Chương 47: Đuôi hồ li
Bạch Bân không ngăn cản Đinh Hạo ôm cục cưng lên giường, chỉ nhắc nhở cậu: “Giường ở đây không lớn bằng nhà chúng ta, buổi tối em ngủ phải cẩn thận, xoay người nhẹ một chút.”
Đinh Hạo há hốc mồm, cậu đã quên mất cái này. Cẩn thận xem xét chiếc giường, đúng là giường hai người, nhưng tuyệt đối không thể coi là rộng. Nhất là đêm nay cậu uống nhiều, đang ngủ, ai biết có thể lăn xuống dưới hay không! Bình thường ngã xuống chẳng sao, lỡ đâu kéo theo cục cưng cùng nhau ngã bị thương thì biết làm sao bây giờ?
Đinh Hạo mong chờ nhìn Bạch Bân bảo anh nghĩ biện pháp: “Làm sao bây giờ? Bây giờ xuống tầng một chuyển giường nhỏ đến nhé?”
Bạch Bân lắc đầu, chỉ đồng hồ cho Đinh Hạo xem: “Em xem xem đã mấy giờ rồi?”
Đinh Hạo nhìn theo tay anh, đã sắp nửa đêm, nếu gây động tĩnh lớn vậy mọi người đều không ngủ nổi. Cục cưng trong lòng liên tục dụi mắt, đầu nhỏ đã bắt đầu không chống đỡ nổi từ từ ngủ gà ngủ gật. Đinh Hạo nhìn bé con lại liếc sang giường, băn khoăn: “Vậy biết làm sao bây giờ?”
Bạch Bân nghĩ nghĩ, kéo hai chiếc ghế sô pha đơn trong phòng đến bên giường, ghép lại thành một cái giường nhỏ. Lại phủ chăn lên, cho cục cưng ngủ bên trong. Bé con chơi một ngày đã sớm mệt mỏi, Bạch Bân vừa buông bé xuống liền ngậm ngón tay ngủ ngon lành, thậm chí còn chưa kịp chờ Đinh Hạo bật đèn ngủ đặt dưới đất.
Đinh Hạo kéo đèn ngủ xuống dưới đất xong, ngẩng đầu lên liền thấy Bạch Bân làm động tác ‘suỵt’, lập tức phối hợp động tác nhẹ nhàng: “Đang ngủ sao?” Thấy Bạch Bân gật đầu, vẫn mở đèn lên, đặt bên cạnh cục cưng. Ánh sáng dịu nhẹ, miễn cưỡng có thể thấy được hình dạng đồ vật xung quanh, nhưng ánh sáng ấm áp bao phủ luôn có thể mang đến dũng khí thật lớn cho cậu bạn nhỏ.
Đinh Hạo nằm trên cùng một cái giường với Bạch Bân, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của bé con, lúc này mới yên tâm. Cánh tay Bạch Bân khoác trên lưng, bên tai là tiếng hít thở quen thuộc, vị trong nhà này hình như cũng đang muốn ngủ. Đinh Hạo nằm nghiêng người, tuy rằng Bạch Bân chưa nói gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy có lỗi với anh, do dự một hồi, chậm rãi chui xuống dưới chăn.
Bạch Bân vẫn chưa ngủ, Đinh Hạo vừa động anh liền thanh tỉnh, dưới ánh sáng mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một khối lớn phồng lên trong chăn. Tuy rằng động tác bí ẩn, lại càng có thể lay động cảm xúc của hai người, chỉ cần nghe thấy tiếng ʍút̼ vào rất nhỏ phía dưới chăn bông… sẽ không kiềm chế nổi hưng phấn.
Bạch Bân giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn không quên nhắc nhở cậu: “Nhỏ tiếng thôi, nếu không sẽ đánh thức bé con.”
