Quyển 2 - Chương 22
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tới cuối tháng, album mới của Niệm Ân đã chuẩn bị phát hành. Còn bộ phim kia của đạo diễn Ronny cũng cũng sẽ bấm máy vào tháng sau. Khoảng thời gian đó vừa đúng lúc có một chủ nhật rảnh rỗi, thời gian qua Edward luôn che chở cho cậu, cũng không sắp xếp công việc cho cậu, ngược lại khuyên cậu nghỉ ngơi thêm mấy ngày. lequyidon
Vì vậy cuối tuần này Niệm Ân ngủ một giấc đến trưa thì bị chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức, lúc tiện tay kéo rèm cửa sổ ra, ánh mắt trời chói mắt rực rỡ.
“An, nghe nói hôm nay em nghỉ phép?” Trong điện thoại là giọng lúc nào cũng tràn đầy tinh thần và sức lực của Shere, hơn nữa rất hào hứng.
“Vâng.” Niệm Ân từ trên giường bò dậy, đi dép lê rót nước uống cho mình.
“Ha ha, thật tốt quá, anh cũng có ngày nghỉ của mình…” Bối cảnh âm thanh trong điện thoại có chút hỗn loạn, hình như là người đại diện của Shere đang quát, nhưng Shere vẫn là bộ dạng vô cùng cao hứng như cũ, “Em cũng biết gần đây hai chúng ta có chút bận rộn, không gặp mặt nhau.” Hắn chậm rãi tố khổ, cố gắng muốn làm đối phương xúc động. “Anh có một ngôi nhà gỗ nhỏ ở bên núi vùng ngoại thành, gần đó có một hồ nước rất đẹp, em cảm thấy chúng ta cùng tới đó nghỉ ngơi thì thế nào?”
Niệm Ân bật cười, “Shere, ngày nghỉ của em chỉ có hôm nay và ngày mai, nói cách khác chỉ còn lại một ngày rưỡi thời gian nghỉ phép, điều này cũng không quá phù hợp với thực tế rồi. Hơn nữa sao em không biết anh nghỉ phép? Em cảm thấy chỉ là ý nghĩ muốn nghỉ phép của anh cũng đủ cho Kiệt cao hứng muốn bóp ch.ết anh rồi.”
“An!” Shere gào khóc một tiếng, “Thiệt là, tại sao em có thể đả kích anh, anh chỉ muốn gặp em thôi mà.”
Một tay Niệm Ân cầm di động, một tay cầm bàn chải đánh răng trên bàn, không để ý tới lời thì thầm buồn bực của Shere trong điện thoại, vô cùng nghiêm túc đánh răng.
“An, em yên tâm, anh không thành vấn đề, chỉ cần em có thể xin nghỉ thêm mấy ngày!” Trong điện thoại Shere hết sức khuyên nhủ, “Đã rất nhiều ngày anh không gặp em.”
“Không được!” Niệm Ân nhổ nước trong miệng ra, rất kiên định nói, “Thời gian biểu của em Edward đã sắp xếp xong, không thể tùy tiện phá hỏng.”
“Edward, Edwrad, anh ta chỉ là một người đại diện!” Shere mất hứng kêu lên, sau đó lại hạ giọng điệu mềm xuống, “Được rồi An, bây giờ em đi ra cửa, chúng ta liền tới đó một buổi chiều đi, chơi một ngày, ngày mai anh sẽ đưa em về, có được không? Coi như là theo anh đi!”
“Rất xin lỗi, Shere.” Niệm Ân nói.
“….” Người bên kia điện thoại hồi lâu không trả lời, cảm giác tựa như đang hờn dỗi.
“Nhưng, hôm nay em muốn đi xem triển lãm nhiếp ảnh, anh có muốn đi cùng không?” Niệm Ân rất bình tĩnh nói.
“Cái gì? Dĩ nhiên là muốn đi cùng nhau.” Giọng Shere vừa hưng phấn, nhưng rất nhanh lại trở nên có chút vô lực, “Mới vừa rồi em đùa bỡn anh sao?”
“Shere, em phải rửa mặt, lát nữa hãy nói!” Niệm Ân không trả lời hắn, chỉ dứt khoát cúp điện thoại. Suy nghĩ một lát lại gửi một tin nhắn, bảo hắn lúc một giờ rưỡi đi tới quán cà phế gần nhà chờ mình.
….
