Chương 8: Dấu vết

Edit: Hiên Vũ


“Lý Lượng nói, quan hệ giữa lão ta và con gái rất tốt, năm đó cô ta mất tích, lão âm thầm tìm rất lâu, vẫn luôn hoài nghi Triệu Đức Giang luôn đối đầu với lão giở trờ, vì vậy những năm qua mới nơi nơi đối chọi với Triệu lão. ” Vệ Dịch nói sơ lược, Nhạc Minh Huy ngồi tựa trên ghế sô pha, im lặng uống trà.


Cùng tổ với anh nhiều năm, Vệ Dịch vẫn là cộng sự và trợ thủ đắc lực của anh, anh không nói lời nào, cũng biết tin tức không đủ, cũng không làm anh tin tưởng, bèn tiếp tục nói: ” hai kẻ chỉ điểm của Lý Thị và Triệu gia tôi đều hỏi thăm qua, bên Lý gia nói lão Đại không có con, Lý Thục Văn là cháu ruột của lão, từ nhỏ đã bồi dưỡng làm người nối nghiệp, năm năm trước cô ta mất tích, lão từng đau khổ một trận, phái thủ hạ tìm gần một năm, mới bất đắc dĩ từ bỏ, sau lại bắt đầu tìm Triệu Đức Giang gây phiền phức, mấy năm trước tổ trưởng Trương bận rộn quá mức, cũng do bọn họ bí mật sống mái với nhau quá nhiều, năm nay có lẽ do lớn tuổi, vậy có lẽ do người ch.ết không có thể sống lại, mới có chút ngừng lại, vì vậy tôi đoán, có lẽ vụ án này không liên quan đến chợ đen nội đấu.”


Trong tay Vệ Dịch có rất nhiều kẻ chỉ điểm, từ lúc cậu ta bắt đầu vào đội 1, điều tr.a có liên quan đến hắc đạo đều do cậu ta ra mặt, kẻ chỉ điểm trong tay cậu ta có thể tin, cho nên một phương hướng điều tr.a bị hủy bỏ. Nhạc Minh Huy gật đầu, ánh mắt lại chuyển về phía Vương Thư Kiệt.


Sắc mặt Mập mạp có chút tái nhợt, công việc liên tục nhiều ngày, cẩn thận kiểm tr.a loại trừ từng đầu mối, cũng không đơn giản, bởi vì hai người đã tử vong đều không có liên quan, vì vậy điểm giao nhau giá trị cũng không có để so sánh, chỉ có thể căn cứ số tuổi và giới tính tiến hành kiểm tr.a loại trừ, điều này khiến công việc của Mập mạp càng thêm khó khăn.


Cậu ta đẩy kính: “Nhạc đội, trong vòng năm năm có tất cả 419 vụ báo án mất tích, trong đó có 319 vụ người mất tích 20-30 tuổi, do trước mắt còn chưa so sánh chéo, vì vậy tôi làm hai cái thu hẹp mục tiêu: người mất tích có liên quan đến chợ đen, bởi vì đại đa số đều không báo án, vì vậy cuối cùng chỉ có 20 vụ, mà người mất tích liên quan đến công việc và trường học, y học hoặc giác viên thì ít, hơn chỉ có 13 vụ, trong 33 vụ này, tôi cẩn thận so sánh tuổi tác và chiều cao của họ, không ó một trường hợp nào phù hợp với người bị hại của chúng ta, vì vậy loại bỏ những vụ này, cuối cùng 277 người chưa xác định sống ch.ết.”


available on google playdownload on app store


Cậu ta một hơi nói xong, Thẩm An Liên kinh ngạc nói: “Mập mạp cậu thật thông minh, còn có thể suy ra.”
Vẻ mặt thật thà của Vương Thư Kiêt nhìn không ra chút vui mừng, có phần lo lắng nói: “Nhưng 277 người là số lượng không nhỏ, tôi cũng không thể làm thu hẹp mục tiêu nữa.”


