Quyển 2 - Chương 30
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Dany đeo túi xách từ bên ngoài đi vào trường học, một cơn gió thổi qua, một tờ báo bị thổi tới bên cạnh chân cậu ta, cậu ta hơi cúi đầu, trang đầu tờ báo chính là mấy tấm hình phóng to ra. Lê>Quý<Đôn
Cậu ta ngẩn người vội vàng nhặt tờ báo kia lên.
Trên trang báo là ba tấm hình của ba người đứng chung một chỗ, một tấm là hình chụp của đạo diễn nổi tiếng thế giới Ronny, một tấm là diễn viên nổi tiếng Shere, giữa bọn họ là An, vẻ mặt thiếu niên trong hình có chút mờ mịt. Tờ báo dùng hai khuôn hình vuông khoanh hai người kia lại, sau đó dùng mũi tên chỉ vào An, bên cạnh là dòng chữ lớn màu đen: Thực chất là gì? Quy tắc ngầm? Ca sĩ mới mọi việc đều thuận lợi? Hoàng tử thuần khiết thật ra thì lòng dạ khó lường?
Phía dưới dùng một đoạn văn dài để giới thiệu cái gọi là quan hệ “Phức tạp khó phân biệt” giữa ba người. Bao gồm là lần trước đạo diễn Ronny khăng khăng dùng An làm nhân vật chính là phim của mình, cùng với chuyện Shere đã từng tham dự buổi ký bán đĩa của An, và một loạt tin tức hoặc thật hoặc giả.
Dany giật mình sửng sốt, đột nhiên vứt tờ báo xuống xoay người chạy thục mạng.
……
Buổi sáng tỉnh lại là do tiếng chuông điện thoại đánh thức, Niệm Ân nghe Edward cố gắng đè nén sự nóng nảy và lo lắng trong giọng nói.
Cậu từ trên giường bò dậy, chân trần đi tới phòng khách, tầm mắt bị báo và tạp chí trên bàn hấp dẫn, cậu tiến lên mấy bước, đang muốn cầm lên thì đột nhiên Edward thả điện thoại xuống, đưa tay ngăn cánh tay cậu lại.
“Edward?”
“An, em đi rửa mặt trước đi, lát nữa chúng ta ăn cơm.” Edward nói như vậy, vẻ buồn rầu trên mặt khó che giấu, giọng điệu thì vẫn ấm áp như cũ.
Niệm Ân không trả lời anh, chỉ yên lặng nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt không gợn sóng, nhưng lại có sự cố chấp và quật cường không bất cứ người nào có thể xem thường, “Edward!” Cậu nhẹ giọng và kiên định nói: “Em không phải là đứa trẻ, nói cho em biết xảy ra chuyện gì?”
Edward nhìn cậu, trong đôi mắt màu lam nhạt tràn đầy đấu tranh và đau đớn, cuối cùng anh vẫn thua ánh mắt trong suốt kia, lấy tạp chí và báo ra, “Thật ra không có gì, chỉ là mấy người sinh sự tung tin đồn nhảm, chờ một lát anh sẽ xử lý hết, đừng quá lo lắng….”
Niệm Ân nhìn trên trang bìa tạp chí phát hành khổ lớn nhưng tiêu đề không hề tốt, là hình ảnh mình và một người đàn ông không nhận ra là ai đang ôm nhau.
Sắc mặt cậu hơi tái, vẫn kiên định như cũ xem tiếp, tờ báo, tạp chí, đủ mọi hình ảnh, có một số là biết, có một số thì không biết, tất cả đều là hình của mình và đàn ông…
“An, tất cả những thứ này đều là giả, chúng ta biết rõ.” Edward lo lắng nhìn cậu, an ủi nói, “Một lát nữa anh lập tức đi tìm luật sư, yêu cầu bọn họ gỡ những tấm tấm hình này ngay tức thì.”
Niệm Ân lắc đầu một cái không nói gì, chỉ hỏi: “Là ai gọi điện thoại tới?”
“Công ty muốn trưa nay chúng ta qua đó.”
“Anh đi tòa soạn báo, em tới công ty.” Niệm Ân suy nghĩ một lát rồi ra quyết định.
“An!” Edward lo lắng nhìn cậu.
Niệm Ân nhìn anh, vươn tay đè lên tay anh, “Edward, em không phải là đứa trẻ, đừng lo lắng.”
“Được rồi!” Edward cũng hi vọng sớm giải quyết những chuyện này cho xong, không nghĩ tới vừa mới bắt đầu đơn giản chỉ là vấn đề tính hướng, hiện tại lại phát triển thành bê bối tai tiếng, nếu như không xử lý kịp thời, tổn hại đúng là khó có thể tưởng tượng được.
….