Người dưới chăn bông nghe được, thân thể lập tức cứng ngắc, nhưng vẫn tiếp tục động tác chậm rãi ngậm lấy. Bạch Bân cách chăn bông nhẹ nhàng xoa đầu cậu, biết rõ nói như vậy sẽ làm Đinh Hạo khẩn trương, nhưng vẫn nhịn không được muốn bắt nạt người kia thêm một chút: “Ngậm lấy toàn bộ… Đúng, đừng phát ra tiếng.”
Nếu so với bình thường, lần này không hề có kỹ xảo gì đáng nói, có thể là vì người nọ ʍút̼ ɭϊếʍƈ quá lợi hại, hoặc là nói thời điểm khiến cậu khẩn trương xấu hổ như vậy rất ít có, Bạch Bân phun trào nhanh hơn một chút so với bình thường. Đinh Hạo ʍút̼ thật sự rất nhanh, thậm chí nuốt một phần đỉnh vào, Bạch Bân có thể cảm nhận được cổ họng và khoang miệng cậu co rút. Vô cùng tuyệt diệu, giống như toàn thân Đinh Hạo, đều nóng rực, lại hơi run rẩy.
Đến khi phục vụ xong, người đỏ bừng mặt chui ra, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn giường nhỏ bên cạnh một cái cũng không có, hận không thể vùi toàn bộ mặt mình vào trong lòng Bạch Bân trốn tránh.
Bạch Bân trấn an vỗ vỗ lưng cậu, hôn lên lỗ tai: “Làm tốt lắm, không phát ra thanh âm gì quá lớn… Hơn nữa, làm cho anh thật thoải mái.”
Bàn tay Bạch Bân mò vào trong áo Đinh Hạo, không để ý cậu ngăn cản, tiếp tục âu yếm: “Không làm hết, chỉ là muốn hôn em.”
Đinh Hạo xoay người ghé vào trong lòng Bạch Bân, ôm cổ anh không thèm nói gì, chỉ tới khi bị bắt nạt quá đáng, mới cắn áo ngủ Bạch Bân.
Khi cục cưng mở mắt ra ngày hôm sau, là ở trong lòng Lisa, bé con ngạc nhiên, dụi mắt đi tìm Đinh Hạo: “Cha?”
Lisa cầm quả cam cho bé chơi: “Cha con đi lúc sáng sớm rồi” Thấy cục cưng lập tức ngẩng đầu lên nghe cô nói chuyện, một bộ mong chờ nghe tiếp: “Tối đi, chắc là sẽ đến đây ăn tối.”
Cục cưng nhận được đáp án từ Lisa, không hỏi lại nữa. Cục cưng tự mình ôm quả cam chơi một hồi, trong lúc ông Bạch chơi với bé, sau khi hào phóng đưa cho ông Bạch, lại ngoài ý muốn đổi được hai quả cam. Cục cưng nhìn hai quả cam trong tay, bỗng nhiên chạy đi đem rubik của mình tới, cũng đưa cho ông Bạch.
Ông Bạch thấy cục cưng mong chờ nhìn mình, hoặc là nói mong chờ nhìn ông biến rubik thành hai cái, khó xử, ông cũng không chuẩn bị cái này mà: “Đây, đây…”
Bạch Lộ từ lần trước sau khi phát hiện cục cưng thích rubik, lần này tới cũng cố ý mang theo một cái, thấy ông Bạch gặp khó khăn, lập tức đưa cái mình đã chuẩn bị qua.
Nhưng ngay sau đó, cục cưng lại đem hai cái rubik đặt vào trong tay ông Bạch, hơn nữa cả người đều tì sát vào đầu gối ông. Cục cưng chờ mong nhìn ông Bạch, chỉ chỉ hai cái rubik: “Còn muốn.”
Ông Bạch trả rubik lại cho bé: “Hết rồi, hết rồi, muốn nữa phải… Phải đem đi nạp điện!”