“Phải làm, ” Nhạc Minh Huy nói xong, lại hỏi Hạ Đình đang ở đại học y điều tr.a bối cảnh của Diệp Vĩnh Bình, ” Đình Đình, nói một chút tình huống của cô.”


Giọng của Hạ Đình ở đầu bên kia có chút kích động, nhanh chóng nói: “Các đồng chí, tôi hỏi được một manh mối quan trọng, bạn học cùng ký túc xá của cậu ta nói, trước khi mất tích, Diệp Vĩnh bình từng quen bạn gái, nhưng cậu ta chưa từng giới thiệu cho bọn họ, chỉ gặp qua một lần, nói cô bé kia rất gầy, cao tầm 1m50, tóc đen, ăn mặc giản dị, mặt mũi khá xinh xắn. Bởi vì ngày cuối cùng Diệp Vĩnh Bình mất tích vẫn ở cùng cô ta, lúc ấy bọn họ gặp ở trên đường, cô bé kia còn chào hỏi họ, cho nên mới ấn tượng sâu sắc.”


Thẩm An Liên lẩm bẩm: “Gầy, xinh đẹp, nhỏ nhắn. ” cô nhanh chóng moi ra hồ sơ người bị hại, rút ra một trang giấy, “bịch ” một tiếng bỏ lên bàn trà: “Bọn họ có liên quan, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết, tôi không đoán sai.”


Ba người bên cạnh tập trung nhìn, là tư liệu của Lý Thục Văn. Lý Thục Văn, nữ, cao 1m54, cân nặng 40kg, trong bức ảnh đen trắng, khuôn mặt thanh tú của cô đang tươi cười thân thiện, có dáng vẻ tiểu thư khuê các.


Một cô gái thế này, đại tỷ đứng đầu của hắc đạo phía nam thành phố, vậy mà lại có khuôn mặt như vậy, còn quen với bạn trai kiểu tri thức thế kia.


Đột nhiên, một cái con đường mới mở ra trước mắt bọn họ, mặc dù rất nhỏ rất quanh co, nhưng dù sao cũng có phương hướng, Nhạc Minh Huy cầm chìa khóa xe lên: ” Người bị hại có quan hệ với nhau, như vậy có lẽ cũng không phải là tùy cơ giết người, nhất định có thể tìm ra đầu mối, Mập mạp cậu tiếp tục điều tr.a bối cảnh của người ch.ết, tranh thủ khai thác tất cả mạng lưới quan hệ của Diệp Vĩnh Bình và Lý Thục Văn, Vệ Dịch đi tìm tuyến kẻ chỉ điểm, xem bọn họ có biết hướng đi của Lý Thục Văn một ngày trước khi mất tích không, Ân Liên, xin lệnh tr.a xét, tôi muốn bản ghi chép điện thoại, thẻ tín dụng của Lý Thục Văn và Diệp Vĩnh Bình.”


Anh nhanh chóng nói xong, đứng lên đi ra ngoài, lại gọi điện thoại: “Đình Đình, lần này làm rất khá, trở về mời cô ăn cơm, bên đại học y không cần tiếp tục nữa theo nữa, bây giờ trở về hỗ trợ Vệ Dịch.”


Nhạc Minh Huy đẩy ra cửa phòng làm việc của đội 1, liếc thấy cuối hành lang Đàm Cẩm đang từ phòng Tống cục đi ra, cười chào hỏi cậu: “Lại bị gọi đến?”
Đàm Cẩm cười cười: “Ừ, anh đi đâu vậy?”


“Tôi đi, ” Nhạc Minh Huy có chút do dự, dường như không muốn Đàm Cẩm biết anh đi đâu, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời, “Tôi đi hiện trường phát hiện án ở phía nam thành phố xem một chút còn có chỗ nào đáng chú ý không.”


Xưởng dệt phía nam thành, từng chôn xương rất nhiều đứa trẻ, từng nhốt rất nhiều linh hồn, hôm nay, càng làm người ta khiếp đảm hơn, nó giam cầm nhiều sinh linh như vậy, rất nhiều người, đến nay không cách nào yên nghỉ. Đàm Cẩm trong nháy mắt có chút hoảng hốt, nhớ lại chuyện cũ khi còn nhỏ, cậu từ nhỏ tính tình quật cường, sau này thân thể tốt rồi, còn năn nỉ Tống Học Duệ dẫn cậu đi bái tế.


