Chương 39: Chương 39

Thời gian vào thăm là 10 giờ sáng thứ sáu, Thẩm Đình Vị đi theo Lâm Sâm, cùng với người đàn ông đã gặp vào vài ngày trước —— Cũng chính là luật sư của Liên Quyết, cùng nhau đi đến trại tạm giam.
Thẩm Đình Vị không nghĩ tới lúc gặp lại Liên Quyết lại là trong tình cảnh này.


Liên Quyết được giám ngục đưa đến, cách một tấm kính dày khoảng chừng 2 cm, ngồi xuống ở phía đối diện, khi nhìn Thẩm Đình Vị đứng ở bên cạnh luật sư, ánh mắt thay đổi trong phút chốc, nhưng lại cực kỳ nhỏ, không thể bị Thẩm Đình Vị hiểu được.


Thẩm Đình Vị chỉ có thể nhìn ra Liên Quyết đã gầy hơn một chút, nhưng cậu nghĩ thầm sống trong trại tạm giam chưa đến một tuần cũng không thể khiến hắn gầy đi nhiều đến mức cậu có thể nhìn ra trong nháy mắt, đoán có lẽ là một tháng không gặp mặt đó Liên Quyết trải qua cũng không quá thoải mái.


Lâm Sâm làm ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, không nhấc lên thiết bị trò chuyện, dùng khẩu hình nói với hắn: Tin tức.
Liên Quyết gật đầu, thu ánh mắt về.
Hắn không chào hỏi với Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị cũng không nói gì.


Luật sư có rất nhiều chuyện vô cùng quan trọng muốn xác nhận với Liên Quyết, Thẩm Đình Vị yên lặng đứng ở sau lưng luật sư, ánh mắt xuyên qua tấm kính nhìn Liên Quyết.


Thẩm Đình Vị ở trên đường tới đây có một dạo không quá muốn vào trong, cậu cho rằng Liên Quyết cũng sẽ không bằng lòng để cậu nhìn thấy thời khắc chật vật của mình.


available on google playdownload on app store


Giờ phút này tận mắt nhìn thấy Liên Quyết, Thẩm Đình Vị lại sinh ra một loại tâm lý kỳ lạ, Liên Quyết cho dù là ở đâu cũng đều là Liên Quyết, cái từ "chật vật" này giống như là căn bản không tồn tại ở trên người hắn.


Cho dù là đang ở trong trại tạm giam, Liên Quyết vẫn giữ tư thế ngồi thẳng tắp, nói chuyện thong thả ung dung, nét mặt cũng không thay đổi quá nhiều so với trước đây khi Thẩm Đình Vị nhìn thấy —— Ngoại trừ những cọng râu không được cạo đi kịp thời ra, cũng không có dấu hiệu tiều tụy rõ ràng.


Tạm giam hình sự không cần phải cạo đầu, nhưng ở trại tạm giam có lẽ là cũng không có điều kiện để chăm sóc.


Tóc của Liên Quyết không tính là quá ngắn, bình thường đều dùng keo xịt tóc để cố định, bây giờ thả xuống lại hơi che trán, vô căn cứ làm hắn giảm đi vài phần thành thục, nhưng lại bởi vì cái cằm mọc lên mấy cọng râu, cho người ta một loại cảm giác mâu thuẫn tuổi tác.


Có lẽ là ánh mắt của Thẩm Đình Vị quá mức rõ ràng, Liên Quyết ngước mắt lên trong lúc trò chuyện với luật sư, đối diện với ánh mắt có hơi ngây dại của cậu.


Thẩm Đình Vị nhất thời không kịp né tránh, đành phải nhìn thẳng về lại, yên lặng dùng khẩu hình xin lỗi vì đã làm phiền cuộc trò chuyện của bọn họ: Xin lỗi.


Liên Quyết không thu mắt về, hình như là nhìn không hiểu khẩu hình của cậu, Thẩm Đình Vị đành phải nhẹ nhàng chỉ chỉ luật sư, nhắc nhở hắn chuyên tâm.