“An…. Em, em phải đi ra ngoài hả?” Edward đang hết sức chăm chú nghiên cứu nhiệt độ bình cà phê, nghe tiếng vang biết là Niệm Ân rời giường. Anh quay đầu vừa định chào hỏi thì kinh ngạc thấy đối phương ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng chuẩn bị lên đường, không nhịn được đổi lời chào hỏi thành lời dò hỏi.
Niệm Ân khẽ gật đầu một cái, cúi đầu uống sữa tươi, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Edward vừa khẽ nói, “Shere hẹn em cùng đi ra ngoài.”
Ánh mặt trời buổi trưa rất rực rỡ, lúc này Edwrad mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo được vén ngược lên, thoạt nhìn hết sức gọn gàng sạch sẽ. Anh nghe thấy câu này động tác trên tay dừng lại, vốn là bầu không khí tươi đẹp thế mà thoáng cái ảm đạm, nhưng chỉ một khắc luống cuống như vậy, anh lần nữa ngẩng đầu lên, bộ dạng như không có chuyện gì, dịu dàng mỉm cười dặn dò. “Trên đường chú ý an toàn, có muốn ăn chút gì rồi đi không?”
Niệm Ân cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, cái nhìn thực sự nghiêm túc.
Người đàn ông trước mắt không sáng chói mắt như Shere, gần như tuấn tú lợi hại, nhưng cũng rất tài năng xuất chúng. Quanh người anh mang theo khí chất khác biệt, cũng không phải là nhiệt tình, ngược lại đối với chuyện người khác có một phần lạnh nhạt mà không ai phát hiện ra, bằng không năm đó khi hai người mới gặp gỡ đã đi trễ nửa giờ để thể hiện anh rất tức giận. Nhưng được sự giáo dục lại khiến anh không tốn chút sức lực nào để duy trì hình tượng ôn hòa. Hơn nữa người xử sự khiến giọt nước không lọt, chung sống cùng người khác thì có thể dễ dàng khiến người ta cảm thấy có tình cảm vững bền với anh ta, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì thật ra chỉ là quan hệ hời hợt.
Niệm Ân lệ thuộc vào anh, tin tưởng anh,nhưng dường như chưa từng cẩn thận quan sát anh.
Edward có chút không được tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi: “An, em đang nhìn gì vậy?”
Niệm Ân lắc đầu một cái, tròng mắt màu đen thoáng hiện tâm tình phức tạp, nhẹ giọng trả lời: “Em đang nhìn anh.”
“Anh có gì đẹp mà nhìn?” Edwrad bật cười.
“Anh rất kỳ cục.” Niệm Ân nghiêm túc trả lời.
“Kỳ cục?” Edward kinh ngạc nhíu mày, anh không nghĩ tới lại nhận được sự đánh giá như vậy.
“Đúng vậy, rất kỳ cục.” Niệm Ân lặp lại lần nữa, cũng không nói thêm gì.
Chuông điện thoại reo lên, cậu đứng dậy ném hộp sữa tươi đã uống hết vào trong thùng rác bên cạnh, vai mang túi xách, đeo mũ và cặp kính râm, “Hôm nay muốn đi xem triển lãm nhiếp ảnh, em đi ra ngoài, Edward, tạm biệt.”
“À…. A, tạm biệt.”
Đến địa điểm từ xa Niệm Ân đã nhìn thấy Shere đứng trước cửa quán café, vóc người rất cao, tư thế đứng yên rất thoải mái, có thể nhìn ra là đã trải qua huấn luyện, bởi vì hắn chỉ đứng đó cũng thu hút vô số ánh mắt nhìn. Kiểu tóc hơi chỉnh sửa một tý, đẹp kính đen che giấu khuôn mặt, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đẹp trai.
Hắn nhìn thấy Niệm Ân đi tới hơi cong môi, tiến lên mấy bước kéo tay đối phương, sau đó mới mở miệng hỏi, “Sao em mặc đồ này?”
Niệm Ân nhìn mình, quần jean như bình thường, áo len mỏng màu trắng, “Đầy đường mọi người đều mặc như vậy, kỳ quái chỗ nào?”
Shere thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu không nhịn được bật cười, chưa nói cho cậu biết mấu chốt chính là mấy lời “Đầy đường mọi người đều mặc như vậy.”
Làm người nghệ sĩ mà nói quan trọng nhất là chú ý hình tượng của mình, theo đuổi thứ độc nhất vô nhị, còn nghiêm trọng hơn không cẩn thận đụng quần áo của người khác thì cảm thấy cả ngày không may mắn. Cho dù không đặc biệt, không muốn làm cho người khác chú ý, trước lúc ra cửa cũng sẽ thay đổi quần áo hàng hiệu.