Khi đó xưởng dệt còn rải rác vài người, sơn trên cổng còn chưa loang lổ, khung tranh trên tường còn chưa kéo xuống, một bàn một máy dệt, yên tĩnh xếp thành hàng, máy móc nhẵn bóng, phát ra ánh sáng màu xám bạc.
Màu sắc lạnh lẽo kia, đến nay vẫn hành hạ ý chí cậu trong nửa đêm tỉnh giấc.


Đàm Cẩm bước chậm lại, trong hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân của cậu rất nhẹ rất chậm, giống như đứa nhỏ quanh quẩn tại chỗ, đi không qua hoàn cảnh khốn khổ, trốn không thoát hoang mang bối rối.


Nhạc Minh Huy không nói gì, đứng ớ đó, yên lặng nhìn cậu, giống như đang đợi cậu nhích tới gần, ánh mắt Đàm Cẩm dần dần khôi phục thần thái, cậu tăng tốc, hai ba bước đã đến trước mặt Nhạc Minh Huy: “Tôi đi cùng anh, tôi đi đến nơi đó, nói không chừng có thể thấy được chỗ khác nhau. ” giọng của cậu ổn định, sắc mặt bình thản, Nhạc Minh Huy gần như cảm thấy cậu đã dần quên đi chuyện trước kia.


“Được, cùng đi, đi thôi. ” Nhạc Minh Huy không chần chừ, chỉ gật đầu, sải bước đi trước.


Đàm Cẩm đi phía sau, nhìn kỹ bóng lưng anh. Hôm nay anh mặc đồng phục, dáng người thon dài rắn rỏi bao trong bộ quần áo màu lam, quân hàm trên vai lấp lánh ánh sáng màu xám bạc, lại làm cho Đàm Cẩm cảm thấy ấm áp. Lúc Nhạc Minh Huy bước đi, luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tương xứng với quần áo trên người, bất kể lúc nào, anh cho người ta cảm giác anh rất có chí tiến thủ, anh tự tin, sáng sủa, tích cực hướng về phía trước, hơn nữa cũng không sợ hãi cái ác và bạc lực. Nhìn anh, sẽ nghĩ, không có kẻ xấu nào là không thể bị trừng phạt, không có gì vụ án nào không thể tr.a ra manh mối.


——————————————————————————————————————————
Đang đầu mùa hè, mặt trời lên cao, bên trong xưởng dệt phía nam thành, lại một vùng râm mát.


Vách tường loang lổ, bóng đèn vỡ vụn trên mặt đất, cái bàn cũ nát xiêu vẹo, chứng tỏ nơi này quanh năm không người đến.


Mặc dù dựa theo chứng cứ bọn họ nắm giữ, phần tử tội phạm thường cách một đoạn thời gian, sẽ đến đưa cơm cho người bị hại, quan sát đánh giá phản ứng của bọn họ, nhưng bọn chúng rất cẩn thận, tất cả cầu thang đi lên tầng trên đều đầy mảnh vụn và tro bụi, làm người ta không cách nào phân biệt ra cửa vào thường dùng.


Đúng giữa trưa, bên trong xưởng dệt lại âm u ẩm ướt, ánh mặt trời dường như không cách nào xuyên thấu vào nơi này, chỉ có thể quanh quẩn qua lại bên ngoài cửa sổ.


Hai người chân ***g bọc giày, đang một trước một sau bước vào lầu ba. Đây chính là tầng đã phát hiện ra ba người bị hại còn sống, mặc dù Nhạc Minh Huy xem qua hình chụp vô số lần, nhưng vẫn chấn động trước cảnh tượng trước mắt.


