Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:
Mr.Downer
Lúc Hạ Nhất Dương nghe thấy tin tức về Thẩm Lạc, là tại họp mặt bạn học cũ khoá 00 của khoa tài chính đại học LWP.
Mười mấy người trong phòng hát karaoke, micro trên tay Hầu Diễm, Hạ Nhất Dương đang uống rượu, có người tới khoác vai anh, kề sát mặt nói chuyện.
“Cậu biết chuyện Thẩm Lạc trở về chưa?”
Động tác giơ bình rượu của Hạ Nhất Dương dừng một chút: “Khi nào?”
“Cuối tuần trước, Hầu Diễm có mời cậu ta, nhưng cậu ta bảo là đang chỉnh lại giờ giấc, hẹn lần sau.”
Hạ Nhất Dương nhìn về phía Hầu Diễm, tuy nói đều là người sắp hơn ba mươi lăm, nhưng so với một đám bạn học nam vừa đến tuổi trung niên liền đầu hói bụng bia, Hầu Diễm bảo dưỡng hoàn toàn giống như một cô gái trẻ tầm chừng hai mươi có da dẻ mịn màng, vừa sành điệu vừa biết trang điểm.
“Hạ Nhất Dương!” Hầu Diễm gọi anh, “Đừng uống rượu nữa, đến đây hát!”
Hạ Nhất Dương cầm mic, chọn bài “
”, nhưng cũng không vội hát: “Thẩm Lạc trở về rồi?” Anh hỏi Hầu Diễm.
“Tôi không nói với cậu à?” Hầu Diễm hát có hơi high, đứng nghiêng nghiêng ngả ngả, suýt chút nữa té vào người Hạ Nhất Dương, “Tôi nói cho cậu biết.” Cô đưa tay, nhè nhẹ vỗ mặt Hạ Nhất Dương, “Lần sau họp mặt ấy, cậu không còn là tên đẹp trai nhất trong chúng ta rồi, Thẩm Lạc bây giờ già có mùi vị gì đây.”
Hạ Nhất Dương cười: “Mùi vị gì, vị thịt khô?”
Hầu Diễm bó tay nói: “Nhiều năm qua như vậy, cậu vẫn còn thích cạnh tranh với cậu ta à.”
Những lời này cũng không khó hiểu, bốn năm đại học, toàn khoa đều biết lớp A có hai người như vậy, dùng một câu khá sến rện buồn nôn lúc đó để hình dung chính là, một như thời gian kinh diễm, một như năm tháng ôn nhu.
Ám chỉ Hạ Nhất Dương cùng Thẩm Lạc.
Nhưng thực ra Hạ Nhất Dương thấy rất phiền, từ nhỏ anh biết mình trông đẹp, đẹp đẽ này không tồn tại trong miệng hoặc trong mắt người khác, anh mỗi ngày nhìn gương liền biết.
Anh thật sự rất đẹp, cũng không bận tâm so sánh với người khác.
Đáng tiếc, ngoại trừ Thẩm Lạc.
Sau khi hát xong Ông hoàng nhạc K, Hạ Nhất Dương cởi vài cái nút cổ áo, ngân hàng vừa mới qua khai môn hồng*, anh trực tiếp chạy từ chi nhánh bên đó sang viên khu bên này để tham gia họp mặt, không kịp thay âu phục, Hầu Diễm ngồi bên cạnh anh, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện.
*Nghĩa đen là khởi đầu thuận lợi khi bắt đầu công việc vào đầu năm mới. Trong ngành ngân hàng hoặc bất cứ ngành nghề nào khác ở Trung Quốc, khai môn hồng là một thuật ngữ để chỉ các chuẩn bị, hoạt động, chính sách marketing được thực hiện vào đầu năm để đạt được các chỉ tiêu đề ra của năm mới.
“Tôi vốn còn định mời Bạch Phương” Hầu Diễm cầm chai bia uống một hớp, “Đứa thứ hai cậu ấy sinh vẫn là con gái, một đôi bé gái, tốt đấy chứ.”
Hạ Nhất Dương lời ít mà ý nhiều: “Tốt.”
Hầu Diễm châm chọc anh: “Không có suy nghĩ gì sao?”
Hạ Nhất Dương: “Người ấy đã là vợ người ta, tôi còn có thể có suy nghĩ gì?”