Còn Niệm Ân nổi tiếng đã sắp hơn một năm vẫn còn dùng giọng như chuyện đương nhiên nói trang phục của mình giống như “Đầy người ngoài đường,” thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Hắn lắc đầu một cái, không nói tiếp đề tài này nữa, ngược lại hỏi: “Triển lãm nhiếp ảnh cách đây có xa không? Nếu không xa chúng ta đi bộ qua!”
“Đi qua, anh xác định?” Niệm Ân cũng bỏ qua đề tài mới vừa rồi, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Ặc? Làm sao?” Shere không hiểu hỏi.
“Không có gì, vậy thì đi thôi! Khoảng chừng 30’ đi bộ.” Niệm Ân lấy một tấm bản đồ từ trong túi ra, cúi đầu nghiên cứu, chỉ vào một chỗ nói, “Thuận tiện tới chỗ này ăn bữa cơm, thế nào?”
“Được!” Shere cười, thật ra thì hắn muốn ở chung một chỗ với Niệm Ân nhiều một chút, cho nên mới cố ý không lái xe tới.
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu rõ ý tứ vừa rồi của Niệm Ân là gì.
Chỉ mười phút đi bộ, Shere nhận được không dưới mười cô gái tới gần, thậm chí lúc ăn cơm còn được nữ phục vụ tặng một bàn, nói là cái gì mà hoạt động thúc đẩy tiêu thụ thực phẩm của cửa hàng…. Nếu đổi lại lúc trước, hắn sẽ rất tự hào cho dù mình ngụy trang thế nào cũng vẫn được đón chào như vậy, thế nhưng khi thích người trước mặt này, hắn lúng túng.
Niệm Ân rất nghiêm túc ăn đồ ăn, trong đôi mắt lại hiện lên sự vui vẻ.
Shere rất vất vả chờ cậu ăn cơm xong, tính tiền rồi lôi kéo cậu đi ra ngoài.
Người đến xem triển lãm nhiếp ảnh cũng không nhiều lắm, Shere không có hứng thú đối với những chuyện này, hắn chỉ một mực đi theo bên cạnh Niệm Ân, mới thuận tiện quét qua những tác phẩm kia.
Sau khi đi qua mấy phòng triển lãm Niệm Ân đột nhiên nhẹ giọng nói, “Thật ra thì, ngay từ trước khi làm ca sĩ, em muốn làm nhiếp ảnh gia hơn.”
“May mà em không có.” Shere nói, “Nếu nói như vậy, anh cũng sẽ không gặp em rồi.”
“Cảm ơn anh chăm sóc từ trước đến nay, Shere.” Niệm Ân đứng trước một tác phẩm, dừng bước lại, không nhìn vẻ mặt của Shere, chỉ là rất chân thành biểu đạt sự cảm kích của mình.
“Giữa anh và em còn cần nói cảm ơn sao?” Trong lòng Shere có chút bất an, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn cậu, trong đôi mắt màu lam là tình yêu không che giấu.
Niệm Ân im lặng một lát, cậu không quen đối mặt với tình cảm trực tiếp như thế.
“Anh thích em, An!” Shere cúi đầu, lại một lần nữa nỉ non tỏ tình bên tai cậu.
Niệm Ân nhìn tác phẩm ảnh chụp trước mắt xuất thuần: Trong thiên đường tên là Ladakh, một lữ khách đang bước một mình đi dọc theo sông kết băng Ska, đây là một vùng băng tuyết hoang vu trên thế giới, tầng mây hạ xuống rất thấp, chỉ có chút ánh sáng chiếu rọi.
Nhiếp ảnh gia để lời tựa bên dưới tác phẩm: Thật may là ở chỗ như vậy, ánh mặt trời vẫn xuyên qua được như thế.
“Shere, em thừa nhận rất có cảm tình với nah, nhưng mà em biết mình không thích anh.” Niệm Ân nhẹ giọng nói.
Ánh mắt màu lam ảm đạm một chút, nhưng lập tức Shere liền lộ ra nụ cười rực rỡ không ai có thể địch lại được, giọng khẳng định nói, “Anh sẽ làm em thích anh.”
Niệm Ân im lặng, cậu chuyên chú nhìn tấm hình kia: Người khách độc hành trên băng, ánh mặt trời phá vỡ mây mù chiếu xuống dưới.
