Chương 7-1: Lớn tuổi một điểm 7-1
“ Vậy thì phiền Khanh tử chăm sóc tốt hai nam nhân nhà ta nha ”
Mãi đến tận bên tai tiếp thu được câu nói từ biệt, mãi đến tận máy bay trước mắt nhỏ đến mức không còn nhìn thấy nữa, Hoắc Nguyên Khanh thiết nghĩ Hãn Du Nhu còn sống thì không cách nào làm rõ ràng được.
Không làm rõ ràng được tại sao ngày ấy rõ ràng hai người cùng đi ra ngoài mua đồ, Hãn Du Nhu bảo rằng nhất định sẽ quay về trừ khử không còn hình bóng nào của hắn.
Không làm rõ ràng được có cái gì lẫn trốn ở trong đó, lại càng không nhận thức được rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì bên trong.
Hãn Du Sinh cũng không cách nào làm rõ được chính là tại sao tiểu Nhu đối Hoắc đại ca xưng hô lễ độ từ “ tổng giám đốc ” lại chuyển sang cách xưng hô dị thường “ khanh tử ” như hiện tại.
Hơn nữa càng không rõ được chính mình, khi nhìn hai người họ thân cận lại khiến cậu không khỏi cảm thấy bực mình, có những lúc tiểu Nhu cố tình gọi từng tiếng “ khanh tử ” sau đó bất giác hỏi …
“Em vẫn tốt chứ, tiểu Du!!”
Kế tiếp tầm mắt cậu sẽ bị khuôn mặt khuếch đại của ai kia chiếm đầy, đi kèm lời nói quan tâm chính là ánh mắt tràn đầy quỷ dị, hơn nữa có lần tại bàn ăn Hãn Du Nhu lại nói: “… Khanh tử cùng chúng ta cũng coi như quen thân đi, gọi Hãn Du Sinh như vậy cùng người ngoài có gì khác biệt a~, cùng ta như thế gọi “tiểu Du” đi!”. Sau đó dĩ nhiên là Hoắc Nguyên Khanh rất vui vẻ chấp nhận nhũ danh này.
Rõ ràng khi bị tiểu Nhu gọi như vậy cậu cảm thấy rất bình thường, nhưng đổi lại một khi nghe Hoắc Nguyên Khanh gọi, ngược lại khiến bản thân không khỏi ngượng ngùng bất đắc dĩ hai má cùng tai ửng hồng như tiểu cô nương.
Sau đó sẽ khiến Hoắc Nguyên Khanh thật giống lão thao ( là lão tham ăn a~) nhìn thấy sơn hào mỹ vị khát vọng dưới con mắt càng trở nên sâu sắc, sau đó một đường hướng phía dưới trào ra …(ko hiểu a~)
“Tôi…”
“Không có chuyện gì” lời còn chưa kịp nói hết đã bị hành động của Hoắc Nguyên Khanh khiến cho nghẹn lại, hắn vươn tay trường vào bên trong áo lót chữ V chạm vào xương quai xanh của cậu.
“Ân ~ ”
Giọng nam trầm thấp cùng với ngón tay trêu chọc không khỏi khiến cậu phát ra thanh âm ngượng ngùng, thời điểm này mặt Hãn Du Sinh càng tăng thêm huyết sắc mà đỏ bừng một mảnh.
Cả người đứng lặng, dường như cả hô hấp cơ hồ cũng không còn quan trọng, lại vô tâm đi chú ý tại sao Hoắc Nguyên Khanh khi tiếp cận mình hơi thở lại nóng rực như vậy.
“Phụ thân, con cùng Tiểu Vân đói bụng, đói bụng a~.”
Phút chốc, một đoạn âm thanh đem Hãn Du Sinh từ trong mê loạn kéo về, lúc này cậu mới chợt phát hiện ra … bản thân mình cùng Hoắc Nguyên Khanh không ngờ môi lại gần nhau đến thế cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng sự mềm mại của nhau. ( hai tiểu bảo bối à, lần này ta thực sự phải trách hai con a~ sao lại đến không đúng lúc thế chứ*-*).
