình Vị sẽ phồng lên như thế này, yên lặng gật đầu, thanh toán.


Lâm Sâm mang con mèo trở về, đưa kết quả kiểm tr.a của mèo con cho Liên Quyết, nói với Liên Quyết con mèo rất khỏe mạnh.
Mang con mèo trở về xe, Lâm Sâm hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đến chỗ của Thẩm tiên sinh sao?"
Liên Quyết nhìn mèo con bíu vào trong túi mèo tò mò nhìn xung quanh, nói: "Ừm."


Con đường đi từ nội thành đến ngoại ô phía Nam rất xa, chẳng hiểu sao trong lòng Liên Quyết lại sinh ra một loại cảm xúc vi diệu khó mà miêu tả, hắn chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Đình Vị sau khi nhìn thấy con mèo.


Có lẽ Thẩm Đình Vị là kiểu người rất yêu thích những thứ đáng yêu, ngay cả biệt danh trên Wechat cũng đổi thành những ký hiệu đáng yêu.
Thế là hắn nói với tài xế: "Có thể nhanh hơn một chút."


Con mèo đặc biệt yêu thích khuy măng sét của hắn, vào trong túi mèo rồi còn không chịu thành thật, Liên Quyết bỗng nhiên nhúc nhích cánh tay một chút, phát hiện ra đôi mắt của con vẫn luôn đi theo quỹ đạo chuyển động của cánh tay Liên Quyết.


Hắn lấy xuống cái khuy măng sét kim cương có giá trị không nhỏ, đưa vào trong lỗ thông hơi của túi mèo, bị Lâm Sâm ngồi ở hàng ghế phía trước nhìn thấy qua kính chiếu hậu, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại không có sự thay đổi quá rõ ràng nào: "Liên tổng, con mèo quá nhỏ, đồ vật quá bén nhọn vẫn không nên để cho nó chơi."


Liên Quyết đành phải lấy khuy măng sét từ trong lỗ thông hơi ra.
Dường như mèo con rất không hài lòng mà bám lên trên lớp acrylic trong suốt kêu meo meo với hắn.
Xe dừng trước cổng biệt thự nơi Thẩm Đình Vị ở, Liên Quyết nghe thấy Lâm Sâm đột nhiên gọi hắn một cách rất kỳ lạ: "Liên tổng."


Ánh mắt của Liên Quyết thu về từ trên người của con mèo, ngước mắt, nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đang đậu ở bên ngoài biệt thự.
Tiếp đó trên xe có người đi xuống, gõ cửa sổ xe.
Liên Quyết hạ cửa sổ xe xuống.


"Chào anh, là Liên Quyết tiên sinh sao? Chúng tôi là nhân viên của sở công an thành phố Nghi, hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ anh dính líu đến một vụ án kinh tế nghiêm trọng, xin anh hợp tác đi với chúng tôi một chuyến.".






Truyện liên quan