Cục cưng có bóng ma tâm lý với nạp điện, bé thích rubik có thể chuyển động của mình, không thích rubik nạp điện lớn. Nghe ông Bạch nói vậy do dự một hồi, vẫn là ôm hai cái rubik kia về, thoạt nhìn vô cùng luyến tiếc.
Trên quần áo mới của cục cưng có một chiếc túi thật to, bé nhét cả hai cái rubik vào bên trong, khiến bụng nhỏ phình lên, từ xa nhìn qua giống con chuột túi nhỏ. Cục cưng mặc kệ người khác chê cười bé như thế nào, thủy chung không chịu lấy rubik từ trong túi ra nữa, bé muốn để giành đến tối, chờ Đinh Hạo đến cùng chơi.
Buổi tối Đinh Hạo không tới, hai ngày tiếp theo cũng không xuất hiện. Chờ tới ngày thứ ba lúc đến nơi, thấy cục cưng liền có chút ngại ngùng, Bạch Bân thì lại không cảm thấy gì, lần này đến có mua quà cho cục cưng, ôm bé hôn một cái.
Cục cưng vội vàng hôn lại ba lớn một cái, lại bổ nhào vào trong lòng cha mình, lấy ra rubik hai ngày trước khoe với Đinh Hạo. Đinh Hạo lập tức khích lệ: “Thật đẹp!”
Cục cưng muốn lôi kéo Đinh Hạo đi chơi, bé khẩn cấp muốn chia sẻ với Đinh Hạo báu vật mình mới có được, nhưng ông Bạch lại gọi Đinh Hạo: “Hạo Hạo, trước đến đây một lát!”
Đinh Hạo bước qua, cục cưng cũng đi theo phía sau, còn ôm rubik của mình, ngửa đầu nhìn Đinh Hạo. Ông Bạch nhìn thấy, bảo Bạch Lộ ôm đến phòng trẻ con, dặn dò: “Cẩn thận trông bé đấy.”
Bạch Lộ đáp ứng. Cô nhìn ra ông Bạch cố ý giữ lại Đinh Hạo và mấy người để họp, sẽ không ở lại quấy rầy, hơn nữa cục cưng đáng yêu như vậy, ước gì ở chung với bé con càng nhiều càng tốt. Cục cưng mấy ngày nay đã quen thuộc Bạch Lộ, bị ôm rời đi cũng không nói gì, chỉ ló đầu ra khỏi vai Bạch Lộ, khuôn mặt nhỏ nhắn cau mày nhìn Đinh Hạo.
Đinh Hạo gửi một nụ hôn gió tới cục cưng, bé con lúc này mới thả lỏng hơn, cũng hôn trả lại Đinh Hạo một cái. Bởi vì vẫn nắm chặt rubik bảo bối của bé, toàn bộ nụ hôn đều dành cả cho rubik.
Vợ chồng Bạch bí thư ngồi một hồi, nhìn mọi người khẩn trương, cũng muốn rời đi trước: “Chúng con đi xem bé con một cái, bây giờ không khóc không nháo, là thời điểm chơi vui nhất.”
Lisa đắc ý giơ tay lên tiếng: “Ba, cục cưng không khóc. Vẫn chơi vui lắm, cho tới bây giờ đều chơi vui lắm!”
Ông Bạch nở nụ cười: “Con coi đây là giữ món đồ chơi sao, lại còn chơi vui lắm.”
Bây giờ trong phòng khách chỉ còn lại hai nhà Bạch Bân, Đinh Hạo, Bạch Kiệt, Lisa, ông Bạch lòng vòng luẩn quẩn khen ngợi cục cưng, cảm khái một phen trong nhà có đứa nhỏ thật tốt, nhất là trọng điểm dạy Lisa một ‘khóa học Trung Quốc’, nói người Trung Quốc coi trọng huyết mạch như thế nào, bồi dưỡng con cháu ra làm sao, tất cả nói một lần.
