Chương 28: Chơi mệt rồi…

Tối đầu tiên cục cưng tới chỗ này, Đinh Hạo bị Bạch Bân chậm rãi ép buộc, nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được. Vừa thiu thiu say giấc, chợt nghe thấy thanh âm kỳ quái, hình như cục cưng đang gọi cậu.


Đinh Hạo đã rất quen thuộc với thanh âm của bé con, cục cưng vừa kêu liền lập tức dậy, nghiêng người lắng nghe, thật đúng là cục cưng đang nói chuyện, nhưng toàn là y y a a, không nghe rõ bé đang nói cái gì.
Đinh Hạo đẩy vai Bạch Bân, gọi anh dậy cùng nghe: “Suỵt, anh nghe kìa…”


Qua một hồi lâu, lại nghe thấy bé con tiếp tục nói, còn vô cùng cao hứng, cắn ngón tay chẹp chẹp.
Bạch Bân cũng nghe thấy, nhíu mày, không quá xác định nhìn Đinh Hạo: “Đây là, đang nói mớ đi?”


Đinh Hạo nghi hoặc: “Cục cưng mới có ngần này tuổi, sao lại biết nói mơ. Em nghe người ta nói, sức khỏe không tốt mới nói mớ đúng không?”
Bạch Bân không biết phương diện này, lắc đầu tỏ vẻ không biết.


Đinh Hạo lo lắng, ngủ cũng không yên, rốt cuộc vẫn đứng lên đi lấy một chiếc máy ghi âm, ngồi xổm xuống cạnh giường nhỏ chăm chú lắng nghe cục cưng nói chuyện. Lời nói của cục cưng có những âm tiết rất kỳ quái, cậu nghe không hiểu, đoán đây có thể là tiếng Ý học với Lisa. Trông bé mãi đến đồng hồ điểm ba giờ, cục cưng có lẽ đã ngủ say hẳn, không nói chuyện nữa.


Đinh Hạo cả đêm không ngủ, cặp mắt đen sì, sáng sớm mở máy tính lên mạng tìm kiếm:
Trẻ con tầm một tuổi, gần đây khi ngủ hay nói mớ, đây là bệnh thiếu XX… Mời đến bệnh viện XX!


available on google playdownload on app store


Trẻ con tầm một tuổi, gần đây ngủ hay nói mớ, bình thường cũng nói chuyện rất nhiều, đây là bệnh thiếu XX… Mời mua thuốc đặc trị chuyên dụng nhãn hiệu XX!


Đinh Hạo chuẩn bị chỉnh tề sạch sẽ mang cục cưng tới bệnh viện khám một cái, Bạch Bân cản cậu lại: “Tin tức trên mạng rất tạp nham, không thể tin tưởng. Không bằng em gọi điện hỏi mẹ và nội một chút, anh cảm thấy không nghiêm trọng như vậy đâu.”


Cục cưng vừa tỉnh, đói bụng, khi bé đói sẽ đặc biệt nghe lời Bạch Bân. Điểm này có vẻ giống Đinh Hạo, dù thế nào cũng phải lo ăn no bụng trước đã.


Cục cưng được Bạch Bân đặt lên trên ghế nhỏ, rót cho bé một chén sữa ấm, còn nhúng loại bánh quy bé thích vào trong. Cục cưng lấy thìa ăn hai ngụm, quay đầu nhìn sang Đinh Hạo đang gọi điện thoại trong phòng khách: “Cha…”


Bạch Bân gắp một miếng trứng chim cho bé, nghe bé hỏi Đinh Hạo còn thật sự trả lời: “Cha con đi gọi điện thoại, chút nữa sẽ trở lại.”
Cục cưng nhìn trên bàn thật sự có bày bát Đinh Hạo, cảm thấy cha bé sẽ không đói, lại cúi đầu tiếp tục ăn đồ của mình.


Đinh Hạo ở bên kia gọi điện hỏi mẹ Đinh đầu tiên, mẹ Đinh là giáo viên mầm non, có kinh nghiệm với những chuyện này, nghe Đinh Hạo hỏi liền bật cười: “Hạo Hạo, con đừng vội cuống, đây có lẽ chính là mệt. Ban ngày đùa nghịch quá nhiều, buổi tối sẽ thích lảm nhảm vài câu… Ừm, con mới trước đây còn ầm ĩ hơn thế nhiều, xoay tròn quanh giường đá chân, quậy như con khỉ, ba con đét đít cho một cái liền thành thật! Khóc vài tiếng rồi tiếp tục ngủ ngon lành, hôm sau còn kể cho mẹ nghe, nói con mơ thấy đi tiêm vào mông đau ơi là đau nữa…”


Đinh Hạo mặt đỏ bừng, cúp điện thoại mẹ Đinh vẫn còn lo lắng, lại gọi cho bà nội.