Cả kinh, vội vàng xoay người lại, trời biết, cậu biết, Hoắc Nguyên Khanh cũng biết, một giây kia, tuy nhẹ, nhưng xác thực bốn mảnh bờ môi đã tiếp xúc lẫn nhau nha.
Vì thế, cõng lấy thân thể, Hãn Du Sinh một tay một đứa bé, thanh âm mềm mại run run nói ra: “Tôi mang Hoài An cùng Tiểu Vân đi ăn cơm trước.”
Một lớn hai nhỏ tựu như cừu non chạy trốn sói ác mà xông về phía trước, lưu lại Hoắc Nguyên Khanh một mình đứng tại chỗ.
Đương nhiên cậu sẽ không phát hiện, thân ảnh bị bỏ rơi lại đấy, ngón tay đang chạm lên bờ môi, gương mặt mỉm cười hạnh phúc.
Trong tầm mắt của hắn Hãn Du Sinh đang dùng tốc độ xe lửa hướng về phía trước đột nhiên dừng lại, hơi xổm người xuống hướng về bọn nhỏ nói mấy câu.
Hai đứa nhỏ lập tức có phản ứng, Hãn Du Sinh phiên bản Hãn Hoài An khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, vui sướng vẫy tay về phía mình hô: “Hoắc thúc thúc, phụ thân đang chờ người đấy.”
Còn nhi tử chính mình lại dùng một loại biểu tình {phụ thân người lại làm sai chuyện gì nữa đấy} khiến hắn không lắm nguyện ý giơ tay lên tùy tiện hướng về nhóc lắc lắc hai lần.
Nhi tử như vậy lại không nể nang mặt mũi Hoắc Nguyên Khanh, lập tức nhướng mày thể hiện ý tứ { hành vi của người thật ấu trĩ }.
Thật nhanh đón lấy nhi tử đi đến bên cạnh Hãn Du Sinh đang dắt tay tiểu An, thật chặt chẽ để hai người nhiệt độ giao hòa.
Sau đó cúi đầu trừng lớn Hoắc Trấn Vân, như đang thị uy dùng ánh mắt nói” con còn đi học đấy, nhi tử à.”
Đương nhiên, tất cả những thứ này Hãn Du Sinh vẫn không có phát hiện, bởi vì cậu hiện tại vẫn đang rất tinh tế nghiêm túc nhìn đường.
※ ※ ※
Không cách nào tin, nhìn khắp căn phòng đầy những vết tích, Hãn Du Sinh thực sự không cách nào tin được trước kia đây chính là căn phòng sạch sẽ, ấm cúng.
“… Tôi… sẽ bồi thường tổn thất cho ngài… Phiền phức Hãn tiên sinh đem phí dụng này trang hoàng lại căn nhà….”
Nhân viên quản lý cùng người bên cạnh hắn chính là kẻ tạo ra trận tai nạn này, mà người bị hại đương nhiên là cậu rồi, luật sư cẩn thận nói cho cậu biết đối phương nguyện ý bồi thường nhưng hiện tại đối Hãn Du Sinh mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.
Giấy dán tường, sàn nhà, rèm cửa sổ, ghế sô pha, điện, đồ gia dụng, đều không may mắn dường như gặp phải lũ lụt, nghĩ đến phòng ngủ của mình tình huống cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Tiểu Vân, nóc nhà trời đang mưa ư, hảo hảo chơi nha.”
Nghe hài tử phát ngôn, Hãn Du Sinh không biết nên khóc hay nên cười.
Nhìn một phòng loạn hết cả lên, cho dù là người có sức chịu đựng giỏi đến đâu cũng đành lực bất tòng tâm.
“Thu thập vài món đồ dùng được, trước tiên dọn đến nhà tôi ở đỡ, chuyện khác chờ ngày mai ngủ dậy hả tính đi!”
Lời an ủi của Hoắc Nguyên Khanh nhanh chóng truyền đến tai Hãn Du Sinh, khiến tâm tình đang náo loạn của cậu có chút trấn định lại.
Hai bên tuy rằng giao tình rất tốt, nhưng mà nhà ở là nơi tư mật cứ như vậy vào ở thì có điểm không thích hợp cho lắm.
