Chương 10
*Edit:* Mr.Downer
Trước khi chuẩn bị rời đi, Hạ Nhất Dương rốt cuộc có thể mặc quần áo vào, Thẩm Lạc vô cùng săn sóc giúp anh cài nút.
Quá trình này rất ôn hoà, hai người vẫn duy trì khoảng cách an toàn, động tác của Thẩm Lạc vẫn nho nhã lễ độ, ngay cả một điểm ám muội cũng chưa đến mức.
“Trở về phải cẩn thận một chút.” Thẩm Lạc rũ mắt nhìn nút cổ áo trên cùng đã được cài kỹ của đối phương.
Chiếc áo Hạ Nhất Dương đang mặc có chút thiên về áo cao cổ, cài hết toàn bộ nút như thế sẽ có cảm giác như bị bóp cổ.
“Những bức ảnh kia…”
Thẩm Lạc lại cười: “Mấy bữa nửa rửa xong tôi sẽ cất kỹ, cậu thật sự không cần lo lắng…”
Hạ Nhất Dương giải thích: “Tôi không phải lo lắng chuyện ảnh diễm chiếu gì đó…”
Thẩm Lạc lẳng lặng nhìn anh, Hạ Nhất Dương liền không thể nói nên lời, cuối cùng anh chỉ có thể lẩm bẩm một câu “Thôi” giống như bỏ cuộc, kéo một bên cổ áo bị cái nút cài thắt chặt, ra khỏi nhà của Thẩm Lạc.
Kết quả sau khi về đến nhà, anh càng nghĩ lại càng cảm thấy nghẹn khuất, Hạ Nhất Dương ngồi trên giường của mình nửa ngày, trong lòng vẫn có chút buồn bã.
Anh hiểu rõ tâm tư của mình đối với Thẩm Lạc, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, đối phương muốn cái gì anh đều cam lòng thoả mãn, thế nhưng nửa ngày loả thể cho hắn chụp ảnh, bảo anh hoàn toàn không cảm thấy khuất nhục, đương nhiên là không có khả năng.
Chủ yếu anh vẫn không hiểu rõ tâm tư của Thẩm Lạc.
Hạ Nhất Dương không trì độn đến mức không hiểu tình ý, thời điểm Thẩm Lạc khẩu giao cho anh, anh nghĩ rằng phải chăng đối phương cũng có chút thích mình, nhưng khi hắn muốn anh không mặc quần áo để chụp ảnh, Hạ Nhất Dương lại cảm thấy có phải Thẩm Lạc chỉ là thích bắt nạt anh.
Người sắp sửa bốn mươi, yêu thích vui đùa một chút không phải không được, nhưng Hạ Nhất Dương kỳ thực rất sợ.
Tình cảm của anh sâu nặng như vậy, không muốn bị phụ lòng.
Nhưng lại sợ đối phương cảm thấy anh chơi không nổi, ngay cả thích cũng sẽ không thích.
Xoắn xuýt nửa ngày, Hạ Nhất Dương xem như tự mình điều chỉnh xong, anh nghĩ nếu đối phương có ý kia, có phải anh cũng nên chủ động một chút, bèn gửi tin nhắn cho Thẩm Lạc.
“Cậu có muốn ngày mai cùng nhau ăn cơm không?” Hạ Nhất Dương kèm theo một biểu cảm Pikachu làm mặt dễ thương ở sau.
Chưa tới một lúc, Thẩm Lạc đã trả lời anh: “Ngày mai tôi về nhà ăn cơm.”
Hạ Nhất Dương vừa bị cự tuyệt liền không khống chế được căng thẳng, trong lòng run rẩy không biết làm sao đáp lời, dù sao cũng rất thương tâm, cảm giác mình hơi làm chuyện thừa.
Thẩm Lạc lại hỏi: “Biểu cảm của cậu lấy ở đâu thế?”
Hạ Nhất Dương: “Mấy cô gái trong nhóm của ngân hàng gửi, tôi liền lưu lại.”
