Chương 17: Thư đồng (nhị)
Buổi tối, Mộ Chính Thiện từ chối xã giao với đồng liêu, về dùng cơm tối cùng thê nhi.
Mộ Trường Hủ, Mộ Nguyên Xuân đoan chính tọa ở một bên, Mộ Niệm Xuân và Phong Ca Nhi ngồi ở một bên khác, bầu không khí hài hòa hữu hảo. Mộ Chính Thiện lòng đầy thoả mãn, trên mặt cũng có tiếu ý.
“Cha, canh rau chân vịt này tự con xuống bếp làm.” Mộ Niệm Xuân ân cần múc một chén canh đưa đến trước mặt Mộ Chính Thiện: “Cha nếm thử đi ạ.”
Mộ Chính Thiện cười trêu: “Hôm nay mặt trời mọc phía tây sao? Tứ tiểu thư Mộ gia chúng ta lại tự mình xuống bếp ư?”
Mộ Niệm Xuân cười híp mắt đáp: “Cha mỗi ngày vất vả làm nhiệm vụ, buổi tối lại tới thư phòng đọc sách, nữ nhi rất lo lắng cho sức khỏe cha, vì vậy xuống bếp nấu đồ ăn bồi bổ cho cha cũng là nên. Gan heo có thể bổ can dưỡng huyết minh mục, rau chân vịt tư âm nhuận táo thông lợi tràng vị, nấu canh cùng nhau rất bổ dưỡng. Tối nay cha hãy uống nhiều ạ.”
Vuốt mông ngựa một tràng khiến người ta toàn thân thư sướng.
Ánh mắt Mộ Chính Thiện giãn ra: “Khó có được một mảnh hiếu tâm của con, ta sẽ nếm thử.”
Mộ Chính Thiện uống một ngụm, cảm thấy dư vị vô cùng tuyệt vời, nhịn không được khen: “Ngon, vị rất ngon.”
Gan heo nặng mùi, rau chân vịt cũng hơi gợn gợn. Không biết Mộ Niệm Xuân dùng cách gì, chén canh gan heo rau chân vịt này không hề có mùi tanh, trái lại trong suốt thơm ngon.
Mộ Niệm Xuân được khen, nở nụ cười, duyên dáng đáp: “Cha thích là tốt rồi.”
Bát canh này, khó nhất là làm sao khử mùi tanh của gan heo và gợn gợn của rau chân vịt.
Đầu tiên, phải rửa sạch gan heo, ngâm giấm trắng một nén nhang, sau đó cắt lát, ướp muối và gia vị một khắc. Tiếp theo chưng cách thủy, lại dùng nước lạnh rửa vài lần. Rau chân vịt cũng dùng nước sôi trụng qua vài lần. Cuối cùng mới cho vào nấu cùng.
Như vậy bát canh mới không còn mùi tanh, nước trong vắt, thơm ngon ngọt.
Kiếp trước sống trong cung mười năm, ngày thường không có việc gì làm, hơn nửa thời gian của nàng đều ở tại phòng bếp. Cả ngày gọt gọt thái thái chuẩn bị nấu canh, làm đồ điểm tâm. Trù nghệ không thua bất kỳ một ngự trù nào. Làm một bát canh này không có gì khó.
Phong Ca Nhi thèm ăn, lập tức la hét cũng muốn uống một chén. Uống xong còn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, lớn tiếng tuyên bố: “Con muốn nữa.”
Mộ Chính Thiện bị chọc cười, tự mình múc cho Phong Ca Nhi một chén. Sau đó cũng múc cho Mộ Trường Hủ, Mộ Nguyên Xuân, ôn hòa nói: “Trường Hủ, con vất vả đọc sách mỗi ngày, đừng để mắt mỏi quá. Uống nhiều canh một chút.”
Khó có lúc Mộ Chính Thiện vẻ mặt ôn hoà và thân thiết, Mộ Trường Hủ thụ sủng nhược kinh, cung kính tiếp nhận chén canh nóng hổi kia, từ từ uống. Chỉ cảm thấy là cuộc đời chưa bao giờ lãnh hội qua mỹ vị thế này.
