Chương 3-5: Lớn tuổi một điểm 3-5

Nhưng có ai ngờ được, Hoắc Nguyên Khanh vị nam nhân lãnh tình này, đối với cậu là có ý đồ riêng, mơ ước chiếm đoạt đã từ lâu, chuyện đương nhiên đối với hắn là muốn móc tim móc phổi, chiếu cố tỉ mỉ chu đáo.


Trong lòng Hãn Du Sinh không có bất kỳ ý nghĩ quá mức nào, căn bản chỉ là cảm động trước hành động của hắn mà thôi, cậu kéo kéo Hoắc Nguyên Khanh một chút, không muốn để cho cái người  nam nhân tốt này bị ủy khuất khi cứ ôm chính mình một thân nam nhi như vậy, nghĩ vậy cậu liền vội vã thoát ly khỏi cái ôm ấm áp kia.


Lẳng lặng rời khỏi Hoắc Nguyên Khanh, Hãn Du Sinh bắt đầu bừng tỉnh, hành động vừa rồi của mình có hay không là quá đột ngột, bởi vì cậu nhìn thấy trong mắt Hoắc Nguyên Khanh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, dường như không muốn cậu rời khỏi, nhưng chính mình lại không cách nào hiểu rõ được.


“Xin lỗi, đã phiền anh phải chăm sóc cho tôi, hiện tại tôi đã không sao, cảm ơn nhiều.” Hai mắt khôi phục vẻ trấn tỉnh, ôn nhu mang theo nụ cười trên khóe môi nói ra lời cảm ơn.


Thời điểm Hãn Du Sinh đột nhiên từ trong lòng mình rời đi khiến bản thân hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng thất vọng, trong phút chóc lại nhìn thấy đôi môi nhỏ xinh, tinh tế như gió xuân nhàn nhạt nói lời cảm tạ chính mình, Hoắc Nguyên Khanh đành phải liều mạng nhắc nhở bản thân cố gắng kiềm nén ái tình sắp nổ tung trong người, không thể để cho mình không khắc chế được mà đường đột làm điều mạo phạm đến người bản thân đã mơ ước bấy lâu nay.


“Không, đây là điều nên làm thôi. Huống hồ cậu té xỉu, đều là bởi vì tôi lái xe đụng vào cậu, khiến cậu phải kinh sợ. Cho nên người phải nói xin lỗi là tôi không phải cậu. Cậu cảm tạ sẽ chỉ làm tôi càng thấy hổ thẹn, cho nên…”
“Không phải như thế!”


available on google playdownload on app store


Hoắc Nguyên Khanh nói còn chưa hết, Hãn Du Sinh liền kịch liệt hô lên phủ nhận.
Lời nói đột nhiên kịch liệt vang lên, bất giác khiến không khí trở nên im lặng cùng lúng túng.


Yên ổn yên ổn có chút cảm xúc dâng lên, thẹn đỏ mặt vì hành vi thất lễ của chính mình, Hãn Du Sinh lộ ra nụ cười nhẹ, tự đáy lòng hi vọng Hoắc Nguyên Khanh bỏ qua cho.


“Việc này không phải là anh sai, là tôi chính mình không có chú ý xung quanh, mới có thể xông đến trước xe. Huống hồ anh cũng không có đụng vào tôi.” hai mắt âm u óng ánh, Hãn Du Sinh cường chấn tinh thần gượng cười nói.


“Nhưng là cậu lại bởi vì kinh sợ quá mà té xỉu rồi bất tỉnh.” Hoắc Nguyên Khanh cố ý đem sai lầm hướng lên trên người mình.
“Tôi té xỉu, cũng không phải là do anh gây ra.” Hãn Du Sinh đoạn tuyệt từ chối Hoắc Nguyên Khanh tự trách.


“Xin cậu không cần vì tôi tìm lý do, như vậy sẽ làm tôi càng thêm áy náy.”
( *Bẹp bẹp* hai đứa cưng khi nào mới xong đây,…..)
“Không phải, không phải!” ánh mắt dao động, Hãn Du Sinh không đồng tình phản bác.
“Thật vậy sao?”