Thẩm Lạc nói: “Thật đáng yêu.”
Hạ Nhất Dương lại gửi thêm mấy cái: “Pikachu mà, dĩ nhiên đáng yêu.”
“Tôi không nói Pikachu.” Thẩm Lạc hồi phục nói, “Tôi nói cậu.”
Sau khi bước vào cuối thu, phía nam tiểu thành cũng rất ít mưa, Thẩm Lạc hiếm thấy chạy chiếc xe bán tải kia của hắn, bảo vệ Ngự Viên lúc cho hắn đi qua cổng cũng không nhịn được mà nhìn mấy lần.
Sau khi Trương Ngưng cùng Thẩm Tòng Sơn về hưu liền chuyển tới Tương Thành, có thể nói là một nam một bắc cùng Viên khu, cách nhau vô cùng xa, Thẩm Lạc lái xe bốn mươi phút mới đến nơi, tắt máy ngồi trong xe một lát.
Bên ngoài trời mưa dần dần nổi lên, Thẩm Lạc còn chưa muốn đi ra, hắn không mang thuốc lá điện tử, cơn thèm đến cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cuối cùng vẫn là Trương Ngưng gửi tin nhắn cho hắn: “Mẹ thấy xe của con rồi, con đâu.”
Thẩm Lạc trả lời: “Sẽ lên ngay.”
Trương Ngưng mở rộng cửa chờ hắn, sau khi tiến vào, Thẩm Lạc trước tiên cởi áo khoác ẩm ướt, cởi giày để ngoài cửa, Trương Ngưng cầm dép lê lại đây, muốn khom lưng đặt xuống bên cạnh chân của hắn.
“Để con.” Thẩm Lạc không để cho bà thật sự cúi người xuống, hắn cầm dép tự mình mang vào, thuận miệng hỏi: “Ba đâu?”
Trương Ngưng chà xát tay, bà xem ra có chút sốt sắng: “Ở trong thư phòng đấy.”
Thẩm Lạc “Vâng” một tiếng.
Trương Ngưng: “Có muốn uống chút gì không?” Bà bổ sung, “Mẹ nấu chè đậu đỏ.”
Thẩm Lạc: “Vậy thì chè đậu đỏ đi.”
Trương Ngưng tựa hồ rất vui vẻ, xoay người đi vào nhà bếp múc chè cho hắn.
Thẩm Lạc nhìn quanh một vòng phòng khách, phát hiện mọi thứ dường như không thay đổi bao nhiêu so với trong trí nhớ khi hắn rời đi lúc trước.
Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, Thẩm Lạc vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thẩm Tòng Sơn đứng ở cửa thư phòng nhìn mình.
Im lặng một lúc lâu, Thẩm Tòng Sơn mới chậm rãi nói: “Đã trở về.”
Thẩm Lạc vẫn không mặn không nhạt “Vâng” một tiếng.
Trương Ngưng vừa bưng chè đậu đỏ đến, Thẩm Lạc đưa tay tiếp nhận, nói một tiếng “Cảm ơn”.
Không nói cảm ơn tốt hơn, nói cảm ơn xong, vẻ mặt Trương Ngưng lại khó chịu lên.
Thẩm Lạc cúi đầu uống chè, Thẩm Tòng Sơn đã xuống lầu, hai lão nhân ở một bên nhìn hắn uống, mới uống được mấy ngụm, Thẩm Lạc cũng có chút uống không trôi.
Trương Ngưng che giấu như lau mặt, thấp giọng nói: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Thẩm Tòng Sơn đồng ý một tiếng, tiến vào nhà bếp giúp nàng bưng thức ăn, Thẩm Lạc ngồi yên không nhúc nhích, chờ người đi rồi, hắn mới uống hết bát canh đậu đỏ.
Lúc ăn cơm vẫn có chút lúng túng.