Nhưng rất hiển nhiên, lực chú ý của Liên Quyết cũng không bị cậu phân tán, hắn không dừng lại việc trả lời câu hỏi của luật sư ở bên trong thiết bị trò chuyện.


"Bây giờ chủ yếu là dây chuyền sản xuất của công ty ở nước ngoài đứng tên ngài có trùng lặp với một số nhà máy ban đầu trên dây chuyền sản xuất của Phong Quyết, nếu như Trần thị gian lận ở trên phương diện này, sợ rằng sẽ rất phiền phức." Luật sư nói với hắn.


"Nếu như tôi có thể cung cấp mức bán ra của mỗi đơn đặt hàng thì sao?" Liên Quyết dời ánh mắt khỏi mặt của Thẩm Đình Vị.
"Trợ lý Lâm đã bảo bên công ty gửi mức bán hàng qua cho tôi rồi, hiện tại đang được chuyên gia thẩm tr.a đối chiếu......"


Thẩm Đình Vị lo rằng sẽ quấy rầy bọn họ lần nữa, lui về sau vài bước, ngồi xuống chiếc ghế nghỉ cạnh bên bức tường của phòng tiếp khách.


Cậu bắt đầu có hơi hối hận vì đã đồng ý lời mời đến thăm của Lâm Sâm, có lẽ là Lâm Sâm không rõ tình trạng hôn nhân của bọn họ, xuất phát từ ý tốt muốn dẫn cậu đến thăm Liên Quyết, bản thân cũng biết rõ rằng cậu và Liên Quyết chẳng qua cũng chỉ là một cuộc hôn nhân hình thức, vậy thì cậu xuất hiện ở đây thì có ý nghĩa gì chứ?


Nhưng sau khi nhìn thấy trạng thái tinh thần của Liên Quyết cũng không tệ lắm, Thẩm Đình Vị vẫn phải thừa nhận, đột nhiên cậu có hơi yên lòng —— Ít nhất thì chứng rối loạn nhịp tim làm cậu ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày nay cũng đã thuyên giảm.


Không biết là qua bao lâu, Lâm Sâm đột nhiên gọi cậu một tiếng.
Thẩm Đình Vị ngẩng đầu, có hơi mơ màng mà nhìn anh: "Hết giờ rồi?"
Vẻ mặt của Lâm Sâm trở nên hơi kỳ lạ, anh nói với Thẩm Đình Vị: "Không có, vẫn còn mười phút."
"Ờ." Thẩm Đình Vị không hiểu rõ lắm mà nhìn anh.


Lâm Sâm quay đầu nhìn Liên Quyết một chút, lại do dự nói với Thẩm Đình Vị: "......!Cậu không nói chuyện với Liên tổng một lát sao?"
Lúc này Thẩm Đình Vị mới kịp phản ứng lại ý của anh, vội vàng đứng lên.


Luật sư cố ý chừa lại 10 phút cho cậu, mặc dù không biết là vì sao Liên Quyết lại đồng ý, nhưng Thẩm Đình Vị vẫn cảm thấy hơi áy náy với điều này, cậu nói với luật sư: "Làm phiền hai người rồi."


Luật sư cười cười với cậu, nhường chỗ ngồi lại, bản thân thì ngồi ở chỗ mà Thẩm Đình Vị vừa mới ngồi sắp xếp chứng cứ.


Suy nghĩ của Thẩm Đình Vị có hơi hỗn loạn, lúc thì lại không biết nên nói cái gì với Liên Quyết, lúc thì lại rất muốn hỏi Liên Quyết vì sao lại cho cậu nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không sợ cậu cầm tiền chạy trốn hay sao?


Cậu ngồi xuống đối diện với Liên Quyết, cầm lấy thiết bị trò chuyện, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt ngừng lại: "......Mặt của anh bị làm sao vậy?"