Chuyện đã tới nước này, khôn khéo như Hoắc Nguyên Khanh, làm sao lại không nhìn ra Hãn Du Sinh là đang nói dối chứ.


Vốn tưởng rằng chỉ là việc đơn giản, lại không nghĩ tới sẽ khiến cho Hãn Du Sinh phản ứng lớn đến vậy, thôi thì cứ mặc kệ vậy dầu gì bản thân mình nhìn ra là được, huống hồ từ lâu Hoắc Nguyên Khanh đã đem Hãn Du Sinh đặt ở nơi sâu nhất trong tâm mình rồi.


Như một con thỏ nhỏ tránh né thợ săn, Hãn Du Sinh hốt hoảng không dám nhìn thẳng Hoắc Nguyên Khanh, lại nhìn đến đồng hồ trên tường, bỗng nhiên cả kinh, nhưng sau đó lại cảm thấy trong lòng như trút bỏ được gánh nặng mà vô cùng an tâm. ( cả kinh là chưa đi đón con, còn an tâm là sắp không còn phải đối mặt với anh công khiến ẻm khó xử a~)


“Ai nha! Gần 5 giờ rồi, tôi phải đi đón tiểu An.” Tự cho là bản thân tìm được lý do tốt để thoát thân Hãn Du Sinh thở phào nhẹ nhõm nói.


“Không cần vội, tôi đã cho người đi đón hai thằng nhóc rồi. Huống hồ tình trạng thân thể của cậu vẫn chưa ổn định, tôi làm sao an tâm để cho cậu rời đi được chứ? ”
Hoắc Nguyên Khanh bình chân như vại đem lý do Hãn Du Sinh tự nhận là cao minh đánh lùi.


Lúng túng ngập ngừng, ánh mắt bất an lưu chuyển, ngay cả đôi mày cũng cau lại, Hãn Du Sinh chính cậu cũng không nhận ra bất cứ điều gì, nhưng trong mắt Hoắc Nguyên Khanh tràn ngập thương tiếc, cùng phẩn nộ.


Hắn không cách nào tha thứ cho bất kỳ ai xúc phạm đến Hãn Du Sinh, nhưng chính bản thân hắn lại làm cậu hoảng sợ đến ngất xỉu, thậm chí đến thân thể tâm tình cũng ra nông nổi này.


Hoắc Nguyên Khanh theo tuần tự, sử dụng kế sách bi thương muốn thuyết phục Hãn Du Sinh có thể cho hắn biết nguyên nhân khiến cậu ra nông nổi này.
“Cũng là cậu căn bản không nguyện ý tha thứ cho tôi, mới có thể vội vã rời đi, không cho tôi bù đắp cậu, tận lực tận tâm.” Tiếp tục cố gắng bức cung.


“A!!” Hãn Du Sinh liều mạng lắc đầu phủ nhận, kinh ngạc chỉ có thể từ cổ họng phát ra âm thanh ngắn ngủi.
“Không phải sao?” Nhìn cậu tận lực lắc đầu, Hoắc Nguyên Khanh đau lòng nhưng vẫn là không cho phép bản thân mình nhẹ dạ “Nhưng là, cậu ngay cả việc té xỉu, nguyên nhân cũng đều không nói ra được?”


“Ban đầu… ban đầu… Nguyên nhân là …..!?” Càng hoang mang càng khiến cậu lắp bắp không nói ra được nguyên nhân.


“Xem đi! Quả nhiên là lỗi của tôi, cậu bây giờ đều bị tôi làm hại đến nằm ở trên giường, còn liều mạng nói không phải lỗi của tôi, cậu như vậy, bảo lương tâm của tôi làm sao có thể an ổn đây?”


Mấy câu nói khiến Hãn Du Sinh chỉ có thể đem mười đầu ngón tay xoắn lấy drap trải giường đến ửng đỏ, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy vô cùng chói mắt, lại kiên định hơn muốn chính mình quyết tâm phải hỏi đến cùng.
“Lẽ nào chỉ có tôi mới xem giữa chúng ta là …”


Làm ra vẻ thở dài, Hoắc Nguyên Khanh sử dụng một đòn trí mạng,
“…… bằng hữu sao?”






Truyện liên quan