Thẩm Lạc không muốn nói nhiều, cha mẹ cũng không thể ép hắn, ba người dùng cơm, tần suất gắp đồ ăn cũng ít, cuối cùng vẫn là Thẩm Tòng Sơn nhịn không được mở miệng trước tiên: “Công tác… Thế nào?”
Thẩm Lạc múc bát canh: “Rất tốt, rất thoải mái.”
Hắn vốn làm chuyên gia phân tích liên quan tới thị trường chứng khoáng tại Mỹ, có thể nói hoàn toàn liều mạng làm việc, mỗi ngày bảy giờ sáng đến trụ sở công ty, sau đó quan sát cùng lúc bốn máy tính từ khai trương đến ngừng kinh doanh, làm nghề này của hắn, có không ít tóc tràn ngập nguy cơ rụng xuống, may là Thẩm Lạc không nối gót theo rập khuôn này.
Cho nên trước khi về nước Thẩm Lạc đã suy nghĩ rất kỹ, hắn muốn tìm một công việc thoải mái, tốt nhất giống như dưỡng lão vậy.
“Biệt thự con mua lúc trước, sao ba mẹ không ở?” Cơm nước xong, Thẩm Lạc mới nghĩ đến, hỏi Trương Ngưng.
Trương Ngưng: “Nhà lớn như vậy, chỉ có hai người chúng ta ở làm gì, giúp con cho thuê đi.”
Thẩm Lạc nhíu mi: “Ba mẹ thiếu tiền?”
Thẩm Tòng Sơn khụ một tiếng, thả nhiên nói: “Chủ ý của ba, giúp con tích góp nhiều thêm chút tiền, dưỡng già.”
“……” Thẩm Lạc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trương Ngưng nhìn hắn, tha thiết nói: “Ở lại thêm một lát được chứ? Bên ngoài trời còn đang đổ mưa.”
Thẩm Lạc nhìn thoáng qua phía ngoài, quả nhiên mưa vẫn còn rơi xuống.
Vì thế ba người liền ngồi im lặng trong phòng khách, cũng không biết nói chuyện gì.
“Thằng, thằng bé họ Hạ kia.” Trương Ngưng đột nhiên hỏi, “Kết hôn chưa?”
Thẩm Lạc nhìn bà một cái: “Chưa.”
Trương Ngưng “Ồ” một tiếng, bà tựa như có hơi thất lạc vừa có chút vui mừng, vẻ mặt phức tạp nói: “Còn chưa kết hôn à…”
Thẩm Lạc cười: “Vâng, con có liên lạc với cậu ấy.”
Nét mặt của Thẩm Tòng Sơn không phải rất vui vẻ, nhưng ông cũng không nói gì, khoanh tay ngồi trên sô pha.
Trương Ngưng hiển nhiên có chút luống cuống tay chân: “Như, như vậy… Như vậy cũng tốt, con, hai đứa liên lạc giữ cảm tình…… Ừ……”
“Cảm tình của tụi con rất tốt.” Thẩm Lạc bình tĩnh nói, “Lần sau rảnh rỗi con dẫn cậu ấy về dùng cơm.”
“…”
Thẩm Lạc vẫn không đợi được mưa tạnh đã đi, Trương Ngưng đưa tiễn hắn đến dưới lầu. Thời điểm Thẩm Lạc chuẩn bị bung dù, Trương Ngưng đột nhiên kéo hắn lại.
“Mẹ…” Trương Ngưng đứt quãng nói, bà có chút nghẹn ngào, “Mẹ có đọc sách, xem rất nhiều, cũng hiểu…… Mẹ ủng hộ con, thật sự, con đừng, đừng trốn tránh mẹ…”
Thẩm Lạc không nói gì, hắn cúi đầu nhìn mẹ của mình.
Bà thật sự lớn tuổi rồi, lưng cũng còng, hắn rời đi chỉ có mười lăm năm, thế nhưng bà gần như già đi gấp đôi.
Thẩm Lạc đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm đối phương.
Trương Ngưng khóc, toàn bộ vai đều run lên, lặp lại những câu kia vài lần.
