Chương 133: Ngờ vực vô căn cứ
Như thế nào có khả năng? Chuyện bí ẩn như vậy, hắn sao lại biết?
Mộ gia cao thấp, chỉ có một người Mộ Nguyên Xuân biết bí mật này. Tề vương mật thám cho dù lợi hại, cũng tuyệt đối không thể điều tr.a đến chuyện bí ẩn như vậy.
Mộ Niệm Xuân trong lòng có chút kinh hãi, rốt cuộc không thể duy trì bình tĩnh tự nhiên, gắt gao nhìn chằm chằm Tề vương: “Sao anh biết?”
Tề vương nhìn nàng đột nhiên biến sắc, tâm tình cũng không tính tuyệt vời, tựa tiếu phi tiếu đáp: “Tôi tùy tiện đoán, bất quá, nhìn phản ứng của em, hiển nhiên tôi đã đoán đúng rồi.”
Đoán được? Loại này nói lừa quỷ thôi!
Mộ Niệm Xuân nhìn thẳng Tề vương, ý đồ từ trong ánh mắt hắn phát hiện cái gì.
Nhưng là, đôi mắt hoa đào Tề vương lỗ mãng lại tùy ý như trước di động ý cười, căn bản không thể nhìn thấu.
Tề vương há mồm nói chuyện: “La Ngọc có cái gì tốt. Tính cách không thú vị, lại một lòng thích Mộ Nguyên Xuân, căn bản sẽ không nhìn em một cái. La gia cùng Mộ gia quan hệ lãnh đạm như vậy, kết thân khả năng bằng không. Cho nên, em cùng La Ngọc căn bản không thể nào. Vẫn là sớm quên hắn đi!”
Mộ Niệm Xuân ý nghĩ một mảnh lung tung, theo bản năng phản bác một câu: “Anh luôn miệng nói tôi cùng hắn không có khả năng, chẳng lẽ cùng anh có khả năng sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, liền hối hận.
Quả nhiên, Tề vương không buông tha tốt cơ hội như vậy, lập tức nói:“Đâu chỉ là có khả năng, quả thực chính là một đôi trời đất tạo nên. Phóng mắt toàn bộ kinh thành, còn có ai so được với tôi sự vĩ đại, xuất sắc? Có thể gả cho vị hôn phu như tôi, không chỉ có phong cảnh, hơn nữa sau này nhất định quá thư thái thông thuận. Em còn gì lo lắng do dự?”
Mộ Niệm Xuân rốt cục không thể nhịn làm thục nữ nữa, hung hăng nói: “Ai nói tôi muốn gả cho anh? Phiền toái anh đừng tự quyết định được không!”
Bài xích cùng kháng cự của nàng, lại một lần nữa rõ ràng không có lầm xuất hiện ở trước mắt.
Tề vương thu liễm ý cười, bình tĩnh nhìn Mộ Niệm Xuân: “Niệm Xuân, em sợ hãi cái gì?”
Hắn là ấu tử Hoàng thượng, là thân phận tôn quý Tề vương. Tuy rằng thanh danh không được tốt lắm, không ai phủ nhận hắn không được là một vị hôn phu như ý. Nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng liền đối hắn tràn ngập cảnh giác. Đạm mạc mà xa cách. Lễ phép lộ ra đề phòng. Hắn thổ lộ, hắn tình ý. Nàng e sợ không kịp.
Nàng sợ hãi hắn tiếp cận, rốt cuộc là vì cái gì?
Đôi mắt Tề vương, chợt biến đông lạnh lợi hại, giống như muốn tiến lên xem lòng của nàng nghĩ gì.
Mộ Niệm Xuân trong lòng chấn động, âm thầm hối hận không thôi. Nàng như thế nào có thể quên thiếu niên trước mắt này tinh minh lợi hại ra sao? Cho dù là một chút sơ sẩy, cũng không trốn được ánh mắt hắn.
Lý do nàng cự tuyệt, có vẻ yếu đuối lại buồn cười.
Lúc này Mộ Niệm Xuân, đã muốn bị buộc lui đến góc tường. Vẫn không thừa nhận, như trước ương ngạnh chống cự: “Anh nói đúng, là tôi sợ hãi. Tôi sợ hãi thân phận hoàng tử của anh, tôi sợ hãi anh dám cầu thánh chỉ tứ hôn, tôi sợ sự theo đuổi dai dẳng của anh.”
Một câu lại một câu sắc bén.
Không đợi Tề vương phản ứng, Mộ Niệm Xuân lại lạnh lùng nói: “Tôi thích La Ngọc hay Tử Kiều biểu ca, đều là chuyện của tôi, không quan hệ tới anh. Anh vì cái gì cật vấn tôi? Anh dựa vào cái gì cho là đúng, muốn kết hôn với tôi? Taôi chính là không muốn gả cho anh, không được sao?”
Tề vương lại không bị chọc giận. Như trước thật sâu dừng ở trước mặt nàng: “Niệm Xuân, em đừng nghĩ nói mấy câu này có thể khiến tôi tức giận bỏ đi!”