Mộ Nguyên Xuân kích động vui mừng liếc nhìn đại huynh, trong lòng cao hứng. La Ngọc mang tới tin tức tốt, nhất định sẽ làm cho phụ thân càng cao hứng, cũng sẽ càng trọng thị huynh muội bọn họ!
Mộ Niệm Xuân không dấu vết nhìn Mộ Trường Hủ, khóe môi hơi nhếch lên.
Sau bữa cơm chiều, Mộ Chính Thiện đi thư phòng. Vừa cầm sách lên, truyền đến tiếng gõ cửa: “Phụ thân, con có chuyện muốn thảo luận với người.”
Mộ Trường Hủ tới!
Mộ Chính Thiện hơi có chút ngoài ý muốn, cười hỏi: “Đã trễ thế này, có chuyện gì gấp?”
Đã nhiều ngày, Mộ Chính Thiện mỗi ngày đều trở về ăn cơm chiều, quan hệ vốn đông cứng giữa hai phụ tử dần hòa hoãn. Mộ Trường Hủ cũng không còn câu nệ, nói: “Hôm nay thất biểu ca La gia tới tìm con, nói với con một việc. Thư đồng bên cạnh hoàng thái tôn sinh trọng bệnh, cần tĩnh dưỡng tại gia. Hôm nay bên cạnh hoàng thái tôn thiếu một thư đồng. La biểu ca mong muốn con tranh thủ cơ hội tốt này.”
Mộ Chính Thiện quả nhiên động dung.
Thư đồng thái tôn sức nặng bao nhiêu, hắn đương nhiên rất rõ ràng.
Đương kim Thánh Thượng năm nay sáu mươi, thân thể suy nhược, lại có chứng đau đầu. Nói lời đại nghịch bất đạo là, không biết chính xác lúc nào thì quy tiên. Trong vòng mấy năm tới thái tử nhất định sẽ kế vị trở thành tân hoàng. Hoàng thái tôn đã được sắc lập Chu Diễm, đến lúc đó chính là thái tử đại Tần.
Lúc này thư đồng thái tôn, chính là tâm phúc thái tử tương lai. Nếu được ở dưới bóng cây to lớn này, tiền đồ của Mộ Trường Hủ sẽ bất khả hạn lượng. Mộ gia cũng sẽ thành người đảng thái tử.
“Nhìn chằm chằm vị trí này khẳng định không ít người.” Nhất thời kích động qua đi, Mộ Chính Thiện rất nhanh tỉnh táo lại: “Tài học của con không phải bàn bạc, chỉ sợ những nhà huân quý khác có vị thế hơn Mộ gia chúng ta.”
Mộ gia mấy đời đều là văn thần thanh quý. Tuy rằng danh tiếng hàng đầu nhưng so với những thế gia huân quý lâu đời, không khỏi thua kém một bậc.
Mộ Trường Hủ đã định liệu trước nói: “Phụ thân không cần lo lắng, Vì việc chọn thư đồng cho hoàng thái tôn, thái tử điện hạ thập phần để bụng. Ngày mai mở yến hội, mời một vài thiếu niên tuấn kiệt. La biểu ca đã lén cầu xin hoàng thái tôn, cho con có tên trong danh sách. Hôm nay biểu ca mang thiếp mời tới cho con.”
Nói xong, từ trong tay áo hé ra tấm thiệp mời tinh xảo.
Mộ Chính Thiện tiếp nhận thiệp mời, mở ra nhìn thoáng qua, trên mặt nhất thời lộ vẻ vui mừng.
Có tấm thiệp mời này, Mộ Trường Hủ có tư cách làm nhân vật nổi bật. Trong yến hội tất nhiên sẽ khảo giáo tài học mọi người, Mộ Trường Hủ thơ tài xuất chúng, nhất định sẽ tỏa sáng.
“La biểu ca căn dặn riêng con, nói chuẩn bị trước hai bài thơ, một bài vịnh chí, một bài vịnh cảnh. Đến lúc đó còn có thể mỗi người vẽ một bức tranh.” Nói đến những điều này, vẻ mặt Mộ Trường Hủ lộ vẻ tự tin.
So về thi từ thi họa, bạn bè cùng lứa khó ai có thể sánh bằng hắn.