Khi đó Bạch Phương là cô gái đẹp nhất khoa, cô thật xinh đẹp, cả người tựa như một đoá hoa, đi đến đâu cũng thơm ngát, Hạ Nhất Dương rất thích cô, nhưng cũng chỉ là thích, mãi cho tới khi nghe nói Thẩm Lạc theo đuổi cô thật lâu.
Hầu Diễm thở dài: “Lúc đó không phải hai người các cậu ầm ĩ rất dữ bởi vì cổ sao?”
Hạ Nhất Dương không biết bản thân đã giải thích bao nhiêu lần: “Là cậu ta làm ầm lên, không phải tôi.”
Hầu Diễm chê cười nói: “Ai tin chứ.”
Hạ Nhất Dương lại bắt đầu thấy phiền, nét mặt anh ra vẻ cô tin hay không thì tuỳ, ngậm miệng uống rượu.
Hầu Diễm lại nói: “Dù sao cậu ấy cũng trở về rồi, lần sau gặp mặt thì tiêu tan hiềm khích lúc trước đi?”
Hạ Nhất Dương lạnh lùng nói: “Tôi không có hiềm khích lúc trước gì với cậu ta, tiêu tan cái rắm.”
Họp mặt đến hơn mười giờ mới giải tán, Hạ Nhất Dương một thân sặc mùi rượu kêu xe trở về nhà mình, lúc tắm rửa xong đi ra, anh đã sắp mệt phờ, nằm trên giường nửa ngày mới bò dậy bật máy tính.
Đầu tiên là trả lời một chút thư từ trong công việc, khai môn hồng ròng rã suốt ba tháng, khiến anh không được tan tầm trước mười giờ, chỉ tiêu cái gì đó đều để Thái Thái chỉnh lý, làm xong đưa anh xem, bởi vì ban ngày không có thời gian, những việc chỉ cần xem qua email như thế này đều phải dời đến buổi tối.
Trả lời xong toàn bộ thì cũng đã qua một giờ khuya, Hạ Nhất Dương xoa mặt, do dự một chút vẫn trèo tường* lướt INS.
*Vì Trung Quốc chặn các mạng xã hội nước ngoài như Facebook, Instagram nên phải dùng các phần mềm VPN vượt tường lửa để vào các trang này.
Anh không bật đèn, ánh sáng xanh dịu của laptop hắt lên mặt anh, đăng nhập tài khoản, gõ mật mã, đầu trang chính là một tấm ảnh chụp mây trời do Thẩm Lạc đăng lên.
Hạ Nhất Dương một tay che miệng, im lặng một lát, sau đó nhấp phải lưu lại tấm ảnh này.
Người like bức hình này của Thẩm Lạc không ít, Hạ Nhất Dương bất động thanh sắc quét một vòng các tài khoản, sau đó nhấp vào xem vài cái tên lạ.
Không có gì đẹp, nữ cũng không đủ xinh.
Hạ Nhất Dương lui ra, sau đó mở danh sách theo dõi, bắt đầu xem những người khác.
Bạn gái trước của Thẩm Lạc, bạn gái trước trước đó, bạn gái trước trước đó nữa, rồi tới bạn gái ám muội trước đây, bạn gái ám muội trước trước đây, đến bạn gái ám muội của trước trước trước đây, hôm nay bạn gái Hàn Quốc thứ nhất của Thẩm Lạc đăng một ảnh tự chụp, Hạ Nhất Dương nhìn một vòng các tài khoản đã bấm like phía dưới.
Ừ, Thẩm Lạc không có like.
Anh tiếp tục lướt lên trên, hình như tháng trước đối phương vừa có bạn trai mới.
A, tấm này Thẩm Lạc có like.
Hạ Nhất Dương bĩu môi, anh nhìn xuống tấm ảnh đôi tình nhân này chụp chung, vẫn thấy Thẩm Lạc đẹp trai hơn.
Cũng không biết nhìn trong bao lâu, cho đến khi chuông báo điện thoại vang lên, Hạ Nhất Dương mới phát hiện chính mình hoá ra đã nhìn nguyên một đêm.
Anh thở dài một hơi, rốt cuộc vô cùng thoả mãn thoát khỏi INS.
Trước lúc ngủ, đầy đầu Hạ Nhất Dương chỉ có một câu.
Duyệt tấu chương hoàn tất, hậu cung đặc biệt ngoan, bổn cung rốt cuộc có thể an tâm.