“Con không trách mẹ.” Thẩm Lạc thấp giọng nói, “Cám ơn, mẹ.”
Năm đó, Trương Ngưng là người đầu tiên phát hiện tình cảm bí mật không thể cho ai biết của Thẩm Lạc.
Khi đang thu dọn căn phòng của đứa con trai học đại học hiếm thấy mới trở về nhà trong hai ngày nghỉ, bà đụng rớt máy ảnh Thẩm Lạc, bên trong có một xấp ảnh chụp vừa mới rửa, tất cả đều là khuôn mặt đang ngủ của một cậu con trai xa lạ.
Trương Ngưng không ngốc, vào những năm đồng tính luyến ái cơ bản sẽ không có ai đề cập, bà liền ý thức được con trai của chính mình không bình thường.
Lúc Thẩm Lạc trở về tối hôm đó, Thẩm Tòng Sơn suýt chút nữa đánh ch.ết hắn.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ nhất Thẩm Lạc chịu đòn.
Hắn cũng không phải là bé ngoan trên mặt ý nghĩa truyền thống, nhưng kết quả học tập xuất sắc cũng đủ để bù đắp.
Thẩm Tòng Sơn nói, mày sửa tao liền để cho mày tiếp tục đi học, bằng không mày cũng không cần học hành, mày không phải là đến trường, mày chính là đi làm đàn ông, ghê tởm hay không?!
Thẩm Lạc không nói lời nào, cũng không đáp ứng, đây là cách hắn hay dùng, trước đây bị dạy dỗ cũng vậy, không nhận sai cũng không sửa đổi, sau đó làm theo ý mình như thường.
Ngày hôm sau, Thẩm Tòng Sơn quả nhiên không để hắn đến trường, hai vợ chồng xin nghỉ làm một bữa, suốt đêm dẫn con trai lên tỉnh, rất lâu về sau Thẩm Lạc mới biết được, hoá ra chính mình bị đưa đến một nơi gọi là trung tâm uốn nắn tinh thần.
Trương Ngưng ngồi cùng hắn bên ngoài hành lang, Thẩm Lạc nói chuyện cùng bác sĩ mặc blouse trắng ở trong.
Âm thanh mơ mơ hồ hồ truyền đến.
“Bệnh này có thể trị, giao cho chúng tôi là được.”
“……”
“Không cần bao lâu, nửa năm là đủ.”
“…”
“Rất nhiều người được chúng tôi trị tốt hơn rất nhiều, bây giờ không phải đều kết hôn sao.”
Thẩm Tòng Sơn đi ra từ bên trong, đưa tay nắm lấy Thẩm Lạc, hắn giãy dụa, kéo phải da thịt bị đánh tàn nhẫn tối hôm, đau “Tê” một tiếng.
Trương Ngưng nôn nóng hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
Thẩm Tòng Sơn bực mình nói: “Giao cho bọn họ là được.”
Gã đàn ông mặc blouse trắng đánh giá Thẩm Lạc một vòng, giọng nói không thể nào gọi là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, cười hỏi: “Cậu tên gì?”
Thẩm Lạc không mở miệng, Thẩm Tòng Sơn không nói hai lời, một bàn tay tát đến.
“Ai ai.” Gã blouse trắng cười giả tạo, “Đừng đánh đừng đánh, bạo lực không giải quyết được vấn đề, giao cho tôi đi.”
Thẩm Tòng Sơn kéo Trương Ngưng đi ra ngoài, trước khi đi hung ác nói: “Mày không trị hết, tao coi như mày đã ch.ết!”
Gã blouse trắng lại ai ai vài tiếng, tựa hồ cũng rất không đành lòng, ngồi đối diện Thẩm Lạc nói: “Cậu xem cậu chọc giận cha mình nổi giận bao nhiêu kìa, cần gì phải làm vậy chứ, đúng không?”
“Bác sĩ.” Thẩm Lạc ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đều bị sưng, rõ ràng bầm tím vô cùng thê thảm.