“Anh sẽ không ép em, An!” Shere đưa tay sờ gương mặt cậu, “Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã suy nghĩ, nếu em có thể cười lên thì tốt quá! Từ trước đến nay anh cũng là lần đầu tiên muốn thật lòng chăm sóc một người, em đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần đón nhận là có thể, vì đây là anh lựa chọn cho mình.”
Hắn cầm tay Niệm Ân lên, cúi đầu hôn xuống, cổ tay trắng nõn có sợi dây chuyền trước đây không lâu hắn quấn lên, cười nói: “Anh nói rồi, sẽ dây dưa em cả đời!”
“Em muốn suy nghĩ thêm.” Niệm Ân nhỏ giọng nói.
“Được!” Shere đồng ý.
Hai người tiếp tục đi dạo xung quanh khu vực triển lãm nhiếp ảnh, Niệm Ân cũng không chỉ lo tự mình xem như vừa rồi, ngược lại nhỏ giọng giảng giải cho Shere.
Lúc này Shere mới kinh ngạc phát hiện An thế nhưng thật sự rất nghiên cứu về nhiếp ảnh mà không phải yêu thích suông, liền kiên nhẫn, nghiêm túc lắng nghe cậu giảng giải, dần dần cũng cảm thấy thú vị.
Lúc vui vẻ thời gian luôn trôi qua rất nhanh, triển lãm nhiếp ảnh sắp phải kết thúc, hai người đã thỏa nguyện mong ước.
“An, anh đưa em về nhà.” Shere mở miệng nói.
“Không cần.” Niệm Ân nhìn xung quanh, “Em bắt xe buýt đi về.” Cậu dừng một lát, cắt ngang lời tiếp theo Shere muốn nói, nghiêm túc nói, “Em muốn suy nghĩ cho kỹ càng.”
Shere bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Trên đường chú ý an toàn, sau khi về đến nhà thì điện thoại cho anh.”
Niệm Ân cổ quái nhìn hắn, “Shere, em đã không làm học sinh tiểu học nhiều năm rồi.”
Cậu cố chấp bảo Shere đi trước, sau đó đứng trước trạm xe buýt, bộ dạng chờ xe, nhưng lại không để ý xe buýt đã ghé trạm, chỉ là đứng trong chốc lát đột nhiên cậu bước nhanh đi xuyên qua đường lớn, đi tới trước mặt một chiếc xe thì dừng lại, cong ngón tay gõ lên cửa kính xe,
Hồi lâu, người đàn ông trong xe hạ cửa kính xuống, sắc mặt có chút lúng túng giải thích, “Xin lỗi An, anh chỉ là đúng lúc….”
Niệm Ân không để ý tới anh, kéo cửa xe ra ngồi vào, nhàn nhạt nói, “Nếu không yên lòng, tại sao không nói?”
“Không, chỉ là… Em… Em cùng Shere ra ngoài… Anh….” Edward lắp bắp nói, đột nhiên lại kiểu cây ngay không sợ ch.ết đứng, anh giận dữ nói, “Tên kia quanh năm suốt tháng tin tức ngoài luồng nhiều đếm không hết, anh sợ em bị lừa gạt.”
“Cho nên liền theo em? Edward, anh thật sự rất kỳ quái!” Niệm Ân nhìn anh nói.
“Chỉ là nghe em nói triển lãm nhiếp ảnh nên anh lái xe tới xem một chút thôi mà.” Edward ngượng ngùng giải thích, “Anh chỉ dừng ở đây chờ, anh thề, anh không làm chuyện gì khác?”
Niệm Ân tiếp tục nhìn anh, trong đôi mắt màu đen tràn đầy không hiểu và nghi ngờ.
Edward đối diện tầm mắt như vậy, nhất thời tức giận giống như quả bóng đã xì hơi, anh che mắt không dám nhìn thẳng đối phương, có chút chật vật, “Xin lỗi An, anh không nên can thiệp vào cuộc sống của em.”
“Em không ngại!” Niệm Ân nhỏ giọng nói, “Edward, anh biết em không ngại mà.”
Edward cúi đầu, khổ sở nói: “Cảm ơn em, An.”
“Nếu như em và Shere chính thức qua lại mà nói… “ Đột nhiên Niệm Ân nói.
“Anh hi vọng em có thể hạnh phúc.” Edward cắt ngang lời cậu, sắc mặt có chút trắng bợt, kiên định như vậy, phảng phất như muốn cố gắng thuyết phục mình…. Có cái gì đó rất lạnh rất lạnh chậm rãi thấm vào trong xương.
Hết chương 22