Mộ Niệm Xuân: “……”
Hắn liếc mắt một cái liền xem thấu dụng ý của nàng.
“Niệm Xuân, so với em tưởng tượng, tôi hiểu về em hơn nhiều.” Tề vương không còn bông đùa ngày thường. Giờ phút này hắn, xem ra thật sự nguy hiểm đáng sợ: “Tâm ý của tôi đối với em, so với em tưởng tượng, còn kiên quyết hơn nhiều!”
Trời xanh ban thưởng cho ta một sinh mệnh mới, có lẽ, vì làm cho ta khi thiếu niên khi gặp được nàng.
Cho nên, ta sẽ không tha cho nàng né tránh!
Mộ Niệm Xuân nhìn Tề vương kiên định lại bướng bỉnh, chỉ cảm thấy một trận vô lực.
Tâm ý của Tề vương là thật. Hắn muốn cưới nàng, cũng là thật. Nàng vọng tưởng dùng mấy câu nói liền đánh mất ý niệm trong đầu hắn. Hiển nhiên là không có khả năng.
Mộ Niệm Xuân miễn cưỡng tìm về thanh âm chính mình: “Anh đây là ỷ thế hϊế͙p͙ người! Anh rõ ràng biết tôi không thích anh, vì cái gì còn cố ép buộc?”
Tề vương im lặng một lát, thở dài: “Đả thương em trong lời nói, em liền suy nghĩ. Vì cái gì nói trực tiếp như vậy? Em cho là, tôi sẽ không bị thương sao?”
Mộ Niệm Xuân á khẩu, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nàng đã quen đối mặt là Tề vương hết sức lông bông tùy ý vô liêm sỉ, nhưng hắn lúc này, thần sắc ảm đạm, vẻ mặt bị thương. Gợi lên trong đáy lòng Mộ Niệm Xuân áy náy cực hiếm thấy.
Sau đó, nàng rất nhanh liền vì chính mình mềm long mà hối hận.
Tề vương ảm đạm duy trì trong nháy mắt, nhíu mày, đắc ý dào dạt nở nụ cười: “Nguyên lai em vẫn để ý tối.” Chẳng sợ chỉ có một chút điểm, cũng đủ để làm hắn phấn chấn.
Mộ Niệm Xuân: “……”
Cứ tiếp tục nói chuyện cùng hắn như thế, nàng chắc chắn sẽ thất thố!
Mộ Niệm Xuân quyết đoán ra quyết định, nhanh chóng xoay người, bước nhanh đi tới bên người Mộ Uyển Xuân.
Tề vương: “……”
Đây là kết cục đắc ý vênh váo! Vừa rồi tốt thời cơ như vậy, hắn như thế nào không thừa thắng xông lên, ngược lại lại tiện miệng trêu chọc nàng?
Tề vương trong lòng âm thầm ảo não, nhưng cũng vô kế khả thi.
Vừa rồi tránh được Mộ Uyển Xuân, cùng nàng nói trong chốc lát, đã là hành vi mặt dày vô cùng. Tiếp tục, sẽ không ổn. Hắn không cần lời đồn đãi, khi việc hôn nhân chưa định, cũng không nguyện tổn hại khuê dự Mộ Niệm Xuân.
……
Mộ Uyển Xuân nhìn như chuyên chú thưởng thức núi giả, kì thực luôn luôn lưu ý Tề vương cùng Mộ Niệm Xuân.
Bọn họ hai người rốt cuộc đang nói cái gì? Vì cái gì tứ muội thần sắc kích động như vậy? Còn có Tề vương, tựa hồ cũng khác ngày thường…… Không đợi cân nhắc xong, Mộ Niệm Xuân đã tiêu sái lại đây.
Mộ Uyển Xuân ngẩn ra, nói: “Hai người nói xong rồi?”
Mộ Niệm Xuân ngắn gọn ừ một tiếng, trên mặt không hề ý cười.
Giờ này khắc này, thật sự không tiện hỏi. Mộ Uyển Xuân đem lòng hiếu kỳ tạm thời kiềm chế đi xuống, mỉm cười nói: “Không còn sớm, chúng ta cũng nên gọi đại ca và mọi người trở về.”
Mộ Niệm Xuân lại ừ một tiếng.
Mộ Uyển Xuân ngắm gắt gao Mộ Niệm Xuân, trong lòng âm thầm cảm khái. Tề vương rốt cuộc nói gì đó, lại đem tứ muội luôn luôn bình tĩnh khí thành như vậy.
“Đại ca, chúng ta đi ra lâu như vậy, cũng nên trở về.” Tỷ muội Mộ Uyển Xuân đi đến bên người Mộ Trường Hủ, thấp giọng nhắc nhở.
Mộ Trường Hủ lên tiếng, do dự một lát, mới đi đến bên Chu Diễm Mộ Nguyên Xuân: “Điện hạ, chúng ta đi lâu như vậy, có phải hay không cần phải trở về?”