Hai bên hành lang dài mà u ám, phòng ô vuông đều dùng lan can sắt thép làm cửa, nơi này đã từng là phòng làm việc của xưởng dệt, vì vậy mỗi gian phòng đều không coi là nhỏ, nhưng cũng không tính là lớn, mùi tanh tưởi gay mũi kích thích ngũ quan của Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm, bởi vì người bị hại đều không thể đi ra ngoài, mỗi ngày bị nhốt trong nhà giam lạnh lẽo tối tăm, vì vậy toàn bộ sinh hoạt cũng chỉ có thể tiến hành trong nhà giam, năm này tháng nọ bị vây trong mùi này, khiến Đàm Cẩm lần đầu tiên đến đây muốn nôn, cũng không cách nào tưởng tượng những người bị hại vẫn bị nhốt ở chỗ này, tâm lý, sinh lý của bọn họ không có lúc nào là không bị tàn phá.


Đèn pin trong tay Nhạc Minh Huy, lần theo lan can loang lổ han gỉ, luôn tìm chỗ sâu nhất, quay đầu nói với Đàm Cẩm: “Ba gian trong cùng chính là chỗ cứu ra ba người bị hại. ” anh đưa cho Đàm Cẩm bản đồ phòng do phòng vật chứng chỉnh sửa, dẫn đầu đi vào bên trong, anh nhíu mày, cũng không phải vì mùi làm người ta khó thở, mà là cảm thấy khó chịu với hoàn cảnh sinh tồn của người bị hại.


Những vong linh đã hóa thành xương trắng, những sinh linh còn đang co quắp tại bệnh viện, phải ngày qua ngày chịu đựng sợ hãi và tàn hại ra sao, kẻ phạm tội mất trí, quả thực mất đi nhân tính.


Đàm Cẩm từ từ đi qua từng gian phòng giam, chứng cứ bên trong đã bị phòng vật chứng thu thập mẫu, chỉ để lại trên mặt đất những đường phấn trắng, những dãy số trên đất, ghi lại thành số ký hiệu. Đàm Cẩm soi đèn pin vào bản đồ, đồ vật sắp xếp bên trong mỗi gian phòng trên bản đồ đều giống với hiện trường, vài cái không có chữ bên cạnh đều có chú thích, Đàm Cẩm qua loa nhìn xuống dưới, hai chữ “Vết máu “, xuất hiện nhiều nhất, tràn đầy một trang giấy, khắp nơi đều là vết máu, mỗi tầng lầu im ắng, nơi nơi đều có vong hồn.


Bọn họ đi tới cuối hành lang, phòng giam sát nhất là phòng của hai nam giới bị hại, căn phòng số hai đếm ngược bên trái là của người phụ nữ kia, Nhạc Minh Huy đưa ảnh chụp hiện trường căn phòng đó cho Đàm Cẩm, bản thân mình thì nhìn kỹ ảnh chụp căn phòng của nam giới bị hại.


Ngay lúc đó nhân viên cảnh sát cứu hộ bất ngờ tập kích vào, lan can sắt của căn phòng đã bị phá hư, nhưng sau khi người bị hại được cứu ra, lập tức tiến hành chụp hình lấy mẫu. Bởi vì trong phòng còn có ba người may mắn sống sót, vì vậy hình chụp rất ngổn ngang, các góc độ đều có lấy mẫu, hơn nữa cũng tiến hành lục soát hiện trường bốn lần, bởi vì niên đại rất xưa, từ trong phòng tìm ra chăn đệm, quần áo, và đồ dùng sinh hoạt đã vỡ nát không chịu nổi, không thể nào tìm thêm gì được nữa, nhưng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, từng bước từng bước tiến hành kiểm tr.a loại trừ, muốn cố gắng hết sức tr.a ra thân phận người bị hại, để bọn họ sớm ngày được yên nghỉ.


Đàm Cẩm nhìn kỹ những bức hình kia, những lan can sắt làm thủ công thô ráp, mặc dù không kỹ càng, nhưng cánh tay của nữ giới trưởng thành cũng không cách nào từ trong khe hở vươn ra, bên dưới cùng còn có một cái khóa nho nhỏ để khóa cửa sắt, có lẽ dùng đưa thức ăn và thuốc.