Mà không ổn nhất chính là tâm cậu, cứ thế hoảng loạn không rõ lý do a!! ( chỉ là dọn về nhà chồng thôi nha …)
Như là nhìn thấu suy tư của Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh ngược lại cũng không nói ra, chỉ là trực tiếp đem mục tiêu chuyển hướng, nhìn các đồ vật nổi lênh đênh trên sàn nhà đọng nước, trực tiếp vớt lấy một con nòng nọc đến chơi bên cạnh tiểu An nói: “Hoài An ngoan, trong nhà ngập nước không thể ngủ, cùng Hoắc thúc thúc về nhà ở có được hay không.”
Nghe vậy, Hãn Hoài An ngược lại cũng không dài dòng, trả lời một câu: “Được”
Sau đó lập tức quay lại như xác nhận chuyện quan trọng: “Phụ thân cũng cùng đi sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy con có thể cùng Tiểu Vân ngủ chung sao?”
Xoa xoa sợi tóc mềm mại của nhóc con, Hoắc Nguyên Khanh chậm rãi trả lời: “Đương nhiên không thành vấn đề a.”
Nói thì đúng là nói với Hãn Hoài An, nhưng tầm mắt lại là hướng về phía Hoắc Trấn Vân cũng đang rất quan tâm đề tài này, trong ánh mắt lại bao hàm ẩn ý ” tiện nghi tiểu tử ngươi”.
“Tuyệt vời, vạn tuế, Tiểu Vân chúng ta ngủ chung ư!!”
Biết mình chưa chiến mà thắng Hoắc Nguyên Khanh mang theo nụ cười hài lòng, cao hứng nghe hai đứa nhỏ vô tư vui sướng hoan hô.
Như là hoàn toàn không biết Hãn Du Sinh đang muốn mở lời từ chối, Hoắc Nguyên Khanh dùng ngữ khí ôn nhu, khiến ai đó không thể cự tuyệt, nói: “Để cho bọn nhóc náo loạn một lúc, tôi cùng cậu thu dọn đồ đạc đi!”
Hãn Du Sinh nghe được lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu kia, thấy thế cũng chỉ đành tiểu số phục tùng đa số, chuẩn bị thu thập một ít đồ để qua ở nhờ nhà Hoắc Nguyên Khanh.
“… Kia phụ thân cùng Hoắc thúc thúc ngủ chung là được rồi.”
Hãn Du Sinh thề mới vừa rồi là bởi vì sàn nhà quá trơn chứ tuyệt đối không phải vì câu nói kia của Hãn Hoài An.
Được cánh tay kiên cường mạnh mẽ đúng lúc đỡ lấy, bên tai truyền đến câu nói của Hoắc Nguyên Khanh: “Tôi thích ý định này.”
Biết rõ ý tứ bên trong lời nói của Hoắc Nguyên Khanh Hãn Du Sinh cảm thấy không chỉ là trượt chân mà cả mặt cũng đỏ bừng lên.
Nhìn chân Hoắc Nguyên Khanh bước về phía trước, không che giấu được sự xấu hổ cũng chẳng biết vì sao lại thẹn thùng, Hãn Du Sinh vẫn đứng lặng tại chỗ, trong lòng lặng lẽ nghĩ {… Là nghiêm túc… Sao?}
※ ※ ※
Chi bằng là không trâu bắt chó đi cày.
Càng thảm hại hơn chính là kẻ chủ mưu chính là con trai cậu, thằng nhóc kia có bằng hữu liền quên mất phụ thân, cơ hồ còn dám hãm hại cả cha mình nữa chứ.
Hơn nữa đồ đạc cũng không để cho cậu dọn, lấy hành lý thật giống như bắt người a, Hoắc Nguyên Khanh lúc nào cũng trưng ra bộ dáng phòng bị, cứ như là sợ cậu có thể trốn mất vậy.
Mà người kia giờ khắc này đang ngồi ở phía sau cậu làm ra dáng dấp thân mật, khiến cậu làm việc cũng nhanh chóng thuận lợi hơn …
Mang theo nhiệt độ trong phòng, từ xa Hoắc Nguyên Khanh phun a phun về phía cổ cậu.