Thói quen rình coi INS bạn gái cũ của Thẩm Lạc, Hạ Nhất Dương không biết bản thân đã dưỡng thành từ khi nào, thực ra lúc đầu anh chỉ tính đăng kí một tài khoản nhỏ, ngẫu nhiên nhìn INS của Thẩm Lạc, thời đại học Thẩm Lạc đã bắt đầu thích chụp ảnh, sau khi hắn xuất ngoại, trên INS cũng chia sẻ hầu hết là ảnh chụp, về phần tại sao lại chơi INS, Hạ Nhất Dương đoán là do ảnh hưởng từ bạn gái người Hàn mà hắn từng quen.
Thẩm Lạc đi học tại nước Mĩ, thế nên hắn đăng tải những bức ảnh từ đường hoa San Francisco đến cầu Cổng Vàng, từ cung đường 17 dặm đến Big Sur. Những bức ảnh đó hắn chụp rất đẹp, nhưng cũng rất xa xôi, Hạ Nhất Dương lưu giữ những bức ảnh kia, tựa như chính mình có thể gần Thẩm Lạc hơn một chút.
Sau đó, số người like ảnh dần dần tăng lên, ban đầu Hạ Nhất Dương chỉ tò mò nhấp vào xem là ai với ai, nhưng rồi anh phát hiện những người tương tác với Thẩm Lạc kỳ thực vẫn chiếm số ít.
Dường như hắn chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ nữ, tài khoản INS hắn quan tâm đều là một sắc đại mỹ nhân, không có tiêu chuẩn thống nhất, nhưng nhìn thoáng qua đầu tiên sẽ cảm thấy thật xinh đẹp.
Những bạn gái cũ bị Hạ Nhất Dương để ý là vì thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ảnh chụp chung với Thẩm Lạc.
Còn INS của Thẩm Lạc thì sao… Hắn không chụp người, ngay cả ảnh tự chụp mình cũng không có.
Ngày hôm sau Hạ Nhất Dương thức dậy, mơ mơ màng màng lướt album ảnh trong điện thoại, theo thói quen kéo xuống dưới đáy, nhìn một bức hình chỉ có đơn độc Thẩm Lạc, do bạn gái trước của hắn chụp, hiếm thấy rõ ràng được chính diện, mái tóc cạo kiểu bản tấc*, bởi vì mi cốt sâu sắc, tôn lên đôi mắt nội hàm kiêu ngạo.
*Một kiểu tóc của nam như trong hình.
Lúc ấy, bạn gái cũ của hắn còn ghi là MY LOVE, phía sau quê mùa bỏ thêm một trái tim.
Hạ Nhất Dương nghĩ thầm, hiện nay tim tủng hết thời rồi, bây giờ phổ biến là đánh CALL*.
*Một slang mạng bên Trung, nghĩa là bày tỏ sự yêu thích ủng hộ nhiệt tình với ai đó.
Sau khi ngân hàng kết thúc khai môn hồng, tất cả được thoải mái trải qua hai ngày nghỉ, ngay cả không động tới vòng bạn bè trong ba tháng như Thái Thái đến sáng nay cũng cập nhật một bức ảnh mình đi làm móng, ngón tay của cô gái trẻ vừa trắng trẻo vừa thon dài, sơn màu đỏ mọng, đặc biệt có hơi thở của mùa xuân.
Hạ Nhất Dương tiện tay like cho cô một cái, anh cầm chìa khoá xe, chuẩn bị đi tắm rửa cho vợ bé của mình.
Kết quả vợ bé còn chưa được rửa sạch, điện thoại của Hầu Diễm đã tới.
“Hôm nay cậu rảnh không?” Cô hỏi.
Hạ Nhất Dương: “Không phải hôm qua vừa mới gặp?”
Hầu Diễm: “Ngày hôm nay hẹn với Thẩm Lạc, ba chúng ta ăn một bữa cơm chứ?”
Hạ Nhất Dương không một chút suy nghĩ ngay lập tức cự tuyệt: “Không muốn.”
Hầu Diễm: “Tại sao không muốn?”
Hạ Nhất Dương: “Không muốn chính là không muốn.”
“Ôi dào.” Hầu Diễm mất hứng, “Cậu ngạo kiều cái gì?”
“Tôi đã nói cậu ấy sẽ không đồng ý đâu.” Hầu Diễm mới vừa cúp điện thoại, người đàn ông đối diện cô liền bình tĩnh nói.
