Chương 23
.
—- Với tôi mà nói, đây là một trận chiến không có mùi thuốc súng và vũ khí duy nhất của tôi chính là trái tim này, nó chứa đựng tình cảm của tôi với anh, tôi quyết định sẽ mở hết ra cho anh biết.
—- Được rồi, tôi muốn… Tôi muốn liều mạng.
Khi mặt trời sắp về Tây, cuối cùng thì nhà bếp của Mục Thiên Nam cũng phát huy công dụng.
Mục Thiên Nam mặc tây trang đang nhìn đồng hồ, anh định gọi thức ăn tới, nhưng Đan Giai Nguyệt lấy trong hành lý của mình ra một cái tạp dề làm anh cũng thấy chờ mong một chút.
“Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần, cậu cứ ngồi đó chờ ăn là được rồi!”
“Muốn làm món gì? Một bữa tiệc xa hoa sao?”
“Hả?” Đan Giai Nguyệt đang đánh trứng, ngừng lại một chút, “Nhưng điều quan trọng là nhà cậu phải có hải sản, thịt cá này nọ nha!” Anh quay lại đánh tiếp, “Mà nhắc mới nhớ, trước đây cậu ăn gì? Sao tủ lạnh lại trống rỗng như thế?”
Mục Thiên Nam tựa vào cửa nhà bếp, đáp, “Tôi chỉ mới về nước một tháng, gần đây lại bận bịu việc ở công ty, cho nên ít khi về đây ăn cơm lắm!”
Đan Giai Nguyệt chú ý tới cách gọi của anh ta, nói ‘về đây’ mà không phải là ‘về nhà’. (Cũng đúng, nơi không có người thân cũng khó mà gọi là nhà lắm.)
“Nơi này cách công ty quá xa, tôi đang định tìm một chỗ ở mới!”
“Ừm, hiểu rồi!”
Vừa nghĩ tới chuyện anh ta muốn chuyển nhà, vừa đặt bát trứng đã khuấy xong xuống, sau đó mở công tắc gas, đặt chảo dầu lên.
“Anh đến phòng khách ngồi đi, ở đây toàn mùi khói dầu khó ngửi lắm!”
“Được!”
Mục Thiên Nam nhớ tới một câu chuyện nào đó, dường như trong chuyện có bảo rằng nếu trong nhà có thêm một người thì sẽ có thêm một phần ấm áp.
Vừa mới đi tới phòng khách, điện thoại đã vang lên.
“Alo?”
Nghe giọng của Mục Thiên Nam truyền qua di động, Việt Phồn Tinh nhíu mày, anh vốn không nghĩ là anh ta lại bắt máy nhanh như thế.
“Alo, là tôi!”
Vừa nhận ra được là ai, Mục Thiên Nam trầm giọng xuống.
“Có việc gì cứ nói đi!”
“Anh đừng vậy mà, anh hai!” Trong mắt Việt Phồn Tinh hiện lên sự bi thương, nhưng giọng nói lại đầy sự châm chọc, “Sự lạnh lùng của anh sẽ khiến tôi tức giận và đau lòng đó!”
“Có việc gì cứ nói đi!”
“…Có một chút, tôi muốn nói với anh là, vào ngày giỗ của mẹ, mười hai giờ, tôi chờ anh!”
“…Được, cũng vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
“Về Mục Dã?”
“Vẫn còn chuyện khác!”
“Được, không gặp không về!” Việt Phồn Tinh nói. Bỗng nhiên loáng thoáng nghe được một giọng nam khác hỏi ‘Chén đĩa để ở đâu’, xong giọng lạnh lùng của Mục Thiên Nam lại vang tới, “Phồn, Việt Phồn Tinh!”
Việt Phồn Tinh vốn định tắt máy, nhưng khi nghe xong câu ấy lại đưa điện thoại lên, anh ta muốn nghe xem đối phương sẽ nói gì.
“Đừng đi chọc ghẹo người khác nữa, cho dù là cậu cố tình hay vô ý. Đừng khiến tôi thất vọng về cậu nữa!”
Không đợi Việt Phồn Tinh trả lời, Mục Thiên Nam đã cúp máy.
Việt Phồn Tinh ngây ra nhìn điện thoại, cho đến khi bạn giường của anh ta đi ra khỏi phòng tắm, cất tiếng gọi.
Ở bên này, Mục Thiên Nam xắn tay áo lên, đến nhà bếp tìm chén đĩa rồi mang đi rửa.
“Chẳng lẽ, hiếm khi tôi được rảnh rỗi nửa ngày là để rửa mấy thứ này sao?”
“Ờ… Không phải đâu, được rồi, xin lỗi!”
Được rồi, Đan nhất định sẽ bị Mục ức hϊế͙p͙. Vẻ ngoài lạnh lùng của Mục Thiên Nam đã trút đi, kế đó là tính cách bá đạo của anh sẽ lộ diện.
—- Đấy là trận chiến 1vs1, kỳ hạn một tháng, người tham chiến chỉ có một. Còn kết quả?