Lisa còn thật sự chăm chú nghe, thật ra trong óc đã rối loạn. Từng chữ trong lời của ông Bạch cô đều biết, nhưng đến khi ghép lại với nhau thì hoàn toàn không hiểu nổi là ý gì, cuối cùng ngay cả ‘chi, hồ, giả, dã’ cũng xuất hiện, Lisa đã muốn hoàn toàn hôn mê.
“Khu, lần này ta đến đã ở một thời gian. Mục đích đến đây, thứ nhất là nhìn cuộc sống của các con tốt hay không, công tác quan trọng, gia đình cũng không phải trò đùa, phải phân chia hợp lý. Thứ hai là, ừm, đến xem bé con, mỗi đứa trẻ đều rất quan trọng với ba mẹ! Chúng ta hiện tại đều cổ vũ sinh con gái, con gái là báu vật, là tri kỷ của người mẹ! Nếu có một đứa con gái, thật là tốt…”
Ông Bạch vòng qua vòng lại nói lan man nửa ngày, Lisa rốt cục hiểu được một chút. Hình như ông vẫn luôn xoay quanh nói con gái tốt như thế nào, tri kỷ ra làm sao, hy vọng bọn họ có con gái linh tinh. Lisa tỏ vẻ phê bình với hành vi này của ông Bạch: “Nội, sao nội có thể ‘trọng nữ khinh nam’?”
Ông Bạch tiếp xúc với Lisa vài ngày đã miễn cưỡng có thể hiểu được cô đang nói cái gì, lập tức phủ định: “Nói bậy! Nội chưa bao giờ bất công!”
Ông Bạch lo lắng, ông vẫn có chút tư tâm. Ông muốn Bạch Kiệt và Lisa tận dụng thời gian sinh thêm một đứa nữa, tốt nhất là con gái. Cục cưng là đứa nhỏ đầu tiên, lại là Lisa một tay nuôi nấng, ông không thể mặt dày quá. Ông Bạch cảm thấy nếu có thêm một đứa con gái, nhà Bạch Kiệt có lẽ sẽ bận rộn hơn, để Bạch Bân Đinh Hạo giúp đỡ trông nom.
Nếu như bình thường Đinh Hạo sẽ ghé qua xen vào vài câu náo nhiệt, nhưng ý tứ ông Bạch quá mức rõ ràng, cậu thích cục cưng, cũng không nhất định thích nuôi thêm một đứa nhỏ. Nói rõ hơn, Đinh Hạo cảm thấy mình có một mình cục cưng làm con là đủ rồi.
Đương nhiên, Bạch Bân cũng cho rằng như vậy. Anh và Đinh Hạo ngồi kia uống trà không nói gì, nghe ông Bạch và Lisa ông nói gà bà nói vịt.
Ánh mắt ông Bạch đảo qua trên người Đinh Hạo, hy vọng Đinh Hạo đứng cùng chiến tuyến với mình. Đinh Hạo lập tức ngồi ngay ngắn, cầm chén trà cúi đầu tiếp tục uống. Cậu đã quyết định, lão hồ li không nói rõ ra, cậu cũng sẽ không nói gì.
Cục cưng cầm rubik đến cho Đinh Hạo xoay lại như cũ, sau khi đưa rubik cho Đinh Hạo xong, tự giác vươn tay che hai mắt của mình bắt đầu yên lặng đếm. Bạch Lộ lúc trước cũng muốn giúp bé xoay lại như cũ, nhưng cục cưng không tín nhiệm cô, sợ Bạch Lộ làm hỏng rubik của bé. Bạch Lộ vừa xoay rubik bé con liền xoay vòng theo cô, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm, không hề cho cô cơ hội ‘vô địch trở lại như cũ’.
Ông Bạch rốt cục thiếu kiên nhẫn, hỏi bé con đang che mắt bên kia: “Cục cưng à, con muốn em trai hay em gái?”