Chương 11

.
Mười năm trước, là thời kỳ mà chiếc điện thoại di động vẫn còn rất quý.
Nhưng Vĩnh Cương là một trường quý tộc, mà đã là quý tộc thì tất nhiên là đồng nghĩa với việc có tiền.


Mục thị là gia tộc dẫn đầu về điện tử trong nước, cũng không cần biết là nhà Mục Thiên Nam có bao nhiêu tiền, bao nhiêu thế lực, đừng nói là mua, mà nhà của cậu ta còn bán cả di động! Đến nỗi cái lý do mà Mục Thiên Nam muốn ‘đền’ chiếc di động ấy cho Đan Giai Nguyệt giờ ngẫm lại cũng thấy khó mà hiểu nổi.


Trên danh nghĩa là người thừa kế hợp pháp cho chiếc ghế đại đương gia nhà họ Mục, cuộc sống của cậu đều bị các khóa học về thương nghiệp lấp đầy. Cho nên những thứ gọi là cô đơn, buồn chán thời thanh thiếu niên này nọ, cậu chưa bao giờ trải qua. Cậu không có thời gian, cậu rất bận rộn.


Cậu không có thời gian, cũng không rảnh để buồn chán, để cô đơn, cậu không có bạn bè, không có tri kỷ, cậu không cần phải san sẻ, chia buồn khi thấy buồn bã, hay chia vui khi thấy vui sướng.
Như vậy cũng rất tốt.


Màu mà cậu thích là đen và trắng, cậu cảm thấy cuộc đời của cậu giống như hai màu đó vậy. Lúc còn nhỏ, cậu cũng từng khao khát những màu sắc sặc sỡ của cuộc sống, nhưng mỗi ngày một lớn lên thì mỗi ngày một dần thay đổi cậu. Đến lúc trưởng thành, cậu cũng chẳng bao giờ để tâm đến mấy vấn đề như thế nữa. Cậu cảm thấy màu đen trắng có gì không tốt chứ, không phức tạp, không quá vui cũng chẳng quá buồn, muốn giảm bớt cũng chẳng tốn sức, nhân sinh như thế thì còn gì bằng.


Mục Thiên Nam mười sáu tuổi đúng là một người thông minh nha.


available on google playdownload on app store


Đó là một mùa xuân, vào cuối tháng hai. Tính ra thì khối mười một cũng chỉ có ba lớp thôi và người dạy tiết thể dục cho ba lớp cũng là cùng một thầy. Hôm đó, hình như là vợ của thầy thể dục sinh em bé, cho nên tiết thể dục của bọn nhóc đã đổi thành tiết hoạt động tự do.


Trong lớp 11C rất thoải mái sạch sẽ và chỉ có mình Mục Thiên Nam đang ngồi xem tiểu thuyết, những người còn lại đều đã ra ngoài chơi cả.
Lúc Đan Giai Nguyệt đi vào, liền trông thấy hình ảnh Mục Thiên Nam im lặng, tựa vào cửa sổ đọc sách.
Dưới ánh mặt trời, mấy hạt bụi li ti đang bay nhè nhẹ quanh người cậu ta.


“……” Đột nhiên Mục Thiên Nam ngẩng đầu lên, nhìn Đan Giai Nguyệt đang đẩy cửa vào.
Mục Thiên Nam nhìn nam sinh có khuôn mặt tròn tròn đang mặc đồng phục thể dục màu vàng đứng bên cửa sổ sơn son, trông vẻ mặt của cậu ta cứ như bị mình bất ngờ quay qua nhìn làm sợ hãi.


Màu sắc thật sáng, nhưng lại không chói mắt, lại còn tản ra những tông màu ấm áp. Đó rõ ràng là một kẻ ngoài thế giới của cậu, nhưng không hiểu sao cậu lại không chán ghét cậu ta? Thậm chí còn cảm thấy cậu ta rất thú vị.
Thú vị?
Ngay cả cái cảm giác ấy, cũng đã lâu rồi cậu chưa thấy lại.


“Cậu đi nhầm rồi, lớp 11B ở bên trái, quẹo phải!” Mục Thiên Nam khép quyển ‘Khái Thuật’ lại, một tay chống cằm. Đột nhiên cậu rất muốn nói chuyện với cậu ta, muốn trông thấy cái dáng vẻ thẹn thùng đó.
“…Không phải!” Đan Giai Nguyệt trả lời, sau đó đi thẳng tới cạnh Mục Thiên Nam.