Lúc ấy khóa trên cửa đã gãy rời, trong tấm ảnh, cái khóa đồng thau nho nhỏ đè cái cửa to lớn, chính cái vật nhỏ như vậy, đã nhốt con người ta ở chỗ này, chịu đủ hành hạ.


Thật ra thì hiện trường đã bị lục soát rất nhiều lần, hình và vật chứng bọn họ cũng đã kiểm tra, thật sự manh mối tìm được không nhiều lắm, nhưng Nhạc Minh Huy vẫn muốn xem lại một chút, anh cẩn thận đối chiếu cảnh tượng trong ảnh chụp với hiện thực trống rỗng, đột nhiên có một vật khiến anh chú ý, đó là một ví tiền rỗng, bên trong không có bất kỳ giấy tờ chứng nhận thân phận nào, ví tiền màu nâu làm bằng da bò đã bong da, nhãn hiệu phía trên đã sớm thấy không rõ nữa, chắc bị chủ nhân vuốt ve vô số lần.


“Đàm Cẩm, nhìn cái này. ” Anh đưa bức hình ví tiền cho Đàm Cẩm, “Trong hoàn cảnh như thế này, anh ta luôn lấy ra nhìn, như vậy chứng minh là người quan trọng tặng, có đúng hay không? ” ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng, đối với mỗi manh mối của vụ án đều hết sức vui mừng.


Đàm Cẩm nhìn kỹ tấm hình kia, phía sau còn có ghi chú của tổ vật chứng: “Vật chứng đánh số 0301, chế tạo bằng da bò, màu nâu, trải qua đối chiếu tạo hình và màu sắc, xác nhận ví tiền nam Hermes năm 08, số nhãn hiệu không cách nào phân biệt. “*


Bởi vì không có số nhãn hiệu, cho nên tổ vật chứng không thể tiếp tục điều tra, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, cái này có thể tiến hành đối chiếu với người mất tích.


Thứ quan trọng nhất với đương sự, có lẽ cũng rất quan trọng với người báo án, lúc báo người mất tích, bọn họ sẽ kê khai tất cả đồ vật mà người mất tích mang theo lúc mất tích, có lẽ ví tiền này cũng được kê khai trong đó.


Không khí bên trong phòng quá tệ, hai người kiên trì đối chiếu xong tất cả hình chụp và manh mối, mới ra khỏi tòa nhà kia.
Vừa ra tới dưới ánh mặt trời, Nhạc Minh Huy hít sâu một hơi: “Vẫn là không khí trong lành, đi thôi? Chúng ta trở về?”


Đàm Cẩm yên lặng đi theo phía sau anh, cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời ánh vàng cao vợi, ánh mắt bị chói đau.
“Chúng ta đi phía sau xem một chút đi, ” Đàm Cẩm nói, “Rất lâu chưa từng tới.”


Nhạc Minh Huy quay đầu lại, nhìn cậu ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời, mặt trời lớn như vậy, có thể nhìn ra bao nhiêu nước mắt?
Anh không nói gì, chỉ vén lên dây ngăn hiện trường, đi về phía sau.


Trận mưa to ngày đó, thấm ướt đất đai phía nam thành, bùn đất do đào ra người bị hại được chất đống một bên, có chút trôi theo nước mưa chảy về trong hố, lúc này nhìn lại, cái hố rất sâu kia, đã không làm người ta kinh ngạc như vậy.


Đàm Cẩm đi tới trước hố, chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại. Nhạc Minh Huy không quấy rầy cậu, cứ để cậu yên tĩnh cầu khấn cho những người bị hại.