Hầu Diễm trợn tròn mắt: “Cậu hiểu cậu ta ghê nhỉ.”
Thẩm Lạc không nói chuyện, hắn cuốn tay áo đến khuỷu tay, chọn vài miếng thịt dê bỏ vào trong nồi lẩu nhúng.
Hầu Diễm lấy bật lửa ra khỏi ví: “Không ngại chứ?”
Thẩm Lạc lạnh nhạt nói: “Cứ tự nhiên.”
Hầu Diễm châm điếu thuốc: “Quyết định được công việc rồi?”
“Trước khi trở về đã quyết định.” Thẩm Lạc gắp thịt dê ra, hắn liếc mắt nhìn Hầu Diễm, “Cậu không nói cho cậu ấy biết?”
Hầu Diễm lười biếng đáp: “Cậu ta không hỏi, rốt cuộc cậu với cậu ta có liên lạc với nhau không?”
Thẩm Lạc: “Cậu ấy không liên lạc với tôi.”
Hầu Diễm nhả ra một vòng khói thuốc: “Đúng rồi, Bạch Phương lại sinh con gái.”
Thẩm Lạc gật đầu: “Tốt.”
Hầu Diễm sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười.
Thẩm Lạc không hiểu ra sao nhìn cô.
“Hạ Nhất Dương cũng nói như thế.” Hầu Diễm kẹp điếu thuốc, đầu ngón tay gõ một bên thái dương, “Cậu ấy cũng nói tốt.”
Sáng sớm thứ hai, chi nhánh nội thành của ngân hàng SZ phân phát bảng chấm công cho khai môn hồng, Hạ Nhất Dương làm giám đốc quản lý tài chính, nhìn thấy nét mặt Thái Thái liền biết mình phải móc tiền túi ra.
“Lần này mà không đi ăn
là em không đồng ý đâu đó.” Thái Thái vẫy móng tay mới tô đỏ mọng của mình.
Hạ Nhất Dương pha cho mình một tách trà: “Người ta quảng cáo rằng nếu yêu cô ấy thì mang cô ấy đi ăn beefsteak Đài Tố, anh có yêu em sao?”
Vẻ mặt của Thái Thái khoa trương hỏi lại: “Anh không yêu em hả?!”
Hạ Nhất Dương suy tư một giây, thoả hiệp nói: “Thôi được rồi, anh yêu em, đi đặt đi.”
Thái Thái cười toe toét, cô vừa gọi đặt món, vừa nói chuyện khác: “Mấy ngày nữa ngân giám* sẽ tới kiểm tra, anh biết không?”
*Uỷ ban giám sát ngân hàng Trung Quốc.
Hạ Nhất Dương tính thời gian cũng sắp gần kề: “Trần hành trưởng* nói như thế nào?”
*Là tổng giám đốc quản lý một ngân hàng chi nhánh.
Thái Thái: “Nghe nói lần này có một vị lãnh đạo nào đó do bên trên điều xuống, không biết quy củ ra sao, dù gì chúng ta không làm sai là được.”
“Ăn beefsteak xong rồi lại vất vả.” Hạ Nhất Dương chỉ cặp văn kiện, “Tuần này kiểm tr.a một lần mọi hợp đồng cho vay cùng thẩm định tín dụng.”
Thái Thái: “Còn gì nữa không?”
Hạ Nhất Dương nói đùa: “Còn lại thì, phải xem ngân giám ba ba mới tới có muốn ăn một tên tiểu bạch kiểm như anh không.”
*Chú thích:
1.
Đường hoa
: Lombard Street là một đường phố đông-tây ở San Francisco, California, Hoa Kỳ. Đường phố này nổi tiếng vì có đường phố dốc, ngoằn ngoèo có trồng hoa đẹp.
2.
Cầu Cổng Vàng
: Golden Gate Bridge hay Kim Môn kiều là một cây cầu treo nối liền Cổng Vàng, cửa ngõ vào của vịnh San Francisco và Thái Bình Dương.
3.
Cung đường 17 dặm
: 17-Mile Drive là con đường dài 17 dặm ở tiểu bang California chạy dọc theo bờ biển Thái Bình Dương, có nhiều cảnh đẹp được xếp vào loại ‘scenic road’.
4.
Big Sur
: Là khu vực dân cư thưa thớt bên đường bờ biển Central Coast, bang California, nơi có những dãy núi băng Santa Lucia.