Quả nhiên là tới tìm mình. Phải nha, tại sao lại như vậy? Tại sao luôn xuất hiện bên cạnh mình, nhìn mình bằng ánh mắt vừa ấm áp vừa khao khát? Bị cười nhạo cũng không sao? Bị thương tổn cũng không sao?
Tại sao vậy chứ? Hử? Đan Giai Nguyệt?


“Tớ tới đây để tìm cậu!” Dù đang nói lưu loát, nhưng khi tiếp cận với một người mình luôn ngưỡng mộ, trong lòng cậu đương nhiên là vẫn rất khẩn trương. Mục Thiên Nam không hề đứng lên, cậu vẫn ngồi yên nhìn Đan Giai Nguyệt.


Tuy nhiên, Đan Giai Nguyệt lại tự mình lôi tới một cái ghế, ngồi xuống đối diện với Mục Thiên Nam.
Đan Giai Nguyệt là một người hòa nhã nhưng cũng chẳng phải kẻ nhát gan, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cậu không thể chán ghét cậu ta.


“Đây là thứ mà mấy ngày trước cậu đã cho tớ…” Nói xong, Đan Giai Nguyệt kéo chiếc ba lô trên vai xuống, lấy một vật nho nhỏ ra, đặt lên bàn. Đó là một chiếc di động màu bạc: “Nhưng mà, nó đắt quá, tớ không thể nhận được!”


Mục Thiên Nam nghĩ một chút rồi gật đầu. Có lẽ là do bị bầu không khí trong ngày lễ tình nhân làm ảnh hưởng, cho nên cậu mới sực nhớ tới chuyện mình còn nợ người ta một món đồ. (Cũng có thể là do công ty vừa mới đưa ra thị trường một bộ Moki và tất cả những người trong gia tộc đều được chia phần, mà di động của cậu lại quá nhiều, cho nên cậu mới cho Đan Giai Nguyệt.)


Thật là phiền phức.
“Ừ!” Mục Thiên Nam đưa tay, muốn nhận lại chiếc điện thoại bị trả trở về.
“Á! Không phải!” Đan Giai Nguyệt la to.
“?” Mục Thiên Nam rút tay trở về, là cậu ta đòi trả nha, đúng là hai câu nói trước sau mâu thuẫn rất rõ ràng.


Đan Giai Nguyệt lập tức trưng ra cái mặt như sợ cậu trai lạnh lùng ở trước mắt cậu lấy cái di động lại mà vội vã ôm nó trở về.
Đã không muốn tại sao còn làm như thế?
“Nhưng mà, tớ trả tiền lại cho cậu nha!” Đan Giai Nguyệt thốt ra một câu bằng giọng điệu như bất hạnh dữ lắm.


“Không cần!” Tuy là cậu không biết cậu ta đang làm trò gì, nhưng nhìn thấy cải vẻ ủ rũ, cúi đầu của cậu trai trước mặt, cậu đã theo bản năng thốt ra một câu cự tuyệt, thậm chí còn mang theo chút trêu đùa.


“Vậy tớ không trả cho cậu nữa, tớ cần!” Đan Giai Nguyệt bỗng ngẩng đầu lên, buột miệng thốt ra một câu.
“……” Mục Thiên Nam mở to mắt.
Tại sao tớ phải làm chuyện ngu xuẩn thế chứ?


Đó là bởi vì tớ muốn nói chuyện với cậu. Thuận tiện để cậu biết tớ không phải người tham lam và còn muốn xin số điện thoại của cậu nữa. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng cậu lại không biết dặm mắm thêm muối gì hết nha…


Tớ sẽ không trả cái di động đó lại cho cậu đâu. Tớ cũng không biết vì sao, nhưng không muốn thì chính là không muốn.


Cuối cùng, Đan Giai Nguyệt lại làm ra một chuyện điên rồ, cậu cảm thấy uể oải vô cùng. Không ôm một chút hy vọng nào, vào lúc sắp đi, cậu đã cúi đầu, thì thào: “Cho tớ số điện thoại của cậu đi, tớ…”
“13781881830.”
Mục Thiên Nam nói.


Nếu có chút ánh sáng chiếu vào bóng tối, nếu có chút màu sắc tiến vào nơi trắng bệch, nếu có chút ấm áp xâm nhập vào hàn băng — Thì có gì là không tốt chứ?


Mục Thiên Nam ngả về phía sau, dưới ánh mặt trời, nói lại với Đan Giai Nguyệt một lần, “13781881830! Nhớ kỹ, dùng tâm của cậu để nhớ!”
Vậy mà cũng thấy vui, thi thoảng cũng kết nối với một cuộc đời khác.
— Tôi cho phép cậu tiến vào thế giới của tôi, chỉ mong cậu đừng khiến tôi thất vọng.






Truyện liên quan