Bên kia cũng giải thích không khác là mấy so với mẹ Đinh. Bà Đinh còn dặn dò Đinh Hạo, để cậu trông chừng đứa nhỏ nhà người ta cho tốt: “Ban ngày đừng quá đùa nghịch, Hạo Hạo con là người lớn, bé vẫn còn nhỏ mà! Bé con vui vẻ phấn khích không ngủ được, tối sẽ không cao lên…”


Bà Đinh trong lúc vô ý lại chọc trúng chỗ thương tâm của Đinh Hạo, khó trách vóc dáng cậu không cao, hồi trước, buổi tối Bạch Bân ngủ không nhẹ không nặng, ôm cậu siết chặt, còn không thiếu những lần nửa đêm siết tỉnh, áp tỉnh cậu… Tâm tư Bạch Bân có bao nhiêu sâu đây! Từ nhỏ đã bày mưu đặt kế!


Đinh Hạo lại hỏi thăm bà Đinh vài câu, nghe bà oán giận Đinh Hạo không về thăm mình, lại dỗ dành bà. Điện thoại bên kia mơ hồ nghe thấy tiếng yểng la to, bà Đinh nói với Đinh Hạo vài câu liền đi cho Đậu Đậu ăn cơm, cúp máy. Đinh Hạo cảm khái, địa vị của yểng Đậu Đậu ta gần đây bay lên thẳng tắp, nếu cậu còn không về, phỏng chừng bà Đinh sẽ khoe Đậu Đậu với mọi người trước, rồi mới nhắc đến cậu.


Đinh Hạo trở về ăn bữa sáng cùng Bạch Bân, cậu vẫn không quá yên tâm, luôn lởn vởn trong đầu mấy thứ nghiêm trọng trên mạng nói, vô cùng lo lắng sức khỏe của cục cưng. Ăn cơm xong, cuối cùng vẫn ôm cục cưng tới nhà Lisa một chuyến, Bạch Bân cầm áo khoác đi theo cậu, Đinh Hạo không quen lái xe, đều do anh đưa đón.


Đến gặp Lisa, đúng lúc đụng phải Bạch Lộ đã lâu không xuất hiện. Bạch Lộ là ra ngoài công tác, vừa lúc ngang qua thành phố D nên muốn đến thăm Lisa và cục cưng, nghe Lisa nói cục cưng gửi ở chỗ anh mình còn cảm thấy đáng tiếc. Thời gian cô khá gấp gáp, không tiện đi một chuyến tới chỗ Bạch Bân, trùng hợp thay Đinh Hạo liền tự mình ôm cục cưng đưa tới cửa. Bạch Lộ vô cùng cao hứng, ngay cả đối Đinh Hạo cũng dùng vẻ mặt ôn hòa.


Đinh Hạo nói mục đích của chuyến đi cho Lisa nghe. Vì mỗi khi ở nhà cục cưng đều ngủ một mình, hơn nữa rất ngoan, Lisa cũng chưa từng gặp qua hiện tượng nói mớ, tỏ vẻ không hiểu được.
Bạch Lộ cảm thấy nói mớ không có gì, nhưng cục cưng nhỏ như vậy, cô cũng bắt đầu lo lắng cùng Đinh Hạo.


Đinh Hạo không hiểu tiếng nước ngoài, muốn cầm băng ghi âm tới cho Lisa nghe một lần. Mẹ Đinh nói qua điện thoại rằng, cục cưng cao hứng nói mớ sẽ lặp đi lặp lại những lời nói ban ngày, giống như học lại lần nữa, Đinh Hạo muốn biết cục cưng nói gì trong mộng.


Bạch Lộ bảo hộ quá độ cục cưng, có mang chút sắc thái mê tín, cô cảm thấy để cục cưng nghe thấy lời nói mớ của chính mình sẽ không tốt, muốn ôm cục cưng vào trong phòng chơi. Cục cưng không quen thuộc cô, chỉ nhìn nhìn một chút rồi trốn vào lòng Đinh Hạo. Bạch Lộ trong lòng lên men, bé con tốt là thế sao lại cố tình thân thiết với Đinh Hạo như vậy chứ.


Đinh Hạo hôn bé con một ngụm, bảo Bạch Bân ôm cục cưng đi chơi đồ chơi trong phòng, cậu muốn ở lại nghe Lisa nói xem thế nào.


Cục cưng được về nhà thật cao hứng, hiếm khi chủ động đi kéo tay Bạch Bân. Bé mang Bạch Bân đến nhìn kho cất chứa của mình, ngay cả khẩu súng nhỏ bé mình thích nhất cũng cho anh sờ một chút.


Bạch Bân ngồi một bên nhìn cục cưng lẫm chẫm đi, ôm cái này đến cho anh xem, lại kéo cái kia cho anh nhìn, vẻ mặt chờ đợi mong được khích lệ, lập tức học theo ngữ khí Đinh Hạo, vỗ vỗ món đồ chơi lông nhung bé tha tới, khích lệ: “Thật không tệ.”