Chu Diễm lúc này mới thấy thời gian trôi qua lâu, có chút thẹn thùng cười cười.
Mộ Nguyên Xuân lúc này đã điều chỉnh lại cảm xúc, xuất hiện trước mắt mọi người, lại dịu dàng khả ái như xưa. Khẽ cười nói: “Điện hạ, hôm nay ngài tới gặp ta, lòng ta thật vui mừng. Bất quá, từ sau này, không thể mạo muội tới gặp ta nữa. Miễn cho Thái tử phi mất hứng.”
Chu Diễm cười đồng ý.. Trong lòng cao hứng thầm nghĩ, hôm nay đến La gia, thật sự quyết định sáng suốt. Nguyên Xuân không có chút oán hận, trái lại còn an ủi hắn không cần chú ý.
Nữ tử ôn nhu lương thiện thấu hiểu như thế, là bạn đời hắn.
Ánh mắt hắn, quả nhiên rất tốt!
Chu Diễm cảm thấy mỹ mãn tươi cười, La Ngọc xem ra tất nhiên là chói mắt. Bất quá, giây lát, hắn cũng đã điều chỉnh tâm tình. Như không có việc gì đi tới bên cạnh: “Yến hội hẳn là đã bắt đầu. Chúng ta tới đó thôi!”
Mọi người đều không ý kiến, theo La Ngọc cùng nhau rời đi.
Mọi người đều có tâm tư, không ai nói chuyện, không khí tất nhiên là có chút quái dị.
Mộ Niệm Xuân cùng Mộ Uyển Xuân sóng vai đồng hành, cố ý vô tình nương thân hình Mộ Uyển Xuân, tránh ánh mắt Tề vương. Trong đầu không ngừng hồi tưởng về lời Tề vương nói.
Người em thích chân chính, không phải La Ngọc sao……
So với em tưởng tượng, tôi hiểu về em hơn nhiều……
Tâm ý của tôi đối với em, so với em tưởng tượng, còn kiên quyết hơn nhiều……
Bọn họ nguyên bản chưa từng gặp qua nhau, nàng đối hắn hiểu biết cùng quen thuộc, là vì kiếp trước. Hắn đối của nàng hiểu biết lại là từ đâu mà đến? Tâm ý của hắn lại vì sao như thế kiên quyết?
Chẳng lẽ……
Mộ Niệm Xuân trong đầu chợt lóe mà ý niệm chấn kinh!
Nàng đột nhiên dừng cước bộ. Kinh ngạc nhìn thân ảnh Tề vương, trong đầu một mảnh lung tung. Nhưng mà, ý nghĩ kinh người kia càng ngày càng rõ ràng.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền đối nàng phá lệ lưu tâm. Sau lại, hắn liên tiếp đến thăm Mộ gia, luôn luôn cố ý vô tình tiếp cận nàng. Hà Hoa Yến, hắn tự mình hái hoa sen đưa đến tay nàng. Sau này, hắn ở Từ Vân am thổ lộ. Bị bắt làm cho chật vật như vậy, như trước không thay đổi ước nguyện ban đầu……
Nàng chỉ là một cái cô gái khuê các chưa trưởng thành, không tính đặc biệt mỹ mạo, trừ bỏ trù nghệ cũng không đặc biệt hơn người. Rốt cuộc là làm sao hấp dẫn Tề vương? Vấn đề này, vẫn làm nàng hoang mang khó hiểu.
Mà hiện tại, này hết thảy rốt cục có đáp án.
Tề vương cùng nàng giống nhau, mang theo trí nhớ kiếp trước trọng sinh.
Cho nên, Tề vương có rất nhiều hành vi cùng kiếp trước có vi diệu bất đồng.
Cho nên, hắn đối nàng phá lệ chú ý, nhất định là vì thế!
……
“Tứ muội, sao lại dừng lại không đi?” Mộ Uyển Xuân nghi hoặc nhìn Mộ Niệm Xuân một cái.
Mộ Uyển Xuân nói, nhất thời rước lấy mọi người chú mục.
Ánh mắt Tề vương, nhanh chóng dừng ở trên mặt Mộ Niệm Xuân. Mặt nàng như không có huyết sắc, dị thường tái nhợt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Nàng nghĩ tới cái gì? Vì cái gì khiếp sợ thất thố như thế?
Một khắc này, Tề vương giống như cũng nghĩ đến cái gì, mâu quang bỗng nhiên tối sầm lại.
Bốn mắt đối diện, cơ hồ là nháy mắt hiểu rõ đăm chiêu trong lòng lẫn nhau.
Hai người trong lòng đều hung hăng chấn động. Nhưng mà, giờ này khắc này, hai người lại không có cơ hội một chỗ nói chuyện với nhau. Chỉ có thể cường tự áp chế trong lòng cuồn cuộn không thôi.
Nhất định phải tìm một cơ hội, thân thiết “Câu thông” Một phen.
Hai người trong lòng không hẹn mà cùng xẹt qua cùng ý niệm trong đầu.
……
ps: Hai người đều đoán được thân phận chân thật đối phương