Vừa rồi đứng ở đằng sau luật sư, tầm nhìn có chỗ hạn chế, bây giờ ở trước mặt Liên Quyết, cậu mới nhận thấy bên má phải gần với bình tai của Liên Quyết có một vết rất đỏ, có hơi sưng, thoạt nhìn hình như là vết thương.


Trên mặt của Liên Quyết có một phản ứng mất tự nhiên trong nháy mắt, bị Thẩm Đình Vị nhạy bén bắt được, cậu nhìn Liên Quyết, nhíu mày rất chặt, giọng điệu có hơi do dự: "......!Ở trong đó bị đánh sao?"


Liên Quyết không nghĩ ra cậu sẽ hỏi một vấn đề khó bề tưởng tượng như thế, muốn nói lại thôi mà nhìn cậu một hồi, nói: "Bây giờ là xã hội pháp trị."


Lông mày nhíu chặt của Thẩm Đình Vị vẫn chưa thả lỏng, giống như là hơi nghi ngờ lời nói của hắn, Liên Quyết có hơi cạn lời mà nhìn cậu: "Trí tưởng tượng của cậu có hơi phong phú quá mức rồi —— Chỉ là không cẩn thận bị đụng một cái."


Lúc rửa mặt vào sáng sớm hôm qua, hắn ước tính sai độ cao của cái kệ đựng bàn chải và kem đánh răng, rửa mặt xong thì đứng dậy, không để ý đến cái cạnh sắc bén của giá đỡ kim loại ở bên tai phải mà bị xước một đường.


Vết thương rất nhỏ, bởi vì bản thân hắn chính là kiểu thể chất sẽ đỏ lên một mảng khi bị thương, làm cho vết thương tương đối rõ ràng.
Nhưng hắn cũng không định giải thích với Thẩm Đình Vị —— Cái lý do bị thương này nghe vào thực sự là quá mức ngu xuẩn.


Có lẽ là Thẩm Đình Vị chưa có hoàn toàn tin tưởng hắn, ánh mắt vẫn còn hoài nghi, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Không muốn dừng lại ở vấn đề này quá lâu, Liên Quyết yên lặng một hồi, không quá giỏi thay đổi chủ đề và có vẻ hơi cứng nhắc mà nói: "Cậu mập rồi."


"Hở?" Thẩm Đình Vị bất ngờ sờ lên mặt mình, không nhận ra chút nào mà hỏi: "Mập rồi sao?"
Liên Quyết nhìn cậu một hồi, cảm thấy động tác của cậu rất ngu ngốc, hất cằm lên rất nhẹ, ánh mắt lại hơi thấp xuống: "Bụng."
Sau khi nhận ra hàm ý của hắn, Thẩm Đình Vị có hơi ngạc nhiên.


Hôm nay cậu mặc một chiếc áo bông rất rộng, trước khi ra cửa còn cẩn thận soi gương, chắc chắn có thể che lại phần bụng dưới rất tốt, Liên Quyết lại liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra, còn là cách một tấm kính như thế —— Rõ ràng là ngay cả Thường Khai Tâm đi du lịch cùng cậu cũng không để ý.


"Cũng đã hơn ba tháng rồi." Thẩm Đình Vị giải thích nguyên nhân với hắn.
Liên Quyết nói: "Tôi biết."
Thẩm Đình Vị không biết nên trả lời hắn như thế nào, nhất thời có hơi trầm mặc.
Một lát sau, cậu nói: "Đã có thể nghe được nhịp tim của bé con rồi."


Liên Quyết rất nhanh "Ừm" một tiếng, như là không biết nên nói cái gì cho tốt, thế là không còn nói gì nữa.
Thẩm Đình Vị nhìn vẻ mặt không có quá nhiều thay đổi của hắn, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thất vọng, cũng khẽ "Ừm" một tiếng theo Liên Quyết.


Bầu không khí lại lần nữa rơi vào sự yên tĩnh quen thuộc, Thẩm Đình Vị cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào mặt bàn đá cẩm thạch ở trước tấm kính, bắt đầu suy nghĩ vì sao 10 phút này lại dài dằng dặc như thế.
Trong ống nghe lại đột nhiên truyền ra âm thanh: "......!Nó như thế nào?"