Hắn nhếch khoé miệng, tựa như cười khẩy, chậm rãi nói: “Ông cũng đừng trị tôi, cũng coi như tôi đã ch.ết đi.”
Sau đó, Thẩm Lạc mới phát hiện hắn nói những lời này thật sự quá sớm.
Hắn không ch.ết được, phải nói là, gần như sống không bằng ch.ết.
Bởi vì hai mươi tuổi hoàn toàn đã là người trưởng thành, đặc biệt không dễ dàng quản thúc, lại thêm tính cách của Thẩm Lạc không phải dễ bị quản, viện trưởng blouse trắng của sở uốn nắn kia phải phái bốn người đàn ông theo dõi hắn cả ngày.
Từ một giờ đến năm giờ buổi chiều sẽ có một quãng thời gian uốn nắn đặc thù, bốn người sẽ thay phiên hỏi hắn có còn thích con trai hay không.
Hắn nói thích hoặc không trả lời thì ngay lập tức sẽ bị điện giật.
Thẩm Lạc không biết đã bị hỏi bao nhiêu lần, hắn không hề mở miệng trong suốt quá trình, cho tới khi bị điện giật đến không thể khống chế* hoặc ngất đi mới thôi.
*Nghĩa là bị mất khả năng kiểm soát việc tiểu tiện.
Ai cũng không nghĩ rằng Thẩm Lạc có thể chịu đựng được lâu như vậy.
Ở trong sở uốn nắn này, tất cả đều là dê con nghe lời, chỉ trừ riêng mình hắn.
Không tham gia tập thể dục, không đi nghe phát biểu, không ăn cơm, gã blouse trắng lại không thể giật điện Thẩm Lạc từ sáng đến tối, bởi vì sau này, hắn rõ ràng đã có dấu hiệu mất nước.
Hai tháng sau Trương Ngưng được mời đến thăm, cách song sắt ký túc xá, bà gọi con trai của chính mình.
Thẩm Lạc gầy gò tiều tuỵ giống như một bộ xương khô, ngồi xổm trước mặt bà.
“Con không thể suy nghĩ cho chúng ta một chút sao?!” Trương Ngưng bụm mặt khóc không thành tiếng, “Con sao có thể yêu thích đàn ông? Con như thế xứng đáng với chúng ta…”
Thẩm Lạc bình tĩnh nhìn bà nói: “Mẹ, dù con có thích đàn ông, con vẫn là con trai của hai người.”
Trương Ngưng phẫn hận nói: “Mẹ không có đứa con trai như mày!”
“Mẹ.” Thẩm Lạc thở dài, “Mẹ dẫn con ra khỏi đây đi.”
Trương Ngưng: “Không được, không chữa khỏi không thể đi.”
Thẩm Lạc nói: “Chữa không hết.”
Trương Ngưng: “Ai nói chữa không hết, nhất định có thể chữa hết.”
Thẩm Lạc không nói, qua một lúc lâu, hắn đột nhiên hỏi: “Con sắp ch.ết, mẹ sẽ cứu con sao?”
“?” Tuy rằng Trương Ngưng không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn kiên định nói, “Con sẽ không ch.ết, mẹ sẽ không để con ch.ết.”
Thẩm Lạc cười yếu ớt: “Được.”
Trương Ngưng còn muốn nói gì đó, đột nhiên cổ đau xót, như bị thứ gì đó kéo, theo sau “rầm” một tiếng, Thẩm Lạc cách song sắt đã giật tượng kim phật được đeo trên cổ bà mười mấy năm.
“Mẹ.” Thẩm Lạc cầm kim phật nhẹ nhàng quơ quơ, “Cứu con.”
Vừa dứt lời, hắn liền nuốt toàn bộ kim phật vào trong miệng.
Phật tổ rốt cuộc đến độ hắn.
Thẩm Lạc nghĩ.
Vượt qua khổ hải vô biên này.