Ngữ khí Bạch Bân học theo không quá giống, nhưng ý tứ biểu đạt không kém nhiều lắm, cục cưng ngồi giữa một đống đồ chơi của mình, hào phóng tỏ vẻ nguyện ý cùng nhau chia sẻ với Bạch Bân.
Trong phòng khách, Đinh Hạo, Bạch Lộ đang chờ Lisa phiên dịch lời nói mớ của cục cưng.


Lisa yên lặng lắng nghe một lần, ngẩng đầu lên nhìn Đinh Hạo, ánh mắt mê mang: “Đinh Hạo, tôi nghe không hiểu lắm tiếng Trung…”
Đinh Hạo hít sâu một hơi, giơ lên bốn đầu ngón tay thề cùng Lisa: “Đây không phải tiếng Trung, tôi dùng mặt tôi cam đoan! Thật sự, Lisa!”


Lần này Bạch Lộ cũng gật đầu đồng tình với Đinh Hạo, chần chừ hỏi Lisa: “Đây cũng không phải… tiếng Ý sao?”
Lisa lắc lắc đầu, đây thật sự không phải tiếng Ý, cô nghe không hiểu cục cưng đang nói cái gì.


Đinh Hạo nhíu mày, đang muốn nói tiếp gì đó, chợt nghe Bạch Bân đứng trên hành lang gọi mình: “Hạo Hạo, lại đây một chút.”
Cục cưng trong lòng Bạch Bân ngân ngấn nước mắt chờ Đinh Hạo, nhìn thấy cậu bước tới lập tức xông đến.


Đinh Hạo vỗ về cục cưng đang cố sức dụi vào lòng mình, nghi hoặc: “Đây là làm sao vậy? Không phải lúc nãy còn rất hào hứng sao?”
Bạch Bân có chút xấu hổ, ‘khụ’ một tiếng: “Hình như, anh làm hỏng rubik của bé rồi.”


Đinh Hạo vui vẻ, hiếm khi cậu nhìn thấy Bạch Bân xấu mặt, hùa theo chọc vài câu: “A, đây là lỗi của anh! Anh xem xem anh làm gì bé con rồi, đều khóc thành cái dạng gì…”


Cục cưng từ trong lòng Đinh Hạo ngẩng đầu lên, bé không khóc, mẹ nói khóc không phải là bé ngoan. Cục cưng vươn tay đi nắm lấy cằm Đinh Hạo, kéo cậu cúi xuống nhìn thấy mình không khóc, lại ngửa đầu cho Lisa và Bạch Lộ bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, cường điệu: “Không khóc.”


Lisa lập tức cổ vũ bé: “Cục cưng thật kiên cường! Không khóc!”
Bạch Lộ cũng gật đầu: “Đúng đúng, thật kiên cường! Không khóc, một chút cũng không khóc!”


Đinh Hạo bị cục cưng túm lấy cằm không buông lỏng, nghe nhóm phụ nữ bên cạnh nói, cũng không tiện đi trêu chọc Bạch Bân nữa, thương lượng với anh: “Anh đi nói chuyện với Lisa, em cùng cục cưng chơi một lát nhé?”


Bạch Bân gật gật đầu, anh thật sự không biết làm sao với loại sinh vật mang tên trẻ con này. Chẳng những trẻ con thân mình thật yếu ớt, ngay cả đồ chơi của bọn chúng cũng thật yếu ớt.


Cục cưng vẻ mặt thương tâm mang Đinh Hạo đi nhìn rubik của bé, hiện giờ đã tan nát, nằm trên mặt đất thảm thương vỡ thành mấy khối. Cục cưng khẩn cầu kéo tay Đinh Hạo, đặt trên mấy mẩu rubik đã hỏng: “Cha, sửa sửa.”


Trước kia mỗi lần rubik của bé bị hỏng, đều được Đinh Hạo ‘sửa chữa’ tốt, lần này cũng tiếp tục kỳ vọng thật lớn vào Đinh Hạo.


Rubik vỡ tan kia thật sự không còn cách nào cứu vãn, nhưng Đinh Hạo cũng không nhẫn tâm nhìn thấy cục cưng khổ sở, quay đầu nhìn thấy dây sạc điện bên cạnh di động, có lẽ Lisa dùng xong quên cất đi.


Đinh Hạo lấy dây sạc điện kia miễn cưỡng quấn quanh rubik, cố định lại hình dáng, đặt ở ngăn tủ phía trên cục cưng không với tới, dỗ dành bé: “Rubik cần nạp điện, ngày mai có thể phục hồi như cũ, cục cưng chúng ta chờ ngày mai lại đến xem nó, nhé.”


Bạch Lộ sợ cục cưng khổ sở, đang bưng nước trái cây tới dỗ bé, thình lình nghe thấy câu nói không biết xấu hổ của Đinh Hạo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn rubik bị trói gô trên ngăn tủ, khóe miệng nhịn không được co giật.






Truyện liên quan