Lúc Niệm Ân đi tới công ty, người xunh quang mơ hồ xì xào bàn tán, chỉ chỉ chõ chõ, cậu không có bất kỳ phản ứng nào, vốn lúc công bố tính hướng của mình thì đã đoán trước một số vấn đề rồi.
Cậu bước vào thang máy lên phòng làm việc.
“Những thứ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu tốt nhất nên giải thích rõ cho tôi.” Vừa vào phòng làm việc, người chịu trách nhiệm trong công ty liền bỏ ra một phong bì to, bên trong có một xấp hình lớn.
Niệm Ân cắn môi dưới, có chút mờ mịt nhìn đống hình kia, bên trên là vô số những tấm hình giống trên mấy tờ báo tạp chí kia, cậu và người đàn ông khác ở cùng nhau, vô cùng lộ liễu, quả thực lực sát thương lớn hơn rất nhiều so với mấy tin tức trên tạp chí kia… Nhưng những thứ này đều là giả nên còn dễ ăn nói.
Vậy mà, đáng sợ nhất là bên trong này cũng có một số hình chân thật, ví dụ như cậu và Shere nắm tay nhau ở đầu đường, còn có nụ hôn lần ở triển lãm nhiếp ảnh….
“Trước là đồng tính luyến ái, giờ lại là quá dễ dãi, rốt cuộc cậu đã phơi hết ra hay chưa! Công ty ký hợp đồng với cậu là để cậu ca hát, chứ không phải là để cho cậu ra ngoài quyến rũ đàn ông!”
Niệm Ân ngẩn ra, chợt ngẩng đầu: “Tôi không có.”
“Không có, không có lửa thì sao có khói, chưa chắc đã không có nguyên nhân!” Sắc mặt người phụ trách lạnh xuống, “Nếu không làm gì sai sao xảy ra loại chuyện như vậy? Mình là đồng tính luyến ái, rất hay sao? Lại còn dám đến dám đến nơi đó tuyên bố, tuyên bố chưa đủ còn không biết chừng mực ý tứ! Cậu có biết công ty mất bao nhiêu sức lực, tốn bao nhiêu tiền mới nhận đến tận tay những tấm hình này hay không? Cậu có biết mình vẫn còn là một nghệ sĩ hay không, cậu có biết phải bảo vệ hình tượng của mình hay không? Thật buồn cười, người ta bảo cậu là hoàng tử nhỏ, cậu thật sự xem mình là hoàng tử nhỏ à? Thích mập mờ dây dưa với người đàn ông khác như vậy, sao cậu không bán mình đi!”
Niệm Ân cuộn chặt nắm đấm, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay, mơ hồ rỉ ra chút máu đỏ tươi, cố kìm nén không nói gì.
“Bây giờ cậu lập tức cút về nhà cho tôi, chuyện này ngày nào còn chưa xong thì ngày đó cậu cũng không cần xuất hiện ở trong công ty, chuyện ra album gì đó quay phim gì đó dừng hết toàn bộ cho tôi!” Người phụ trách chỉ vào cửa mắng, “Cút!”
Niệm Ân từ trong phòng làm việc đi ra ngoài, thì thấy Shere đang dựa vào vách tường trên hành lang.
Shere thấy cậu đi ra ngoài liền đứng thẳng người: “An!” Hắn nhẹ giọng gọi một tiếng, bộ dạng có chút do dự, “Em… Có khỏe không?”
Niệm Ân nhìn hắn khẽ gật đầu, miễn cưỡng cong khóe môi, “Cũng tàm tạm, còn anh?”
Trong đôi mắt màu xanh biếc của Shere tràn đầy ân cần, “Anh không việc gì!” Hắn cười tự giễu một tiếng, “Dù sao lúc nào anh cũng đầy scandal, không cần lo lắng, nhưng cũng bị ông chủ mắng mấy tiếng, loại chuyện vớ vẩn này không tới mấy ngày thì không có ý nghĩa gì nữa, đến lúc đó lại bình yên vô sự rồi.”
Niệm Ân hiểu hắn đang an ủi, trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện lần này không thể dễ dàng kết thúc như vậy, nhưng vẫn cố gắng cười khẽ, cũng chẳng nói gì thêm.
“Cái đó… Anh…” Shere nhìn dưới đất, đột nhiên thấp giọng nói, “Anh ta…. Đối xử tốt với em không?”
“Rất tốt.” Niệm Ân để lộ nụ cười thật lòng.
“Vậy thì tốt rồi.” Shere có chút mất mát nói.
"Shere! Shere! Shere!"
Một giọng nói vang lên, Shere quay đầu nhìn lại thì phát hiện là Kiệt – người đại diện của mình, hắn áy náy cười một tiếng, “Gần đây công việc hơi nhiều.” Nói đến đây mắt Shere sáng rực lên, hắn mang theo chút khoe khoang trẻ con nói, “An, anh chưa nói cho em biết, hiện tại anh đang đóng vai nhân vật chính trong một bộ phim, phim rất tuyệt, có lẽ anh sẽ nhận được giải thưởng cũng không chừng.”