“Mười mấy năm trước, cũng ở chỗ này. ” giọng nói yếu ớt của Đàm Cẩm vang lên, cậu tự tay chỉ vào cái hố kia, giọng nói từ cao đến thấp, khôi phục lại sự rạng rỡ, “Năm đó tôi đến đây xem, nơi đây chính là cái dạng này, hố đào to, dây ngăn hiện trường tung bay theo gió, còn có núi xanh liên tiếp nơi xa. ” Nhạc Minh Huy ngẩng đầu nhìn theo cậu, nơi này đã là vùng ngoại thành, đi quá một chút, đã đến trong núi, khi thời tiết tốt, còn có thể thấy núi non liên tiếp, thật là một nơi phong cảnh đẹp đẽ.


Đàm Cẩm ngầng đầu nhìn Nhạc Minh Huy, nói: “Tiểu Âm nhất định không thích chỗ này, nơi này lạnh lẽo, hoang vu như thế, cô ấy thích náo nhiệt.”


Một trận gió lạnh từ phòng ngoài lầu 1 xưởng dệt thổi qua, xoay vòng quanh thân bọn họ, cậu vẫn như cũ nhìn Nhạc Minh Huy, trên mặt sạch sẽ, một giọt lệ cũng không có, cậu nói: “Anh biết không? Tống cục dẫn mình tôi đến ngoài pháp trường nghe hắn ta bị xửa bắn, tiếng súng kia vừa nhanh vừa chuẩn, ‘Thịch’ một tiếng, lúc ấy tôi nghĩ hắn ch.ết thật tốt, tôi đứng ở bên ngoài, gần như có thể cảm nhận được máu của hắn từ trong thân thể chảy ra, sau đó dần dần tử vong, giống như âm thanh lúc Tiểu Âm ch.ết. Cô ấy mới tám tuổi, chúng tôi cũng chỉ biết nhau hai ngày, cô ấy còn hẹn với tôi ‘Đợi có người cứu chúng ta, thì phải cùng nhau đi chơi’, kết quả cô ấy mất máu quá nhiều mà ch.ết, lúc cô ấy ch.ết, nói với tôi ‘Cậu phải sống sót’, sau đó tôi liền còn sống, tôi giữ đúng lời hứa rồi có phải không? ” Vấn đề mà cậu hỏi cô bé vĩnh viễn không thể trả lời, trong lòng Nhạc Minh Huy gần như muốn vỡ vụn. Anh chỉ có thể gật đầu, đáp lại cậu một câu “Phải”.


Đường hầm thời gian dài như vậy, lại ngắn như vậy, cảnh sắc trước mắt bắt đầu mơ hồ, trong nháy mắt, mười mấy năm thời gian chồng chéo lên nhau, cậu dường như vẫn là đứa nhỏ mười mấy tuổi chồng chất vết thương kia, đi theo phía sau Tống Học Duệ trẻ tuổi, sang đây xem những đứa nhỏ không thể về nhà nữa, yên giấc ngàn thu ở nơi này.


Cậu cảm thấy bàng hoàng, bất lực và sợ hãi, năm đó như thế, hiện tại vẫn như thế.
Đàm Cẩm khẽ run rẩy, rất nhiều năm rất nhiều năm, cậu dường như sống rất tốt. Cậu làm nghề nghiệp mà người người ca ngợi, giúp đỡ rất nhiều người, cậu cho là mình đã quên.


Lồng ngực ấm áp thoáng cái sưởi ấm toàn thân cậu, Đàm Cẩm phục hồi tinh thần, mới phát hiện hai tay Nhạc Minh Huy vòng qua ôm lấy cậu, cơ thể của anh ấm áp như vậy, nhiệt độ kia, liên tục không ngừng truyền đến trên người cậu, giống như cấp cho cậu sức mạnh. Hơi thở của anh quen thuộc như vậy, Đàm Cẩm cảm thấy mình run rẩy dần dần bình tĩnh lại, cậu nghe được Nhạc Minh Huy ghé vào lỗ tai mình nói: “A Cẩm, bọn họ đã ch.ết, mà chúng ta còn sống.”


Đúng vậy, đúng vậy, Đàm Cẩm trong chớp mắt cảm thấy ánh mắt có chút ẩm ướt.
Bọn họ đều đã ch.ết đi, chúng ta còn sống dưới ánh mặt trời.






Truyện liên quan