Mộ Chính Thiện rất rõ ràng điểm này, ánh mắt giãn ra: “Con có lòng tin này là tốt rồi. Ngày mai ta sẽ nhờ người gửi lời tới ông nội con, chỉ cần con biểu hiện xuất sắc, ông nội con có thể mở lời trước mặt thái tử, việc này sẽ thành.”
Mộ Hành thân là thái phó, thường ngày phụ trách giáo dục các vị hoàng tử hoàng tôn thành niên, tuy không thực quyền, nhưng lại được người khác vô cùng kính trọng. Ngay cả thái tử cũng sẽ nể mặt vài phần. Chuyện trúng cử thư đồng thái tôn, coi như tám chín phần chắc chắn.
Mộ Trường Hủ vui vẻ, cung kính nói: “Cảm ơn phụ thân.”
Mộ Chính Thiện ôn hòa phân phó: “Sắc trời không còn sớm, con sớm về nghỉ đi, tránh ngày mai dậy muộn.”
Mộ Trường Hủ vâng lời, lui xuống. Trên đường quay về Tùng Đào viện, Mộ Trường Hủ cảm xúc dâng trào, thật lâu khó có thể dẹp loạn.
Nhóm đệ tử huân quý có thể dựa vào gia thế nhập sĩ, nhưng con cháu văn thần không có đãi ngộ như vậy. Hắn đối với mình rất có lòng tin, trong vòng mấy năm nhất định có thể thi đậu Tiến sĩ. Thế nhưng thi đậu tiến sĩ, cũng chưa chắc có thể mưu cầu một chức quan tốt. Làm thư đồng thái tôn thì khác, ngày sau sẽ thành tâm phúc thái tôn. Chờ thái tôn thành thái tử, người bên cạnh tất nhiên tiền đồ vô lượng. Tiền đồ quang minh như vậy ở trước mắt, hắn làm sao có thể không kích động?
Mộ Trường Hủ hưng phấn, thậm chí bỏ qua cả cảm giác mơ hồ ngứa ngáy trên người. Không để ý đến trên bàn tay trắng nõn đã có vài chấm đỏ.
Mộ Chính Thiện tâm tình vô cùng tốt, vào lúc ban đêm liền nói việc này với Trương Thị.
Trương Thị nghe xong ghen ghét không thôi, nhưng ngoài lại cố nặn ra nụ cười: “Trường Hủ thật có tiền đồ, thật làm người ta vui mừng.”
“Đúng vậy, nếu mẹ nó dưới cửu tuyền biết được, cũng nhất định mỉm cười.” Mộ Chính Thiện nhớ lại vong thê ôn nhu mỹ lệ, trong mắt đều là hoài niệm và thổn thức.
Hắn và La Thị thành thân ba năm, tình đầu ý hợp thập phần ân ái. Lại không nghĩ rằng La Thị hồng nhan bạc mệnh, sớm sinh một đôi nam nữ rồi mất. Hắn lúc ấy mới tái giá với Trương Thị.
Trương Thị xuất thân không cao, cha chỉ là một vị quan lục phẩm. La Thị là khuê nữ nhà quyền quý, Trương Thị ánh mắt hạn hẹp là khí độ thấp, tuy rằng biết chữ nhưng cũng là trung bình. Lòng Mộ Chính Thiện không khỏi tiếc nuối.
Nhưng mà, có ai nữ nhi con vợ cả gia đình lớn lại chịu làm kế thất?
Trương Thị thấy Mộ Chính Thiện chìm trong hồi ức, lòng đầy ghen tị.
Người sống và người ch.ết còn tranh đua gì? Ngay cả La Thị có khuyết điểm gì, sau khi ch.ết cũng sẽ tiêu tan thành mây khói. Ở lại trong trí nhớ Mộ Chính Thiện, vĩnh viễn là người mỹ lệ thanh tao lịch sự mười ngón tay không dính bụi.
Mà nàng, cho dù vất vả khổ cực hơn nữa, trong mắt trượng phu vĩnh viễn không hơn La Thị.
Nếu như Mộ Trường Hủ thực sự được làm thư đồng hoàng thái tôn, mẹ con ba người nàng liệu còn ngày lành?
Đáng trách là, nàng thực sự thúc thủ vô sách.