Kia như có như không, vừa ám muội vừa gợi cảm, khiến Hãn Du Sinh không cách nào tự chế bản thân thật nhẹ mà run rẩy.
“Quá nóng sao?”
“Không… Không biết.”
Trời ạ! Nhất cử nhất động của chính mình thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ, không kể đến còn bị Hoắc Nguyên Khanh nhìn thấy.
Hãn Du Sinh vội vàng đem tâm tư đang rời xa của mình kéo về, cậu hảo hảo muốn làm ” chính nhân quân tử” nha.
Mặc dù vậy, nhưng hành động cùng ý nghĩ của cậu dường như không cách nào thoát khỏi cặp mắt sắc bén đang có ý đồ ở phía sau, thậm chí bên mép còn lộ vẻ cười đắc ý.
Bỏ mặc chính mình, ngón tay đang nhẹ nhàng qua lại bên trong lớp tóc dày đặt của Hãn Du Sinh, thoả thích hưởng thụ sự mềm mại, kia có thể nói là ngay cả tơ lụa cao cấp cũng không thể sánh bằng nha.
Cơ hồ mê muội nhìn nước rút đi, sau đó lại tại vị trí mình trêu chọc dưới ánh đèn dường như phát ra hào quang, thật khiến cho người ta không thể kiềm chế muốn đến thân cận.
Mà xác thực thì Hoắc Nguyên Khanh cũng đã làm rồi, dùng môi của hắn thiết thực đi cảm thụ phần hương thơm mềm mại kia.
Sau đó lập tức hắn liền phát hiện chính mình vì quá vong tình mà đưa tới hậu quả, lưng người nào đó lúc đầu như tượng gỗ giờ đã tăng lên đến độ cứng của đá rồi.
“Khô rồi đó.” ( anh ấy đang thổi tóc em ấy cho nó khô, ta nhớ là đọc bản QT hình như có khúc đó, nhưng sao lúc edit không thấy nữa).
Là do bầu không khí quá mê người, hay là đêm đã khuya, thời khắc này Hoắc Nguyên Khanh càng không muốn để ý cẩn thận những chi tiết như vậy. Xấu xa đem không khí ấm nóng thổi vào bên tai Hãn Du Sinh, sau đó hài lòng nhìn thân ảnh đang run rẩy bên dưới.
“Cảm ơn…”
Hai mắt dưới kính dao động không dám nhìn thẳng hắn, nhưng lại khiến Hoắc Nguyên Khanh hoàn toàn không cách nào rời khỏi cặp mắt ướt át đáng yêu mê người kia.
“Không khách khí.”
Ba chữ ngắn ngủn đem ánh mắt Hãn Du Sinh tập trung ở bờ môi Hoắc Nguyên Khanh.
“Bất quá nếu thật muốn cám ơn tôi,….”
“Ừm…”
Cứng rắn, bên trong mang theo mềm mại, dưới ánh đèn tỏa ra mỹ vị khiến người ta thực sự muốn thưởng thức.
“Tôi có thể nhận, lấy thân báo đáp đi!”
Không kịp nhận thức, nghĩ nghĩ muốn đáp ứng, bất quá ngẫm lại một chút … Lấy thân báo đáp… Lấy thân…”Cái gì!!!”
Đột nhiên thần trí bị đánh thức, đối mặt người kia ánh mắt còn mang theo ý cười, khiến người ta không biết nên xấu hổ hay tức giận a~.
“… Nói đùa thôi.”
Dùng bộ dạng nghiêm túc như vậy mà nói đùa …. À.
“Bất quá,… ”
Tâm tình cơ hồ vẫn không muốn từ bỏ ý định chiếm tiện nghi a~.
“Một cái tiểu hôn,… ” ánh mắt liền nghiêm túc sáng ngời, “Hẳn là…”
{… Có thể chứ!} lần đầu tiên trong đời, Hãn Du Sinh cướp lời từ trong miệng người khác khiến ai kia chưa kịp nói hết câu của mình. ( căn bản là ẻm đã hôn ảnh, khiến ảnh không kịp nói tiếp).