Trong nháy mắt Niệm Ân có chút ngẩn ngơ, nhớ lại hai lần hợp tác với Shere thì lần nào hắn cũng nghiêm túc như vậy, bộ dạng chuyên chú, không nhịn được thấp giọng nói, “Shere rất thích làm diễn viên nhỉ.”
“Nó là sinh mạng thứ hai của anh.” Shere nghiêm túc nói, nói xong thì ý thức được mình lạc đề, không nhịn được bật cười, “Ha ha, xin lỗi.”
Không khí giữa hai người thoáng cái thoải mái hơn, ngay cả trong lòng Niệm Ân có chuyện cũng bị cảm hóa, dường như có chút thả lỏng.
“Shere!”
“Kiệt lại đang gọi. Có một người đại diện quá nghiêm túc như vậy cũng không phải là chuyện gì tốt!” Shere bất đắc dĩ nhún vai, “Anh đi trước, em phải chú ý chăm sóc mình!” Hắn lần nữa chăm chú liếc mắt nhìn Niệm Ân, tựa như muốn khắc ghi đối phương vào sâu tận đáy lòng, rồi mới xoay người rời đi.
Niệm Ân đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cậu nhìn theo Shere đi theo người đại diện dần dần đi xa, một lát sau mới xoay người đi về phía thang máy.
Cậu đứng trước cửa chờ thang máy.
“An!”
Cậu theo giọng nói ngẩng đầu lên nhìn sang, Kiệt - người đại diện của Shere không biết quay trở lại lúc nào, đang đứng trước mặt mình, quan sát mình từ trên xuống dưới.
“Shere còn có chuyện gì sao?” Niệm Ân kinh ngạc, tiếp theo nghĩ tới có lẽ Shere quên nói gì đó cho nên mới bảo Kiệt đuổi theo nói với mình.
-Mặc dù không biết có phải Shere thật sự thích cậu hay không thích cậu gì đó? Nhưng hiện giờ tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, sau này không nên liên lạc với cậu ta nữa.
Niệm Ân mờ mịt nhìn anh ta, nghe rõ ràng từng chữ một, nhưng tại sao lại nghe chẳng hiểu nổi lấy một chữ.
-Sự nghiệp của Shere đang thời kỳ đỉnh cao, hiện tại rất nhiều người rằng cậu ta đã là ảnh đế, nhưng trên thực tế, vì số tuổi của cậu ta và ra nghề muộn nên thâm niên so với những người kia còn kém rất xa. Tôi là người đại diện của cậu ta, tất nhiên hi vọng có thể nhìn thấy cậu ta đứng ở chỗ cao nhất, cho nên, tôi không muốn cậu ta bị liên lụy vì những scandal vô vị kia.
-Điều này có liên quan tới tôi sao?
Niệm Ân kinh ngạc nhìn Kiệt.
-Cậu cũng biết đấy, gần đây có rất nhiều scandal, là về cậu và Shere….
Kiệt hơi dừng lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn thiếu niên.
-Trước kia Shere có rất nhiều scandal, thậm chí có rất nhiều nghệ sĩ mượn tên tuổi cậu ta để nổi tiếng, lần này cũng không việc gì…
-Tôi không có.
-Tôi biết, nhưng mà tôi hi vọng lần này cậu có thể phủi sạch quan hệ với cậu ta.
-Phủi sạch?
-Cậu còn trẻ còn có vô số cơ hội, hơn nữa sự nghiệp vừa mới chỉ là khởi đầu… Dưới tình huống trước mắt, tạm thời nên buông bỏ, rồi sẽ có ngày ‘Đông Sơn tái khởi’ (Ý như là lấy lại những gì đã mất, đợi thời cơ trở lại)… Tôi nói vậy, cậu….
Niệm Ân im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, không nói tiếng nào.
-Shere đang thực hiện vai chính của một bộ phim, bộ phim này rất quan trọng, rất có thể đạt được giải thưởng quốc tế, cậu không biết có ý nghĩa như thế nào đâu, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, cậu ta sẽ mất đi rất nhiều thứ, cậu…
-Tôi đồng ý với anh.
Niệm Ân cắt ngang lời anh ta.
Kiệt sửng sốt, im lặng một lúc.
-Cám ơn.
-Đừng khách khí.
-À… Thang máy tới rồi.
-Ừm, tôi phải đi đây.
-Tạm biệt.
-Tạm biệt.
Niệm Ân và Kiệt nói chuyện như bình thường.
Cậu đi vào thang máy, bởi vì đang còn giờ làm nên trong thang máy chỉ có một mình cậu.
Cậu lặng lẽ nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, tất cả ánh mặt trời cũng bị ngăn cách phía ngoài cửa.
Hết chương 30