Thẩm Đình Vị không thể lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn Liên Quyết: "Hả? Cái gì?"
Liên Quyết nhìn cậu, dừng một chút, nói: "Nhịp tim."
Thẩm Đình Vị chớp mắt rồi nhìn hắn một hồi, như thể vừa tỉnh lại từ trong cái cảm xúc quái lạ kia, hơi chậm chạp mà lặp lại: "À, nhịp tim."


Cậu "Ừm" một hồi, cảm thấy cái âm thanh mà cậu rất khó quên kia ngay lúc này lại trở nên rất khó hình dung, thế là cậu dùng một cách rất ngu ngốc, vụng về bắt chước tần suất của tim thai: "Thình thịch, thình thịch, thình thịch ——"


"Thình thịch" một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Đình Vị đột nhiên đọc được một vài từ không được tích cực từ trong ánh mắt của Liên Quyết, lập tức ý thức được hành động ngay lúc nay của mình quá mức buồn cười —— Liên Quyết không bật cười có lẽ là cũng bắt nguồn từ tu dưỡng tốt đẹp của bản thân.


Cậu xấu hổ dừng lại, nói với Liên Quyết: "Bọn họ không cho mang điện thoại vào, nếu không tôi sẽ lấy video ra cho anh xem."


Cũng may Liên Quyết không đưa ra bất cứ lời bình nào với "màn làm mẫu" không được thông minh của cậu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nếu không phải vậy thì có thể là Thẩm Đình Vị sẽ không thể duy trì phép lịch sự mà ngồi ở chỗ này tiếp tục trò chuyện với hắn như thế này.


Thẩm Đình Vị ɭϊếʍƈ đôi môi vì mặt rất nóng mà cảm thấy khô khan, cậu hơi cụp mắt xuống, không tiếp tục nhìn Liên Quyết nữa, khẽ nói: "Rất quy luật, rất mạnh mẽ, ......!Cũng rất kỳ diệu."


Trong ống nghe dán ở bên tai xuất hiện một tiếng thở nhẹ mà nhanh, Thẩm Đình Vị ngẩn người trong chốc lát, tiếp đó ngẩng đầu lên, muốn xác nhận xem có phải là Liên Quyết đã cười hay không.


Nhưng Liên Quyết là kiểu người rất giỏi quản lý cảm xúc, Thẩm Đình Vị cũng không nhìn ra được gì, đành phải thầm nhận định là mình đã nghe lầm.
Thời gian thăm hỏi kết thúc, nhân viên công tác đi đến thúc giục.


Thẩm Đình Vị cầm ống nghe, không tự chủ được mà nhìn Liên Quyết thêm vài lần, vẫn muốn tìm ra một chút dấu vết đã từng tồn tại ý cười ở trên gương mặt của hắn, tìm kiếm hồi lâu, không có kết quả, cậu đành phải nói với Liên Quyết: "Vậy, tạm biệt Liên tiên sinh?"


Liên Quyết dừng mấy giây, "Ừm" một tiếng, khẽ nói: "Đi về đi."
Thẩm Đình Vị đặt thiết bị trò chuyện về lại chỗ cũ, đứng dậy từ trên chỗ ngồi, đi ra cửa.


Lâm Sâm nhận thấy ánh mắt của Liên Quyết vẫn rất chuyên chú mà dừng ở trên người Thẩm Đình Vị, bèn gọi Thẩm Đình Vị lại khi đi tới cửa, ra hiệu cho cậu quay đầu.
Thẩm Đình Vị quay đầu, khẽ nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt nhìn Liên Quyết một chút.


Ánh mắt của Liên Quyết dời lên từ phần bụng, bốn mắt nhìn nhau với câu, dừng một hồi, yên lặng nói với cậu: Đi đi.






Truyện liên quan